Độc Tôn Tam Giới - Chương 412
Chương 412: Hôn sự hết thảy đều kết thúc 2
Bởi vậy, Tạ Thiên Thụ cực kỳ mừng rỡ, cảm động và nhớ nhung công lao của Phí lão đầu, lại nghe tao ngộ của Phí lão đầu, biết được Phí lão đầu đã từng là thiên tài tông môn, bị Thiết gia chèn ép ra ngoài.
Sau khi đạt được tin tức này, càng thêm kiên định quyết tâm trọng dụng Phí Huyền của Tạ Thiên Thụ.
Dù sao, hiện tại ở trong Bảo Thụ Tông, tông chủ đại biểu Tạ gia, thủ tọa Thái Thượng trưởng lão đại biểu Thiết gia, là hai thế lực lớn của Bảo Thụ Tông.
Tuy hai thế lực lớn này không có đối kháng bên ngoài, nhưng tranh đấu âm thầm, lại tầng tầng lớp lớp.
Nếu là người Thiết gia chèn ép, Tạ Thiên Thụ không có lý do gì không trọng dụng
Ngay cả Phí lão đầu cũng không nghĩ tới, vận mệnh của mình chuyển cơ sẽ đến nhanh như vậy, đến đột nhiên như vậy, đến triệt để như vậy.
Phí lão đầu thấy mọi người hướng hắn mời rượu, liền liên tục khoát tay:
- Lão đầu ta không dám đoạt danh tiếng của chủ nhân a. Hôm nay Bạch Thạch và Thanh Yên mới là nhân vật chính, chúng ta đều là phụ gia.
Phí lão đầu rất rõ ràng định vị của mình, hắn có hôm nay, đều là nhờ Giang Trần ban tặng. Hôm nay là thời gian đệ tử của Giang Trần Kiều Bạch Thạch cầu hôn, Phí lão đầu hắn không thể đoạt danh tiếng chủ nhân.
Trong một mảnh tiếng cười, Kiều Bạch Thạch và Ninh Thanh Yên coi như là người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc.
Giang Trần cười nói:
- Ninh cung chủ, ngươi sinh dưỡng một nữ nhi cũng không dễ, mặc dù ta trẻ tuổi, nhưng cũng biết làm cha mẹ không dễ. Bạch Thạch ở Thiên Quế Vương Quốc, chỉ có một trưởng bối như ta, ta liền đại biểu nhà trai, dùng đan phương Tứ Quý Thường Thanh Đan, với tư cách sính lễ. Sau này, sinh ý Tứ Quý Thường Thanh Đan, quy Càn Lam Nam Cung cùng Bạch Thạch, ta tuyệt không hỏi tới.
- Cái này... ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Ninh lão thái thái có chút chân tay luống cuống. Trước kia bởi vì sự tình này, nàng còn làm khó dễ Kiều Bạch Thạch.
Hôm nay người ta không so đo, ngược lại ra tay hào phóng như thế.
Nội tâm Ninh tông chủ hổ thẹn, rốt cục minh bạch vì cái gì Giang Trần sẽ ở Thiên Quế Vương Quốc lăn lộn phong sinh thủy khởi như thế.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần thủ bút này, khí phái này, có mấy người vượt được? Ít nhất, nàng làm cung chủ Càn Lam Nam Cung, là tuyệt đối kém xa.
Thạch Tiêu Dao cười ha ha nói:
- Ninh cung chủ, ta cũng có chút ghen ghét ngươi, sinh ra một con gái tốt như vậy. Ai, Trần thiếu, ta cũng có con gái a, ngươi còn có đệ tử chưa kết hôn hay không?
Phí Huyền cười hắc hắc nói:
- Lão Thạch, ngươi đừng lòng tham không đáy a. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, kiếm được cũng không ít rồi.
Thạch Tiêu Dao cười nói:
- Kiếm tiền còn ngại nhiều sao?
Chu Khuê buồn khổ nói:
- Nói như vậy, lão Chu ta cũng phải tranh thủ thời gian sinh con gái a. Về sau nếu Trần thiếu còn thu đệ tử, nữ nhi của ta trưởng thành, cũng theo kịp a?
Tất cả mọi người cười to, hào khí trong lúc nhất thời tới cực điểm.
Trong nội tâm Ninh Thanh Yên ngọt ngào, ôm cánh tay Kiều Bạch Thạch, chỉ cảm thấy thập phần hạnh phúc.
Những ngày qua, mỗi ngày nàng đều phát sầu vì chuyện này, lo lắng Kiều Bạch Thạch ở dưới Càn Lam Bắc Cung áp bách, không cách nào chống lại.
Nhưng mà, ái lang trong lòng, cuối cùng không có khiến nàng thất vọng.
Kiều Bạch Thạch hôm nay, cơ hồ là dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi, toàn thắng Tiêu Vũ của Càn Lam Bắc Cung, dùng phương thức hoàn mỹ nhất tới đón nàng.
Yến hội mãi cho đến xế chiều, lúc này mới tận hứng.
Giang Trần mang theo thân vệ ly khai, những người khác tản ra, nhưng Phí lão đầu lại nghiêm mặt, đi theo Giang Trần.
- Lão Phí, có chuyện gì sao? Còn đi theo ta? Lại đánh chủ ý quỷ gì nữa?
Phí lão đầu cười hắc hắc nói:
- Trần thiếu, lão Phí ta là người tham lam như vậy sao? Ta là đang nghĩ, bây giờ Trần thiếu ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc, đã phát triển đến đỉnh phong. Có phải nên cân nhắc, tiến vào tông môn phát triển hay không?
Phí lão đầu nói, ngược lại có vài phần đạo lý.
Giang Trần ở Vương Quốc thế tục, phát triển đến bây giờ, tuy không thể tính quyền thế ngập trời, nhưng đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính xác đã không có không gian khiêu chiến gì.
Dù sao, hắn truy cầu, không phải quyền hành thế tục, mà là võ đạo vô thượng.
- Lão Phí, ngươi trở thành cung phụng Cao cấp của Bảo Thụ Tông, nên muốn mời chào ta a?
Phí lão đầu cười nói:
- Có thể mời chào Trần thiếu, đây tuyệt đối là công đức vô lượng. Dùng thiên phú của Trần thiếu, gia nhập Bảo Thụ Tông, tương lai tất sẽ trở thành Truyền Kỳ của Bảo Thụ Tông.
- Ít nói nhãm với ta đi, chuyện tiến vào tông môn, để cho ta suy nghĩ một chút. Thực không dám đấu diếm, cảm nhận của ta đối với đệ tử tông môn, không phải kém bình thường a. Bất kể là Bảo Thụ Tông, hay Tử Dương Tông, đệ tử tông môn ta tiếp xúc đến, mười cái cũng có tám cái, đều là một bộ tính tình.
- Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm. Trần thiếu, ngươi ngàn vạn lần đừng có loại thành kiến này. Trên thực tế, ngươi chứng kiến những cái gọi là đệ tử tông môn kia, phần lớn đều là nửa thùng nước. Ở Bảo Thụ Tông, đều không coi là thiên tài đỉnh cấp. Thiên tài chính thức của tông môn, bọn hắn căn bản sẽ không đến Vương Quốc thế tục diễu võ dương oai. Thời gian cùng tinh lực của bọn hắn, chưa bao giờ sẽ vì ngoại vật mà ảnh hưởng, chuyên chú võ đạo, tâm không tạp nhiễm.
Giang Trần cười cười:
- Lão Phí, ngươi cứ thanh thản ổn định làm cung phụng Cao cấp của ngươi đi thôi. Bất quá lần này ngươi phát uy, chỉ sợ Thiết Xán sẽ không để cho ngươi sống khá giả.
Nhắc tới Thiết Xán, khuôn mặt Phí lão nhịn không được có chút rung rung.
- Thiết Xán…
Trong mắt Phí lão đầu bắn ra cừu hận.
- Phí Huyền ta bị ngươi lừa nửa đời người, làm trễ nãi hơn nửa tiền đồ, hôm nay, ta trở về tông môn, ân oán giữa ta và ngươi, một ngày nào đó sẽ tính toán rõ ràng.
Phí lão đầu cũng không phải loại người nhận mệnh, cũng không phải thịt cá mặc người chém giết.
Vài thập niên này, hắn chịu nhục, một mực điệu thấp, cơ hồ đến trình độ không có bất kỳ cảm giác tồn tại. Làm như vậy là vì cái gì? Là vì tê liệt đối thủ, để cho đối thủ xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
Nếu không như thế, mặc dù hắn chạy tới Vương Quốc thế tục, dùng tính cách của Thiết Xán, tuyệt đối cũng sẽ không tha hắn.
Đương nhiên, sở dĩ Thiết Xán không giết Phí lão đầu, tuyệt đối không phải vì trong nội tâm có gì áy náy, lại càng không phải vì Phí lão đầu điệu thấp. Mà là không có việc gì có thể phái người đến nhục nhã thoáng một phát, để cho Phí lão đầu khuất nhục tham sống sợ chết, cái này so với giết Phí lão đầu càng thêm hả giận.
Hiển nhiên, Thiết Xán căn bản không nghĩ đến, Phí lão đầu sẽ có ngày hôm nay.
Phí lão đầu muốn kéo Giang Trần vào tông môn, tự nhiên là muốn mượn thiên phú của Giang Trần, tiến thêm một bước mở rộng lực lượng của mình, tìm kiếm chỗ dựa.
Dùng hiểu biết của Phí lão đầu đối với Giang Trần, biết rõ một khi Giang Trần tiến vào Bảo Thụ Tông, tất sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.