[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang - Chương 34
[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang
Chương 34: Lục Quán Anh...
gacsach.com
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Lục Quán Anh trong nguyên tác xạ điêu chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng Dương Khang lại biết, tiểu tử này kỳ thật cũng không đơn giản.
Phụ thân của Lục Quán Anh là Lục Thừa Phong, là đồ đệ của Hoàng dược sư.
Năm đó Hắc phong song sát trộm đi Cửu âm chân kinh trốn khỏi đảo Đào Hoa, Hoàng dược sư giận chó đánh mèo, đánh gãy chân của các đồ đệ khác, đuổi ra khỏi đảo.
Trong sách không nói Quy Vân trang là được Lục Thừa Phong xây dựng lên hay là được kế thừa, nhưng xác thực Lục Thừa Phong không có dạy Lục Quán Anh võ công đảo Đào Hoa, hắn chưa được sư phó cho phép, chưa bao giờ dám đem võ công của mình truyền thụ cho đứa con, nhưng lại thời thời khắc khắc hy vọng sư phó có thể tha thứ chính mình, lại thu chính mình làm đồ đệ. Cho nên Lục Quán Anh lúc này, ngay cả phụ thân có võ công cũng không biết.
Bởi vậy, một người giả dạng không có võ công, Lục Thừa Phong chắc chắn sẽ không là người đứng đầu thủy tặc Thái Hồ. Như vậy vị trí này, chính là Lục Quán Anh chính mình liều mạng đoạt được.
Một thiếu niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu, lại có thể sai sử được nhiều thủy tặc Thái Hồ như vậy, cho nên thủ đoạn của hắn nhất định là tàn nhẫn vô cùng. Mặc dù trong nguyên tác không có miêu tả kỹ càng, nhưng Dương Khang cũng tuyệt đối không dám khinh thường.
Về phần Lục Quán Anh đem y trở thành Hoàn Nhan Dương, Dương Khang không khỏi không cảm thán vận mệnh thật sự là trêu người.
Hoàn Nhan Khang trong nguyên tác từng được phong làm Khâm sứ Kim quốc, đến đô thành Lâm An của triều đại Nam Tống một chuyến, tại trên đường đi qua Thái Hồ, bị Lục Quán Anh đánh cướp, còn nhốt...
Xem tình huống bây giờ, Hoàn Nhan Dương tám phần là đã làm Khâm sứ Kim quốc, rồi bị đánh cướp, cũng bị nhốt, nhưng không biết hắn như thế nào lại chạy thoát rồi. Lục Quán Anh chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha Hoàn Nhan Dương, cho nên phái người vay đuổi bắt, trong lúc mấu chốt, Quách Tĩnh cùng y xuất hiện.
Dương Khang trong nháy mắt liền trong đầu phân tích ra kết quả như vậy, âm thầm thở dài, y có thể xem như một người nấm mốc, chuyện tốt toàn bộ đều là của Hoàn Nhan Dương, chuyện xấu ngược lại toàn bộ rơi xuống trên đầu của y. Lập tức hữu khí vô lực phản bác nói:
“Ngươi nhận lầm người, ta không phải Hoàn Nhan Dương.”
Dương Khang vừa thốt ra, toàn bộ người trên thuyền tất cả đều ồn ào cười to. Người ở chỗ này cơ hồ đều gặp qua Hoàn Nhan Dương, tuy người trước mặt này so với Hoàn Nhan Dương gầy gò một chút, nhưng có thể là nhiều ngày chạy thục mạng mệt mỏi nên mới như vậy. Đây không phải trợn mắt nói dối?
Lục Quán Anh khi nghe nói lại khóa khẩn lông mày, hắn lúc này mới chú ý tới, người này không chỉ có so với Hoàn Nhan Dương gầy hơn rất nhiều, mà ngay cả thân đều thấp hơn. Một người có thể dịch dung, nhưng thân hình sao có thể biến đổi được.
Nhưng lúc này là ban đêm, ngọn đèn hôn ám, người nọ lại đứng cách hắn rất xa, hắn lại không muốn gọi đối phương đến gần để cẩn thận xem xét. Liền phất phất tay, không muốn nhiều lời, gọi thuộc hạ đem hai người này dẫn đi trước.
Có lẽ là xem Dương Khang cùng Quách Tĩnh hai người đã không có võ công, cho nên cũng không có đem bọn họ tách ra, chỉ đơn giản mà đem bọn họ nhốt trong khoang thuyền.
Dương Khang nhẫn nhịn một bụng hờn dỗi, bị người ta bắt thì không nói làm gì, nhưng y buồn bực là nội lực nói muốn mất là mất.
Người không có luyện võ sẽ không nhận thức được thống khổ như thế nào khi mất nội lực, thật giống như người bình thường đột nhiên bị mù, hay là đột nhiên bị điếc. Tuy loại so sánh này hơi khoa trương, nhưng mà rất chuẩn xác.
Dương Khang hiện tại cảm giác mình như bị bệnh nặng, ngực tích tụ, toàn thân mỏi mệt, mà ngay cả cước bộ đều rất nặng nề. Dương Khang càng nghĩ càng buồn bực, bĩu môi nói:
“Lần trước đánh tiểu tử kia ba cái tát thật sự là tiện nghi hắn!”
“Lần sau nhìn thấy hắn, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn ba cái tát.”
Quách Tĩnh thong thả bước tới bên cạnh Dương Khang, đem đầu đặt trên đầu vai của Dương Khang, nhàn nhạt nói.
Dương Khang vốn trong ngực lửa giận cực cao, nhưng mà thần kỳ bị câu nói kia của Quách Tĩnh vuốt trở xuống, Quách Tĩnh trở tay ôm eo Dương Khang, Dương Khang chậm rãi tĩnh tâm lại.
Sau nửa ngày sau, Dương Khang bình tĩnh nói:
“Chờ đến Quy Vân trang, ta đi cùng hắn nói chuyện, người nọ chính là tiểu sư điệt của ta, đáng tiếc hắn còn không biết phụ thân hắn là sư huynh của ta, nếu không khẳng định hắn không dám đối với chúng ta như vậy. Ai, có thể nhìn thấy sư huynh của ta là tốt rồi.”
Quách Tĩnh cũng không nói lời nào, chỉ là cánh tay vòng quanh Dương Khang càng ôm chặt. Tuy miệng Dương Khang nói không có việc gì, nhưng Quách Tĩnh vẫn là nhìn ra được, mất đi võ công, y rất lo sợ không yên. Mà chuyện này phát sinh là do hắn không bảo vệ tốt y.
Hai người đều trầm mặc không nói, đều có tâm sự riêng. Trải qua không lâu lắm, tốc độ thuyền chậm lại rất nhiều, lại qua một lúc liền hoàn toàn ngừng lại.
Bọn họ đến khu vực hạ thuyền, ven hồ Thái Hồ chính là Quy Vân trang, bọn họ ngừng ở bến tàu trên thực tế vẫn là trong Quy Vân trang. Lúc này bầu trời tối đen, Dương Khang chỉ cảm thấy trước mắt ô ô áp áp một mảnh kiến trúc, tuy thấy không rõ, nhưng y cũng biết đây là một cái sơn trang siêu cấp.
Bất quá cũng có thể biết được, Lục Quán Anh làm là giết người cướp của, tự nhiên làm giàu nhanh chóng.
Bọn họ bị an trí tại trong một sương phòng thoạt nhìn không tệ, cái này làm cho Dương Khang kinh ngạc, Lục Quán Anh chẳng lẽ là nhìn ra y không phải Hoàn Nhan Dương, nếu không hẳn là nên ném y vào đại lao mới đúng, mà không phải đãi ngộ tốt như vậy a? Đánh chết Dương Khang cũng không tin Quy Vân trang không có đại lao.
Khi Dương Khang vừa có ý nghĩ này, đã có người tới, xem xét trên người Dương Khang rồi lấy đi chủy thủ, nói thiếu trang chủ cho mời.
Quách Tĩnh lo lắng, cũng muốn đi theo. Nhưng người Quy Vân trang như thế nào chịu cho, bọn họ đều cảm thấy Quách Tĩnh là thị vệ mà thôi. Dương Khang tuy nội lực đều không có, nhưng cũng không sợ Lục Quán Anh đối với mình làm cái gì. Dương Khang an ủi Quách Tĩnh không cần lo lắng, liền đi theo hạ nhân Quy Vân trang hướng chủ phòng đi đến.
Dương Khang vừa đi vừa lưu ý cảnh quan bố trí trong hành lang gấp khúc của Quy Vân trang, hiển nhiên giấu giếm ngũ hành bát quái.
Dương Khang tuy an ủi Quách Tĩnh không cần lo lắng, nhưng chính mình cảm thấy thực sự lo lắng bất an. Dương Khang mọi sự có thói quen lưu cho mình một cái đường lui, lúc này cũng không ngoại lệ.
Dương Khang trước khi lên thuyền đã để đầy độc dược trên móng tay, cho dù vật phẩm trên người bị lấy đi, y cũng có thể tạm thời tự bảo vệ mình. Nhưng một cái đường lui hiển nhiên vẫn là không đủ. Dương Khang nghĩ nghĩ, khi đi qua một tiểu hoa viên, làm như không cẩn thận trượt chân đá một cái ghế.
“Cẩn thận một chút, lão trang chủ đã phân phó, từng cọng cây ngọn cỏ trong hoa viên này không được động đến.”
Hạ nhân phụ trách dẫn đường mặt mũi tràn đầy mất hứng.
Dương Khang mỉm cười đứng lên, đem cái ghế y vừa mới đá di động một chút. Ở đằng kia trong mắt hạ nhân, Dương Khang là đem ghế đá bày trở lại chỗ cũ, nhưng Dương Khang trên thực tế là đem cái ghế đá này từ vị trí “Nghỉ ngơi” chuyển đến vị trí “Chết.”
Một cái bát quái trận, chỉ cần một cái thay đổi nhỏ cũng làm trận pháp chuyển biến. Dương Khang tin tưởng sau khi y rời đi không lâu, cái đình viện này sẽ không có người nào đi vào được, như vậy tất sẽ có người đi bẩm báo Lục Thừa Phong, thỉnh hắn định đoạt.
Dương Khang vỗ vỗ bụi trên người, mỉm cười tiếp tục đi tới, tại phía sau y là đại trận pháp đã bị thay đổi.
Chính là Dương Khang lại không biết, người đầu tiên bị nhốt trong trận pháp không phải người khác, đó là Quách Tĩnh lo lắng cho y mà đuổi theo...
Dương Khang bị đưa tới một gian phòng xa hoa vô cùng, trên mặt đất trải không phải loại thảm bình thường, mà là thảm da hổ, bài trí khác càng có giá trị liên thành, Dương Khang hai mắt bốc hỏa. Nghĩ túi tiền mình trống trơn, càng vạn phần thấy không công bằng.
Y muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo a, cướp của người giàu chia cho người nghèo!
Lục Quán Anh ngồi ở trên ghế, nhìn ‘Hoàn Nhan Dương’ vừa vào cửa đã đem chú ý đặt ở bài trí trong phòng, ngay cả hắn y cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Chẳng lẽ là cố ý coi thường hắn?
Lục Quán Anh đứng lên, lạnh lùng nói:
“Ngươi nhìn gì?”
Dương Khang lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm nhìn một pho tượng bằng ngọc, tấm tắc nói:
“Không có biện pháp, ta nông dân, chưa thấy qua đồ quý giá.”
“Hừ! Điểm ấy có là gì, chẳng lẽ còn có thể vào mắt tiểu vương gia? Trong vương phủ chẳng lẽ so ra kém hơn sao?”
Nghe y tự xưng là ‘nông dân’, Lục Quán Anh càng cho rằng ‘Hoàn Nhan Dương’ là đang trêu chọc hắn, lập tức trong ngôn ngữ càng lạnh ba phần.
“Vương phủ gì đó xác thực nếu so với nhà của ngươi kém rất nhiều.”
Dương Khang rất đúng trọng tâm bình luận.
Vấn đề không phải ai nhiều tiền hơn, mà là thưởng thức. Vương phủ Dương Khang cũng có đi qua xem, tuy chưa đi xem được nhiều phòng, nhưng cũng có nhìn thoáng qua.
Những người Kim có tiền không che giấu được khí chất nhà giàu mới nổi. Cho nên khi Hoàn Nhan Hồng Liệt vừa thấy Bao Tích Nhược, thuộc loại phong vận Giang Nam, là thứ người Kim không sở hữu được, cũng là bắt chước không được, càng hâm mộ.
Gian phòng kia bố trí cũng giống như vậy. Dương Khang liền nghĩ gian phòng của Lục Quán Anh là do Lục Thừa Phong bố trí, Lục Thừa Phong học toàn bộ sở học của Hoàng dược sư, quan điểm thẩm mĩ này cùng với bố trí trận pháp trong đình viện đã chứng minh điều đó.
Tuy trong gian phòng Lục Quán Anh có trải một cái thảm da hổ nhìn có vẻ rẻ tiền, nhưng Dương Khang lại biết, cái thảm da hổ này tạo thêm khí phách cho chủ nhân của gian phòng, không thể bỏ qua.
Dương Khang một bên trong lòng cảm khái, một bên rất không khách khí ngồi xuống ghế. Tuy chủ nhân căn phòng không có bảo y ngồi, nhưng mất võ công làm Dương Khang phi thường khó chịu, Quy Vân trang lại lớn, đi như vậy trong chốc lát sớm đã làm y mệt mỏi.
Lục Quán Anh giận quá hóa cười, nói:
“Ta nghe thuyền kia phu nói, ngươi là muốn tới Quy Vân trang? Như thế nào? Thiên tân vạn khổ trốn đi, như thế nào còn chui đầu vô lưới?”
Dương Khang nghiêm trang nói:
“Cái gì chui đầu vô lưới? Ta tiền tiêu hết, là tới vay tiền.”
Lục Quán Anh nghe vậy sững sờ, hắn cẩn thận chu đáo nhìn ‘Hoàn Nhan Dương’ bình thản ung dung, nghĩ thầm, chẳng lẽ không phải cùng một người? Tuy diện mục có vài phần tương tự, nhưng có thể giải thích là do y trên đường trốn đi cực khổ nên thân thể gầy đi. Nhưng cái ngữ khí này...
Nhưng hắn không có nghe nói qua Hoàn Nhan Dương còn có huynh đệ, huống hồ người này xuất hiện cũng quá trùng hợp đi. Nghĩ tới đây, Lục Quán Anh liền bài trừ nghi hoặc, xác định “Hoàn Nhan Dương” là do không chịu nổi nhục nhã, một lần nữa trở lại tìm hắn tính sổ. Lập tức cười khẽ một tiếng, đi tới.
Dương Khang thấy Lục Quán Anh hai tay chống lên tay vịn của ghế y đang ngồi, không khỏi chau mày.
Lục Quán Anh ngày thường rất cao lớn, lúc này nghiêng thân cúi người, thoáng cái khiến cho người ta có cảm giác bị khí thế cường mạnh của hắn đè ép xuống, điều này làm cho Dương Khang phi thường không thoải mái. Dương Khang vừa định lên tiếng ngăn cản, chợt nghe trên đỉnh đầu Lục Quán Anh mang theo ý cười chậm rãi nói:
“Cái gì vay tiền? Là đêm hôm đó tại hạ làm cho tiểu vương gia dư vị vô cùng, không cách nào tự kiềm chế đi?”
Dương Khang trừng to mắt, không dám tin ngẩng lên đầu nhìn Lục Quán Anh.
Hắn nói cái gì? Hắn nói gì đó?
Nhìn trên mặt Lục Quán Anh mập mờ, Dương Khang trên người nổi hết cả da gà.
Dù cho Lục Quán Anh không có nói rõ ràng, nhưng Dương Khang cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, trong nháy mắt mặt trắng bệch không còn chút máu.
Cái này... Tuy y cảm thấy Hoàn Nhan Dương đáng bị giáo huấn, nhưng không đến mức bị một người nam nhân thượng thảm như vậy a?
Kim lão gia tử chưa bao giờ nói qua, Lục Quán Anh này là gay a! Rõ ràng về sau không phải cùng Trình gia đại tiểu thư thành thân sao?
Không đúng, trong nguyên tác, người này cùng Trình gia đại tiểu thư chỉ là quen biết nửa ngày đã thành thân, càng giống như là cái thủ thuật che mắt, mà Lục Quán Anh sau khi lấy Trình Dao Ca liền đi tìm Quách Tĩnh...
Dựa vào! Nguyên lai Lục Quán Anh kỳ thật vừa ý chính là Quách Tĩnh? Không được, Quách Tĩnh nguy hiểm!
Dương Khang vẫn khiếp sợ nghĩ chuyện loạn thất bát tao, hồn nhiên không có cảm thấy lúc này y mới là nguy hiểm nhất. Khi cảm giác được một cổ khí tức đập vào mặt, Dương Khang chỉ kịp vô ý thức nghiêng mặt. Sau đó Dương Khang liền cảm thấy một vật mềm mại rơi vào trên cổ của y.
Khi Dương Khang ý thức được đó là cái gì thì chán ghét đến mức muốn nôn, trở tay liền muốn cho đối phương một quyền.
Nhưng Dương Khang nội lực hoàn toàn biến mất, mà trước mặt Lục Quán Anh xem ra quả thực chính là khoa chân múa tay, căn bản không hề có tính uy hiếp, ngược lại càng tăng thêm tình thú, Lục Quán Anh phi thường cao hứng tại trên cổ của Dương Khang gặm cắn.
Lúc Dương Khang định dùng độc dược trên móng tay thay trời hành đạo thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lục Quán Anh hành động trì trệ, không có trải qua thông báo, không có gõ cửa liền tiến vào phòng của hắn, trong trang cũng chỉ có một người.
“Cha, sao lại tới đây?”