Dư Sinh Vi Kỳ - Chương 68

Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 68

Hai ngày trước *Tết Nguyên Tiêu, trường Lâm Tiễn bắt đầu đi học. Trong học kỳ này, Lâm Tiễn và những người khác không cần bị cưỡng chế phải tham gia tự học buổi sáng, cho nên ngoại trừ thứ ba đầu tiên có lớp, Lâm Tiễn không cần phải dậy sớm. Tiêu Uyển Thanh cũng theo thời gian biểu của Lâm Tiễn, điều chỉnh thời gian thức dậy của mình.

*Tết Nguyên Tiêu: là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14, trọn ngày 15 cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.

  Ngày đầu tiên của lớp học chính thức là thứ tư, không có tiết học buổi sáng. Sau khi cùng nhau ăn sáng, Lâm Tiễn hài lòng đứng ở cửa nhìn Tiêu Uyển Thanh đi làm. Khi Tiêu Uyển Thanh đi qua góc không nhìn thấy nữa, Lâm Tiễn đóng cửa lại. Cô trở lại phòng khách, mở cửa sổ ban công phòng khách, đối mặt với làn gió ban mai sảng kɧօáϊ, tắm mình trong ánh nắng ban mai ấm áp, giơ tay vươn eo lười biếng, trêи môi dần dần nở nụ cười.

  Cuộc sống như vậy thật là tốt ...

  Nếu mỗi ngày đưa Tiêu Uyển Thanh ra cửa còn có thể có một nụ hôn thì sẽ tuyệt hơn ...

  Độ cong của môi cô sâu hơn, đôi mắt sáng ngời, sớm muộn gì cũng sẽ có. Cô tự động viên mình trong lòng.

  Đến gần chín giờ cô mới thay quần áo xách cặp đi học. Vì cô có cừu nhỏ nên không phải mất quá nhiều thời gian chờ xe buýt, thời gian của cô cũng tự do hơn nhiều. Tiếc là pin của cừu nhỏ không dùng được lâu, nếu cô chạy cừu nhỏ đến đưa Tiêu Uyển Thanh đi làm rồi đến trường thì có lẽ khi tan học sẽ hết pin. Huống cừu nhỏ này quá bé, so với cái bàn còn bé hơn. Cô không thể tưởng tượng được Tiêu Uyển Thanh đang mặc quần áo công sở lịch sự, veston hoặc váy ngồi vắt vẻo trêи cừu nhỏ của mình, mái tóc được chải kỹ lưỡng tung bay trong gió. Nếu để đồng nghiệp của Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy, sợ là hỏng mắt a.

  Cô vào trường, đỗ xe ở cổng trường, cởi mũ bảo hiểm, không thể không nghĩ đến việc học lái xe ô tô.

  Giờ vào lớp thì vẫn còn sớm, nhưng Trần Chí và Đường Mạt đã đến giúp cô chiếm chỗ ngồi rồi. Mọi người chưa gặp nhau trong kỳ nghỉ đông. Khi nhìn thấy nhau không thể không nói chuyện phiếm về kỳ nghỉ của mình. Vốn tưởng chỉ là ăn, uống vui vẻ, nhưng không ngờ, Đường Mạt ngượng ngùng tuyên bố một tin tức lớn - Chàng trai bàn cuối trường cao trung của nàng, sau khi thi đỗ đại học đã đi đến phương Bắc, nghỉ đồn về liền tỏ tình với nàng, nói hắn đã phải lòng nàng từ hồi cao trung, nàng cảm động nên đã nhận lời.

  Thời Mẫn không biết đã đến chỗ bọn họ từ lúc nào, vừa định ngồi xuống, liền nghe thấy Trần Chí và Lâm Tiễn đột nhiên đứng lên, kinh ngạc lên tiếng: "Mạt Mạt, loại tình huống gì thế này!"

  “Tình huống gì?” Thời Mãn sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Cô vỗ ngực, xoa dịu nhịp tim rồi ung dung ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh họ.

  Lâm Tiễn hào hứng trả lời nghi ngờ của Thời Mãn: "Mạt Mạt thoát ế rồi! Mấy tháng trước còn nói chính mình có khả năng là vô tính không luyến người. Vậy mà nghỉ đông xong liền thoát ế rồi!"

  Đường Mạt lập tức đỏ mặt, thấp giọng ngăn Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, nhỏ giọng đi, mọi người đang nhìn kìa."

  Lâm Tiễn chưa kịp trả lời nàng, Trần Chí đã móc cổ Đường Mạt từ phía sau, kéo nàng vào lòng, nháy mắt nói: “Được rồi, Mạt Mạt, kỳ nghỉ đông này mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau chơi game. Cậu cư nhiên lại giấu kỹ rồi bây giới nói với chúng ta. Mau nói sự thật đi, hắn ta tỏ tình khi nào, ở đâu? "

  Thời Mãn nhìn họ nháo lên, trêи mặt cũng nở nụ cười thoải mái. Vừa căng tai lắng nghe Đường Mạt tâm sự, vừa tiến đến gần Lâm Tiễn đang nghe rất thích thú, trêu chọc cô: "Bây giờ, chỉ có cậu là cẩu độc thân."

  Lâm Tiễn bị chọc chỗ đâu liền sửng sốt trong chốc lát, không lưu tình quay đầu lại đối mặt, ngữ khí không tốt nói: " Làm người lương thiện một chút không được sao?"

  Thời Mãn đột nhiên cười "hahaha" không chút thương cảm. Nàng chớp mắt, trầm giọng hỏi Lâm Tiễn, nửa đùa nửa thật: “Kỳ nghỉ đông, có tiến triển gì không?” Trần Chí và Đường Mạt đều không biết Lâm Tiễn thích Tiêu Uyển Thanh, cho nên Thời Mẫn không gọi tên nàng ra.

  Lâm Tiễn ngay lập tức hiểu lời Thời Mẫn đang hỏi. Cô nghĩ đến người trong lòng của mình bận rộn sau Tết, trái tim cô lại se lại, cô bất giác mím môi, thất vọng lắc đầu: "Không, nàng năm nay rất bận. Mình, mình không muốn ép nàng quá chặt, mình muốn đợi nàng qua thời gian bận rộn mình sẽ nói. "

  Thời Mãn liếc cô một cái, vẻ mặt hận sắt không thành thép nói: “Dong dong dài dài, mình cảm thấy nếu dùng dược lại nhanh hơn nhiều. Kết quả cũng không tệ đâu.” Đây hoàn toàn là nói theo kinh nghiệm. Lúc đầu nàng cũng mềm lòng với Hạ Chi Cẩn, mập mờ nhiều năm cũng không thấy có chút hy vọng nào. Nếu không phải nàng liều lĩnh ăn cả ngả về không dùng thuốc để Hạ Chi Cẩn chấp nhận chủ động tiếp cận mình, có lẽ mười năm nữa nàng và Hạ Chi Cẩn cũng sẽ không có tiến triển gì.

Mối quan hệ giữa Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn rất đặc biệt, thậm chí còn hơn thế nữa.

  Lâm Tiễn không bị thuyết phục. Tất nhiên Thời Mẫn từ góc độ của người nhìn sẽ thấy dễ dàng hơn. Là người trong cuộc, tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn, càng nghĩ lại càng lo lắng. Nhưng càng quý trọng thì càng muốn chiếm hữu. Đó chẳng phải là bản chất con người sao? Cô rầm rì đáp lại: “Cậu mới dong dài ấy, mình hỏi cậu.” Cô đến gần tai Thời Mẫn, ẩn ý hỏi: "Mãn Mãn, sau mấy khóa học, kỳ nghĩ đông này đã dụ được học tỷ chưa?"

  Thời Mãn bị phát hiện bí mật nhỏ, sau một giây ngại ngùng, nàng liền thẳng thắn. Muốn làm những chuyện hạnh phúc với người yêu không phải là chuyện bình thường sao ?! Chẳng qua nàng không thành công thôi.

  Nàng nhìn Lâm Tiễn, lẩm bẩm nói: "Được thì tốt biết mấy."

  “Hahahahaha!” Lâm Tiễn cười ầm lên, Thời Mãn này cũng như ɖu͙ƈ cầu bất mãn đi. Hạ Chi Cẩn tỷ cũng nghiệp chướng nặng nề đi, biến một thiếu nữ thành một oán phụ rồi.

  Thời Mãn thấy Lâm Tiễn cười liền bị chọc giận, “Cười cái gì mà cười?” bên Trần Chí đã nói chuyện phiếm về chuyện tình bát quái của Đường Mạt, liền chuyển sang chủ đề tiếp theo, quay đầu hỏi Lâm Tiễn và Thời Mãn: “Ngày mốt là Tết nguyên tiêu rồi. Hồ Hậu Thiên có mở lễ ẩm thực, còn có thả đèn, các cậu có đi không? Đến mười giờ là lúc thả đèn, hẳn là rất hoành tráng a. "

  Thời Mẫn lắc đầu, càng nói càng không vui: "Chi Cẩn không đi, chị ấy nói là muốn đi làm công việc bán thời gian. Mình đi một mình cũng chán."

  Trần Chí ngạc nhiên: "Tết Nguyên Tiêu cũng không nghỉ ngơi một chút sao?"

  Thời Mãn thở dài không nói gì.

  Kể từ Tết Âm Lịch Hạ Chi Cẩn trở về, nàng nói muốn đi du lịch nước ngoài với cô trong kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5. Hạ Chi Cẩn bắt đầu điên cuồng làm việc.

  Hôm sau cô trở về liền đi làm, bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng khiến Thời Mãn vừa ủy khuất vừa tức giận. Sau khi đợi nhiều ngày, nàng mới cẩn thận nhớ lại lý do khiến Hạ Chi Cẩn bất thường như vậy, nhiều lần nói với cô là nàng không muốn đi du lịch nước ngoài nữa, nhưng Hạ Chi Cẩn đều từ chối. Thời Mãn muốn chuyển đến một nơi gần Trung Quốc hơn cô cũng không muốn. Cô chỉ ôn nhu mà kiên định nói với nàng: "Không sao đâu, nếu em muốn đi chị sẽ đi cùng em".

  Nhưng nhìn Hạ Chi Cẩn vất vả như vậy nàng không đành lòng. Nàng muốn nói với Hạ Chi Cẩn ngàn vạn lần khi đi chơi cùng nhau, nàng sẽ không muốn cô trả một xu nào, nhưng nàng cũng rất sợ đánh trúng lòng tự trọng của cô. Nàng muốn hỏi cô ngàn vạn lần, tại sao lúc nào cũng phải rõ ràng với nàng như vậy, nàng thuộc về cô, tại sao tiền lại không? Nhưng cuối cùng lại không dám hỏi.

  Bởi vì Hạ Chi Cẩn còn không muốn nàng, cho dù như thế nào ... cũng không thể dụ dỗ cô.

  Thực sự là một cái thất bại. Nàng thậm chí còn tự hỏi liệu Hạ Chi Cẩn có phải lãnh đạm không!

  Lâm Tiễn nghe đến Tết Nguyên Tiêu liền có chút xúc động, cô thầm muốn quay lại hỏi Tiêu Uyển Thanh xem có thời gian cùng cô đến đó không. Sau đó, cô nghe được Hạ Chi Cẩn làm công việc bán thời gian, cô có ý tưởng vội vàng hỏi Thời Mãn: "Học tỷ làm việc ở đâu? Có làm thời gian cố định không?"

  Thay vào đó, Thời Mãn hỏi lại cô: "Sao vậy? Cậu, cậu cũng muốn đi làm sao?"

  Đường Mạt ở một bên không thể tin được: “Cái gì? Tiễn Tiễn, cậu muốn đi làm thêm sao?” Sau khi quen biết, bọn họ mới biết Lâm Tiễn là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, sau khi lên đại học cùng đồng học khác đi làm vào mùa hè không giống nhau, Lâm Tiễn chưa bao giờ làm công việc bán thời gian. Một là ba mẹ cô không yên tâm cũng không muốn, hai là cô lười đi. Mọi người đã là bạn bè lâu như vậy, họ biết Lâm Tiễn luôn dư dả, tiền Tết mới thu vào túi, hẳn là cô không thiếu tiền, sao đột nhiên có hứng thú đi làm?

  Mắt Lâm Tiễn tối sầm lại, nhớ lại lúc Tiêu Uyển Thanh cự tuyệt chiếc túi cùng câu nói nàng có thể tự kiếm tiền mua. Sinh nhật của Tiêu Uyển Thanh cũng đang đến gần.

  Cô gật đầu nói đùa: "Ân, quá nghèo rồi. Mình phải làm việc để nuôi sống bản thân a."

  Trần Chí lập tức cười ra tiếng: "Nào có, nếu như cậu nghèo, chúng ta làm sao sống."

  Thời Mãn hiếm khi cười nhạo cô, nàng chống cằm nhìn cô, nói: "Vậy để mình hỏi Chi Cẩn. Chị ấy bên kia hẳn có chút quen biết, sẽ xin được việc phù hợp với cậu. Nếu cậu đang vội, mình có biết vài chỗ đang thiếu sinh viên bán thời gian, chỉ là ... "Nàng dừng lại, rồi lại tiếp tục nói," Mình sẽ hỏi Chi Cẩn trước, sau đó mình sẽ sắp xếp gửi tất cả tuyển dụng cùng một lúc cho cậu, cậu tự chọn lấy. "

  Lâm Tiễn lập tức cảm ơn nàng, "Cảm ơn Thời đại mỹ nữ, Thời đại mỹ nữ thật tốt bụng a!"

  Thời Mãn liếc mắt nhìn Lâm Tiễn, khóe miệng giật giật, không muốn để ý tới cô nữa.

  Lúc ăn cơm chiều, Lâm Tiễn hôm nay thấy tốc độ ăn của Tiêu Uyển Thanh hơi nhanh, giống như lần trước vội vàng trở lại thư phòng làm việc, trong lòng có linh cảm mờ mịt là sẽ bị từ chối. Nhưng lòng cô vẫn hy vọng một chút may mắn, không bỏ cuộc mà hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, con nghe nói hồ Hậu Thiên sẽ có lễ hội ẩm thực, sẽ có các hoạt động như câu đố với thả đèn. Chúng ta cùng đi xem nhé?"

  Đôi đũa của Tiêu Uyển Thanh dừng lại, thận trọng nhìn cô gái mang vẻ mong đợi đối diện, trong lòng có chút chua xót, tình cảm thì muốn đồng ý, nhưng lý trí lại không cho phép. Trong lòng nàng, dường như hai kẻ ác không ngừng đánh nhau. Một là nàng muốn đồng ý, nàng còn lại cảnh báo là không. Do dự một lúc, rốt cuộc, vẫn là lý trí chiếm ưu thế.

  Nàng khó khăn từ chối Lâm Tiễn, nói, "Tiễn Tiễn, tối hôm đó, dì... dì có cuộc họp video, sợ là không thể đi chơi với con." Nàng nhìn Lâm Tiễn, trêи mặt khó có thể che giấu sự thất vọng, trái tim nàng như bị cái gì đó đập vào, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói xong lời nên nói: "Con đi chơi với bạn sao? Ăn tối xong đi. Muốn ăn với bạn cũng có thể ra ngoài ăn. "

Lâm Tiễn lắc đầu kiên quyết phủ định đề nghị của nành, mỉm cười nói với Tiêu Uyển Thanh, “Vậy thì con sẽ không đi.” Cô giải thích trái với ý mình, “Thực ra, con không quan tâm lắm, chỉ đang suy nghĩ đây là tết nguyên tiêu đầu tiên con cùng dì trải qua, nếu có thể đi cùng dì, hẳn sẽ rất vui! "

  Tiêu Uyển Thanh nhìn sắc mặt mất mát nhưng vẫn mạnh mẽ của cô, nghe những lời chân thành của cô mà trái tim nàng đau nhói. Đây là Tết Nguyên Tiêu Lâm Tiễn không về nhà mà ở lại với nàng ...

  Nhưng lại phải để cô thất vọng, không thể để lại cho cô những kỉ niệm đẹp hơn.

  Hai người có thể trải qua bao nhiêu lễ hội cùng nhau như thế này?

  Nàng suy nghĩ một hồi, mở miệng muốn nói.

  Nhưng cuối cùng, vẫn chọn im lặng.

  Thỏa hiệp từng bước, lùi dần về phía sau. Đây là tư thế thảm hại của nàng trước mặt Lâm Tiễn. Nàng thanh tỉnh nhìn lại chính mình, chìm sâu trong đầm lầy nhẹ nhàng mà Lâm Tiễn vô tình sắp đặt. Nàng sợ khi thỏa hiệp bất kỳ chuyện gì đó sẽ trở thành đòn cuối cùng chí mạng, khiến nàng hoàn toàn gục ngã.

  Nàng không thể lui, cũng không dám lui.

  Tiêu Uyển Thanh rũ xuống cái cổ trắng như tuyết của Lâm Tiễn, không dám lại nhìn bộ dạng đau khổ của cô, từ đáy lòng nàng hết lần này đến lần khác xin lỗi cô gái: "Xin lỗi Tiễn Tiễn... Thực xin lỗi..."

  Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Tiêu Uyển Thanh nghĩ đây là lễ hội truyền thống đầu tiên mà nàng và Lâm Tiễn cùng nhau trải qua, nàng không thể không mong đợi.

  Nàng nghĩ, dù thế nào đi nữa vẫn không thể để Lâm Tiễn chịu ủy khuất. Trong đáy lòng nàng đã hạ quyết tâm, tối nay dù thế nào đi nữa vẫn phải cùng Lâm Tiễn đi ăn tối. Nếu nàng làm được, còn muốn xem thả đèn với Lâm Tiễn. Thực sự, đã lâu không xem TV cùng Lâm Tiễn.

  Buổi chiều, còn một tiếng rưỡi nữa mới kết thúc công việc, lãnh đạo đã gửi thông báo nếu mọi người bận công việc thì có thể về sớm. Đột nhiên, tất cả mọi người phấn khích nhảy dựng lên, dọn dẹp bàn rồi vội vã về.

  Tiêu Uyển Thanh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn những đồng nghiệp ngoài văn phòng đang hưng phấn như trẻ con, nàng cũng sắp xếp hồ sơ rồi tắt máy chuẩn bị về.

  Trêи đường về, nàng cố tình tạt vào siêu thị mua nước chấm để nhúng lẩu, rau sống, gan heo rim. Khi đi ngang qua khu hải sản, nàng nhìn thấy con tôm sống vẫn còn tung tăng xung quanh, chợt nhớ lại lần gặp đầu tiên Lâm Tiễn đã dọa cô sợ hãi một phen.

  Thời gian trôi thật nhanh ...

  Lúc đó, làm sao nàng có thể ngờ được bây giờ, giữa họ rơi vào tình trạng như vậy.

  Tiêu Uyển Thanh thở dài.

  Kể từ đó, nàng rất nghiêm túc không mua tôm hơn nửa năm nay. Bây giờ nghĩ lại cũng ủy khuất Lâm Tiễn. Không biết Lâm Tiễn có thèm ăn mà không nói với nàng không.

  Nàng vẫn nhớ lời Lâm Tiễn khi vật lộn với con tôm sống. Nhưng mà, Tiêu Uyển Thanh vẫn hơi cau mày cắn da đầu mua hai con tôm sống, sau đó chuẩn bị về nhà.

  Không ngờ, khi nàng mang túi lớn túi nhỏ trở về nhà, vừa mở cửa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng gà kêu từ bếp, tiếng dầu nóng tiếp xúc với nước.

  Nhà bếp đã bị người chiếm giữ.

  Tiêu Uyển Thanh dừng lại, ngay sau đó lập tức nhấc chân tăng tốc đi vào phòng bếp.

  Lâm Tiễn, lại động vào dao sao? Nàng cảm thấy hơi hoảng khi nghĩ đến vết sẹo trêи ngón trỏ của cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

  Trong bếp, Lâm Tiễn đang đeo tạp dề đứng trước bếp. Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Uyển Thanh, cô nghiêng người về phía nàng, cười ngọt ngào: "Tiêu a di, dì đã về rồi. Mấy ngày nay con xem TV vừa hay học được món mới, con nghĩ sẽ bí mật nấu món này. Buổi tối sẽ cho dì một bất ngờ, nhưng không ngờ”, cô mếu máo, thất vọng:“ Bất ngờ không thấy đâu nữa, không vui”.

  Tiêu Uyển Thanh nhìn kỹ hai tay của cô, sau đó đảo qua thớt, không thấy có gì bất thường liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng để nguyên liệu trong tay lên quầy bếp, đứng ở phía sau Lâm Tiễn, tự nhiên cầm lấy cái thìa trong tay cô, nói: "Không có bất ngờ mà là làm dì sợ. Vết thương của con đang lành, con liền quên đau sao? ”

  Lâm Tiễn buông thìa, an vị trở lại, nửa dựa vào người Tiêu Uyển Thanh, giọng nói nhẹ nhàng của nàng rơi vào lòng cô từng chút một, mang theo hơi ấm an ủi, nghiêng đầu nhìn chiếc mũi cao thanh tú của nàng liền nở nụ cười, nói: “Con không sợ đau a, bởi vì dì sẽ giúp con hết đau.” Giọng điệu trầm thấp, mềm mại dụ hoặc.

  Tiêu Uyển Thanh nghe những lời của cô, lời nói nhẹ nhàng của cô lướt qua trái tim nàng như lông vũ, trái tim ngứa ngáy run rẩy. Nàng không nhịn được cụp mắt xuống nhìn Lâm Tiễn, chỉ thấy chiếc mũi xinh xắn, đôi môi căng mọng cùng chiếc cằm nhọn tạo thành một đường thẳng xinh đẹp, cười như muốn dụ người ta luân hãm.

  Tiêu Uyển Thanh đột nhiên đảo mắt, không dám nhìn. Nhưng cơ thể trong vòng tay nàng dường như nóng lên khiến nàng không khỏi bồn chồn. Một lúc sau, nàng khó khăn đổi chủ đề: "Tiễn Tiễn, dì có mua tôm, con giúp dì bóc đầu tôm được không?"

  Lâm Tiễn ngay lập tức rời khỏi vòng tay của nàng, nhảy đến con tôm sống vui mừng: “Tiêu a di, dì thực sự mua tôm?” Cô cười toe toét như đang nghĩ đến điều gì đó liền vui mừng hơn: "Dì, dì không sợ nữa sao?"

  Cánh tay Tiêu Uyển Thanh trống rỗng như nàng mong muốn, nhưng trong đáy lòng không được thoải mái như mong đợi. Ngược lại, có chút cảm giác khó chịu.

  Nàng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, nghe lời nói của Lâm Tiễn, nàng cười đáp: "Dì vẫn sợ. Nhưng mà, dì sợ con thèm ăn."

Lâm Tiễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của Tiêu Uyển Thanh, lập tức lùi về phía nàng, ôm nàng, nhẹ nhàng nói: "Tiêu a di, dì đối với con thật tốt."

  Cơ thể Tiêu Uyển Thanh lại căng cứng. Điều kỳ lạ là cảm giác khó chịu lúc nãy đã biến mất không dấu vết vào khoảnh khắc được ôm.

  Trong khoảnh khắc này, nàng thậm chí còn muốn mê đắm, muốn cúi thấp người, đến gần ôm lấy Lâm Tiễn.

  Nhưng nàng không thể.

  Nàng đấu tranh để nói với chính mình, Tiêu Uyển Thanh, không, ngươi không thể.

  Nàng nghĩ, trái tim nàng có lẽ đã rpwst hỏng rồi. Sao có thể mâu thuẫn đến vậy, cứ như bị đặt vào hai phương trời băng và lửa, nửa nóng, nửa lạnh, nửa thích thú, nửa im lặng.

  Cũng không biết đã qua bao lâu, xem ra chỉ là một giây lại như cả một thế kỷ, Lâm Tiễn buông nàng ra, nghiêm túc giúp nàng xử lý tôm sống.

  Tấm lưng thẳng tắp của Tiêu Uyển Thanh như thể miễn cưỡng muốn chạm vào không khí ấm áp mà Lâm Tiễn để lại sau lưng cô, cuối cùng cúi xuống từng chút một để thả lỏng.

  Lúc 6:30, bữa tối thịnh soạn của Tết Nguyên Tiêu mới ra lò. Bởi vì nồi lẩu chắn hai bên thức ăn, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn không ngồi đối diện nhau như mọi khi mà ngồi cạnh nhau.

  Đây là lần đầu tiên trong tuần này Tiêu Uyển Thanh nhàn nhã dùng bữa với cô. Lâm Tiễn đang có tâm trạng tốt, không thể nói thêm gì. Như trước đó, cô bắt đầu nói với Tiêu Uyển Thanh về những chuyện ở trường của cô trong hai ngày qua. Trong lúc trò chuyện, cô chợt nhớ ra một ý tưởng mà cô đã cân nhắc mấy ngày, cười hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, con có nên đi học lái xe không? Dì nói xem đăng ký trường dạy lái xe gần trường với đăng ký trường dạy lái xe gần nhà chúng ta cái nào tốt hơn?"

  Cô thốt ra ba chữ “Nhà chúng ta” rất tự nhiên, trong lòng Tiêu Uyển Thanh lại mềm nhũn ra, lông mày giãn ra, trong lòng không khỏi dịu dàng: “Sao tự nhiên lại muốn học lái xe? Con đã bàn bạc với ba mẹ chưa? "

  Lâm Tiễn bĩu môi: “Con chưa nói với họ, nhưng chắc họ sẽ không có ý kiến

gì đâu.” Cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Uyển Thanh, giọng điệu rất nghiêm túc: “Nếu con có thể lái xe, sau này dì đi xã giao uống rượu. Vậy thì con có thể đón dì rồi. "Cô hạ giọng:" Nếu không, ở nhà con sẽ luôn lo lắng. Bên ngoài có rất nhiều người xấu. Tiêu a di đẹp như vậy, nếu xã giao gặp phải người xấu thì làm thế nào bây giờ?"

  Tiêu Uyển Thanh không ngờ lý do Lâm Tiễn muốn học lái xe là vì chuyện này. Nàng sững sờ nhìn Lâm Tiễn, cảm giác không biết là vui mừng hay khổ sở dâng lên trong lòng, trái tim đau nhói.

  Thật lâu sau, nàng cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Nhưng Tiễn Tiễn, con vẫn còn nhỏ, buổi tối lái xe đón dì, dì sẽ rất lo lắng".

  Mất cảnh giác, một đầu ngón tay mềm mại đột nhiên xoa lên môi nàng. Tiêu Uyển Khánh theo bản năng quay đầu nhìn về nguồn gốc của động tác, thấy ngón trỏ dài và trắng của Lâm Tiễn bị dính một chút nước sốt màu nâu.

  “Tiêu a di, sốt dính vào môi rồi.” Trong mắt cô có những chấm tròn như vì sao.

  Tiêu Uyển Thanh lúng túng kéo tờ giấy muốn đưa cho Lâm Tiễn, nhưng nhìn thấy cô hơi cúi đầu, mũi đổ mồ hôi vì hơi nóng của nồi lẩu. Nàng nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi ɭϊếʍ nước sốt trêи tay.

  Đầu lưỡi đỏ tươi, ướt át...

  “Thì ra là dì tự pha nước chấm có mùi vị này.” Cô cười ngây ngô nhìn nàng.

  Cô giống như nhớ tới chuyện vừa rồi Tiêu Uyển Thanh nói với cô, liền dụ hoặc hỏi nàng: “Trong lòng dì, có phải con cũng là người rất xinh đẹp, loại dẫn người phạm tội không?” Như vừa thẹn vừa vặn hỏi nàng, lại có chút mê hoặc động lòng người.

  Trong đầu Tiêu Uyển Thanh như có một sợi dây đàn đột nhiên đứt ra, không tự chủ được với hành động ɭϊếʍ ngón tay quyến rũ vừa rồi. Nhịp tim bắt đầu hành hạ nàng liên tục đập dữ dội, làm gián đoạn hoàn toàn nhịp tim và tỉnh táo của nàng.

  Tiêu Uyển Thanh cảm thấy giọng nói của nàng như đang phát ra từ phía chân trời, đáp lại Lâm Tiễn: "Rất đẹp."

  Xinh đẹp, loại dẫn người phạm tội.

  Người phạm tội số một là nàng, Tiêu Uyển Thanh.

  Nàng nghe thấy rõ ràng âm thanh rạn nứt của tuyến phòng thủ đang trêи bờ vực sụp đổ, làm nàng sợ hãi cũng có chút xúc động.

  Nàng không nghe thấy những gì Lâm Tiễn nói, thậm chí còn không có tâm tư để thưởng thức món ăn do chính mình và Lâm Tiễn nấu. Mỗi phút mỗi giây đều phải chịu đựng.

  Đứng ngồi không yên.

  Điện thoại trêи bàn rung lên, giống như một vị cứu tinh, cứu vãn tâm trí của Tiêu Uyển Thanh. Nàng nhanh

chóng cầm lên, thấy là của Ôn Đồng, ngày lễ nàng thường chào hỏi như thế này. Nhưng trong một giây tiếp theo, nàng nói dối Lâm Tiễn: "Xin lỗi, Tiễn Tiễn, buổi chiều dì tan ca sớm, nên một số công việc chưa hoàn thành. Bây giờ đồng nghiệp của dì thông báo muốn làm xong bản thảo. Dì phải sửa lại bản thảo trước. Con ăn tiếp đi, bát đũa để dì rửa sau."

  Sau khi nói xong, nàng không đợi phản ứng của Lâm Tiễn liền vội vàng chạy trốn, thậm chí không dám nhìn lại cô. Nàng đi về phía thư phòng chỉ vài mét, nhưng vô cùng khó khăn, thậm chí còn loạng choạng trêи mặt đất nhiều lần suýt ngã.

  Nàng hoảng sợ đến mức quên mất mình đã nghĩ gì khi ăn cùng Lâm Tiễn, thậm chí quên mất Lâm Tiễn sẽ buồn thế nào khi nàng bỏ cô giữa chừng để cô ăn một mình.

  Tiêu Uyển Thanh đóng cửa thư phòng như được cứu, đèn không bật, nàng dựa vào cánh cửa trượt xuống từng chút một. Điện thoại lại rung lên, nàng lấy điện thoại ra, nhìn người nhắn là Ôn Đồng, không xem Ôn Đồng nói gì, nàng gõ từng chữ.

  Nhưng cuối cùng, lại xóa từng chữ một.

  Một lúc sau, nàng đứng dậy, bật đèn, đến bàn ngồi xuống, sau đó lấy một tờ giấy trắng, cầm cây bút chì trong ống đựng bút, vẽ từng chút trêи tờ giấy trắng.

Trước đây ba nàng đã cười nhạo nàng, nói nàng học nhanh và giỏi mọi thứ, nhưng nàng không thể vẽ, nàng quá ngốc, những gì nàng vẽ không giống cái gì. Nhưng dù có ngốc đến đâu, mỗi khi vẽ xong, ba nàng luôn có thể tìm ra điểm tốt khen ngợi nàng.

  Nàng không biết tại sao vào lúc này, nàng chợt nghĩ đến ba mình, nhớ đến những lời cuối cùng ông nói với nàng.

  Đầu bút chì rõ ràng là dày, nhưng lại gãy chỉ với một chút sức lực. Nàng thay một cái, ngòi vừa chạm vào tờ giấy trắng, nhưng lại bị gãy.

  Tiêu Uyển Thanh càng thêm tâm phiền ý loạn.

  Không biết đã qua bao lâu, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nói thận trọng của Lâm Tiễn truyền đến: "Tiêu a di, con..."

  Tiêu Uyển Thanh bấu chặt vào dao gọt bút chì, nhìn vào những mảnh vụn và đầu bút chì trêи bàn, sốt ruột trả lời Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, đợi dì xong việc rồi nói."

  Một lúc sau, câu trả lời ngoan ngoãn vang lên ngoài cửa: "Ân"

  Bức họa hiện lên từng chút một trêи trang giấy trắng, thời gian trôi qua như chậm lại, lòng Tiêu Uyển Thanh cũng bình tĩnh lại theo chuyển động nhẹ nhàng của đầu bút.

  Nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh mình vừa vẽ, tỉnh táo dần trở lại. Cuối cùng cũng cảm thấy sảng kɧօáϊ, nhớ lại bữa tối mà nàng chưa ăn xong với Lâm Tiễn, nghĩ về việc Lâm Tiễn ăn một mình. Trong đầu như có cái gì đó lóe lên, chợt nhớ ra vừa rồi Lâm Tiễ gọi nàng, ngữ khí của nàng kinh khủng như thế nào?

  Đột nhiên, Tiêu Uyển Thanh không thể ngồi yên được nữa, cảm giác tội lỗi lấn át mọi thứ và đánh mất trái tim nàng. Nàng đứng dậy bước ra khỏi cửa.

  Nhưng nàng không ngờ khi cánh cửa vừa mở ra, Lâm Tiễn đang đứng cúi đầu nhắm mắt dựa vào bức tường đối diện thư phòng.

  Nghe thấy âm thanh, cô gái nhỏ từ từ mở mắt. Nhìn thấy Tiểu Uyển Thanh, cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, giống như một thiên thần nhỏ ngây thơ, cong môi cười nhẹ: "Tiêu a di, dì xong việc chưa?"

  Tiêu Uyển Thanh cảm thấy cổ họng mình dường như bị cái gì đó nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh. Đứa nhỏ này đứng ở đây đợi từ nãy giờ rồi sao?

  Nàng cắn môi khó khăn gật đầu, đó được coi như là một câu trả lời cho câu hỏi của Lâm Tiễn.

  Đau lòng như bị vỡ thành từng mảnh.

  Độ cong của môi Lâm Tiễn ngày càng tăng lên, đôi lông mày của cô nhẹ nhàng giãn ra: "Tiêu a di, bữa tối dì không ăn nhiều. Con sợ dì sẽ đói. Nhưng ăn khuya quá không ngon nên con có nấu cháo gà, dì có muốn ăn một chút không? "

  Câu hỏi của cô rất thận trọng, như thể sợ sẽ gây phiền cho Tiêu Uyển Thanh, cũng như thể cô sợ sẽ bị từ chối một lần nữa.

  Trong ánh mắt có tia mong đợi quá rõ ràng.

  Trong quá khứ, Lâm Tiễn là một đứa trẻ ngay thẳng và hoạt bát.

  Vừa rồi nàng chắc chắn đã khiến Lâm Tiễn ủy khuất.

  Nàng đã làm cho cô gái nhỏ trong lòng mình ủy khuất.

  Tiêu Uyển Thanh chua xót, mắt nàng đỏ lên gần như muốn khóc.

  “Nếu dì không đói, không ăn cũng không sao.” Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đã lâu không trả lời cô, Lâm Tiễn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mang theo vẻ thất vọng, bổ sung một câu ủy khuất.

  Giống như sợi rơm cuối cùng bị lạc đà nghiền nát.

  Tiêu Uyển Thanh không nhịn được nữa.

  Ý nghĩ muốn làm cho cô vui, muốn làm cho cô cười, muốn ôm cô vào lòng, giống như một con sư tử hung dữ cuối cùng đã được thả ra khỏi lồng, nuốt chửng tất cả những do dự của nàng.

  Nàng run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể thanh tú của cô gái nhỏ, đặt lên vầng trán mịn màng của cô một nụ hôn, nhẹ nhàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, vừa rồi dì đối với con không tốt, khiến con lo lắng. "

  Môi cô áp vào trán ấm áp của Lâm Tiễn, trong lòng nóng bừng vui sướиɠ.

  Nàng nghĩ, nàng đã đầu hàng.

  Nàng thích Lâm Tiễn, cho dù đó là xấu xa hay vô liêm sỉ, khiến người phỉ nhổ.

  Nhưng nàng đã làm tổn thương người trong lòng nàng, sai càng thêm sai.

  Nếu nàng thích thì không cần đáp lại, nếu nàng thích thì chỉ cần đối xử tốt với Lâm Tiễn, nếu nàng thích chỉ cần mang lại nụ cười cho cô.

  Vậy thì tội lỗi của nàng có thể nhẹ đi không?

  Đây là lần đầu tiên nàng hôn Lâm Tiễn.

  Lâm Tiễn mở to mắt nhìn nàng, thụ sủng nhược kinh mà quên cả cười.

  Tiêu Uyển Khánh nhìn cô thật sâu, vẻ dịu dàng như nước tràn ra trong mắt. Nàng chậm rãi cong khóe môi, hồi lâu sau bóp mũi Lâm Tiễn, nhẹ giọng hỏi cô: "Tiễn Tiễn, con muốn đi thả đèn không?"

  Nàng như nhìn thấy bên mép vách núi có một bóng đen, hai chân trêи không rơi nhanh xuống vực sâu. Cuối cùng, chìm xuống đáy biển, không có sinh mệnh.

  Nhưng nàng cũng nhìn thấy trêи gương mặt của Lâm Tiễn, một nụ cười ngọt ngào rực rỡ dần nở ra. Càng nở càng xinh đẹp.

  Như vậy là đủ.

  Tiêu Uyển Thanh nghĩ, nàng can tâm tình nguyện.

  Nàng nguyện ý cho Lâm Tiễn mọi thứ cô muốn, một chút cũng sẽ không keo kiệt.

  Miễn là Lâm Tiễn hạnh phúc.

  Nàng mỉm cười uống thạch tín--

  Vui vẻ chịu đựng.

  Trong thư phòng, ẩn trêи tờ giấy dưới đống mảnh bút chì lộn xộn, là một con bướm đang lao đầu vào ngọn nến.

  Can tâm tình nguyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3