Độc Sủng 2 - Chương 79

Chương 79

Lời nói nói đến nước này, kẻ đần cũng nghe rõ, Hoàng hậu đây là muốn ban thưởng người cho Bình Lăng Vương phủ.

Hòa Sinh mở miệng muốn nói, lại bị ngón tay Hoàng hậu che miệng.

Hoàng hậu nhếch khóe miệng lên, lông mày nhướng lên, ngữ điệu cao hơn ba phần, "Còn không mau tới gặp chủ mẫu các ngươi?"

không cho Hòa Sinh phản bác tiếng nào.

Nô tỳ đứng yên hai bên khom lưng tiến lên, nằm sấp tại chỗ hành lễ, trong miệng hô hào: "Thiếp gặp qua nương nương, chúc nương nương vạn thọ kim an."

Tổng cộng mười hai người, mặc áo lưới màu hồng nhạt, trang dung tú lệ, thiên kiều bá mị, tư thái không giống nhau.

Lục Bình tiến lên đưa khế ước bán thân của nô tỳ, Hoàng hậu cầm khế sách, ngược lại giao cho Hòa Sinh: "Đây cũng là ban thưởng cho con, mang người về hảo hảo thu xếp, không cần thiết phụ lòng một phen tâm ý của Bổn cung."

Hòa Sinh buồn bực, quét mắt một loạt người quỳ phía trước, trong lòng bốc lửa, trong tay siết chặt khế sách, cơ hồ muốn vo tròn cả khế sách.

Hoàng hậu nâng vân búi tóc bên tóc mai, nghiêng mắt xem xét Hòa Sinh, thấy mặt mũi nàng tràn đầy phẫn nộ, đôi mắt thủy linh lung cơ hồ muốn phun ra lửa.

Lúc này trong lòng bà không vui chút nào, địa vị của bà cao quý trong cung, hảo tâm ban thưởng vài cơ thiếp cho hoàng tử,một Trắc phi, chẳng lẽ lại còn dám có dị nghị sao?

Hoàng hậu mở miệng muốn răn dạy, suy nghĩ những cơ thiếp này thường ngày ở Vương phủ tiền đồ còn phải dựa vào Hòa Sinh trải đường, suy nghĩ một chút, cũng liền nhịn xuống.

Đợi Hòa Sinh đi rồi, Lục Bình nịnh nọt Hoàng hậu: "Nhìn Trắc phi bực bội thành như vậy, tám phần là nhìn những nô tỳ này đẹp như thiên tiên, sẽ chiếm ân sủng của nàng."

Hoàng hậu chần chờ, vẫn là có chút không yên lòng.

Tuy nói Hòa Sinh thuận theo, nhưng lại vạn nhất nàng độc chiếm Bình Lăng Vương, không chịu thu xếp những nô tỳ kia thìbiết làm sao bây giờ?

Lục Bình nhìn thấu tâm tư Hoàng hậu, cười nói: "Nương nương yên tâm, Trắc phi luôn luôn nhát gan, sẽ không dám khôngnghe lời nương nương. Nếu nương nương thưởng người, vậy thì cũng là nửa phần quý thiếp, nàng đơn giản không dám tùy ý xử lý."

Hoàng hậu ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, người cũng thưởng xuống rồi, chỉ cần mang về Bình Lăng Vương phủ, vấn đề này coi như là hết thảy đều kết thúc rồi.

Trắc phi nếu là người thức thời, nên chọn mấy nô tỳ thân cận, đem người đưa đến trước mặt Bình Lăng Vương. nói khôngchừng, sau này Trắc phi tự mình sinh ra hài tử, nghĩ muốn đề cao thân phận, Hoàng hậu bà đây còn có thể giúp đỡ một chút.

Bà dặn dò Lục Bình: "Ngươi nhớ phải tùy thời chú ý động tĩnh ở Bình Lăng Vương phủ, truyền lời xuống dưới, trong những nô tỳ kia, nếu như ai được hầu hạ Bình Lăng Vương đầu tiên, Bổn cung liền thưởng hoàng kim ngàn lượng, ban cho nàng vị trí quý thiếp ngày sau."

Lục Bình lập tức lĩnh mệnh đi làm.

Thúy Ngọc ở cửa phủ đón người, xa xa trông thấy cỗ kiệu Hòa Sinh từ Nam Diện đến, chưa tới trước mặt, chợt phát hiện bên cạnh tăng thêm mười mấy người.

Quần áo giống nhau, trang sức giống nhau, ngày thường dễ làm người khác chú ý, tất cả đều là mỹ nhân.

Đương nhiên, so với Vương phi nhà mình, vậy thì lộ ra tầm thường không chịu nổi.

Lúc Hòa Sinh từ trong kiệu bước ra, Thúy Ngọc vội vàng đi đỡ.

Hòa Sinh hiếm khi không cười, khuôn mặt u sầu, có vẻ ấm ức, quệt mồm.

Thúy Ngọc lập tức ý thức được nàng tâm tình không tốt, cẩn thận thăm dò nói: "Vương phi từ trong cung trở về, chắc hẳn cũng đói bụng, nô tỳ bảo người đi phòng bếp gọi món ăn, Vương phi ăn chút gì nhé?"

Nếu là nói không muốn ăn, mười phần là có tâm sự.

Quả nhiên, Hòa Sinh vứt ra một câu "không ăn", bước chân vội vã liền đi tới chánh điện.

Nô tỳ trong cung tới cũng nhao nhao theo sau.

Thúy Ngọc nhíu mày, lễ pháp hầu hạ của người trong phủ là có qui định, thiếp thân nha hoàn cùng với nha hoàn hầu hạ trong chánh điện và bên ngoài điện mới có thể dịch bước đi theo chủ tử, những người còn lại đều phải muốn tại nguyên chỗ chờ lệnh.

Những người này rất không biết lễ phép, một đại nha hoàn là nàng đây còn chưa cũng lên tiếng điều động, nguyên một đám vậy mà cũng dám dịch bước tiến lên.

một ánh mắt liếc tới, nào nghĩ tới người ta căn bản không phục tùng nàng lúc này, tạm thời làm như không nhìn thấy, phối hợp mà đi theo phía trước.

Thúy Ngọc chuẩn bị lên tiếng răn dạy, ngược lại nghe Hòa Sinh khẽ dặn dò một câu mệt mỏi: "Những người này đều là cônương từ trong cung tới, thu xếp cho tốt."

12 nô tỳ đồng loạt nằm sấp tại chỗ tạ ơn.

Thúy Ngọc lướt qua bóng lưng mất tinh thần của Hòa Sinh, lại nhìn chúng mỹ nhân đang quỳ, trong lòng lập tức hiểu được.

Được rồi, nhất định là vị chủ tử yêu quái nào trong cung, cố tình làm Vương phi nhà mình không thoải mái.

Quả nhiên, đi vào điện, Hòa Sinh quay đầu sai người đóng cửa lại, nằm ở trên giường, chống cằm sinh hờn dỗi.

Chuyển mắt trông thấy Thúy Ngọc vào phòng, phất tay gọi nàng tiến lên, hỏi: "Trước kia ngươi ở Vệ phủ hầu hạ, có từng gặp qua chuyện chủ tử trong cung thưởng người?"

Thúy Ngọc suy nghĩ một lát, nói: "Vệ phủ không được Thánh sủng, giống như không có ân huệ quang vinh như vậy. Ngược lại là thường xuyên nghe hầu phủ nhà khác từng có ví dụ như vậy."

Hòa Sinh hỏi: "Người được thưởng như thế này, nên xử trí như thế nào?"

Thúy Ngọc đáp: "Nô tỳ cũng không rõ lắm, dưới tình huống bình thường, nếu như không phải là Thánh nhân ban tặng, mà là chủ tử hậu cung ban tặng, vậy thì phải xem vị ban thưởng người này phân vị cao hay thấp, phân vị càng cao, càng phải nâng lên. Ban thuởng nô tỳ, cũng xem như là đại biểu chủ tử, nếu không chiêu đãi tốt, đây không phải là trực tiếp đánh vào mặt mũi sao?"

Hòa Sinh càng nghe càng căm tức, không muốn thuận theo ý tứ của Hoàng hậu, vừa không muốn gây phiền toái cho Thẩm Hạo, trong đầu giống như là có cái gì đâm vào, nhảy bịch bịch một chút đã cảm thấy đau.

Đợi Thẩm Hạo hồi phủ, bầu không khí ở chánh điện khẩn trương, bọn thị nữ đều quỳ ở ngoài điện, bên trong cũng chỉ lưu lại Thúy Ngọc hầu hạ.

Trước đi Tây phòng, bọn họ lại ở chỗ này dùng bữa, sau khi ăn cơm xong thì đi phòng phía Đông ở xa hơn.

Vừa mới bước vào Tây phòng, thị nữ bận rộn tiến lên nói: "Bẩm Vương gia, vẫn chưa truyền lệnh, Vương phi nương nương ở trong Đông phòng."

Thẩm Hạo nhíu mày, thường ngày nàng đã sớm ăn điểm tâm trước khi ăn cơm, trông mong chờ hắn trở về cùng dùng bữa.

Hôm nay ngược lại là khác thường, ngay cả cơm cũng không ăn.

Vội vàng tiến đến Đông phòng, trong điện không có đèn, lờ mờ một mảnh, có người đứng bên cạnh bức rèm che, dựa vào cây cột, giống như là Thúy Ngọc.

hắn nhẹ giọng ho khan, Thúy Ngọc nghe tiếng, đi ra vừa nhìn, thấy là Thẩm Hạo, lúc này như thấy cứu tinh, phúc lễ nói: "Gặp qua Vương gia."

Thẩm Hạo quét mắt một vòng, hỏi: "Nương nương đâu?"

Thúy Ngọc hạ thấp thanh âm, cẩn thận nói: "Vương gia nhanh vào xem nương nương đi, buổi chiều từ trong cung trở về liền nằm nghỉ ngơi, không ăn cơm không uống nước, buồn bực ở trong chăn, ai cũng không để ý."

Thẩm Hạo nghe xong, vậy thì nguy rồi, một lòng nhắc tới, hỏi: "Có nói là bởi vì chuyện gì không?"

Thúy Ngọc đem chuyện mười hai nô tỳ nói ra, liền thuật lại mấy câu buổi chiều Hòa Sinh hỏi nàng, một chữ không sót bẩm lại cho Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo trầm mặt, thì ra là bởi vì chuyện này.

Phất phất tay ra hiệu Thúy Ngọc lui ra, cầm một chén nhỏ điểm tâm, đi vào trong phòng.

hắn đi thắp sáng bốn bốn đèn lưu ly đầu giường, vê thành lưu ly, lui đến bên cạnh giường, đưa tay đi ôm chăn màn.

Nàng co lại thành một đoàn, rõ ràng là thức, gắt gao níu lại góc chăn, sửng sốt không ra.

"A Sinh?"

Nàng không để ý tới.

Thẩm Hạo sử dụng lực lớn, cũng không quản ở đâu là đầu ở đâu là đuôi, ôm nàng đang quấn thành một đoàn bế lên.

Nhưng lại ôm sai phương hướng, đầu nàng chúi xuống, lực đến mức thở không nổi, giãy giụa nhô đầu ra, thoáng nhìn đai lưng ngọc bên hông hắn cùng với hoa văn thêu vân hạc phía trên.

Hòa Sinh oán thầm, ban ngày như vậy, hắn còn mặc vải mỏng đỏ thẫm, cũng không sợ lạnh.

Người khác đã sớm đổi trang phục rồi.

Thẩm Hạo thăm dò phía dưới, thấy nàng lộ đầu ra, lập tức ôm vai nàng.

Hòa Sinh phồng má, cũng không có ý định nói chuyện với hắn.

Nàng biết rõ không phải lỗi của hắn, chỉ là đang tức giận, không có nơi phát tiết.

Thẩm Hạo cũng cứ như vậy ôm nàng ngồi, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm nàng, giống như là nhìn những ngôi sao nhìn ánh trăng vậy, thưởng thức vẻ mặt nàng giờ phút này.

Chung sống lâu như vậy, hắn đại khái cũng hiểu được tính tình của nàng.

Nàng ít khi tức giận, mà khi tức giận sẽ không nói chuyện, ngày thường líu ríu hỏi không ngừng ăn không ngừng, đụng phải chuyện không vui, liền không nói không uống còn kiệm lời.

Cũng không phải hắn không thích nàng điểm ấy, chỉ là sợ nàng tổn thương thân thể.

Tức giận người khác thì nói cho hắn biết, hắn bắt người đánh một trận cho nàng hả giận, cũng tốt hơn bộ dáng nàng như vậy.

Hòa Sinh nhìn hắn một cái, tuy nói không để ý hắn, nhưng trong lòng vẫn ngóng trông hắn mở miệng đáp lời.

Thấy nàng bộ dạng này, chẳng lẽ hắn sẽ không muốn hỏi một chút, đến cùng đã xảy ra chuyện gì sao?

Chờ giây lát, cũng không đợi được hắn lên tiếng.

Rất có ý tứ cùng nàng liên tục dông dài.

Trong lòng Hòa Sinh ngoan cố, khàn giọng, chỉ vào quan bào trên người hắn nói: "đã đến mùa thu, chàng nên đổi bộ khácđi."

Là sợ hắn cảm lạnh. Thẩm Hạo áp sát vào phía trước, đẩy vai nàng, thân mật nói: "Thân thể vi phu mạnh mẽ cường tráng,không sợ khí lạnh xâm thân thể."

Hòa Sinh không thèm nhìn hắn.

Cả buổi nàng mới hừ một câu, thanh âm nhỏ xíu: "Nhưng ta lo lắng a..."

Thẩm Hạo giả vờ không nghe thấy, xề lỗ tai tới trước mặt, "Nương tử nói to lên chút, vi phu không nghe thấy."

Hòa Sinh rút tay bị hắn nắm ra, ôm lấy hai vai, rụt rụt chân, gác cằm lên trên đầu gối.

Nàng lại không nói gì.

Nàng có thể chủ động đáp lời, hắn cũng đã thỏa mãn. Nếu muốn tiến thêm một bước, gấp không được, từ từ sẽ được.

Thẩm Hạo cũng không kiêu căng, tiến lên dỗ dành nàng: "Nương tử ngoan, trò chuyện với ta đi mà. một ngày không nghe thấy giọng của nàng, lỗ tai đều sắp mốc meo rồi."

Dỗ ngon dỗ ngọt. Hòa Sinh liếc mắt, nhưng trong lòng rất hưởng thụ.

Thẩm Hạo nhẹ nhàng lắc nàng, lắc đến tội nghiệp.

Hòa Sinh nghiêng đầu lại, vừa muốn nói gì, thấy vẻ mặt hắn thâm tình chân thành, không biết làm tại sao lại nhớ tới Hoàng hậu ban cho nô tì xinh đẹp, cái mũi đỏ lên, đôi mắt đau xót, mắt ầng ậc nước.

Cho dù hắn chỉ có thể chạm vào một mình nàng, nhưng vẫn sẽ có người muốn đến tặng người cho hắn, vạn nhất sau nàyhắn trị được chứng chóng mặt, đến lúc đó có phải sẽ có nhiều người tặng mỹ thiếp cho hắn hay không?

Thẩm Hạo thấy nàng thương tâm, hoảng hốt, chẳng quan tâm đến mong muốn trị tật xấu hờn dỗi của nàng, vội vàng ôm người vào trong ngực, ôn nhu an ủi: "Làm sao lại khóc, ai khi dễ nàng?"

Đợi cả buổi, thật ra cũng chỉ chờ câu này của hắn. Trong đầu không muốn thừa nhận, nhưng thân thể rất thành thật. hắn ômmột cái, nàng liền rơi vào tay giặc, níu lấy áo bào hắn, khóc bù lu bù loa.

"… Là… Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn ban thưởng người…" Nàng khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Thẩm Hạo đau lòng vỗ nhẹ sau lưng nàng, ngữ điệu chậm dần: "Từ từ nói, không vội a."

Hòa Sinh khóc sưng cả mắt, nức nở nghẹn ngào tắc nghẹn, khóc đến thương tâm: "Ta vô dụng… không biết cách cự tuyệt bà ta..."

Nàng có thể thản nhiên đối mặt với Tương Dương Vương phi thương lượng chuyện của đệ đệ, có thể cùng Cảnh Trữ Vương phi thản nhiên tương giao, bởi vì nàng cũng là Vương phi, mặc dù chỉ là Trắc Phi, nhưng Vương gia yêu nàng mọi người ở Vương phủ kính nàng, nàng cũng có đủ mặt mũi, tự nhiên không phải rụt rè trước người khác.

Thế nhưng một khi đối mặt với Hoàng hậu, nàng liền không biết kiềm chế làm như thế nào.

Hoàng hậu là trưởng bối, là nhất quốc chi mẫu, trong hậu cung phân vị của bà là cao nhất, ngay cả mẹ chồng thấy bà ta cũng phải cung kính hành lễ.

Tuy rằng Hoàng hậu không được Thánh Nhân yêu thích, nhưng thân phận địa vị của bà còn ở đó, tùy tùy tiện tiện có thể chụp một tội danh bất kính đắc tội.

Hoàng hậu muốn thưởng người, nàng thật tình sợ hãi.

Thẩm Hạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi người hôn vệt nước mắt, đầu lưỡi dính nước mắt nóng hổi, mặn ơi là mặn.

Khuôn mặt dán khuôn mặt, Hòa Sinh mở ra hai mắt đẫm lệ, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm sâu của hắn, ôn nhu đến phát chán.

hắn nói với nàng: "A Sinh, sao nàng lại quên rồi, vi phu đã từng nói qua, vô luận là danh phận hay là cảm tình, nàng đều là duy nhất của ta."

Nàng khẽ giật mình, nước mắt nửa dính trên vành mắt bên cạnh, cúi xuống muốn rơi. "Thế nhưng…"

"không có nhưng nhị gì hết." Thẩm Hạo nhẹ cuốn đầu lưỡi liếm liếm, khóe mắt nàn ẩm ướt ấm nóng, rốt cuộc không chảy nước mắt nữa.

Ngữ khí của hắn kiên định như vậy, nhưng nàng vẫn bất an, một đôi tay xoắn cùng một chỗ, sợ hắn sẽ đắc tội Hoàng hậu.

Thẩm Hạo đè tay của nàng lại, nói: "Căn bản chuyện không cón gì, sao lại không cự tuyệt?"

Hòa Sinh bĩu môi, người cũng đã đến trong phủ rồi.

Thẩm Hạo biết tâm tư nàng, tiếp tục nói: "Hoàng hậu nói gì với nàng, nàng nói cho vi phu nghe xem."

Hòa Sinh nuốt một cái, cúi đầu xuống, thuật lại cảnh tượng lúc đó một lần.

Sau khi nghe xong, ngón tay Thẩm Hạo sóng đôi, kẹp lấy thịt bên má nàng, cười nói: "Chuyện đơn giản như vậy, thiệt thòi nàng còn khóc một trận, mất mặt quá."

Hòa Sinh nện giường, "Làm sao lại đơn giản, bà còn bảo ta hảo hảo thu xếp mà."

Thẩm Hạo tiến lên ôm nàng, "không phải là ban thưởng người sao, nếu là ban thưởng cho ta, ta đây xử trí như thế nào, liềnkhông phải do Hoàng hậu lên tiếng."

Hòa Sinh nháy mắt mấy cái, chờ nghe nửa câu sau của hắn.

"Trong phủ gã sai vặt quá nhiều, có vài người là theo ta mấy năm rồi, từ nhỏ đã trong phủ, như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao, làm chủ tử không thể khiến lòng bọn họ lạnh lẽo, đã đến tuổi hôn phối, hiển nhiên phải phối cho tốt."

Từng câu hắn nói với nàng, tay lại xuôi theo vuốt tóc nàng.

Hòa Sinh thăm dò hỏi: "Ý Vương gia, là đem những nô tỳ này ban cho gã sai vặt trong phủ sao?"

Thẩm Hạo mỉm cười, gật gật đầu.

Lại còn có thể làm như vậy. Hòa Sinh cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: "Nếu Hoàng hậu trách tội xuống, làm sao bây giờ?"

Thẩm Hạo ôm nàng, "Vi phu cũng không phải Vương gia gà mờ không có thực quyền, nàng lo lắng nhiều như vậy làm chi?"

Hòa Sinh ôm cổ của hắn, chu mỏ nói: "Nhưng bà ta lại là Hoàng hậu..."

Thẩm Hạo cúi đầu cọ cọ nàng, "Nàng vẫn là Bình Lăng Vương phi mà, không cần sợ, sau này ai dám chọc giận nàng, ngay cả là Hoàng hậu, cũng phải cứng cổ bác bỏ."

Nàng khanh khách một tiếng mỉm cười, khờ dại hỏi hắn: "Vậy nếu như ta muốn như con cua cả ngày hoành hành ngang ngược, vênh váo tự đắc?"

"Cầu còn không được, chỉ sợ nàng có lòng này, không có gan này."

Ngày sau hắn nếu thật có thể đăng cơ làm vua, hậu cung chỉ có mình nàng, nàng đi ngang đều được.

Mà bây giờ nha, tính tính toán toán thực lực, Hoàng hậu nhất tộc bởi vì chuyện Binh bộ, bị liên quan đến rất nhiều, thế lực đãkhông lớn bằng lúc trước, ngay cả Tam hoàng tử Thẩm Mậu đều có thể đưa bọn chúng một quân, đảng Thái Tử rơi chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hòa Sinh hé miệng, trong đầu tưởng tượng, dáng vẻ mình giễu võ ra oai.

Chung quy không nghĩ ra được.

A... A... một tiếng, đành phải thừa nhận tự sự thật mình nhát gan.

Tuy nói nàng nhát gan, nhưng ở có chút chuyện, lập trường vẫn rất kiên định đấy, tỷ như chuyện Hoàng hậu ban thưởng người.

Chuyện Thẩm Hạo nói đến, nàng liền nghĩ kỹ.

Nếu hắn muốn lưu lại những người kia, nàng liền lập tức chỉnh đốn quần áo về nhà mẹ đẻ. Nếu hắn không muốn lưu lại những người kia, nàng cùng với hắn cùng một chỗ thương lượng đối sách.

Tuy rằng, căn bản là dựa vào hắn tìm cách, mà nàng giống như chỉ để ý nghe hắn an ủi.

Bây giờ nghe hắn nói, như vậy nàng lập tức như sống lại.

Thẩm Hạo chỉ về phía bụng nàng, cười: "Ta giống như nghe thấy tiếng xì xào."

Hòa Sinh xấu hổ che bụng, "Ta đói bụng nha."

Thẩm Hạo kéo nàng đứng dậy, tới tủ quần áo lấy áo cho nàng thay đổi rồi kéo nàng đi Đông phòng dùng bữa. Bữa tiệc này, ăn đặc biệt nhanh chóng.

Thứ nhất là nàng thực đói bụng, thứ hai là nàng ghi nhớ chuyện đuổi nô tỳ, vừa ăn xong, liền sốt ruột khó nén mà gọi nô tỳ trong cung đến.

Mười hai nô tỳ nhu thuận quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Hòa Sinh thâm thúy hất cằm, liếc qua nhìn bên cạnh.

hắn cầm chén trà nhỏ thưởng thức, ánh mắt căn bản không nhìn xuống phía dưới, thấy nàng chuyển ánh mắt, mắt nhìn lướt qua, vừa vặn đụng phải.

hắn cong miệng cười cười, buông chén sứ trắng hoa cỏ, "Nhìn ta làm chi, khuôn mặt vi phu nở hoa hay sao?"

Hòa Sinh thu hồi ánh mắt, vui rạo rực, dí dỏm một câu: "Thấy chàng đẹp thì nhìn chứ sao."

Mặc dù biết là nàng nhạy cảm, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết hắn có thể nhìn những nữ nhân khác hay không nha.

hiện tại tốt rồi, ai hắn cũng không có nhìn, thật sự cũng chỉ nhìn một mình nàng thôi.

Đám nô tỳ đã sớm nghe nói vợ chồng Bình Lăng Vương phu thê tình thâm, lại không nghĩ rằng có thể công nhiên tỏ tình.

Mặc dù là như thế, nhưng cũng không thể xua tan ý nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ của các nàng.

Trong đại đa số các nàng, đều là từ các nơi mua về quan tỳ, chỉ đợi sau khi thành niên liền phân phối đến từng quân doanh hoặc kỹ viện, thân phận như vậy, cuộc đời này có thể gả cho phu quân sống yên ổn là mừng lắm rồi, đều là vọng tưởng, nào nghĩ tới lại có một ngày được bị Hoàng hậu để ý tới?

Vì vậy, các nàng càng xem Thẩm Hạo trước mặt là cây cỏ cứu mạng, cảm thấy chỉ cần được hắn ân sủng, liền có thể ở Vương Phủ an thân, còn có Hoàng hậu nương nương ủng hộ, ngày sau làm Trắc Phi cũng không phải không có khả năng.

Lúc này giống như là tên ăn mày cực đói, đột nhiên kích động giống như thấy đầy bàn món ăn quý và lạ, đám nô tỳ đã khát khao muốn thử.

không có uyên ương không chia lìa, chỉ có tiểu thiếp không nỗ lực.

Bình Lăng Trắc phi tuy đẹp, nhưng thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nam tử to lớn cao ngạo như Vương gia, nàng sao có thể chịu đựng được nhỉ?

Vẫn là giao cho các nàng những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp là tốt nhất.

Hòa Sinh giống như hiến vật quý, đem khế sách Hoàng hậu cho đưa đến trước mặt Thẩm Hạo. Tâm tình tốt, ngay cả giọngnói cũng ỏn ẻn: "Phu quân, mời xem qua."

Thẩm Hạo nghe thấy mà thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu, nhận khế sách, chiếu vào khế sách, đọc tên nguyên mộtđám.

Đám nô tỳ chí khí dâng trào, nghe hắn đọc tên của mình, trong đầu suy nghĩ muôn vàn tiền đồ, đều là tình cảnh như thế nào leo lên trên người Vương gia.

Mặt mũi các nàng vui sướng như vậy, tất nhiên là bị Hòa Sinh nhìn ở trong mắt, nàng bĩu môi không thèm nhìn.

Cuối cùng, Thẩm Hạo hỏi: "Người đều ở nơi này? Có đọc sót tên ai không?"

Đám nô tỳ lắc đầu, nhao nhao nói: "Đều ở đây rồi ạ."

Thẩm Hạo gật gật đầu, buông khế sách, ra bên ngoài hô to một câu, "Bùi Lương, gọi hết mấy gã sai vặt trong phủ đến đây."

Bùi Lương đã được dặn dò trước, bảo là phải gọi hết những người hầu tuổi tròn 16 trở lên chưa định hôn đón dâu tới đây.

Người rất nhanh liền tới, quỳ ở ngoài điện, không có mệnh lệnh không dám đi vào.

Bùi Lương chiếu theo biểu hiện thường ngày, tuổi lớn nhỏ, theo thứ tự lần lượt trình danh sách cho Thẩm Hạo.

không nhiều không ít, vừa vặn mười hai.

Thẩm Hạo một lần gọi ba người, sau khi bọn sai vặt vào cửa đứng ở một bên, không dám ngẩng đầu.

"Bổn vương niệm tình các ngươi hầu hạ có công, cho các ngươi chọn cửa hôn nhân, những cô nương này là trong cung thưởng xuống, các ngươi chọn người mình thích, vừa ý, liền dẫn về."

Đám nô tỳ sắc mặt liền tái nhợt.

một nô tỳ có lá gan lớn một chút, tên gọi Hồng Thường, rung giọng nói: "Vương gia, Hoàng hậu nương nương lệnh cho tỳ thiếp hầu hạ chính là người, không phải gã sai vặt trong phủ."

Thẩm Hạo nhíu mày.

Hòa Sinh mất hứng liếc mắt nhìn Hồng Thường, từ trên giường bước xuống, vượt qua kỷ án trên giường, đi hai bước, ngồi xuống kế Thẩm Hạo.

Dán lên cánh tay của hắn, giương ánh mắt như nước long lanh nhìn hắn.

— không cho mềm lòng.

Thẩm Hạo khẽ cười một tiếng, cuộn ngón tay liền búng trán nàng một cái, chạm vào da thịt, liền không bỏ được, buông tay ra vuốt ve mi tâm của nàng.

"Tiếp tục chọn."

Đám nô tỳ tâm như tro tàn, cũng không dám nhiều lời nữa.

Bọn sai vặt tránh đi Hồng Thường, không dám chọn nàng, sợ gây phiền toái cho mình.

Đợi bọn sai vặt đã chọn xong người, vô cùng cao hứng quỳ xuống tạ ơn, cũng chỉ còn lại có một gã sai vặt quỳ trong điệnkhông chịu chọn Hồng Thường.

Thẩm Hạo trầm giọng phân phó nói: "Người đã thưởng cho các ngươi, sau này liền là người của các ngươi, quy củ Bình Lăng Vương phủ, chắc hẳn các ngươi cũng rõ ràng, nếu như người nhà ai không quản được miệng không quản được chân, xảy ra chuyện không may, các ngươi cũng không cần sống nữa."

Đây là bảo bọn họ quản các cô nương của mình cho tốt.

Bọn sai vặt cùng kêu lên đáp ứng.

Hòa Sinh lắc tay hắn, nói khẽ: "Cũng còn một người mà."

Thẩm Hạo phất tay bảo gã sai vặt còn dư lại tiến lên, an ủi: "Bùi Lương bên kia, sẽ tìm chọn cho ngươi cửa hôn nhân tốt hơn gấp mười lần."

Gã sai vặt tạ ơn, đi theo Bùi Lương đi ra.

Thẩm Hạo đưa tay ôm Hòa Sinh, lên tiếng với người quỳ trên đât, ánh mắt cũng không nhìn nàng, nhưng lại nhìn người trong ngực đang vui vẻ ra mặt.

"Ngươi bao nhiêu tuổi, người ở nơi nào?"

Hồng Thường nhịn xuống kích động trong lòng, cho là mình không giống với bọn tỷ muội kia, cảm thấy nhất định là câu cãi lại vừa rồi đã khiến Thẩm Hạo chú ý, hồi đáp: "Nô tỳ 15 tuổi, người Tịnh Châu."

Thẩm Hạo gật gật đầu, vén tóc xõa trên trán Hòa Sinh.

"Tốt lắm, ngươi liền lưu lại hầu hạ Vương phi."

Hòa Sinh sững sờ, không biết hắn tính toán cái gì, sắc mặt buồn bã, lúc này không cười.

Nàng mới không muốn người của Hoàng hậu hầu hạ đâu, có Thúy Ngọc và nha hoàn khác trong phòng, là đủ rồi.

Thẩm Hạo xoa xoa khóe miệng nàng, ngón trỏ nhịp nhịp, cười cười.

hắn quay đầu đi, tiến đến bên tai nàng, ngữ khí mập mờ: "Tiểu ngốc, ghen hả?"