Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Chương 73-4
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 73-4
https://gacsach.com
"Sao cô lại nói Tiểu Phượng như thế?" Tiểu Chủy bất mãn.
"Thì đúng là vậy mà." Hạ Lan Tuyết nhìn con chim kia, đột nhiên hỏi Cơ Hoa Âm, "Ở đâu ngươi có được nó?"
Sắc mặt Cơ Hoa Âm âm trầm nhìn nàng, "Như vậy chơi rất vui sao?"
"Hả?" Biết rõ hắn giận thật, Hạ Lan Tuyết đang hưng trí bừng bừng vội vàng dịu lại, trên mặt cố nén cười nói, "Được rồi, ta sai rồi, ta không nên tranh chấp với một con chim, còn ác ý vặt sạch lông đuôi nó, hay là, như thế này vậy."
Bỗng nhiên mặt nàng tràn đầy tươi cười, nói với con chim kia, "Tiểu Phượng, ta thấy ngươi cũng không còn nhỏ nữa? Một mình ngươi ở tại trong rừng này rất cô đơn đúng không? Hôm nào, ta bắt cho ngươi một tiểu thư chim đến làm vợ, được không? Để các ngươi sinh một ổ chim nhỏ?"
Cơ Hoa Âm nghe vậy, khóe miệng khẽ kéo.
Chim kia lại như có chút động tâm, chỉ là, đối với một người bỉ ổi nhổ lông ở địa phương đó của nó, nó có thể tín nhiệm sao?
Nhưng mà, một giống cái nhỏ, cũng rất hấp dẫn nha.
Nhưng nó cũng rất thông minh, cuối cùng tròng mắt đảo vòng nhìn về phía Cơ Hoa Âm, hừ, hết thảy nghe chủ tử.
Ngoan ngoãn, chim này quả thật thành tinh, Hạ Lan Tuyết cũng nhìn Cơ Hoa Âm, vẻ mặt nịnh nọt cười, "Cứ quyết định như vậy đi? Hôm nào ta tìm bạn đời cho nó, coi như là chuộc lỗi, được không?"
Sắc mặt Cơ Hoa Âm ngưng trọng, đưa chim nhỏ cho Tiểu Chủy, rồi nói với Hạ Lan Tuyết, "Đi cùng ta ra ngoài."
"Hửm." Hạ Lan Tuyết lập tức làm ra vẻ như cô dâu nhỏ, nhu thuận đi theo sát bên người hắn.
"Nghe." Vừa ra khỏi cánh rừng, Cơ Hoa Âm liền lạnh lùng nói, "Sở dĩ gia để cho ngươi ở lại đến bây giờ, là bởi vì ngươi bệnh hôn mê bất tỉnh. Hiện tại, tỉnh rồi liền cút về nhà cho gia."
"Hoa Âm." Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt vừa hết sốt, thần sắc có chút ít vàng vọt, làm cho nàng bớt đi chút ngang ngược kiêu ngạo thường ngày, thay vào đó là vẻ đáng thương yếu đuối.
Cơ Hoa Âm chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi trừng mắt, "Nhớ kỹ, về sau không cho phép ngươi bước vào trong phủ nửa bước."
"Ngươi muốn phủi sạch quan hệ với ta?” Hạ Lan Tuyết cúi đầu, sờ sờ mũi, cố gắng nén cảm giác chua sót đang dâng lên, lúc ngẩng lên, vẻ mặt lại vui vẻ.
"Nhưng mà, cái gì của ta cũng bị ngươi thấy hết, ngươi muốn mặc kệ ta sao? Sao thế được?"
"Hừ!" Nghĩ là có ở lại tranh luận cùng với nàng nữa cũng không có kết quả gì, Cơ Hoa Âm phất ống tay áo, rời đi.
"Này, nói cho rõ ràng, cũng không phải bổn tiểu thư vu oan cho ngươi nha, là ngươi chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư, làm cho danh dự của bổn tiểu thư mất hết.. Ui, ngươi là ai?"
Nàng đang gấp rút đuổi theo Cơ Hoa Âm, lại bị một hắc y nhân từ trên trời vọt xuống ngăn ở trước mặt.
"Thích khách?" Nàng ngạc nhiên, vội vàng nhìn về hướng Cơ Hoa Âm hô to, "Cứu mạng, có thích khách."
"Cô nương." Hắc y nhân kia lại hướng về nàng chắp tay, "Thuộc hạ là vâng mệnh chủ tử đưa cô về nhà, đắc tội."
Âm Linh, không để ý phản ứng của Hạ Lan Tuyết, liền điểm huyệt ngủ của Hạ Lan Tuyết, khiêng nàng trên vai, như khi xuất hiện biến mất không thấy.
Nửa đêm Hạ Lan Tuyết tỉnh dậy, lúc tỉnh, nàng thấy Thu Hương cùng vài nha hoàn vẻ mặt căng thẳng đang nhìn nàng.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
"Tại sao ta về được đây?" Hạ Lan Tuyết có chút đau đầu, trong đầu rời rạc, làm cho nàng không nhớ rõ.
Không phải nàng đang ở trong phủ của Cơ Hoa Âm sao? Tại sao lại về rồi?
"Hù chết bọn nô tỳ rồi." Thu Hương vỗ ngực một cái giải thích, "Lúc ăn cơm tối, cũng không thấy người quay về, nô tỳ và Thu Văn đang định phái người đi ra ngoài tìm. Nhưng không ai có thể ngờ khi quay vào phòng, chỉ thấy người ngủ ở trên giường, ngay cả đám Thu Văn vẫn ở trong sân, cũng không nhìn thấy người về lúc nào? Tiểu thư, bọn nô tỳ cũng đang muốn biết, ngài vào nhà bằng cách nào thế?"
"A?" Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt đầu, hình như nhớ có một người áo đen, đúng rồi, một người mặc áo đen, "Khốn kiếp, lại dùng biện pháp này bắt ta trở về?"
"Sao vậy ạ?" Đám người Thu Hương lại thót tim.
"Không có việc gì, không liên quan đến các ngươi." Là ân oán cá nhân giữa nàng và Cơ Hoa Âm.
Đúng rồi, hoa tai của nàng cũng chưa cầm về.
Theo thói quen nàng sờ lên cổ, vừa sờ lên cổ thì thấy hoa tai kia đang đeo trên cổ rồi, nàng tháo ra nhìn, lập tức buồn bực, vẫn là cái của Cơ Hoa Âm, không phải cái trong kiếp trước của nàng.
"A, tiểu thư, hoa tai thật đẹp? Ngài mua ở đâu vậy?" Đàn Hương vừa thấy, hai mắt tỏa sáng hỏi.
Thu Văn Thu Hương thấy cũng hiếu kỳ, "Tiểu thư, hoa tai này nhìn không giống như vừa được mua? Trước kia sao chưa thấy tiểu thư đeo bao giờ?"
"Mới được." Hạ Lan Tuyết lại đem hoa tai nhét vào trong quần áo, hỏi, "Giờ gì? Vì sao các ngươi còn chưa đi ngủ?"
"Tiểu thư không tỉnh, bọn nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, không dám đi ngủ." Thu Văn giải thích.
"Ừm, giờ ta không sao rồi, về phòng ngủ hết đi." Hạ Lan Tuyết khoát khoát tay với bọn họ, đột nhiên, nghĩ đến không gặp Bích Văn, liền hỏi, "Bích Văn đâu rồi?"
"Buổi sáng ngài phân phó, nàng ấy vẫn chăm chú ở cửa hàng, chưa thấy về." Thu Hương trả lời.
"À." Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, nha đầu Bích Văn kia mặc dù ít nói, nhưng làm việc rất có trách nhiệm, chuyện này giao cho nàng, nếu chưa có manh mối, nàng ấy cũng không quay về.
Sau khi đám Thu Văn lui ra, Hạ Lan Tuyết lại nằm nghỉ, nhưng nàng không ngủ được, hôm nay xảy ra quá nhiều việc, cũng làm cho nàng cảm giác Cơ Hoa Âm đối xử với nàng không giống trước.
Chỉ là, đột nhiên cuối cùng lại cho hắc y nhân làm nàng ngủ mê, đưa nàng trở về.
Điều này làm cho nàng thấy khó hiểu
Thật sự chỉ là vì danh dự của nàng?
Nhưng ở trong phòng tắm, hắn đã thấy hết nàng.
Hơn nữa, theo nàng hiểu, hắn cũng không phải loại người quá coi trọng danh dự.
Ai, suy nghĩ nhiều đau đầu, Hạ Lan Tuyết xoa nhẹ thái dương, không muốn, dù sao, ở kiếp này, nàng quyết định không để cho Cơ Hoa Âm chạy thoát khỏi mình, nếu không nàng trùng sinh còn ý nghĩa gì nữa?
Quyết tâm xong rồi, nàng yên tâm ngủ một giấc, ngày hôm sau muộn mới tỉnh dậy, lúc này tinh thần lại phấn chấn lên rồi.
Khoa chân múa tay ở trong sân một lúc, nàng hung hăng đắc ý một phen, cảm giác gân cốt của mình rất tốt, rất có lợi cho luyện võ, đợi đến lúc mình gặp được danh sư nhờ người ta chỉ dạy, không chừng có thể trên tài Cơ Hoa Âm ấy chứ.
Đến lúc đó, hắn còn dám bắt nạt nàng, hắc hắc, nàng sẽ dùng võ công bắt hắn thuần phục mình.
Cứ như vậy đi.
Lau mồ hôi, phân phó Thu Hương mang điểm tâm vào trong sân, nàng ăn ngấu nghiến, làm cho một đám người Thu Hương phải tặc lưỡi.
"Tiểu thư, vài ngày rồi ngài mới ăn cơm sao?" Đàn Hương ít tuổi nhất, nên nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì.
Hạ Lan Tuyết uống một ngụm canh, vuốt cái bụng, giải thích, "Hôm qua chưa có một hạt cơm nào vào bụng."
"A? Ngày hôm qua ngài đi đâu vậy?" Đám người Thu Hương lại kinh ngạc, quả nhiên, không có người đi theo, tiểu thư cũng không chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.
"Hắc hắc." Nghĩ đến ngày hôm qua nằm trên giường của Cơ Hoa Âm, tắm trong bồn của hắn, trên mặt Hạ Lan Tuyết lộ ra ngọt ngào pha lẫn bỉ ổi.
"Tiểu thư, ngài, ngài sẽ không phải lại đi dạo kỹ viện chứ?" Đàn Hương thấy thế, có cảm giác muốn nổi điên.
"Đi đi đi. Cái loại địa phương đó có cái gì tốt mà đi dạo?" Thấy vẻ mặt Thu Hương, Thu Văn đều kinh hãi, Hạ Lan Tuyết vội vàng trợn mắt với Đàn Hương, "Nha đầu kia, ngươi nói vớ vẩn cái gì? Tiểu tỷ đây, đi vào loại địa phương đó bao giờ hả?"
"Nhưng là." Đàn Hương không dám nói, là có người ở cửa Túy Tiên lầu nhìn thấy tiểu tỷ đấy.
"Nhưng mà cái gì?" Hạ Lan Tuyết liếc nhìn nàng.
Đàn Hương vội vàng khoát tay, "Không có gì, nô tỳ chỉ đoán bừa như vậy thôi."
"Nha đầu chết tiệt kia, hay là ngươi nghĩ muốn đi dạo?" Hạ Lan Tuyết nhìn nàng cười xấu xa, "Ta nghe nói, Thanh Phong viện ở đối viện Túy Tiên lâu mới có không ít tiểu quan trẻ tuổi đâu, như thế nào? Hôm nào dẫn ngươi đi nhé?"
"A? Đừng, nô tỳ không cần đâu." Khuôn mặt nhỏ của Đàn Hương đỏ lên, vội vàng lui về phía sau, dường như sợ tiểu tỷ ngay lập tức dẫn nàng đi chỗ đó vậy.
Hạ Lan Tuyết ha ha cười, "Trêu chọc ngươi thôi, yên tâm, bản tiểu, tỷ sao lại cam lòng? Ít nhất, cũng phải lựa vài nam nhân tốt mới xứng đôi với các ngươi chứ."
Càng nói càng xa rồi, làm cho bọn Thu Hương đều đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề, "Tiểu, tỷ, hôm qua đã đưa nhị di nương và nhị tiểu thư đi rồi, ngài không biết, lúc đi vẻ mặt các nàng thật buồn cười."
"A, kể xem buồn cười như thế nào?" Hạ Lan Tuyết khẽ dựa vào mặt ghế, cười nhẹ nhàng, nói, nàng thích nghe chuyện buồn cười.
"Cũng chỉ là có một chiêu, nói là cần từ biệt lão phu nhân, lại nói phải đợi lão gia trở lại chào từ biệt, hắc, Thu Văn tỷ tỷ thật lợi hại, phân phó người, trực tiếp kéo hai mẹ con nhà đó đưa lên xe ngựa." Đàn Hương cười nói.
Ôi, Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, cũng là tốt cho các nàng thôi, một đôi mẹ con dối trá, đưa đến bên cạnh phật tổ, cũng để các nàng tích ít phúc đức, tu tâm dưỡng tính.
Nhưng không ai ngờ, lúc các nàng đang nói chuyện, đại nha hoàn Cẩm Tú bên người lão phu nhân đã chạy tới, vội vàng hồi bẩm báo Hạ Lan Tuyết, "Đại tiểu thư không xong, Nhị di nương các nàng bị ép buộc."