Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Chương 91

Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 91: Trừ tà
https://gacsach.com

"Thúi lắm!" Hạ Lan Tuyết đùa giỡn, làm cho Nam Cung Nguyệt tức nổi trận lôi đình, vung tay lên, vài tên hầu cận bên cạnh phi thân lên đánh nàng.

Hạ Lan Tuyết phi thân tránh ra, vui cười la ầm lên, "Công chúa, ngài muốn thả cái rắm tựu chầm chậm phóng, bổn tiểu thư sợ thối, không thể chơi cùng ngài rồi, hẹn gặp lại."

"Đáng chết, bắt lấy nàng cho ta." Nam Cung Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, một bên giậm chân, một bên quát tháo đám cung nữ đi theo.

"Dạ vâng." Chúng cung nữ lên tiếng, triển khai tư thế bao vây Hạ Lan Tuyết lại.

"Lại đến chiêu này?" Hạ Lan Tuyết lơ đễnh, nhưng chỉ là mấy cung nữ rót nước pha trà, hầu hạ người khác thì được, muốn đánh nhau sao? Không được.

Nhưng nàng không biết, từ lần trước để nàng dễ dàng trốn thoát, Nam Cung Nguyệt rất bực bội, bám lấy Nam Cung Triệt yêu cầu hắn phải đổi hai nữ tỳ có chút quyền cước cho mình.

Vừa rồi, lúc Nam Cung Nguyệt tự mình động thủ, hai cái cung nữ kia cũng không ra tay, giờ phút này, có Nam Cung Nguyệt lệnh, hai người này mới đi đến bắt Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết tả xung hữu đột, thế nhưng không thoát ra được, thật buồn bực chính là, nhiều lần thi triển khinh công muốn chạy trốn, đều bị người cầm lấy mắt cá chân lôi trở lại.

Nàng rốt cục nhận ra hai cung nữ đang nắm chân mình, cười lạnh hai tiếng, "Ơ, nhìn không ra, cũng có mấy phần bản lãnh. Xem ra, bổn tiểu thư phải xuất thủ rồi."

Trong đó một cung nữ trẻ tuổi mặt hình trứng ngỗng, tên gọi Thanh Loan, cười cười, nói, "Cô nương, ngươi đừng phí tâm tư nữ, với công phu của ngươi không thoát khỏi tay tỷ muội chúng ta đâu. Hiện tại ngươi nên xin lỗi công chúa điện hạ đi? Chỉ cần ngươi nói xin lỗi, hai tỷ muội ta đảm bảo ngươi sẽ không có việc gì."

"Ai nói nàng không có việc gì?" Nam Cung Nguyệt đi lên trước, không vui trừng mắt nhìn Thanh Loan, "Bổn công chúa lệnh cho các ngươi trói nàng lại, tý nữa, Bổn công chúa muốn cắt đầu lưỡi của nàng, lại đào mắt của nàng, đúng rồi, còn có băm tay của nàng, làm cho nàng không thể quấn lấy Cơ Hoa Âm ca ca nữa."

"Chậc chậc, công chúa điện hạ, ngài thật đúng với câu nói." Hạ Lan Tuyết nghe nói, chậc chậc lắc đầu.

"Nói cái gì?" Nam Cung Nguyệt nghiêm nghị hỏi.

Hạ Lan Tuyết trợn mắt, "Xinh đẹp như hoa, tâm như rắn rết."

"Ngươi?" Nam Cung Nguyệt mày liễu dựng lên, nhưng một câu này, phía trước nửa câu, nàng còn là thích.

"Hừ, Hạ Lan Tuyết, ngươi hiện tại nói cái gì cũng vô ích, hôm nay ngươi rơi vào tay bổn công chúa, là ngày chết của ngươi."

"Công chúa điện hạ, Lục điện hạ đã phân phó, nếu gặp Hạ Lan Tuyết cô nương không được ra tay tàn độc." Thanh Loan nhắc nhở Nam Cung Nguyệt.

"Làm càn. Hiện tại ta là chủ tử của ngươi, các ngươi phải nghe ta. Đi, lập tức đem Hạ Lan Tuyết trói lại cho ta." Nam Cung Nguyệt lạnh lùng quát.

Sắc mặt Thanh Loan cứng đờ, Tử Tô đối với nàng nháy mắt, hai người chỉ đành phải gật đầu, lần nữa tấn công Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết lập tức lui lại mấy bước, la ầm lên, "Này, chúng ta đều là người luyện võ, để cho công bằng không được sao? Vừa rồi một đám người các ngươi xúm lại bắt nạt ta cũng thôi, nhưng hiện tại ta bị trọng thương các ngươi còn đánh tập thể? Hay là, một chọi một đi?"

"Thân chịu trọng thương?" Thanh Loan khó hiểu, vừa rồi các nàng cũng không làm nàng bị thương.

Hạ Lan Tuyết che ngực, nói, "Nội thương, các ngươi nhìn không ra."

Tử Tô lại nói, "Vẫn là câu nói kia, nếu ngươi xin lỗi công chúa, chị em chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

"Nói cái gì cũng được? Nhưng cũng phải cho ta biết lý do chứ? " Hạ Lan Tuyết mờ mịt.

Thanh Loan và Tử Tô nhìn nhau, ngẫm lại, cũng đúng, vừa rồi rõ ràng là Nam Cung Nguyệt khiêu khích trước.

"Xem đi, các ngươi cũng cảm thấy ta rất vô tội đi?" Hạ Lan Tuyết buồn bực lắc đầu.

Nam Cung Nguyệt không kiên nhẫn, "Còn lo lắng cái gì? Trong mắt các ngươi chẳng lẽ không có chủ tử là bổn công chúa sao?"

Thanh Loan và Tử Tô không cách nào, chỉ nói với Hạ Lan Tuyết một tiếng, "Đắc tội."

Lập tức nhanh chóng mạnh mẽ công kích Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết thân mình công phu không được việc, dựa vào mấy chiêu hôm qua Cơ Hoa Âm dạy nàng miễn cưỡng đối phó được với các nàng.

Nghĩ tới rơi vào tay nha đầu Nam Cung Nguyệt này thật sự giống như rơi vào khe nước thối vậy. Mà cơ bản nhất là lần sau gặp lại Cơ Hoa Âm càng bị hắn xem thường.

Vì vậy, tâm hung ác, đột nhiên nảy ra ý hay, nàng hướng về sau lưng Nam Cung Nguyệt hô to một tiếng, "Hoa Âm, cứu ta."

Mọi người cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Hạ Lan Tuyết thừa dịp này, phi thân chạy trốn, Thanh Loan quýnh lên, theo thói quen tung chưởng về sau lưng nàng.

Một cỗ chưởng phong lạnh lùng đánh tới, Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy sau lưng kịch liệt đau nhức, cả người từ giữa không trung ngã văng ra ngoài.

Mắt thấy sẽ bị đập mặt xuống đất, nàng buồn bực nhắm mắt lại, lại không nghĩ, thân thể ngừng ở giữa không trung liền ổn định rồi.

Đúng vậy, nàng rơi vào ôm ấp của một nam nhân, còn là một cái ôm quen thuộc tản ra mùi thơm mát

"Thiếu Khâm?" Cơ hồ là vừa mở mắt, nàng bật thốt hô lên, đập vào mắt, quả nhiên là khuôn mặt yêu dã kia, lông mày hơi chau lên như hiện lên ý cười mỉa mai.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nàng,. hắn đột nhiên cúi đầu, cơ hồ đụng phải mặt của nàng, sâu kín cười nói, "Hạ Lan tiểu thư, đây là yêu thương nhung nhớ sao?"

Trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm đó, nếu không phải Cơ Hoa Âm cứu giúp, nàng liền bị hắn gieo họa kinh nghiệm, Hạ Lan Tuyết đột nhiên một quyền đánh vào lồng ngực của hắn, giống như bị rắn cắn từ trên người hắn nhảy xuống, tức giận nói, "Ôm phải tên yêu nhân chết tiệt nhà ngươi, tránh ra đừng cản đường bổn tiểu thư."

"A." Đối với nhục mạ của nàng, Thiếu Khâm khoan dung cười khẽ, "Hạ Lan tiểu thư đây là gặp phải chuyện gì sao? Tính tình lớn như vậy?"

"Ai cần ngươi lo?" Hạ Lan Tuyết rủa thầm

Một tiếng, che lấy ngực đang phát đau, vượt qua hắn.

Lúc này, Nam Cung Nguyệt mang theo bọn cung nữ đuổi đến, nhưng khi nhìn thấy Thiếu Khâm, cả khuôn mặt nàng ta nháy mắt trắng bệch.

"Thiếu, Thiếu Khâm?"

"Thất công chúa điện hạ." Thiếu Khâm ưu nhã hành lễ.

"A." Vừa nghe thấy hắn nói, vừa cùng ánh mắt của hắn đối mặt, Nam Cung Nguyệt cả người cũng không tốt rồi, hét lên một tiếng, che mặt bỏ chạy.

Trốn còn nhanh hơn thỏ.

Hạ Lan Tuyết càng thêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thiếu Khâm kia một bộ dáng áo trắng hơn tuyết giống như trích tiên, buồn cười châm chọc nói, "Hóa ra Thiếu Khâm đại nhân còn có tác dụng trừ tà nữa. Quả thật là hữu hiệu."

Thiếu Khâm sắc mặt không được tốt, nhưng khóe môi như xưa mỉm cười, "Hạ Lan tiểu thư quá khen."

Ôi, thật đúng là không biết xấu hổ.

Kể từ sau đêm đó, Hạ Lan Tuyết đối với hắn liền không có cảm tình gì, Nam Cung Nguyệt chạy thoát, nàng cũng lười ở tại chỗ này cùng này yêu nhân nói nhảm, liền bỉu môi nói, "Cáo từ."

"Cáo từ." Thiếu Khâm cũng lễ phép hướng về nàng chắp tay, không chút nào vì sự vô lễ của nàng mà tức giận.

Điều này làm cho Hạ Lan Tuyết trong lòng càng phát ra khó chịu, chẳng lẽ người này quên hết chuyện phát sinh đêm đó rồi sao?

Trói nàng, vứt nàng vào nước thiếu chút nữa làm nàng chết đuối, rồi còn muốn dở thói sắc lang với nàng...

Hừ, bút trướng này nàng sớm muộn muốn đòi lại.

"Đại nhân, cứ như để nàng đi như vậy sao?" Nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Lan Tuyết, Như Băng không cam lòng.

Thiếu Khâm sắc mặt càng kém, hai đầu lông mày vui vẻ cũng từng điểm từng điểm thu liễm đi, "Không được động đến nàng."

"Nhưng, đại nhân, cổ độc trên người ngài chỉ có nàng là giải được thôi." Như Băng nhắc nhở.

Thiếu Khâm bỗng nhiên nhếch môi cười, "Ngươi cho rằng bắt nàng đến, nàng sẽ vì ta giải cổ độc?"

"Thuộc hạ có chính là biện pháp làm cho nàng thuận theo." Đáy mắt Như Băng phát ra hàn quang khiếp người.

Thiếu Khâm liếc hắn một cái, "Ngươi cho rằng ai cũng là Nam Cung Nguyệt, dọa một cái sẽ không còn hồn vía sao? Nàng không phải là người dễ dàng bị người khác đe dọa."

"Nhưng không đến năm ngày, trên người ngài cổ độc sẽ phát tác, đến lúc đó, Phượng Khinh La không có ở đây, đại nhân nên làm cái gì bây giờ?" Như Băng lo lắng không thôi.

Thiếu Khâm khẽ ngửa đầu, nhìn trời, đột nhiên cười, "Mặc kệ nó, chết sống có số, nói sau, Bản Đốc mạng này vốn là trộm được."

Như Băng thấy bộ dáng thê thảm của hắn, càng thêm khẳng định quyết định của mình.

Hạ Lan Tuyết nhịn đau, cuối cùng xuất cung, đi đến ngoài cung, tìm được một chỗ không có người, vụng trộm đem xiêm y kéo ra nhìn, ôi, nơi ngực một mảnh tím xanh, lại càng không cần phải nói đến chưởng ở sau lưng rồi.

"Nha đầu chết tiệt kia, thật sự là hạ tử thủ mà." Cúi đầu chửi bới, mặc lại xiêm y, dự định đi đến Bách Thảo Đường trước lấy dược để thoa.

Nhưng mà thương thế kia cũng thật kì lạ, đắp dược hết sưng nhưng nàng vẫn bị đau, đến khi nàng đi ngủ đau đến nỗi rên hừ hừ.

Hầu hạ ở gian ngoài, Thu Hương nghe thấy, còn tưởng nàng gặp ác mộng, vội vàng đốt đèn sang xem.

Trán Hạ Lan Tuyết toát đầy mồ hôi lạnh, nhìn Thu Hương than khóc, "Thu Hương, ta khó chịu, ngực đau."

"Chuyện gì xảy ra?" Thu Hương kinh ngạc không thôi, thử cởi bỏ xiêm y của nàng, cũng không thấy bị sưng hay vết thương nào khác.

Nhất thời nóng nảy, liền gọi người dậy đi tìm đại phu.

Cuối cùng, Bích Văn đến, nhìn thần sắc Hạ Lan Tuyết, lại hỏi kỹ chuyện xảy ra hôm nay, liền kết luận, trên người nàng có nội thương.

Nội thương? Hạ Lan Tuyết buồn bực, không thể tưởng được bị đánh một cái, liền nội thương, nàng cho là mình bị tức giận.

Hoàn hảo, Bích Văn công phu không kém, nội lực không tồi, lúc này dùng nội lực trợ giúp nàng trị liệu nội thương.

Sau nửa canh giờ, nàng cuối cùng dễ chịu hơn chút ít.

Bích Văn nói cho nàng biết, nội thương cần nghỉ dưỡng, nàng mấy ngày nay đều chỉ có thể ổ ở trên giường, không thể ra ngoài.

Cũng là sợ bị thương nặng, Hạ Lan Tuyết nghe lời đáp ứng, có nội lực của Bích Văn, sau nửa đêm cuối cùng nàng cũng ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này rất say, ngay cả có người vào trong phòng nàng cũng không biết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3