Dream man - Chương 16
Chương 16
Carroll Janes đang dằn dỗi. Hắn đã có tâm trạng xấu kể từ đêm thứ Sáu. Jacqueline Sheets chẳng vui như hắn đã tưởng. Cú trào năng lượng hắn trông đợi đã không xuất hiện. Mụ ta thật thảm thương, chỉ biết khóc lóc và lảo đảo chạy vòng quanh, chứ chẳng làm chuyện thú vị lên chút nào. Và cũng chẳng có mấy bài báo nói về vụ đó, một việc thực sự khiến hắn thất vọng. Một phần của niềm vui – mà hoá ra lại là phần lớn niềm vui – của lần gần đây nhất là biết rằng bọn cớm sẽ phát điên, với hai vụ án quá giống nhau, quá gần nhau, và hoàn toàn chẳng có chút manh mối nào để chúng lần theo cả. Nhưng rõ ràng bọn cớm còn ngu ngốc hơn nhắn đã nghĩ, một việc thậm chí còn làm giảm đáng kể niềm vui hơn nữa. Thách thức ở chỗ nào chứ? Không có nghĩa là bọn chúng có thể bắt được hắn, nhưng hắn đã nghĩ ít nhất bọn chúng cũng biết.
Hắn không chắc điều gì đã ngăn cản niềm sung sướng của hắn. Có thể chỉ vì Sheets đến quá sớm so với vụ trước. Hắn đã không dự đoán một cách đúng đắn, không tiến hành theo dõi vài tuần trong khi sự căng thẳng thít chặt dần, cho đến khi hắn như lên cơn sốt, tất cả các giác quan gần như nhạy bén một cách đau đớn, tất cả sức mạnh đều tập trung lại.
Tất nhiên, hắn sẽ phải thử một lần nữa để cho chắc. Hắn ghét hoài phí bản thân để đổi lấy thất vọng, nhưng đó là cách duy nhất hắn có thể tìm ra. Nếu vụ tiếp theo cũng chán nản như thế, hắn sẽ biết để dành thời gian vào quá trình nhiều hơn và sẽ không để những vụ dễ dãi thuyết phục hắn lao vào quá nhanh, và lừa đảo trên niềm vui thú của hắn.
Mỗi ngày làm việc hắn đều chờ đợi và quan sát những vi phạm nhỏ nhặt nhất. Vị khách hàng khó chịu nào sẽ phải trả giá? Rút cuộc thì để biến nó thành một cuộc thử nghiệm công bằng, hắn sẽ phải hành động càng nhanh càng tốt.
*
Marlie cảm thấy nhấp nhổm, sốt ruột vì một sự căng thẳng bên trong không chịu lộ ra. Nàng không thể nhận ra một lý do nào cho nó, bởi vì có quá nhiều lý do để mà lựa chọn. Lý do lớn nhất, tất nhiên chính là nỗi sợ hãi cuối tuần sắp tới. Nàng không thể giải thích với bất kì ai, thậm chí cả với Dane, nàng cảm thấy ra sao sau khi chạm phải ý nghĩ của tên sát nhân trong những giây phút đẫm máu ấy. Nàng không chỉ thấy bẩn thỉu, nàng còn cảm thấy bị hoen ố mãi mãi bởi sự độc ác của hắn, như thể linh hồn nàng sẽ không bao giờ thoát khỏi sự xấu xí. Hơn bất kì lúc nào trong đời, nàng muốn bỏ chạy, chạy thật xa để nàng không biết khi hắn lại giết người lần nữa. Sự nhẹ nhõm đó, thật không may, lại chính là thứ duy nhất nàng không thể ban cho bản thân, nếu không nàng sẽ thật sự bị hoen ố bởi sự hèn nhát của chính nàng. Nàng phải ở lại, phải vạch tội hắn, vì lợi ích của hai người phụ nữ đã chết, vì những người khác mà nàng không biết, vì cậu bé Dusty… vì chính nàng.
Rồi còn Dane nữa. Nàng yêu anh, nhưng có anh ở bên mọi lúc vẫn còn rất bối rối. Nàng đã trải qua quá nhiều năm ở một mình đến nỗi đôi khi nàng bị giật mình khi quay người lại và chạm phải anh. Đột nhiên có gấp đôi số quần áo cần giặt, gấp ba lần số thức ăn cần phải nấu nướng, lịch hàng ngày phải điều chỉnh vì chỉ có mỗi một phòng tắm, và rất ít diện tích ở trên giường. Cuộc sống của nàng đã từng nằm trong vòng kiểm soát hoàn hảo, và giờ mọi thứ đều thay đổi.
Tất nhiên, anh biết. Đôi mắt nâu sắc sảo đó nhìn thấy mọi thứ, mặc dù nàng đã đấu tranh để che dấu sự bối rối của nàng. Anh không ném mọi công việc nhà vào nàng, như rất nhiều người đàn ông sẽ làm; anh quen với việc tự giặt đồ của mình và không ngần ngại giặt cả một đống quần áo (có giặt bằng tay đâu nhỉ?). Giới hạn an toàn cho việc nấu nướng của anh là hâm nóng một món đồ hộp hay gập hai miếng bánh mì lại với nhau, vì thế nàng làm tất, và anh phụ trách dọn dẹp. Anh làm những gì có thể để giảm bớt sự thay đổi cho nàng, nhưng đồng thời anh không chịu lùi lại và cho nàng thêm chút không gian nào. Anh đã ở đó; nàng phải tự điều chỉnh mình với anh. Nàng hạnh phúc được làm thế, được có khoảng thời gian này với anh bất chấp động cơ của anh là gì, nhưng việc đó vẫn còn khiến nàng mất bình tĩnh.
Nàng không thể thoát khỏi cuối tuần sắp tới, không thể tự làm mình quên đi. Liệu tên giết người có tấn công lần nữa không? Ý nghĩ về một người phụ nữ vô tội khác bị đâm chém, về chính nàng bị hút vào trong đầm lầy ma quỷ của tâm trí tên sát nhân, gần như không thể chịu đựng được. Nàng cố không nghĩ về nó, nhưng giống như bị một con chó điên dồn đuổi và cố không nghĩ về nó vậy. Với mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ, cuối tuần lại tiến tới gần hơn, và nàng không thể làm gì để tránh được nó. Thay vào đó nàng cố gồng mình lên để chịu đựng, bởi vì nàng là đầu mối duy nhất của Dane. Chẳng sớm thì muộn hắn sẽ cho nàng một dấu vết để nhận dạng hắn. Tất cả những gì nàng phải làm là chờ đợi, và chịu đựng những ý nghĩ cuồng sát của hắn mà không tự làm mình phát điên.
Vào ngày thứ Năm, nàng căng thẳng đến nỗi không thể ăn được món Trung Quốc mà Dane mua về cho bữa tối, và đó là món yêu thích của nàng. Cổ họng nàng thít lại, và khi nàng nuốt nước bọt, thức ăn dường như trở thành một cục nghẹn ở giữa cần cổ nàng. Đằng nào nàng cũng không muốn ăn, nên cuối cùng nàng ngừng cố gắng.
Như mọi khi, Dane không bỏ lỡ một mảy may, mặc dù anh tấn công đám thức ăn rất ấn tượng. “Lo lắng à?” anh hỏi.
“Làm sao mà không được? Hai cuối tuần gần nhất chẳng phải là một chuyến picnic.”
“Em có góp nhặt được gì từ hắn không?” Dane hỏi bằng giọng bình thản, nhưng sự quan tâm đằng sau thì rất căng thẳng.
“Em thấy khó chịu, nhưng đó là cảm xúc của em, không phải của hắn.” Nàng chà bàn tay lên hai cánh tay. “FBI cần bao lâu mới lấy được một mô tả sơ lược về hắn?”
“Anh không biết. Chúng ta mới chỉ có hai vụ, vì thế rất khó cho họ. Nhưng họ có thể so sánh phương pháp hành động với những vụ khác mà họ đã biết, và việc đó sẽ có kết quả.”
“Anh có cho là hắn đã giết người từ trước không?” nàng hỏi một cách căng thẳng, nhìn ra phía cửa sau. Nàng có thể thấy Bill đang cắt tỉa bụi cây sau nhà ông. Những người hàng xóm nhà nàng sống một cuộc đời thật đẹp đẽ, yên bình; nàng ghen tị với sự tẻ nhạt an toàn của họ.
“Có thể. Hắn quá giỏi để là một kẻ mới phạm tội lần đầu. Giống như là hắn cứ đi vòng vòng, tránh làm một khu vực trở nên quá nóng bỏng với hắn.”
“Vậy là hắn chỉ mới chuyển tới đây thôi?”
“Anh nghĩ thế.”
“Không có cách nào để anh kiểm tra các cuộc di cư gần đây à? Chẳng phải bưu cục có ghi lại sao? Hay có lẽ anh lấy được một danh sách khách hàng của các công ty dịch vụ công.”
“Em có biết có bao nhiêu người chuyển tới trung tâm Florida mỗi năm không?” anh hỏi. “Bọn anh sẽ cần tới một núi thời gian. Tuy nhiên, đó cũng là một ý.”
“Anh có thể bỏ qua tất cả phụ nữ, việc đó sẽ cắt giảm danh sách xuống còn một nửa.”
“Và vẫn còn lại cả ngàn người nữa.” Anh đứng dậy và bắt đầu dọn bàn. “Anh sẽ nói chuyện với Bonness về vụ đó.”
Nàng xoắn xít hai tay lại với nhau và nhìn chằm chằm vào anh. “Có ai khác biết về em không?”
“Ý em là các thám tử khác?”
“Vâng.”
“Chỉ có Bonness, Trammell và anh. Sao?”
“Em chỉ lo lắng thôi.”
“Một lần nữa, vì sao?”
“Họ có thể nói.” Nàng bồn chồn đứng dậy và giúp anh dọn bàn.
“Rồi sao?”
“Kiểu nói chuyện có thể tới tai giới truyền thông. Anh biết mà.”
“Cho tới giờ, giới truyền thông thậm chí còn không biết về tên sát nhân. Anh đã ngạc nhiên, bởi vì một khi bọn anh nói với thị trưởng, anh tưởng là thông tin có một tên sát nhân hàng loạt chạy rông ở Orlando sẽ bị tung lên bản tin lúc sáu giờ. Trong toà thị chính không ai có thể giữ nổi một bí mật. Mặc dù vậy nó có thể rò rỉ ra ngoài bất kì lúc nào.” Anh bắt đầu rửa vài chiếc đĩa của họ, và nhìn nàng khi nàng đi đi lại lại trong bếp. “Trước đây em đã có khoảng thời gian khó khăn với giới truyền thông à?”
Nàng bắn cho anh một cái nhìn khó tin. “Anh đùa à?”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lần nào cơ?” nàng hỏi một cách chua ngoa. “Cứ mỗi câu chuyện xảy ra thì đám phóng viên cũng đủ tệ rồi, với điện thoại reo không ngừng nghỉ, và máy quay phim và micro ấn vào mặt em mỗi lần em mở cửa ra. Nhưng đám phóng viên không phải là những kẻ tồi tệ nhất. Họ chỉ là nguyên nhân thôi. Điều tồi tệ nhất tới sau khi họ đã xong phần đưa tin, khi những mối đe doạ bắt đầu, và những kẻ báo thù kì dị tổ chức các buổi cầu nguyện chung trước nhà em để trục xuất quỷ Sa-tăng, bởi vì rõ ràng em là con của quỷ. Nếu lần này mọi chuyện vỡ lở, có thể em sẽ mất việc. Em chưa từng gặp tình huống thế này trước đây, bởi vì Viện luôn hỗ trợ em. Nhưng anh có thể tưởng tượng được một ngân hàng chịu đựng kiểu nổi tiếng đó không? Một nhà ngoại cảm quái chiêu làm việc trong phòng kế toán! Vài khách hàng có thể sẽ đóng tài khoản, sợ rằng em sẽ dọ thám công việc làm ăn của họ.”
“Tự hỏi họ có gì để che dấu,” Dane nói, đôi mắt toan tính.
“Có thể là không có gì. Vài người đủ cảnh giác đến mức họ nghĩ rằng “giới chức trách”, bất kể đó là ai, theo dõi tất cả mọi người và kiểm tra mọi thứ. Họ sẽ không điền vào thống kê thuế của họ bởi vì họ nghĩ những thông tin đó sẽ bị chuyển sang IRS (Tổng cục thuế).”
“Làm sao em biết?” anh hỏi, trơn tru như lụa. Nàng liếc nhìn anh để thấy đôi mắt nâu ánh lên hài hước.
Nàng nén lại một tràng cười ngặt nghẽo khi nàng nhận ra anh đang dẫn nàng tới đâu. “Bởi vì em từng có khả năng đọc được họ! Đã từng đọc được, Hollister. Em không còn làm được vậy nữa.”
“Em chắc không? Em đã thử chưa?”
“Rồi, quái thủ ạ, em thử rồi.”
“Khi nào?”
“Tuần trước. Em đã cố phát hiện hắn, nhưng không thể. Em đã cố tìm anh. Em cố tìm Trammell. Không có gì hết. Cuối cùng em nhìn thấy anh, rất thoáng qua, nhưng em chẳng đọc được gì từ anh cả.”
“Em đã nhìn thấy anh.” Trông anh không vui vẻ gì với ý tưởng đó. “Lúc đó anh đang làm gì?”
“Vừa xem trận bóng vừa trả lời điện thoại,” nàng quát. “Đó là lần đầu tiên em gọi cho anh. Nếu em đã không lo lắng và sợ hãi đến thế, em không nghĩ có thể nhìn được anh. Dù sao đó cũng chưa từng là thế mạnh của em.”
Anh tráng đĩa và xếp chúng vào máy sấy, rồi lau tay. “Nhưng đó là trước khi chúng ta dính dáng với nhau. Giờ, có thể em làm được việc đó bất kì lúc nào.”
“Có thể. Em không biết. Em vẫn chưa thử lại.”
Anh xoay người và tựa lên bồn rửa, khoanh tay khi anh quan sát nàng. Marlie đứng thẳng, nhưng nàng không chắc là để chống lại cái gì. Trông anh có vẻ u ám, và to lớn hơn bình thường. Anh đã cởi bỏ áo khoác khi về nhà với hộp đồ ăn Trung Quốc, nhưng vẫn còn mang bao súng. Một cơn ớn lạnh quét qua nàng. Giờ anh đã ở với nàng được một tuần rồi, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy nàng đã quen với tính bảo vệ người khác của anh, thậm chí đã quen được chiều chuộng. Nhưng một tuần là khoảng thời gian quá ngắn, và trước đó họ đã đối địch với nhau.
Trong một thoáng nàng nhận ra vấn đề là gì. Anh muốn nàng, nhưng anh không tin tưởng nàng. Làm sao anh có thể tin được? Anh không biết rõ nàng. Đó chẳng phải cũng là một phần vấn đề của chính nàng sao? Họ đã bị đẩy vào nhau mà không có thời gian để tìm hiểu lẫn nhau. Anh là một cảnh sát; nghi kị và ngờ vực là kĩ năng thường trực của anh. Anh đã làm tình với nàng, chuyển vào ở cùng nàng với ý nghĩ rằng nàng đã đánh mất phần lớn khả năng ngoại cảm của nàng. Anh không hề thích cái ý tưởng nàng có thể bí mật kiểm tra anh. Anh muốn giữ sự riêng tư của bản thân, trừ những phần anh chọn chia sẻ với nàng.
Thật đau đớn, nhưng nàng không thể đổ lỗi cho anh. Nàng đã nỗ lực rất nhiều để cố gắng giữ gìn sự riêng tư của bản thân, vì thế nàng không thể đả kích bản năng tương tự nơi anh.
“Anh muốn em xin lỗi vì là chính mình ư?” nàng dõng dạc hỏi. “Hay đặt tay lên cuốn Kinh thánh và thề độc rằng em sẽ không bao giờ cố kiếm anh lần nữa?”
“Em không biết em có thể làm được hay không, trừ những trường hợp khẩn cấp.”
Nàng nhún vai. “Kể cả khi đó em cũng sẽ không thử, nếu anh không muốn.”
“Anh không thích bị dọ thám,” anh nói, ánh mắt không bao giờ rời khỏi mắt nàng.
“Vậy em sẽ không làm thế.”
Anh lùa tay qua mái tóc. “Chết tiệt,” anh rủa thầm. “Không thể làm theo cách ngược lại được sao? Lần nọ em đã lo lắng cho anh. Nhưng nếu em mới là người gặp rắc rối thì sao? Em có thể dùng siêu cảm gọi anh được không?”
“Dù em có thực hiện một cuộc gọi, Thám tử ạ,” nàng nhạo báng. “Nhưng nếu anh không có một bộ phận tiếp nhận, thì anh cũng không bắt được sóng đâu. Dù thế nào thì em cũng sẽ không gọi.”
“Tại sao không?” anh không thích thế. Nàng có thể nhìn thấy anh đang nổi cáu.
“Cái giới hạn mà anh vừa mới dựng lên ấy. Nếu anh không muốn em vượt qua nó vì lợi ích của em, thì em thà bị nguyền rủa còn hơn là vượt qua nó vì lợi ích của anh.”
“Cứt thật! Anh không thể tin được chuyện này.” Anh nhắm mắt lại và day day sống mũi. “Chúng ta đang cãi cọ về một việc không tồn tại. Nếu em không thể nào liên lạc được với anh, thì có khác biệt quái quỷ gì với việc em thậm chí không thèm thử?”
“Anh nói xem. Anh mới là người có vấn đề với chuyện đó.” Nàng quay người và hướng về phòng khách. Có lẽ là đi được ba bước khi một cánh tay cứng rắn vòng quanh eo nàng từ phía sau và kéo nàng vào sát anh. Nàng không cố vùng ra, nhưng cũng không thả lỏng và để anh bế nàng lên. Nàng đứng rất yên lặng, chờ đợi. Anh đang cứng lên; nàng có thể cảm nhận thấy nó chạm vào mông nàng. Nàng không ngạc nhiên, bởi vì trong tuần lễ họ ở cùng nhau, có vẻ như anh cứng lên hầu hết thời gian.
“Chúng ta sẽ không dàn xếp được chuyện này, phải không?” Hơi thở của anh ấm áp trên thái dương nàng.
“Em không thấy làm cách nào được.”
“Vậy thì hãy tạm quên nó đi. Muốn đi chơi không?”
“Đi đâu?”
“Tới nhà anh. Anh tò mò Trammell đang làm gì với nó.”
Nàng xoay đầu để nhìn vào anh khó tin. “Ý anh là anh không biết?”
“Không. Cậu ta bảo anh tránh ra cho đến khi làm xong.”
“Vì Chúa, tại sao? Đó là nhà anh mà.”
“Cậu ta nói rằng kiến thức về trang trí nhà cửa của anh y như về quần áo vậy.”
“Trong trường hợp đó, em hoàn toàn hiểu,” nàng trêu chọc.
“Ra vẻ ta đây quá. Em muốn đi không nào?”
“Chắc rồi.” Nàng phải thừa nhận nàng khá tò mò về nhà anh. Nàng biết nó sẽ là một đống lộn xộn trong lúc đang tiến hành sửa chữa, nhưng nhà cửa là một thứ rất cá nhân. Vì nàng không thể đọc tâm tưởng của Dane, nàng sẽ phải góp nhặt những dấu vết về anh theo mọi cách có thể.
Cuốc xe tới nhà Dane cất khỏi tâm trí nàng những cảm giác khó chịu vẫn bám nhằng nhẵng. Tạm thời bỏ qua cuộc cãi cọ của họ, bởi vì họ chẳng làm gì được cả, nàng sẵn sàng thưởng thức cuộc thăm dò ngôi nhà của anh.
Mặc dù đã muộn, gần bảy giờ, và đã quá giờ công nhân về nhà từ lâu, vẫn còn một chiếc xe trên lối vào nhà, và đèn sáng trong nhà. “Ố ô,” Dane nói. “Bắt quả tang. Trammell đang ở đây.”
“Anh không phải dừng lại,” Marlie chỉ ra.
Anh cười. “Và bỏ lỡ chuyện vui ư?” Anh im ắng đưa xe tới phía sau xe Trammell.
Họ chỉ vừa mới bước ra khỏi ô tô thì Trammell xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Tớ đã bảo cậu tránh ra cơ mà,” anh ta nói.
“Thế bắt tớ đi. Tớ đã đàng hoàng suốt bốn ngày rồi. Cậu đã nghĩ tớ trụ được bao lâu?”
“Ba,” Trammell nói, bước sang một bên để cho họ vào.
Một người phụ nữ cao, thon thả bước tới trước để chào họ. “Grace,” Dane nói, sự hài lòng hiện rõ trong giọng anh khi anh ôm cô. “Marlie, đây là Grace Roeg, một cảnh sát tuần tra trong thành phố. Grace, đây là Marlie Keen.”
“Chào,” Grace nói bằng giọng nhỏ, từ tốn. Marlie nhanh chóng đánh giá cô, và thích những gì mình thấy. Ở Grace Roeg có gì đó rất trang nghiêm, và đôi mắt nâu sâu thẳm của cô phản chiếu sự tĩnh tại trong nội tâm của một con người điềm đạm không gì lay chuyển được.
“Chà, vào đi, nhìn quanh xem,” Trammell sốt ruột nói.
Dane nhìn quanh căn phòng trống rỗng, đồng thời không rời tay khỏi Grace. “Đồ đạc của tớ đâu hết rồi?”
“Trong nhà kho,” Trammell lầm lì, thô bạo gạt tay anh ra khỏi vai Grace. (tính sở hữu của mấy anh này quá mạnh) Anh liếc sắc lẻm về phía Marlie, như thể hướng dẫn nàng tóm lấy Dane và kiểm soát anh đi. Nàng đeo một bộ mặt ngây thơ, vui vẻ nhìn Trammell kiêu hãnh hạ cấp xuống mức độ ghen tị thông thường.
Grace nói, “Đừng để ý đến anh ấy. Chúng em sắp kết hôn, và anh ấy vẫn còn đang sốc.” Cô đưa tay trái ra để cho họ thấy chiếc nhẫn mặt kim cương hình bầu dục tuyệt đẹp, khoảng ba cara.
“Anh không có.” Trammell xoay cái nhìn bạo lực vào Dane. “Đừng có bắt đầu đấy.”
Dane đang cười toe toét. “Bắt đầu cái gì? Tớ mừng cho cậu. Chúc mừng, anh bạn. Grace quá tốt so với cậu. Khi nào thì các bạn làm đám cưới?”
“Trong vòng sáu tháng,” Grace trả lời thoải mái. “Em nghĩ một cuộc đính hôn dài, tốt đẹp sẽ cho anh ấy thời gian để làm quen với ý tưởng đó. Mọi chuyện diễn ra hơi nhanh quá, vì thế bọn em không muốn vội vã làm việc gì và có thể sẽ mắc sai lầm.”
“Anh không cần thời gian,” hôn phu của cô nói, trông rất khổ sở. “Đó là ý của anh mà, chẳng phải vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, anh yêu,” cô an ủi, khoác tay anh. “Nhưng lên kế hoạch đám cưới cũng cần từng đó thời gian. Nào, sao anh không chỉ Dane anh đang làm gì với nhà của anh ấy.”
“Đó sẽ làm một đám cưới lớn à?” Marlie hỏi.
“Đủ lớn,” Trammell nói, và chĩa nụ cười gian xảo vào Dane. “Cậu sẽ phải mặc bộ tuxedo.”
“Tớ rắn lắm,” Dane trả lời, che giấu nỗi sợ hãi tức thời của anh. “Nó có thể huỷ hoại tớ, nhưng sẽ không giết được tớ. Bất kì điều gì vì cậu, bạn già.”
Trammell cau có, như thể anh ta hi vọng có chút phản ứng khác, nhưng quay người và dẫn đường qua các căn phòng trống. Dane thực sự kinh ngạc trước phần việc đã được hoàn thành chỉ trong vòng có bốn ngày. Bà anh rất yêu thích giấy dán tường, và mỗi phòng trong nhà đều được gắn một loại đèn riêng. Giờ chẳng còn giấy dán tường gì cả, và thay vào đó là lớp vữa stucco mới, được sơn một màu trắng dịu nhẹ, an lành. Tất cả các khung cửa bên trong nhà đều được chuyển sang cửa tò vò.
“Cửa bên trong và cửa sổ là khung tò vò thì sẽ đẹp hơn nhiều,” Trammell nói, “nhưng thay đổi chúng sẽ tốn một mớ tiền mà cậu không muốn tiêu. Ngày mai đội lát sàn sẽ bắt đầu.”
Dane thắng kít lại, nhìn chằm chằm vào cái đã từng là nhà tắm của anh. “Cậu đã phá hoại nó,” anh kêu lên.
“Ừ. Tớ không định làm, nhưng cái bồn đã năm mươi năm tuổi rồi. Có thể nó sẽ làm cậu tốn khoảng một ngàn nữa đấy.”
“Chết tiệt, lần sau nếu cậu thấy hứng lên muốn tiêu thêm một hai ngàn tiền của tớ, thì phải hỏi tớ trước!”
“Nếu tớ hỏi, cậu sẽ nói không,” Trammell bình thản trả lời. “Chờ tới khi tớ xong việc, và cậu sẽ đồng ý là nó đáng đồng tiền bát gạo.”
“Tốt hơn là nó đáng,” Dane lẩm bẩm. Anh cảm thấy Trammell đang trêu ngươi anh, và biết đồng sự của anh đang trả miếng cho vụ anh rất vui mừng vì đám cưới bị hoãn lại của anh ta. Anh không thấy phiền nhiều lắm. Anh mừng vì Trammell đã tìm được ai đó tuyệt vời như Grace, mặc dù anh hiểu chính xác cảm giác hoảng sợ của đồng sự của mình, như thể đột nhiên cuộc sống của anh ta cưỡi tên lửa lao khỏi vòng kiểm soát vậy.
Anh đã cảm thấy như thế kể từ ngày anh gặp Marlie. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trammel và Grace đã quyết định kết hôn, rồi chọn một ngày đủ xa trong tương lai để cho họ thời gian ổn định và chắc chắn về cảm giác của mình. Dane vẫn chưa nhắc tới hôn nhân hay thậm chí nói yêu Marlie, vì anh thích cho chính mình thời gian trước khi cam kết. Có thể những gì anh cảm nhận về nàng sẽ không tồn tại mãi mãi. Chắc chắn là nó có vẻ vĩnh cửu, nhưng có thể không phải; thời gian sẽ trả lời. Trong lúc đó, họ đang ở bên nhau, và rút cuộc thì đó mới là chuyện quan trọng. Anh thức dậy mỗi sáng với nàng và vào giường với nàng mỗi tối. Chừng nào anh còn làm được như vậy, anh có thể chờ đợi phần còn lại.
Anh cũng không chắc Marlie cảm thấy ra sao. Có niềm đam mê, sự thích thú, sự đồng hành… có lẽ là tình yêu. Ai mà nói được? Ngay từ đầu nàng đã phải chịu sức ép đáng kể. Khi mọi chuyện ổn định trở lại, họ sẽ có thể nói nhiều hơn về mối quan hệ của họ. Lần đầu tiên anh cân nhắc khả năng kết hôn, và bản thân nó đã là một bước tiến lớn với anh rồi.
Mặc dù vậy tất cả đều phải chờ. Có một tên sát nhân cần phải bắt, một kế hoạch cần đưa vào hành động, và anh phải bảo vệ Marlie trong lúc làm việc ấy. Và nếu anh đã học được gì về Marlie trong khoảng thời gian sống cùng nàng, thì đó là nàng sẽ không thích thú kế hoạch của anh một chút xíu nào.