Độc Sủng 2 - Chương 95
Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Chương 95
gacsach.com
Chợ đèn hoa thành Vọng Kinh nổi danh náo nhiệt phồn hoa.
Từng có người nói rằng, nếu muốn bao quát cảnh Vọng Kinh phồn thịnh, thì vào Tết Nguyên Tiêu 15 tháng Giêng lên Lăng Tiêu các nhìn một chút.
Lăng Tiêu các xây dựng ở phía Đông Nam thành Bắc, thẳng đứng lên trời, tựa vào lan can nhìn, phía dưới đèn đuốc sáng choang, người đi đường qua lại sầm uất, tất cả đều là nhảy lên đầu người.
Tam Điện hạ Thẩm Mậu mang theo cơ thiếp trong phủ đến Lăng Tiêu các ngắm cảnh,đang hào hứng uống rượu dâng cao, quay đầu hỏi người bên cạnh, "Vương đại nhân đâu?"
Tùy tùng đáp: "Vương đại nhân ra đường xem hội hoa đăng rồi ạ."
Thẩm Mậu nheo mắt lại, cầm lấy bầu rượu miệng dài, tự rót một ly, rượu mạnh vào miệng, rượu cạn khẽ cay. hắn lại hỏi: "Có phái hộ vệ đi theo không?"
Tùy tùng khẽ giật mình, sợ hãi nói: "Vốn muốn phái đi theo, nhưng Vương đại nhânkhông cho."
Thẩm Mậu nghe có chút tức giận, trừng mắt: "hắn nói không cho liền không cho, rốt cuộc ai là chủ tử của ngươi? Mau phái người theo ngay!"
Tùy tùng vội vàng lĩnh mệnh.
Thẩm Mậu hơi đau đầu, tiện tay ném chén rượu, xoa huyệt Thái Dương. Ma ốm này, cả người yếu ớt như vậy, còn muốn đi ra đường. trên đường nhiều người, xảy ra chuyện gì, hắn vừa đụng vừa ngã, đến lúc đó người giẫm người, mấy cước là có thể đạp hắn chết.
hiện tại triều chính đang vào giai đoạn quan trọng, còn phải hảo hảo che chở hắn. Thẩm Mậu nghĩ đến cảnh mình lo được lo mất, đột nhiên nở nụ cười, cơ thiếp bên cạnh đánh bạo đáp lời: "Vương gia có chuyện vui vẻ sao?"
Thẩm Mậu thường ngày không thích người bên ngoài phỏng đoán tâm tư của hắn, các cơ thiếp khác đều đang đợi chế giễu. không nghĩ tới hôm nay Thẩm Mậu tâm tình tốt, hiếm khi không phát tác, ngược lại cong miệng cười hỏi nàng: "Ta hỏi nàng, lúc nàng ở nhà làm khuê nữ, cha mẹ nàng đối đãi nàng như thế nào?"
Cơ thiếp đáp: "Cha mẹ nhà thiếp, không so sánh được với quyền quý trong kinh, tiểu môn tiểu hộ, nếu như thiếp nghe lời, tất nhiên là trăm loại yêu thương, lúc thiếp thỉnh thoảng tinh nghịch, liền là hận nghiến răng nghiến lợi."
Thẩm Mậu gật đầu cười cười, đưa tay vỗ vỗ trán của nàng, "Đêm nay nàng hầu hạ gia."
Cơ thiếp không kìm được vui mừng, vội vàng tạ ơn.
Thẩm Mậu chắp tay sau lưng, quan sát phồn cảnh dưới đèn rực rỡ, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Như Vệ Cẩm Chi xấu xa nóng nảy kia, đổi lại người khác, ai chịu cho nổi? hắn quá mức tự phụ lại quá thanh cao, miệng lưỡi bén nhọn đắc ý không buông tha người, nếukhông phải tình cảm cùng nhau lớn lên, coi hắn như như nhi tử mà thương yêu, chỉ sợ sớm đã muốn bóp chết hắn mấy vạn lần.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Mậu đột nhiên nghĩ đến vấn đề con nối dõi, nếu như sau này có hài tử, hắn nhất định sẽ là người cha tốt.
Dù sao, có thể dỗ dành người như Vệ Cẩm Chi, đủ để nhìn thấy, sự kiên nhẫn của hắnkhông phải tốt ở mức bình thường.
Thẩm Mậu lo lắng, lại lên tiếng gọi tùy tùng đã đi nửa đường trở về, dặn dò: "Bảo hộ Vương chủ tử nhà ngươi cho tốt, nếu có gì sơ xuất, bổn vương lấy đầu ngươi."
Hòa Sinh dừng lại trước cửa hàng đèn lồng, chỉ vào đèn lồng cá chép treo bên ngoài hỏi, "Lão bản, cái này bán thế nào?"
Vừa hỏi xong, nàng liền nhớ tới trên người mình không có mang theo ngân lượng. Quen có nô bộc đi theo bên cạnh, lại ít khi ra đường, hiếm khi có lúc nàng tự mình mang theo ngân lượng. không đợi lão bản trả lời, Hòa Sinh lại hỏi: "Lão bản, có thể ký sổ không?”
Lão bản bĩu bĩu môi, tiểu cô nương này nhìn dáng vẻ rất tốt, đầu óc sao không thanh tỉnh, chợ đèn hoa nếu như lưu hànhg ký sổ, ai còn có thể kiếm tiền? "không cho nợ."
Hòa Sinh mệt mỏi lần nữa đeo mặt nạ lên đi ra.
trên đường đi, nghĩ đến vừa rồi không thể mua đèn lồng cá chép, trong lòng nàng ngứa ngáy một hồi. Cũng không phải là bởi vì này đèn lồng có bao nhiêu xinh đẹp, có thể là cảm thấy không thể tới tay, một phần tiếc nuối quấy phá, lúc này mới nghĩ đến.
Hai con mắt lộ ở bên ngoài nhìn món ăn ngon hai bên đường, vô thức đều muốn đimua, nhưng bởi vì trên người không có tiền nên chỉ có thể nhìn.
Lúc này nàng có chút hối hận. không nên vứt bỏ những hộ vệ kia, tốt xấu còn có người cầm bạc thanh toán. hiện tại tốt rồi, cái gì cũng không mua được.
Lão bản của cửa hàng đèn lồng vừa quay người lại, nghe thấy sau lưng truyền đến âmthanh trong trẻo: "Gỡ xuống đèn lồng cá chép kia, ta muốn."
Lão bản bán đèn lồng vừa nhìn, là một nam tử cao to mang mặt nạ, khí chất văn văn tú tú. Vội vàng lấy xuống, cầm bạc chuẩn bị đổi tiền lẻ, mới vừa bù cho đủ, quay đầu lại nhìn, người đã sớm rời đi.
Lão bản áng chừng ngân lượng vụn trên tay, hắc, phân lượng không nhẹ, đụng phải nhân vật có tiền rồi!
Vệ Cẩm Chi cầm theo đèn lồng, cách ba năm người, bộ pháp chậm chạp, đi theo phía sau Hòa Sinh.
trên đường rất nhiều người, hắn không dám dời ánh mắt, sợ không lưu ý, liền lạc mất nàng.
Nàng đi một chút ngừng ngừng một chút, trên mặt đeo mặt nạ hoa đào, nhìn khôngthấy vẻ mặt, chỉ có thể thông qua động tác tay chân của nàng để phán đoán tâm tình tốt xấu.
Nàng ngừng trước cửa hàng hoành thánh nhỏ mấy giây, ngừng trước cửa hàng sữa trái cây mấy giây, ngừng trước cửa hàng con rối mấy giây, Vệ Cẩm Chi âm thầm ghi nhớ, đi theo nàng lưu lại từng con đường nhỏ, mua hết những vật nàng xem qua hỏi qua.
đi lên phía trước, nàng dừng ở trước đài đố đèn, có lẽ đoán đố đèn.
Vệ Cẩm Chi thở một cái, hai tay xách đầy đồ vật, không thể tiếp tục xách được mộtthứ gì nữa. Chung quanh đài đố đèn đều là người, hắn mới hoảng thần một giây, ngẩng đầu lại nhìn lên, đã không thấy thân ảnh của nàng.
"Là ếch xanh!"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của nàng từ bên trái phía trước truyền đến, nghĩ chắc là cùng người khác tranh giành đáp án đố đèn.
Vệ Cẩm Chi lách vào trong đám người, bước chân khó khăn đi phía lên trước chuyển, mắt thấy cách nàng vài bước chân, nàng đột nhiên nhìn qua chỗ hắn, Vệ Cẩm Chi hoảng hốt, sau lưng không biết bị ai lách vào một cái, không có đứng vững, hai tay rạch một cái, thẳng tắp ngã về phía trước.
Trong tay hắn cầm nhiều đồ vật, người đứng ở phía trước hắn sợ bị nện vào, cũng nhao nhao né tránh, Hòa Sinh đang vui vẻ đoán, phản ứng không kịp, chỉ nghe người bên ngoài hô to một tiếng, ngước mắt vừa nhìn, có đồ vật gì đó trực diện bay đến.
Nàng chỉ sửng sốt một giây, liền bị giội cho một thân mì vằn thắn, hành thái và nước canh theo góc áo nhỏ xuống dưới, chỗ cổ áo hơi mở kẹp một quả trám ngâm muối.
Tùy tùng đi theo Vệ Cẩm Chi thấy tình thế như vậy liền muốn tiến lên đỡ, vừa đến bên cạnh, đã bị Vệ Cẩm Chi phát hiện, hắn kịp thời ngăn lại, một ánh mắt, ngăn không cho bọn hắn tiến lên.
Chèo chống từ dưới đất bò dậy, Vệ Cẩm Chi thẹn thùng đi lên phía trước hai bước, nhìn nhìn Hòa Sinh cứng ngắc tại chỗ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền hoàn toàn bối rối.
Cả người nàng liền lộ ra hai chữ chật vật, cái khác không cần phải nói.
Vì giảm bớt lúng túng, Vệ Cẩm Chi ho khan, nghĩ không biết nên dùng lời mở đầu tạ lỗi như thế nào. Trong tay cầm đồ vật vốn chính là vì nàng mua, hiện tại vừa vặn rất tốt, trực tiếp toàn bộ rơi trên người nàng, cho cũng không cần cho.
hắn vô thức móc khăn ra, đột nhiên nhớ tới khăn cất trong ngực, là nàng thêu cho. Chần chờ, từ trong tay áo rút tay ra, hai tay trống trơn, hắn thở dài nói thẳng: "Tiểu sinh có tội, đường đột giai nhân rồi."
Lúc này sao còn gọi là đường đột, rõ ràng là có cừu oán. Hòa Sinh khóc không ra nước mắt, sửa sang quần áo, dính một thân nước canh, cho dù tâm tình tốt cũng bị phá mất, đố đèn cũng không muốn đoán, chuẩn bị trực tiếp tìm Diêu Yến hồi phủ.
Vệ Cẩm Chi gấp vội đuổi theo, thoáng nhìn trên mặt đất rơi xuống đèn lồng cá chép còn hoàn hảo, cầm đèn lồng đưa tới trước mặt nàng.
"Ta cũng không ác ý, cô nương nếu không chê, cái đèn lồng này thay cho bồi tội." hắnhoang mang rối loạn, bởi vì là lỗi lầm của mình, mà làm cho nàng chật vật như vậy, ngàn vạn mưu trí, giờ phút này lại nghĩ không ra nửa điểm biện pháp.
Sợ bị nàng nhận ra, lại sợ nàng càng cảm thấy mất mặt, tóm lại là lỗi của hắn đã hủy tâm tình dạo phố của nàng.
Hòa Sinh rút khăn lau quần áo, trên mặt trên tóc không có dính vào, sau khi hồi phủ phải nhanh chóng đổi bộ quần áo, Vương gia ngược lại sẽ nhìn không ra.
Vệ Cẩm Chi vội vàng nhìn qua nàng, trong lòng nàng vội vàng nghĩ đến không nên Thẩm Hạo phát hiện, căn bản không thấy hắn chỉ liên tục khoát tay, ngoài miệng nói, "không sao."
Nàng một lần nữa trở về đường lớn, đi về hướng An gia. Vệ Cẩm Chi cầm theo đèn lồng đuổi theo nàng, hỏi: "cô nương, đèn lồng còn muốn hay không?"
Hòa Sinh quay đầu lại, đối với cái người mạc danh kỳ diệu chạy đến giội cho nàng mộtthân mì vằn thắn này, thật không có hảo cảm gì. Nhưng ngẫm lại cảm thấy không thể trách người ta, người chung quanh đài đố đèn quả thật rất nhiều, người đứng khôngvững ngã sấp xuống, cũng là chuyện hợp tình lý.
Có lẽ không phải cố ý, chỉ là nàng không may mà thôi.
Ánh mắt chạm đến đèn lồng, kinh ngạc phát hiện là đèn lồng cá chép, cùng cái vừa rồi nàng nhìn trúng giống nhau như đúc?
Ngược lại thật sự là trùng hợp. Bị giội mì vằn thắn, đổi lấy đèn lồng cá chép.
hắn ngây ngốc đứng đấy, nhìn thấy nàng trầm mặc hồi lâu, duỗi ra một đoạn cổ tay trắng, "Ta sẽ nhận."
Vệ Cẩm Chi trong lòng mừng rỡ như điên. Xuất phát từ bản năng, hắn nghiêm mặt, về sau phát hiện mình đeo mặt nạ, liền cong miệng tự đáy lòng cười cười.
Nàng nhận lấy đèn lồng, tả hữu dò xét, run cán đèn, lộ ra giọng nói non nớt của thiếu nữ: "Ta đi đây."
Vệ Cẩm Chi thở dài: "cô nương đi thong thả." không còn lý do theo sau, đành phải lặng yên nhìn nàng rời khỏi.
Nàng có lẽ rất thích chụp đèn này, tay trái cầm rồi lại đổi sang tay phải cầm, giơ lên lắc lư trong gió, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm nhảy múa. Vệ Cẩm Chi si ngốc nhìn, nghĩ thầm như vậy cũng tốt, tốt xấu gì nàng cũng không tức giận, còn nhận đèn lồng của hắn.
Nàng đi ra không tới vài bước, đám người đằng trước bắt đầu hành động, giống như là chuyện gì xảy ra, hốt hoảng nghe thấy có người đang gọi: "Mâm tròn đèn lồng rơi, đập chết người đó!"
Náo động đúng lúc là từ nơi lúc đầu bọn họ vừa tới, là đài đố đèn nàng dừng lại. Người phía sau vừa loạn, nhưng người phía trước không biết vì sao, một người chạy về phía trước, ngay sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu chạy về phía trước, đám người loạn thành cả một đoàn.
Hướng nàng đi đúng lúc là ngược chiều với đám người, chỉ cần bị người đẩy một cái tétrên mặt đất, bị giẫm lên mười mấy chân bàn chân là tránh không khỏi.
Hòa Sinh cũng nghĩ như vậy, cho nên nàng trước tiên ôm lấy đầu. không kịp né tránh, mắt thấy sẽ chìm trong đám người, đột nhiên có người duỗi tay ra, cực kỳ chặt chẽ che chở nàng ở dưới cánh tay.
Hòa Sinh ngẩng đầu nhìn lên, là nam tử vừa rồi.
Vệ Cẩm Chi vừa dùng thân thể của mình làm vật che chắn, vừa khó khăn mang theo nàng di chuyển. Cách đó không xa tùy tùng Thẩm Mậu phái đi sốt ruột hoang mang rối loạn muốn tiến lên, bị người tách ra rồi, vô luận như thế nào cũng không đến gần được.
Vệ Cẩm Chi khép mắt, may mắn những người kia theo không kịp. Nếu không, hắn nên giải thích như thế nào. Giống như bây giờ thật tốt, đối với nàng mà nói, hắn nguyện ý làm một người đi đường hoàn toàn xa lạ.
sẽ không hoài nghi, cũng không cần giải thích quá nhiều.
Biển người như thủy triều rung chuyển, người hắn vốn yếu ớt, cộng thêm phải che chở cho nàng, vừa muốn từ giữa đường chen lấn đi ra, còn kém một chút như vậy, có thể đến chỗ rẽ trong ngõ hẻm trốn tránh.
Thời điểm mấu chốt, nhưng vẫn là vấp chân té ngã.
Vấp ngã không sao, quan trọng hơn chính là người phía sau không xông về phía trước.
Nàng bị đè ở phía dưới, dùng tư thế bị ép buột cuộn người lại, khí lực hắn kéo nàngthật lớn, dường như sợ nàng bởi vì giãy giụa vươn tay ra. Bên trên người vội vàng chạy trốn, căn bản không có người nào chú ý trên đường có người ngã hay không.
Lúc ngã sấp xuống, hắn vừa vặn đè ở trên người nàng, dùng thân thể ngăn cản, trênlưng bị đạp vài bước chân, nàng một chút cũng không có bị thương.
hắn hao hết khí lực nhịn đau nâng nàng dậy, hai người thoát khỏi biển người như thủy triều, ngược lại ở trong ngõ hẻm nhỏ, hả miệng thở, có loại may mắn sống sót sau tai nạn.
Mặt nạ của nàng trong lúc hỗn loạn đã sớm mất, thế nhưng hắn thủy chung vẫn đeokhông lộ mặt, khi nguy hiểm cũng không quên mang mặt nạ, giống như là cố ý giấu giếm tướng mạo của mình.
Hòa Sinh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn, sau khi chạm đến dấu chân bụi bặm trênvai hắn, kinh ngạc chuyển tới sau lưng của hắn, đếm rõ phía trên khoảng chừng mười cái dấu chân, không khỏi che miệng quát lên: "Ông t...r...ờ...i..., công tử, ngươi còn tốt đó chứ? Ta cùng ngươi đi gặp đại phu nhé?"
hắn vốn muốn nói không có việc gì, lời nói đến bên miệng, khí tức từ trong yết hầu đira, sặc một lúc, ngăn không được mà ho khùng khục.
Với thân thể của hắn, một cước cũng khó thừa nhận, huống chi bị người đạp nhiều như vậy. Tim phổi lá gan đều bị giẫm, trong thân thể cực kỳ nóng rát.
không muốn cho nàng thấy bộ dạng mình suy yếu ho khan của mình, hắn xoay người, vừa mới quay lưng, toàn thân như đứt gãy, đau đến đã không có tri giác, không nghe sai khiến.
Hòa Sinh ở một bên gấp đến độ dậm chân, "Ngươi kiên nhẫn một chút, ta sẽ đi tìm đại phu ngay bây giờ."
Bên ngoài loạn như vậy, hắn nào dám cho nàng chạy loạn. Nhịn đau nhức kịch liệt,hắn vươn cánh tay kéo góc áo của nàng, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi: "Đứng lại!"
Hòa Sinh bất động, ngơ ngác nhìn hắn.
Vệ Cẩm Chi chèo chống cả người mệt mỏi rã rời đứng lên, ổn định ngữ khí của mình, hết sức bình tĩnh nói: "Ta không sao, nàng là nữ hài tử, không nên ở lâu bên ngoài, ta đưa nàng trở về."
Hòa Sinh nhíu mày, "Nhưng thân thể của ngươi..."
Vệ Cẩm Chi ngữ khí cường ngạnh: "không có nhưng nhị gì hết, nói đưa nàng trở về thìsẽ đưa nàng trở về."
hắn đã cương quyết như vậy, Hòa Sinh không khuyên nữa, nói muốn tự mình trở về, lại bị hắn ngăn cản.
Nhớ tới hắn vừa rồi cứu mình, mà lại là có hảo ý, Hòa Sinh đành phải thuận theo, cũngkhông muốn đi An gia tìm Diêu Yến, mà về Bình Lăng Vương phủ.
trên đường đi mà trong lòng run sợ, Hòa Sinh thỉnh thoảng liền dừng lại hỏi hắn, "Thân thể đã đỡ hơn chưa?"
Vệ Cẩm Chi không để ý tới nàng, bởi vì giả bộ bộ dạng người không có việc gì đã dùng hết tất cả tinh lực, căn bản không có khí lực nói chuyện.
Đến cửa phủ, Hòa Sinh nói với hắn: "không biết công tử nhà ở phương nào, ngày khác ta nhất định đến nhà gửi lời cảm ơn."
hắn phất phất tay, nước chảy mây trôi nói không cần, xoay người lại liền đi.
Hòa Sinh đứng ở trước đại môn, trong lòng hiếu kỳ, người này trông thấy nàng đi vào Bình Lăng Vương phủ cũng không hỏi một tiếng, chẳng lẽ là nhà quan lại quyền quý sao?
đang nghĩ ngợi, sau lưng tuôn ra một đống người, Thúy Ngọc đứng đầu, mang theo nha hoàn thị nữ bao bọc vây quanh nàng, còn kém không có kêu trời trách đất.
"Vương phi, mau vào đi thôi, Vương gia đang lo lắng!"
thì ra từ sau khi nàng và Diêu Yến vứt bỏ hộ vệ ở phía sau, trên đường lại xảy ra chuyện đèn rơi đập loạn người, sau khi Thẩm Hạo nghe nói, liền dẫn theo thị vệ đi tìm người. Tìm vài vòng, trên đường người thật sự quá nhiều, không có tìm được, hổn hển trở về phủ, chỉ vì Diêu cha Diêu mẫu ở đây, lúc này mới nhịn không có phát tác.
Hòa Sinh lè lưỡi, lặng lẽ hỏi Thúy Ngọc, "Sắc mặt Vương gia như thế nào?"
Thúy Ngọc lắc đầu, "không tốt lắm, tự ngài đi vào nhìn một cái là được."
Hòa Sinh thở một hơi thật dài, ho khan một cái, cảm thấy có chút... sợ sệt...
Bên ngoài cửa phủ, Vệ Cẩm Chi thấy nàng đi vào phủ, trong lòng thả lỏng, liên tục giả vờ mạnh mẽ trấn định tự nhiên lúc này lập tức tan rã, vốn định đi xa một chút, nhưng cuối cùng nhịn không được đau đớn mãnh liệt thân thể. hắn che ngực, lấy mặt nạ xuống, áo ạt phun máu ra ngoài.
Tùy tùng đã theo tới, kịp thời đỡ lấy hắn dìu trở về. Vệ Cẩm Chi được đỡ, không quên sai người thay hắn mang mặt nạ vào.
Thuyền chạy cẩn thận vạn năm, nếu bị người nhìn thấy hắn đưa nàng trở lại, nhất định sẽ có lòng nghi ngờ.
hắn không có tinh thần gì, suy nghĩ nhìn mặt đất, một đôi giày đụn mây tinh xảo đập vào mi mắt.
Tống Dao đứng ở bên cạnh hắn, trong mắt có nước mắt, đôi mắt ngấn nước, lộ ra đủ nghi hoặc cùng với... cực kỳ bi ai.
Nàng nhất định là cái gì cũng nhìn thấy.
Vệ Cẩm Chi thở dài, lấy xuống mặt nạ mới mang, đứng đối diện với nàng, cái gì cũngkhông nói, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Nên đến sớm muộn cũng sẽ đến, quân cờ cũng có tôn nghiêm của quân cờ. Nhưng, nàng phát hiện quá sớm, làm hắn vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nàng lên tiếng gọi hắn, trong giọng nói có một chút vui mừng, "Lâm Dương ca ca..."
Thanh âm của hắn có chút lạnh như băng, bình tĩnh giống như mặt hồ không có bất kỳ cơn sóng nào: "A Dao, nàng là nữ tử thông tuệ."
Tống Dao cắn chặt răng, nhịn không để mình khóc ra thành tiếng.
***
Hòa Sinh rón ra rón rén đi vào nội điện, nghĩ trước nên thay đổi quần áo dính đầy vết bẩn, sau đó lại đi gặp hắn, như vậy có thể ít bị hắn thuyết giáo một hồi.
Thế nhưng hắn lại sớm ngồi ở trên giường.
Hòa Sinh vô thức chạy ra ngoài, hắn một tiếng hét ngừng: "Chuẩn bị đi đâu đó?"
Hòa Sinh nuốt một cái, đi qua dỗ dành hắn, vẻ mặt ngây thơ vô tội, kéo ống tay áo của hắn, mở đầu chính là một câu nhận sai: "Phu quân, ta biết sai rồi, lần sau khôngdám nữa."
Thẩm Hạo liếc mắt nhìn, không nhúc nhích chút nào, "Cấm túc một tháng." Lãnh huyết vô tình mà bổ sung: "không có bất kỳ thương lượng."
Hòa Sinh "A" một tiếng, nghĩ muốn năn nỉ hắn, lời nói chưa ra miệng, liền bị hắn chỉ vào vết bẩn trên quần áo hỏi: "Đây là cái gì, sao còn dính nước canh, xoay người sang chỗ khác, ta xem một chút sau lưng nàng còn dính cái gì?"
Có thể dính cái gì, đất đó! Hòa Sinh ngoan ngoãn uốn éo đi qua, giải thích: "không có bị thương."
Thẩm Hạo giơ tay kéo tay nàng, "Cởi hết ra, vi phu muốn hảo hảo kiểm tra một phen!"
***
@Quýt Đường