Đừng Để Lỡ Nhau - Quyển 6 - Chương 268: Những đau khổ đầy phiền não
Cảnh tượng hai người cùng trở lại bàn ăn đương nhiên khiến không ít người chú ý. Có người không vui, như Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc. Có người không biết nói sao, như Diệp Uyên. Có người tỏ ra tò mò, như Diệp Hạc Thành, Diệp Lan. Có người chẳng mấy quan tâm, như Nguyễn Tuyết Cầm. Còn Diệp Hạc Phong, sau khi ngồi vào ghế Tố Diệp cũng không để ý tới biểu cảm của ông nên không biết ông suy nghĩ thế nào.
Diệp Hạc Thành lại là người lên tiếng. Giọng ông ta như đùa như thật, như thân thiện cũng giống như ganh ghét: “Ôi Bách Ngạn! Tiểu Diệp đâu còn là trẻ con nữa, đổi đôi đũa thôi mà, có cần con vào cùng không?”
Diệp Ngọc ngồi cạnh nhìn hai người họ đầy tức tối, định nói gì lại thôi.
Đối mặt với nhà họ Diệp, từ đầu tới cuối Tố Diệp giống như một con nhím. Cho dù sức mạnh chỉ yếu ớt, nhỏ nhoi cũng liều chết chống trả. Thế nên cô không thể chấp nhận dù chỉ là một câu công kích của họ. Lời của Diệp Hạc Thành đã động tới cô, nên một lần nữa chạm vào điểm nhạy cảm của cô. Nhưng đang chuẩn bị phản bác lại, cô bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn chầm chậm nói một câu: “Trước giờ cháu không quen dùng đũa bạc.”
Một câu nói đơn giản đã hoàn toàn thay đổi cục diện khiến mọi người hiểu lầm. Dứt lời, anh nhân tiện đưa mắt nhìn Tố Diệp một cách kiên định. Tố Diệp hiểu ánh mắt ấy. Anh đang răn đe cô, cách giải quyết vấn đề không chỉ có đối đầu trực tiếp.
Nguyễn Tuyết Cầm vẫn luôn im lặng bỗng cất lời, nhằm về phía Diệp Hạc Thành, có chút oán trách: “Đừng có dựng chuyện!”
“Tôi chỉ đùa chút thôi mà!” Diệp Hạc Thành cười trừ.
Quản gia đi rót rượu lần lượt.
Lúc này Diệp Hạc Phong lên tiếng, nói với Tố Diệp, ngữ điệu ôn hòa, nhưng gương mặt già nua ấy vẫn khiến người xót xa: “Tiểu Diệp à! Vừa nãy tại bố không tốt. Gọi con tới đây ăn cơm là muốn cả nhà đoàn viên. Bố không nên nhắc tới chuyện ở Nam Phi.”
Tố Diệp ăn cơm không hề ngon miệng, nghe xong mấy lời của Diệp Hạc Phong, tay cô hơi khựng lại. Với tính cách trước nay của cô cùng sự bài xích với nhà họ Diệp, cô đã nói ngay với ông rằng: Con không còn là trẻ con nữa, đừng dùng mấy lời dành cho con nít ra để nói với con, muộn rồi! Mấy lời này cứ xoay tròn trong miệng nhưng rồi đầu óc cô lại quanh quẩn những câu Niên Bách Ngạn vừa nói với mình. Cô ngước mắt lên nhìn Diệp Hạc Phong, đôi mắt chợt đau nhói.
Trước giờ cô luôn thù hận người đàn ông này, người đã bỏ vợ bỏ con, phản bội hôn nhân, người bắt mẹ cô chờ đợi cả một đời, cô đơn cả một đời tới tận lúc chết vẫn không được gặp mặt lần cuối. Lòng hận thù này từ lâu đã che chặt mắt Tố Diệp. Cô luôn xem ông là kẻ thù mà quên mất, thì ra chính kẻ thù của mình cũng sẽ có một ngày già đi.
Người khác có thể vừa đau đớn mà vẫn vui vẻ, nhưng giờ phút này cô chỉ thấy vừa đau đớn vừa chua xót. Nỗi chua xót này không rõ bắt nguồn từ đâu, nhưng nó quấy nhiễu lòng thù oán trước nay cô luôn kiên định, khuấy đảo làm tinh thần cô rối loạn, rồi tiếp tục sản sinh ra một sự phẫn nộ không rõ ràng. Cô bắt đầu căm ghét chính mình. Cô hít sâu một hơi, rồi điềm nhiên đáp: “Không sao cả! Bất kỳ chủ đề nào trên bàn ăn tôi đều không có hứng thú.”
Cô không còn đối chọi gay gắt, chỉ rất bình thản, hững hờ. Diệp Hạc Phong nghe xong, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Ông có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Tố Diệp. Trước giờ ông chỉ muốn Tố Diệp có thể một lần nhìn thẳng vào người bố này là được rồi, không mong gì cô sẽ tha thứ. Nhưng giờ đây ông lại khát khao được cô tha thứ, chờ đợi cô gọi ông một tiếng “bố”.
Sau đó ông lại nói rất nhiều, ban đầu còn dè dặt, sau đó thấy Tố Diệp vẫn ậm ừ trả lời tâm trạng ông bỗng phấn khởi hẳn, nói càng lúc càng nhiều, giọng cũng mỗi lúc một vui vẻ hơn.
Tố Diệp chỉ cắm đầu vào ăn. Diệp Hạc Phong càng như vậy, cảm xúc của cô càng phức tạp.
“Nào! Tiểu Diệp! Nếm thử món này đi. Món này bố đặc biệt yêu cầu nhà bếp chuẩn bị đấy.” Diệp Hạc Phong gắp một miếng, nhẹ nhàng bỏ vào bát của Tố Diệp, rồi tiếp tục nói: “Món này bố được ăn trong một dịp tình cờ, ăn xong nghĩ ngay Tiểu Diệp của bố nhất định sẽ thích.”
Ông vẫn coi cô là trẻ con. Có lẽ bao năm nay, trong lòng ông Tố Diệp luôn là một cô con gái nhỏ chỉ biết trừng mắt nhìn mình. Ông cảm thấy cô mãi vẫn chẳng khôn lớn. Thế nên hôm nay, khi Tố Diệp không thể hiện rõ ràng sự chán ghét và phản cảm của mình, ông lại chẳng biết dùng cách gì để trò chuyện với cô, thế nên đành dỗ ngọt cô như hồi còn bé.
Tố Diệp nhận ra điểm này, chẳng hiểu sao sống mũi lại cay cay. Cô cầm chặt đôi đũa, một lúc sau mới từ từ gắp miếng thức ăn đó lên nếm thử. Diệp Hạc Phong mừng ra mặt: “Thế nào con? Có ngon không?”
Cô thờ ơ đáp: “Cũng ngon lắm!”
“Thích ăn thì ăn nhiều một chút đi!” Diệp Hạc Phong vui mừng khôn xiết, liều mạng gắp thức ăn vào bát của cô, những ngón tay run run vì kích động.
Tố Diệp nhìn dáng vẻ của ông, nhìn mái tóc đã hoa râm của ông, nhìn nét mặt kích động chỉ vì một câu khen của cô, đôi mắt như bị thứ gì đâm vào. Cô bèn cúi xuống, thầm hít sâu. Cô để mặc cho Diệp Hạc Phong gắp thức ăn vào bát mình. Ông càng nhiệt tình, cô càng trầm mặc.
Tất cả mọi người cũng đã động đũa, không giống như bữa cơm lần trước, chủ đề lần này cởi mở hơn một chút, vì trước khi vào ăn cơm Diệp Hạc Phong đã nhắc nhở trước: Không được nói những lời tổn thương hòa khí, không được phép bàn chuyện công việc. Ai cố tình gây chuyện sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà họ Diệp.
Có lẽ chính vì những mệnh lệnh nghiêm khắc của Diệp Hạc Phong, hoặc cũng có thể đúng là Trung thu đoàn viên, mọi người đều hiểu ngầm với nhau, không nói những lời kích động tâm trạng. Trên bàn ăn có Diệp Lan là nghịch ngợm nhất, chốc chốc lại chọc cho mọi người cười vui vẻ.
Tâm tình của Tố Diệp cũng dễ chịu hơn rất nhiều, cho tới khi…
Diệp Ngọc đối diện dịu dàng gắp thức ăn và rót rượu cho Niên Bách Ngạn, hành động tình cảm như một đôi vợ chồng hạnh phúc. Cảnh này khiến Tố Diệp ghê tởm như bị ruồi bay vào mắt. Cả việc Niên Bách Ngạn tự nhiên tiếp nhận cũng như châm kim vào tim cô. Đau đớn, tựa một tảng đá ném xuống mặt hồ, cuộn dâng từng lớp sóng.
Thật ra cô cũng phải thừa nhận, Diệp Ngọc dịu dàng ân cần hơn cô.
Mỗi miếng cơm khó nuốt như đang nhai sáp nến. Cô hoàn toàn mất đi vị giác. Thấy cô không động đũa nữa, Diệp Hạc Phong quan tâm hỏi: “Con sao vậy?”
Cô lắc đầu, cầm đũa gạt gạt những món trong đĩa ra. Diệp Hạc Phong bèn bật cười, chủ động nhắc lại chuyện lúc nhỏ của cô: “Con chẳng thay đổi gì cả, vẫn không chịu ăn uống tử tế hệt hồi nhỏ.”
Tố Diệp im lặng.
Diệp Hạc Phong bắt đầu nhớ lại khi cô còn bé xíu. Tố Diệp nghe rất khó chịu nhưng cũng không lên tiếng, cho tới khi ông kể lại một chuyện thế này: “Tiểu Diệp à! Con còn nhớ hồi nhỏ con rất thích một con ngựa gỗ không? Màu đỏ, được đẽo gọt thủ công. Con thích lắm, sau khi nhìn thấy sống chết đòi bằng được. Nhưng mà con ngựa gỗ đó nhà người ta không có bán. Thế là con bắt đầu khóc lóc, khóc đến nỗi cả bố và mẹ con đều hết cách, thế rồi con…”
“Bộp!” Tố Diệp đặt mạnh đôi đũa lên mặt bàn, chặn lời Diệp Hạc Phong. Cô nhìn ông, thái độ vô cùng tệ: “Đủ rồi đấy! Mẹ tôi đã chết rồi. Đoạn hồi ức này đối với mỗi người ngồi trong bàn đều là một chủ đề chẳng hay ho gì! Ông nghĩ nhớ lại là chuyện hạnh phúc lắm sao? Tôi không thấy thế, đối với tôi mà nói, quá khứ chính là một liều thuốc độc, mỗi lần nó hiện về là một lần tôi đau tưởng chết!”
Diệp Hạc Phong, rõ ràng là cô rất căm ghét người đàn ông này. Tại sao mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt già nua, gầy yếu của ông, tim cô lại nhói lên như vậy? Cô bắt đầu giận dữ, giận ông tại sao lại để bản thân thảm hại đến vậy? Giận ông tại sao vốn không khỏe lại không tới bệnh viện? Giận ông tại sao cứ nhất quyết bắt cô tới nhà họ Diệp ăn cơm? Cô thậm chí bắt đầu chán ngán con người mình. Tại sao chính mình lại nảy sinh cảm giác thương xót một người mình đã căm hận đến tận xương tủy đang ngồi trước mặt đây?
Còn cả Niên Bách Ngạn kia nữa. Anh có tư cách gì? Lấy tư cách gì để bắt cô chịu đựng những chuyện này?
Diệp Hạc Phong bỗng bối rối. Thấy hai mắt cô như bốc lửa, ông mới nhận ra mình đã sai, vội vàng nói: “Tiểu Diệp! Bố không cố ý đâu, bố chỉ…”
“Tôi không muốn nghe ông nói thêm gì nữa.” Thấy ông ta dè dặt như vậy, cảm giác đau đớn trong lòng cuối cùng đã nổ tung như một chai rượu vang. Sống mũi cô cay xè, lan cả ra hốc mắt. Cô vơ bừa khăn ăn lên lau miệng rồi bình thản đứng dậy. Nhưng nếu ai để ý kỹ sẽ thấy giọng nói và ngón tay cô đang run rẩy
“Tôi còn có việc, xin phép đi trước!”
“Tiểu Diệp…” Đằng sau là tiếng gọi sốt ruột của Diệp Hạc Phong.
Cô vẫn cứng đầu bỏ đi, không ngoái lại. Cô ghét mình lại mềm lòng. Một con người thế này đúng là đáng ghê tởm!
Ra khỏi nhà họ Diệp, Tố Diệp lái xe không mục đích trên đường. Bên tai không còn giọng nói của những con người đó, hô hấp cũng không còn nhuốm màu xa hoa, nhưng trái tim cô vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu chỉ toàn vẻ mặt thận trọng cùng nụ cười mỉm mãn nguyện của Diệp Hạc Phong. Chuyện con ngựa gỗ nhỏ cô đã không còn nhớ rõ ràng nữa. Tình tiết cơ bản sau này đã được nghe mẹ kể lại. Lúc đó cô rất thích con ngựa gỗ màu đỏ đó, quyết tâm đứng trước cửa nhà người ta không chịu đi, thậm chí còn giấu nó vào trong túi. Mẹ nói cô thích mùi vị của con ngựa gỗ. Sau đó Diệp Hạc Phong chủ động tới nhờ vả người nhà đó mấy ngày liền, thậm chí còn bỏ tiền ra mua nhưng người đó vẫn không chịu nhượng lại. Cuối cùng không còn cách nào khác mẹ đành phải đưa cô đi chơi vòng xoay ngựa gỗ một lần mới có thể an ủi được linh hồn bé nhỏ đã bị tổn thương.
Cô không thích nhớ lại quá khứ, vì hồi ức rất tàn nhẫn.
Xe dừng lại ở một ngã tư. Lúc này Tố Diệp mới đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đã tới bến cảng Lam Sắc. Cô cũng mệt rồi, bèn quay đầu, đỗ xe bên lề đường. Cô xuống xe, đi vào trong bến cảng, ngồi xuống một chiếc ghế bên đài phun nước.
Tết Trung thu, nơi đây càng thêm náo nhiệt. Có không ít đôi tình nhân tới đây chụp ảnh, ôm nhau, hôn nhau rất mạnh bạo. Gió nổi lên, có đám lá xào xạc bị gió cuốn tới chân cô. Là lá khô vàng của cây ngô đồng. Cô cúi xuống, nhặt lên. Lá có tươi xanh thế nào cũng có ngày phải trở về với đất mẹ…
Nơi bến cảng không thiếu những đôi nam thanh nữ tú, ví dụ như anh chàng người nước ngoài đi qua trước mắt cô, đúng là rất ưa nhìn. Có một cô gái xinh xắn chủ động tới làm quen. Anh chàng kia còn chưa kịp nói gì, đã có một cô gái khác chạy tới, khoác tay anh ta. Hai người vừa nói vừa cười bỏ đi, để lại cô gái kia một mình ngượng ngập.
Cảnh này rất đỗi bình thường, nhưng lại như một chiếc búa tạ đánh cho Tố Diệp tỉnh lại. Cô bất ngờ đứng dậy, cả người cứng đờ! Cô bị ngốc sao? Mục đích cô tới nhà họ Diệp là vì cái gì? Cô muốn gặp Niên Bách Ngạn, muốn làm lành với anh không phải sao? Vậy mà cô cứ thế chạy ra ngoài như vậy, chẳng phải đã nhường cơ hội này cho Diệp Ngọc một cách lãng phí sao?