Độc Tình - Chương 43
Độc Tình
Chương 43
gacsach.com
Lê Họa dồn hết tâm trí vào công việc. Cô luôn cảm thấy ngưỡng mộ những cô gái tự tin, bọn họ dù ngoại hình không có gì nổi bật nhưng phong thái tự tin khiến cho họ trở nên xinh đẹp. Cô ao ước ngày nào đó mình cũng trở thành một người như vậy. Giữa cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày, cô chẳng thể tìm được một cơ hội nào để thay đổi. Cô không hề hối hận khi quyết định chia tay Lộ Thiếu Hành. Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi cô thậm chí không có thời gian để đau khổ, lập tức quẳng hết tâm tư vào công việc. Cuối cùng cũng có cơ hội này, cô liền mau chóng nắm bắt lấy, không phải muốn làm được chuyện lớn lao gì, chỉ đơn giản là muốn có gì đó đặc biệt để sau này nhớ lại.
Cô sợ cả đời này người ta chỉ nhớ đến sự tồn tại của cô là từng ở bên Lộ Thiếu Hành. Cô sợ bản thân mình cũng nghĩ vậy.
Không thể phủ nhận, cô rất thật lòng với Lộ Thiếu Hành, thậm chí sau nhiều năm gặp lại, trải qua những ngày ngắn ngủi bên nhau, tình cảm cô dành cho anh vẫn không hề suy giảm. Anh chính là người trong giấc mộng của cô, nhưng cô biết rõ bản thân không đáp ứng được tiêu chuẩn hoàn hảo của anh.
Cô có thể khuyên nhủ người khác rằng yêu và phù hợp là hai chuyện khác nhau. Khi cô rơi vào tình cảnh đó, cô cũng hy vọng bản thân làm được như vậy. Người ta vẫn nói, khi thích một người, muốn vì người ấy mà làm gì đó thì cần rất nhiều dũng cảm. Nhưng để rời khỏi người ấy, chẳng phải chúng ta cũng cần dũng cảm sao?
Đây là cách rời bỏ mà cô hài lòng nhất, không phải cãi nhau, còn để lại cho đối phương sự day dứt. Cô thích mình nhiều năm sau có thể mỉm cười nghĩ đến anh.
Giải quyết ổn thỏa công việc một ngày, Lê Họa rồi khỏi công ty cùng đồng nghiệp, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Tin tức về một vị lãnh đạo nào đó vì dính vào phụ nữ mà sự nghiệp xuống dốc, tin tức nữ minh tinh nào đó công khai chuyện tình cảm... tất cả đều có thể trở thành chủ đề bàn luận trà dư tửu hậu. Lê Họa có một thứ cảm xúc mãnh liệt với nhịp sống mới đang chảy trong người mình. Băng qua lối đi bộ, cô bất giác phóng ánh mắt về khu đỗ xe, đương nhiên không hề có bất kỳ chiếc xe nào quen thuộc. Cũng phải, người như anh ắt hẳn sẽ cảm thấy tức giận, hoặc cho rằng cô là một kẻ không biết điều. Cô cười cười, lên xe buýt về nhà.
Ngày cô rời khỏi chỗ của Lộ Thiếu Hành, cô đã ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của anh thật lâu. Cuộc sống là một vòng tròn kỳ lạ, cô từng coi anh là một giấc mộng, một người mà cô chỉ có thể nhung nhớ chứ không thể đến gần. Nhưng chính tại thời điểm đó, hai người lại có với nhau một đêm khó quên, thậm chí cô còn mang thai con của anh. Tuy đã có sự thân mật với nhau, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là những người xa lạ. Nhiều năm sau, khi cô đã không còn nghĩ về anh nữa, anh lại xuất hiện trong cuộc sống của cô một cách đột ngột khiến cô trở tay không kịp. Sau đó, đúng như những gì cô từng tưởng tượng, anh trở thành bạn trai cô, cho dù, chỉ vì một đứa bé đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Mối duyên gặp gỡ ấy, cô không biết có nên cảm tạ trời xanh hay không. Chỉ có điều, cô đã không biết quý trọng cơ hội mà ông trời ban cho mình, lựa chọn từ bỏ. Cô thu dọn đồ đạc rất nhanh chóng, thật ra cũng không nhiều. Trước đó một ngày, có thể cô vẫn còn do dự, còn luyến tiếc, tình cảm vẫn còn dào dạt trong lòng. Cuối cùng cô vẫn đưa ra quyết định, không hề chần chừ. Cô đã nghĩ rất nhiều rồi.
Những lời trước đây Lộ Thiếu Hành từng nói, hoàn toàn không dùng để miêu tả tình cảnh giữa họ. Cô và Trác Dực Đình ở bên nhau sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn, ở bên Lộ Thiếu Hành cũng vậy. Huống hồ, gia thế của Lộ Thiếu Hành còn phức tạp hơn Trác Dực Đình rất nhiều. Cô không thể biết được tương lai của hai người sẽ ra sao, không dám đảm bảo bản thân sẽ nhịn nhục lấy lòng người khác vì anh, càng không dám hy vọng anh sẽ vì cô mà làm gì.
Cô thừa nhận, nguyên nhân thật sự khi quyết định bỏ đi đơn giản chỉ là tình cảm giữa hai người không đủ để trở thành nơi che nắng che mưa cho mình.
Trong màn đêm, cô nhìn anh một lần, rồi đứng dậy rời đi. Cô đặt chìa khóa căn hộ của anh lên bàn trà, nó đã không còn thuộc về cô nữa. Bước vào thang máy, cô mỉm cười nhìn mình trong gương, “Mày rốt cuộc cũng đủ dũng cảm rồi”. Dù là trong tình huống như vậy, không biết tại sao cô vẫn muốn cười.
Cuối tuần, Tô Tự gọi điện cho cô, bảo cô đến Bắc Thành chơi. Tô Tự hiện tại không đóng phim, hình như đang dự một buổi trình diễn thời trang nào đó. Cô nàng khen ngợi Bắc Thành hết lời, Lê Họa thuận miệng trả lời: “Được”, khiến Tô Tự kinh ngạc hồi lâu. Vốn tưởng rằng Lê Họa chỉ nói để đấy, nào ngờ thái độ của cô lại nghiêm túc như vậy. Lời giải thích của cô dành cho Tô Tự là: Mình chịu đựng đủ rồi, mình chưa đi du lịch bao giờ, chưa ngồi máy bay bao giờ.
Lê Họa đến Bắc Thành, Tô Tự ra sân bay đón cô, còn đeo một cặp kính đen to khiến ai cũng phải chú ý. Lê Họa hết nói nổi. Cô nàng làm vậy đâu phải vì sợ người khác nhận ra, rõ ràng là có ý “nhất định phải nhận ra tôi đấy nhé”.
Lê Họa đến nơi ở của Tô Tự. Vừa đặt hành lý xuống, cô liền nghe thấy tiếng động lớn trên tầng. Cô kinh ngạc chạy lên, đứng ngoài cửa.
Trong phòng, hai cô gái đang tay không đánh nhau như thể giữa họ có mối thâm thù truyền kiếp. Phụ nữ đánh nhau, dù có là mỹ nhân cũng không thể nhìn ra vẻ đẹp nữa.
Lê Họa đứng xem hồi lâu, Tô Tự luôn luôn mang lại cho cô những bất ngờ thú vị, lần này cũng vậy, thiếu điều vỗ tay cổ vũ, Người bị đánh là Tô Tự, cô gái kia đẩy Tô Tự ngã xuống giường, thậm chí giẫm chân lên người cô nàng: “Mày không phục thử xem?”, đối phương vừa nói vừa túm tóc Tô Tự khiến cô nàng la oai oái.
Đánh nhau cả buổi, người đẹp kia mới chịu buông tha cho Tô Tự. Trông Tô Tự như một người điên, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch. Lúc này, cô gái kia mới nhận ra sự có mặt của Lê Họa, cô ta lấy làm lạ vì Lê Họa chỉ đứng nhìn chứ không hề có ý định vào ngăn cản.
“Hi! Nhậm Y Nồng.”
Lê Họa cười đáp lại: “Lê Họa”.
Buổi tối, ba người cùng nhau đi ăn. Lần đầu tiên Lê Họa thấy Tô Tự chật vật như vậy, bị cô gái tên Nhậm Y Nồng kia mắng đến nỗi không dám mở miệng phản bác nửa lời.
“Mày nhắc đến ly hôn một lần nữa, chị sẽ quẳng mày xuống sông Trường Giang đấy. Không tin thử xem.”
Đợi Nhậm Y Nồng đi rồi, Lê Họa mới bật cười.
Tô Tự lập tức quay sang bóp má cô: “Quên ngay những gì vừa thấy đi! Một đời lừng lẫy của mình không thể bị hủy hoại được”. Cô nàng cũng không kìm được mà bật cười, “Cậu có thấy mình biến thái lắm không? Lúc bị đánh, mình chẳng dám đánh lại, không biết có phải chịu ngược đãi từ bé quen rồi nên giờ sinh ra cảm giác thích bị hành hạ không nữa”.
“Chắc là thế rồi!” Lê Họa hí hửng, “Hiếm có ai quản lý được cậu”.
Tô Tự rất không muốn thừa nhận nhưng đúng là như vậy. Thậm chí cái tên “Tô Tự” cũng được người chị họ đó đặt cho, nghĩ đến bản thân là thấy mất mặt. Tốt nhất không nên nói đến những chuyện đáng xấu hổ này nữa.
Trông Lê Họa ăn uống hăng say, Tô Tự lấy làm lạ: “Cậu có chuyện vui gì à, trông hứng khởi thế?”.
Lê Họa không giải thích: “Sao nào? Ăn nhiều một chút mà đã tiếc rồi à?”.
Tô Tự càng kinh ngạc: “Nói sao nhỉ, giống như vừa sống lại ấy”.
“Chẳng lẽ trước giờ mình là xác ướp à?”
Tô Tự cười không đáp. Không đến nỗi như xác ướp nhưng mà cảm giác không có sức sống, lúc nào cũng trầm mặc.
Ăn xong, Tô Tự đưa Lê Họa đến bờ sông đi dạo. Ban đêm Bắc Thành rất đẹp, ánh đèn lung linh trên mọi nẻo đường, không ít du khách đi đến đây là để thưởng thức cảnh tượng này.
Tô Tự vừa đi vừa nhặt những hòn đá nhỏ trên đường, tinh thần vô cùng phấn chấn. Bắc Thành lạnh hơn Yên Xuyên rất nhiều, nhưng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng hai người. Lê Họa khăng khăng muốn đi xe đạp đôi, cô ngồi trước, Tô Tự ngồi sau.
“Nhanh lên! Sao chậm thế hả? Xe sau sắp đuổi kịp bọn mình rồi kìa.” Tô Tự giục giã.
Lê Họa mệt lả: “Còn nói nữa! Sao cậu không đạp mạnh lên!”.
Chiếc xe đằng sau đã bấm còi, Lê Họa ngượng ngùng lái sang sát mép đường.
Tô Tự bất mãn, nhìn chiếc xe đạp đơn đằng trước: “Cậu lái xe kiểu gì thế hả? Mau tông nó đi!”.
“Cậu điên à?” Lê Họa vừa dứt lời, Tô Tự liền cướp lái, xe mất trọng tâm, hai người ngã lăn xuống đất.
Lê Họa ngã đau, tức giận đứng dậy đá cho Tô Tự một phát.
Tô Tự gào khóc, lúc nào cũng bị đánh, bị bắt nạt. Cô phủi quần đứng dậy, dứt khoát chiếm vị trí trước, đợi Lê Họa ngồi lên xe, ra sức đạp.
Gió tạt vào mặt tạo cảm giác ngứa rát như lưỡi dao xẹt qua. Tô Tự đạp càng lúc càng nhanh, mặt cười thích chí. Lê Họa cũng cười vui vẻ. Đã lâu lắm rồi không được điên rồ như vậy.
Lúc trả xe, Lê Họa đứng khoanh tay một bên, tỏ ý sẽ không trả tiền thuê. Tô Tự nguýt cô một cái rồi đành phải trả.
“Mình với Lộ Thiếu Hành thôi rồi.”
Tô Tự nghe vậy, tỏ ra hết sức ngạc nhiên: “Đấy là lý do cậu trở nên khác thường thế này?”.
“Khác thường?” Lê Họa thật sự không nhận ra điều này, “Làm gì có”.
Tô Tự bĩu môi: “Sao cậu có thể giữ được tâm trạng vô tư này thế? Chỉ mình với, sau này mình đem bản bí quyết cho người khác, đặt tên là: Giáo trình Tâm trạng”.
Lê Họa đẩy bạn một cái: “Bớt nói nhảm đi! Hừ... nói thẳng ra là mình không nghĩ gì đến nữa”.
Tô Tự quan sát cô: “Tại sao chia tay? Anh ta có người khác à? Hay là anh ta chán rồi?”.
“Bởi vì Lộ Thiếu Hành phát hiện ra mình không hề thông minh đáng yêu, nên chán.”
Vẫn còn tâm trạng đùa nữa!
Tô Tự bĩu môi: “Hay là lúc đến với Lộ Thiếu Hành rồi cậu mới nhận ra người cậu yêu thật sự là Trác Dực Đình, nên quyết định mau chóng cắt đứt quan hệ với Lộ Thiếu Hành để quay về với Trác Dực Đình?”
Lê Họa hết nói nổi, thời buổi này hình như ai cũng thành biên kịch phim được.
“Biết ngay thế nào cũng như vậy mà.” Tô Tự làm như vừa phát hiện ra được bí mật hay ho, “Chắc chắn cậu đọc được trên báo đăng tin Trác Dực Đình sắp đính hôn với cái cô họ Bạch kia, đau lòng quá nên chia tay với Lộ Thiếu Hành. Sau đó, lặng lẽ xuất hiện tại lễ đính hôn của Trác Dực Đình để cướp rể, cho mọi người biết Trác Dực Đình thật sự yêu ai...”.
Trác Dực Đình sắp đính hôn? Lê Họa thật sự không biết chuyện này, hóa ra mọi người đều chấp nhận sự thay đổi mà hiện thực mang lại.
“Cậu thông minh lắm!” Lê Họa khen ngợi, “Không đi đóng phim quả là phí”.
“Ý tưởng này vừa mới mẻ vừa độc đáo phải không?”
“Quá mới, quá độc! Quá nửa số dân Trung Quốc đều biết Kim Dung đã dùng qua rồi!”
“Cậu cũng ăn nói sắc sảo ra trò rồi đấy, sắp bằng mình rồi. Dạo này xem Ỷ Thiên Đồ Long ký, thấy cậu có phong thái giống Triệu Mẫn, tính cách giống Chu Chỉ Nhược đấy.”
Đây đúng là chê bai trá hình mà.
“Cảm ơn! Mình thì thấy cậu giống Đinh Mẫn Quân cả về phong thái lẫn tính tình.”
Sau đó, hai người đuổi nhau trên đường, tiếng cười vang một khoảng trời làm dịu bớt cái giá lạnh.