Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Chương 68

Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Chương 68: Không thể xuống tay

Người từng khiến tôi đau lòng, hiện nay….lại làm tôi sợ hãi sao?

Cảm giác đau đớn xẹt qua trong lòng nhưng lập tức bị lý trí áp chế. Nếu là một Hứa Mộ Triều khỏe mạnh, giờ phút này một mình đấu với Thẩm Mặc Sơ cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại sức chiến đấu của cô bị thuốc ảnh hưởng, chỉ còn không đến một phần ba, làm sao chống nổi anh?

Tiếp tục bay lượn cũng không nghĩa lý gì, thể lực của cô đã không còn dồi dào như khi vừa mới chạy ra, không thể né tránh sự đuổi bắt của anh. Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, đột nhiên xoay người lao về hướng Bắc!

“Bằng bằng bằng ——” Không cần quay đầu lại, cô cũng biết lửa đạn vô tình đang nhanh chóng vây quanh cô, như muốn đẩy cô vào chỗ chết! Cô khó khăn lắm mới có thể né qua làn đạn dày đặc, trong lòng cũng rất tức giận, anh ta lại thật muốn giết cô!

Một lát sau, hai người đã bay đến nơi núi non hiểm trở. Đêm dần tối, ngon núi như quỷ thần đang ngủ say trong bóng đêm bao trùm. Bóng dáng Hứa Mộ Triều linh hoạt như chim yến, chao liệng giữa núi non, lúc đông lúc tây, lúc nhanh lúc chậm. Máy bay chiến đấu như con chim ưng màu đen, mặc dù vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn nhưng vẫn rơi vào thế yếu. Hứa Mộ Triều vui mừng vì chiếm ưu thế, muốn tìm một cơ hội để hoàn toàn hạ gục anh!

Thế nhưng cô quả thật đã xem nhẹ mức độ nhẫn tâm của Thẩm Mặc Sơ!

Khi cô ngạc nhiên vui mừng xem xét các góc của hai ngọn núi, tìm thấy một sơn động tối đen, định trốn vào, thì bỗng nhiên nghe được “Ầm” một tiếng đại bác vang vọng. Trong lòng cô bỗng dâng lên dự cảm xấu, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một ánh sáng xanh bao phủ cả tầm mắt, bầu trời tối đen, cây cối ở hai bên sườn núi đều bị ảnh lửa màu xanh bao phủ!

Đại bác trọng lực ! Cô lập tức biến sắc! Dùng hết toàn lực bay lên! Liều chết cũng muốn chạy khỏi phạm vi của ánh sáng màu xanh kia!

“A ——” cô hô đau một tiếng, đầu bị đánh vào trên một cây đại thụ, bị cành của những cây đại thụ đâm cho ngã trái ngã phải! Đau đớn truyền tới từ cánh phải, cô tập trung nhìn, một bên cánh đang tỏa khói dày đặc!

Cô nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy giữa những làn khói xanh, máy bay chiến đấu màu đen lại hiện lên. Mà tại địa điểm vừa mới tập kích, hai bên sườn núi đều đã bị đốt trụi. Sự căm tức của cô bốc lên tới đỉnh đầu!

Đại bác trọng lực! Anh ta dám dùng đại bác trọng lực với cô! Đại bác trọng lực với phạm vi sát thương hơn mấy trăm thước vuông, đủ để khiến bất cứ vật thể gì bốc hơi trong không khí! Anh ta quả thật không lưu tình muốn giết cô!

Cô đẩy cây cối hai bên ra, xông lên, giận dữ xoay người lao thẳng về phía máy bay chiến đấu!

Sự phản kích đột ngột của cô, quả thật khiến Thẩm Mặc Sơ nao nao, thế nhưng hỏa lực vẫn không hề dừng lại, ùn ùn kéo đến.

Bóng dáng của cô, giống như con dao nhỏ đâm vào lưới lửa, sắc bén bức người! Trong bóng đêm, Thẩm Mặc Sơ nhìn thấy khuôn mặt cương nghị quyết tuyệt của cô, xẹt ngang qua khoang điều khiển. Tuy từng giết người vô số, khi nhìn thấy vẻ mặt tiêu điều của cô lại đột nhiên khiến trong lòng Thẩm Mặc Sơ kinh sợ!

Không tốt!

Anh lập tức vòng đầu máy bay lại, muốn vùng thoát khỏi cô nhưng đã không còn kịp nữa!

Máy bay xóc nảy vô cùng kịch liệt trong gió.

Thế nhưng Hứa Mộ Triều lại không hề hoảng sợ, vững vàng bám trên một bên động cơ, nhanh chóng lấy súng ra bắn!

“Bằng bằng bằng!” Không đợi động cơ tắt lửa, cô đã dùng vai làm vũ khí, hung hăng đập vào động cơ! Bị công kích hai lần liên tục, động cơ nhanh chóng phát nổ!

Máy bay ngay lập tức bị mất cân bằng, khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, ngã trái ngã phải, nghiêng nghiêng hướng về triền núi bên cạnh!

Hứa Mộ Triều vui vẻ trong lòng, vừa muốn bay khỏi máy bay rơi để bảo vệ bản thân, lại đột ngột nghe thấy một tiếng vang nhỏ! Trong lòng cô trầm xuống, khó khăn ngẩng đầu, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng vô bờ——

Trong bóng đêm, cơ thể anh cứ như một con đại bàng oai hùng đang săn mồi, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, mạnh mẽ phóng tới !

“A!”

Hứa Mộ Triều đau đớn hô lên một tiếng, bàn tay như kìm sắt kia đã bóp chặt lấy cổ và lưng cô từ phía sau ! Cánh của cô quạt kịch liệt, đánh thật mạnh về phía cơ thể anh! Thế nhưng anh lại không quan tâm, dồn hết sức siết chặt lấy cô!

“Buông tay!” Cô giận dữ rống lên! Nếu không sẽ chết hết! Máy bay đã sắp rơi xuống, cánh của cô lại bị kiềm chế, hai người sẽ từ trên không trung rơi thẳng xuống!

Anh lại trả lời lại cô bằng cách ra tay thật mạnh, đập một phát sau gáy cô!

Mẹ nó! Thẩm Mặc Sơ vì giết cô, ngay cả mạng sống cũng không cần!

Trong đầu cô hiện lên ý niệm này, sau đó hai mắt cô tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Khi Hứa Mộ Triều tỉnh lại,đã là ban ngày. Không biết đã mấy giờ, trời xanh mây trắng vô cùng sáng sủa, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.

Cô đã tỉnh nhưng vẫn không nhúc nhích, mắt dò xét chung quanh, bốn phía không có một bóng người. Cánh cô vẫn còn phỏng, sau gáy vẫn còn đau. Thở ra một hơi, sức lực dường như đã khôi phục hơn phân nửa.

Trong lòng cô vui vẻ, lập tức lại có cảm giác khác thường.

Phía sau lưng….cảm thấy vững chắc ấm áp.

Cô nhẹ nhàng chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy cách đỉnh đầu mình không tới năm cm, là khuôn mặt tuấn lãng bức người quen thuộc.

Cô nao nao.

Khoảng cách gần như vậy, lông mi dài hơi cong lên của anh khiến trông anh nhu hòa khác thường. Bởi vì đôi mắt tối đen không mở ra, ngũ quan sắc bén trước kia cũng lộ ra vài phần thanh tú mà anh tuấn. Tựa như một người thanh niên bình thường đang ảm đạm ngủ say.

Hứa Mộ Triều lặng lẽ chớp mắt, chậm rãi nâng tay, lặng yên không tiếng động bóp cổ anh.

Đây thật sự là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần anh chết, Hudgens chỉ như con rối, Minh Hoằng một thân một mình, cô cũng sẽ có cơ hội báo thù cái đêm hoang đường bị anh ta cắn.

Đúng là một cơ hội tốt.

Hứa Mộ Triều nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, nhìn rồi lại nhìn. Ngón tay lạnh như băng đã kềm chặt cần cổ màu lúa mạch của anh, hơi thở đàn ông mang mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi của cô, một lần rồi lại một lần.

Cô không xuống tay được. Một Hứa Mộ Triều “nhất tướng công thành vạn cốt khô”*, Hứa Mộ Triều bị anh hại cho suýt nữa rơi vào chỗ chết, lại không thể xuống tay được.

(*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: ý nói một tướng đánh vào thành trì giết chết vạn người.)

Cô lại còn mong cho anh tỉnh lại, trông chờ kỳ tích xuất hiện.

Thế nhưng không đợi cô thu tay, một tiếng gió sắc bén vụt tới, thế giới của HứaMộ Triều đã đảo lộn! Bả vai và tứ chi bị người kia dùng sức ngăn chặn! Đỉnh đầu tối đen ——

Nhu hòa chỉ là giả dối.

Chỉ có khuôn mặt âm trầm của vua Zombie bao phủ đỉnh đầu cô. Không biết anh đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên sát khí. Mà tay anh đang bóp chặt cổ cô!

Hai mắt anh sáng quắc nhìn cô chằm chằm: “Vì sao không ra tay?”

Cô tức giận đến không thở nổi, vô cùng vì hối hận vừa rồi không nhân cơ hội chế ngự anh. Thế nhưng cô cũng không hề yếu thế bật lại: “Đến đây đi, chúng ta ôm nhau chết chung, cái đồ điên nhà anh!”

Thẩm Mặc Sơ không cần cúi đầu, cũng cảm giác được một tay của cô, không biết từ lúc nào đã nhanh chóng chụp vào ngực trái của anh, chỉ cần dùng lực một chút, có thể móc tim anh ra. Một chân khác lại để ở chỗ….của anh, chỉ cần một cú, có thể khiến vua zombie từ nay về sau tuyệt đường con cháu.

Thế lực ngang bằng.

“Em đã từng bị tôi cắn, sao lại không sao?” Anh đột nhiên hỏi, “Đêm đó, không phải em đã….”

“Câm miệng!” Hứa Mộ Triều quát, “Thẩm Mặc Sơ anh có thể tỉnh thì tỉnh một lần luôn được không, có thể tự làm chủ bản thân mình được không? Cố Triệt đã gần như trở thành người thực vật, em cũng bị anh…Đại quân của Minh Hoằng thì liên tiếp thắng lợi, đến lúc nào anh mới có thể tỉnh ra đây!”

“Tôi trung thành với Hudgens.” Thẩm Mặc Sơ bỗng nhiên cúi đầu, mặt kề lại thật gần, hơi thở phun lên mặt cô, khiến cô không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, tránh thoát nụ hôn của anh.

“Răng rắc ——” một tiếng vang nhỏ.

Hứa Mộ Triều hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy anh khẽ mỉm cười. Mà tay trái của cô và tay phải của anh, đã bị còng tay hợp kim cao phân tử, trói cùng một chỗ.

“Em trốn không thoát đâu.” Anh cười khẽ. “Theo tôi trở về, nếu không tôi giết em.”

“Thẩm Mặc Sơ….Anh không phải đã nói là thích em sao?” Cô cúi đầu thủ thỉ, giọng nói vừa tủi thân vừa đau lòng, “Cho dù là em, cũng không thể khiến anh tỉnh táo lại sao?” Cô nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng chủ động kề sát, đôi mắt vua zombie tối sầm lại.

Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân mình anh đột ngột văng ra, nhanh chóng nhảy sang một bên, chỉ có tay phải vẫn bị trói cùng cô.

Khi anh nghiêng người qua, Hứa Mộ Triều nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh máu thịt mơ hồ do va chạm kịch liệt. Mà khi anh quay đầu hung dữ nhìn về phía cô, cô cũng tiếc hận nhìn ngực trái của anh, nơi đó..máu tươi đầm đìa.

Chỉ kém một chút, nếu không phải anh lui lại quá mau, cô đã có thể móc trái tim ra được rồi.

“Em đã mạnh lên.” Anh lạnh lùng nói.

“Cám ơn anh cắn em một nhát, còn để em uống máu của anh.” Cô cũng cười lạnh.

“Nhưng em vẫn sẽ không thắng được tôi.” Anh cười châm chọc như bóng đêm vắng lặng.

Năm phút sau.

Hứa Mộ Triều rốt cuộc bị khuất phục hoàn toàn, hai tay hai chân đều bị trói lại. Tuy rằng sức lực của cô đủ lớn, nhưng cũng không thể làm còng tay hợp kim cao phân tử này suy xuyển.

Mà anh lại còn dùng dao nhỏ để ngay cổ họng cô, đẩy cô đi về phía trước.

Hơi thở máu tanh của anh phun trên cổ cô: “Biết vì sao em không thắng được tôi không?”

Cô không hé răng.

“Bởi vì em luyến tiếc tôi. Mà tôi, thì dám ra tay.” Giọng nói của anh vô tình đến thế, đủ để khiến bất cứ ai không rét mà run.

“Ồ? Phải không?” Hứa Mộ Triều bỗng nhiên cong khóe miệng lên, Thẩm Mặc Sơ đi ở phía sau cô, không nhìn thấy nụ cười của cô, nên không nghe ra sự mất mát trong tiếng cười.

“Nếu anh xuống tay được, vì sao không dùng hai quả đạn trọng lực kết liễu em? Vì sao trên lưng anh đều toàn là vết thương? Anh dùng lưng đỡ dưới người em lúc rơi xuống nên mới bị thương phải không? Vì sao hằng đêm đều một mình chạy đi xem mặt trời mọc?” Hứa Mộ Triều cũng không quay đầu lại, giọng nói mang theo mấy phần chua xót, “Anh cũng chẳng khá hơn em bao nhiêu đâu? Chỉ là em không rõ, vì sao anh còn chưa thức tỉnh?”

Phía sau, không có tiếng trả lời.

Dưới sự uy hiếp của anh, hai người rời khỏi dòng suối nhỏ, xuyên qua rừng cây, đi về hướng doanh trại. Trong lòng Hứa Mộ Triều âm thầm kêu hỏng bét, chỉ cần tùy tiện tìm được một tên Zombie hay một tên người máy của doanh trại, là có thể tìm được phương tiện để trở về. Chỉ là, kẻ có tâm tư kín đáo như Thẩm Mặc Sơ, chẳng lẽ lại dễ dàng đối phó như vậy sao? Cả một đường cô đều vô cùng cẩn thận nhưng vẫn không thể tìm ra cách trốn thoát.

“Em nói rất đúng.” Mới vừa đi đến chân núi, anh bỗng nhiên mở miệng, “Tôi không nỡ giết em.”

Giọng nói lạnh lùng của anh khiến lòng cô trầm xuống.

“Em là người duy nhất tôi yêu khi tôi còn tỉnh táo, tôi sẽ không nhường em cho bất cứ kẻ nào.”

Bước chân của Hứa Mộ Triều dừng một chút, là một kẻ giết người như ngóe, hai mắt cô vẫn không kìm nỗi rưng rưng. Cô nhớ đến lúc Thẩm Mặc Sơ mất tích, cô đã rất lo lắng cho anh. Mà cũng đã nhiều lần dùng sự âm thầm để bảo vệ cô. Nếu không nhờ có anh, Hứa Mộ Triều bây giờ đã sớm trở thành dị nhân nửa người nửa máy.

“Phải không?” Cô xoay người buồn bã nói, “Nếu Hudgens muốn em thì sao?”

Thẩm Mặc Sơ nhìn cô, chậm rãi nói; “Tôi trung thành với Hudgens”

Tôi trung thành với Hudgens

Những lời này, như là ma chú, như là thuật thôi miên, xâm nhập vào từng mạch máu của anh, xâm nhập vào gien của anh. Anh biết mình đang làm gì, cũng biết mình đã từng hứa hẹn với cô gái trước mặt về chính nghĩa. Chỉ là, anh trung thành với Hudgens, không thể thay đổi, không thể chống lại. Nếu không, anh sẽ không thể là anh, Zombie cũng không thể là Zombie. Sẽ khiến thế giới của anh đảo lộn mọi nguyên tắc.

Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án này, trong lòng Hứa Mộ Triều vẫn trầm xuống. Cô biết lời nói hoặc cái gọi là tình yêu đích thực đều chẳng thể khiến anh thức tỉnh. Cô chỉ thương tiếc nhìn người đàn ông trước mặt, tựa như xuyên qua anh để nhìn một người khác.

Sau đó,cô chậm rãi xoay người, nhìn núi rừng đất đai và không trung yên tĩnh đang mở ra trước mắt, lẩm bẩm: “Mặc Sơ, anh xem, chiến tranh vẫn đang tiếp tục, vậy mà đại lục lại vẫn còn nhiều sinh mệnh đang sống như thế.”

Thẩm Mặc Sơ lạnh lùng nhìn cô, không động đậy.

Chỉ là cô vẫn cứ tiếp tục nói, giọng nói khe khẽ lại buồn thương đến vậy: “Em cảm thấy thật khó để vượt qua. Bởi vì Thẩm Mặc Sơ và Cố Triệt, hai con người vừa vĩ đại lại chính trực bậc nhất, hai con người quan trọng nhất trong lòng em, đến nay vẫn chưa thể tỉnh lại.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3