[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang - Chương 18

[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang
Chương 18: Ghen tị
gacsach.com

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang thời gian gần đây, quả thật phi thường khó chịu.

Có thể là bởi vì thời tiết chuyển mát, trên thảo nguyên nhiệt độ chợt hạ, y mỗi sáng sớm tỉnh lại, đều phát hiện y giống như bạch tuộc quấn trên người Quách Tĩnh. Mà Quách Tĩnh thì tại trên giường hắn nằm thẳng tắp, vô cùng quy củ, giống như hắn bị y ức hiếp.

Làm hại y mỗi ngày đều mở to mắt, khinh thủ khinh cước bò lại giường của mình. Nhưng nằm trên giường của mình không được bao lâu, Dương Khang liền bị gió đông làm tỉnh lại.

Chờ qua mấy ngày sau, Dương Khang liền triệt để bỏ động tác giấu đầu hở đuôi, dứt khoát oa trong ngực Quách Tĩnh mà tỉnh lại. Dù sao trước đó cảnh cáo của y là nhằm vào Quách Tĩnh, vậy y chính mình đánh vỡ có gì lại không được.

Y không cho phép Quách Tĩnh ôm y ngủ, nhưng không có nói y không thể ôm Quách Tĩnh ngủ!

———————

Dương Khang cảm thấy phi thường khó chịu, y chống cái cằm, mị mắt nhìn Quách Tĩnh tỉ mỉ chải lông cho hồng mã.

Chuyện Quách Tĩnh thuần phục hồng mã, khiến cho bộ lạc Thiết Mộc Chân oanh động không nhỏ. Thiết Mộc Chân thậm chí tại ngày hôm sau, đưa tiểu bạch điêu mà Đà Lôi đem trở về giao cho Quách Tĩnh. Tuy nói là Hoa Tranh tuổi còn nhỏ chiếu cố không tốt, nhưng Dương Khang có thể nhìn ra Thiết Mộc Chân là đang mời chào.

Bất quá đây là tiểu bạch điêu mà Thiết Mộc Chân đưa trở về, Dương Khang cũng không thể một lần nữa đưa cho Hoa Tranh, mặc dù y biết rõ Hoa Tranh cực kì yêu mến, nhưng nàng cũng sẽ vâng theo cha nàng, không sảo không nháo. Bất quá như thế có một điểm không tốt, Hoa Tranh sẽ luôn tới chỗ y, uy thịt cho tiểu điêu.

Theo lý thuyết, Hoa Tranh chủ động thân cận, y hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng là vì cái gì trong nội tâm lại khó chịu như vậy?

“Đúng rồi, Thốc Tát Hợp đại ca đã trở về.”

Hoa Tranh mặc dù mới có mười tuổi, nhưng nữ nhân bát quái trời cho thức tỉnh cực kỳ sớm, thường xuyên chạy tới cùng Dương Khang nói chút ít việc vặt trong tộc.

bát quái: nhiều chuyện.

“Thốc Tát Hợp đại ca khuya ngày hôm trước phát hiện ngươi cùng Quách đại ca cùng ở một cái doanh trướng, bị đả kích lớn, ngày hôm qua rốt cục về nhà tiếp nhận người vợ cha hắn an bài.

Đúng rồi, râu mép của Thốc Tát Hợp đại ca là giả a! Nghe nói là ghét bỏ chính mình lớn lên không có khí khái nam tử, bất quá ta cảm thấy hắn lớn lên rất tuấn tú a!”

“A.”

Dương Khang đối Thốc Tát Hợp không có hứng thú, lớn lên có đẹp trai hay không cũng không phải vấn đề y quan tâm. Y chỉ là cảm thấy người này rõ ràng đến nay vẫn còn bị Đà Lôi lừa bịp, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi mà thôi. Là quá ngu ngốc? Hay là tiểu tử Đà Lôi kia bụng quá đen?

Hoa Tranh vuốt vuốt bím tóc khó hiểu, tiếp tục bát quái nói:

“Tứ ca ta cũng đến bộ lạc của Thốc Tát Hợp đại ca, hắn và cha ta nói là đi tham gia hôn lễ Thốc Tát Hợp đại ca, nhưng mà thời gian còn rất lâu a!”

Dương Khang nhíu mày, xác thực cảm thấy cái này không giống với nguyên tắc của Đà Lôi. Bất quá Đà Lôi cùng Thốc Tát Hợp có thể kết bái thành huynh đệ cũng rất quái dị, quái dị như thế cũng không quái dị bằng cái này a!

Hoa Tranh cũng không rõ, bất quá nàng tuổi còn nhỏ, sự tình gì đều chỉ ở trong đầu dừng lại một lát rồi cho qua, lúc này Dương Khang lần thứ n hướng mắt nhìn Quách Tĩnh cách đó không xa, Hoa Tranh rốt cục nhịn không được cười trộm nói:

“Dương đại ca, ngươi không phải là ghanh tị Quách đại ca có tiểu hồng mã chứ?”

Dương Khang cau mày lắc lắc đầu nói:

“Không phải chỉ là một con ngựa thôi sao? Ta cũng có nhiều hơn lưỡng chích điêu mà? Sủng vật mà thôi, ta có gì ghanh tị?”

Dương Khang vừa nói vừa lấy tay trêu đùa lưỡng chích điêu trên cánh tay bên cạnh, lưỡng chích tiểu bạch điêu này đã nuôi nấng được mười ngày, lớn lên rất nhanh, hiện tại đã lớn bằng lòng tay nhỏ.

Một con hơi lớn một chút gọi Đại Bạch, nhỏ một chút gọi Tiểu Bạch. Tuy danh tự bị lôi ra phỉ nhổ nói là không có ý nghĩa, nhưng hảo nhớ hảo niệm là được, chẳng lẽ còn đặt tên gọi Lai Ngang Nạp Phồn Địch Tạp Phổ Áo Tư hoặc là Ni Cổ Lạp Tư Khải Kỳ?

mấy cái tên là ta chém đấy.

Trên cánh tay nhỏ bé của Dương Khang có buộc một cái khung ưng. Lưỡng chích tiểu điêu lại muốn đứng chung một chỗ, làm hại Dương Khang muốn phân cho Hoa Tranh một con cũng không được.

Dương Khang từ trong lòng ngực móc ra chủy thủ, đem khối thịt cắt nát uy chúng nó. Y thấy nuôi lưỡng chích tiểu điêu này rất dễ, chỉ cần phụ trách cho chúng nó ăn mà thôi, còn vấn đề tiện tiện thì chúng nó tự đi tìm địa phương giải quyết, còn ngủ thì ở trong trướng bồng của Dương Khang và Quách Tĩnh. Nhưng mà ăn thịt phải là Dương Khang tự tay uy chúng nó, nếu như là Quách Tĩnh hoặc Hoa Tranh uy sẽ không ăn.

Ngược lại, Quách Tĩnh chiều chuộng hồng mã hết mức, từ sau khi Quách Tĩnh chải lông cho nó mỗi khi tắm, mỗi ngày đều quấn quít lấy Quách Tĩnh đòi hắn chải lưng, cao hứng sẽ cùng Quách Tĩnh tại trên thảo nguyên chạy bốn phía, có đôi khi hơn nửa đêm mới về!

Dựa vào! Chẳng lẽ đem ngựa thành đua xe? Nhưng đua xe cũng không có muộn như vậy a?

Dương Khang nghĩ tới đây, lại không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Quách Tĩnh, phát hiện tiểu hồng mã đang cùng Quách Tĩnh chơi đùa, khiến cho trên người Quách Tĩnh toàn là nước. Quách Tĩnh đơn giản đem áo ướt đẫm cởi xuống, cứ như vậy trần trụi, thân thể hắn lộ ra cường tráng rắn chắc. Quách Tĩnh cũng không xem Hoa Tranh bên cạnh là nữ nhân, theo như tuổi mà nói, nàng bất quá chỉ là tiểu hài tử mà thôi.

Dương Khang lại nắm lấy tóc Hoa Tranh, ngăn cản nàng nhìn Quách Tĩnh, nhưng bản thân lại không thể khắc chế mà liếc nhìn.

Chỉ thấy tại dương quang sáng lạn, màu da khỏe mạnh tiểu mạch sắc của Quách Tĩnh lóe màu vàng sáng bóng, hai vai rộng lớn vững chắc, thân thể không có một tí thịt thừa, cực kỳ hoàn mỹ, ngược lại còn có đường cong tam giác, mỗi lần làm động tác chải lông cho tiểu hồng mã, các bộ phận trên cơ thể đều đồng nhất với nhau, làm cho người ta thấy...

Thấy thực TMD ghen tị!

Dương Khang nheo lại hai mắt, lại nhìn cánh tay mảnh gầy trắng nõn của mình, nghĩ thầm, người với người như thế nào lại khác nhau nhiều như vậy? Y cũng mỗi ngày phơi nắng tắm nắng a, như thế nào thân thể lại khác biệt lớn như vậy?

Hoa Tranh mở to cặp mắt hắc bạch phân minh, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Dương Khang, phù một tiếng bật cười nói:

“Dương đại ca, kỳ thật, ngươi là tại ghen tị với tiểu hồng mã a?”

“Gì?”

Dương Khang sững sờ, không biết Hoa Tranh muốn nói cái gì.

Hoa Tranh nhìn chủy thủ Dương Khang đặt trên bàn chép miệng.

“Ngươi xem, Dương đại ca, ngay cả chủy thủ của người đều khắc danh tự của Quách đại ca, ngươi thật đúng là yêu mến hắn a!”

“Cái gì? Đây không phải...”

Dương Khang vội vàng đem chủy thủ thu trở về. Dựa vào! Lại là cái chủy thủ này!

Hoa Tranh cũng không cho y cơ hội giải thích, bắn liên hồi nói:

“Quách đại ca những ngày này đều ở cùng tiểu hồng mã, không ở cùng ngươi, ngươi nhất định là ghen tị đã lâu!”

Dương Khang muốn phản bác nàng, lại đột nhiên phát hiện mình lại nhất thời nghèo từ.

Chẳng lẽ thật là như vậy?

Dương Khang nhấc lông mày, đem những chuyện này xem xét lại một lần, sau đó phát giác lần này giống như thật là bị Hoa Tranh nói đúng.

Y luôn có thói quen Quách Tĩnh ở bên cạnh, vây xung quanh y. Hiện tại y phải ngồi ở đây, nhìn Quách Tĩnh làm việc khác mà không có liên quan đến y, cho dù đây chẳng qua là một tiểu hồng mã, cũng làm cho y cảm thấy khó chịu.

Ừ... Nguyên lai y đã bất tri bất giác đem Quách Tĩnh coi hắn là tất cả của mình sao?

“Dương đại ca, ngươi đang nghĩ cái gì? Nghiêm túc như vậy?”

Hoa Tranh thấy Dương Khang hồi lâu cũng không nói chuyện, khó hiểu mà hỏi thăm. Nàng rất ít nhìn thấy loại vẻ mặt này của Dương Khang.

Dương Khang lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng nói tránh đi:

“Ta suy nghĩ, lưỡng chích tiểu điêu này không phải huynh muội sao? Từ nay về sau có thể hay không loạn luân a?”

Đây là nghi vấn lớn nhất mà trước kia khi y đọc sách, lưỡng chích tiểu điêu này rõ ràng chính là cùng cha cùng mẹ, nhưng trong thần điêu hiệp lữ, lại như là một đôi vợ chồng.

Dương Khang nói xong lời này, lại phát hiện Hoa Tranh cũng không có nói cái gì, mà là vẻ mặt cổ quái nhìn y, không khỏi sững sờ hỏi:

“Làm sao vậy?”

Hoa Tranh ra vẻ lão thành thở dài, một ngữ hai ý nghĩa nói:

“Dương đại ca, lưỡng chích tiểu điêu này đều là đực...”

“Phanh!”

Dương Khang một chưởng vỗ cái bàn đứng lên, cũng không để ý Hoa Tranh bị sợ nhảy dựng lên, buồn bực hướng Quách Tĩnh bên kia đi tới, một phen liền lôi kéo Quách Tĩnh không rõ chuyện gì hướng xa xa chạy đi.

Hoa Tranh ngốc nhìn bóng lưng hai người kia hoả tốc rời đi, không khỏi che miệng khẽ cười nói:

“Ai nha nha, cảm tình thật tốt...”

Hết chương 18.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3