Đừng Để Lỡ Nhau - Quyển 6 - Chương 280: Ăn trộm quốc bảo sao

Trăng vẫn cứ tròn, nhưng con người chưa chắc đã được đoàn viên.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực bệnh viện. Cuối cùng sau khi dừng lại ở một con đường nhỏ vắng người, người đàn ông lái xe mới thở phào nhẹ nhõm, tắt máy, một giây sau giơ cánh tay dài kéo Diệp Lan vào lòng.

Diệp Lan tham lam hít hà mùi hương của anh, khẽ nói: “Tố Khải! Em nhớ anh lắm!”

Tố Khải càng ôm cô chặt hơn.

Một lúc lâu sau hai người mới tách ra. Tố Khải cầm một hộp quà được bọc rất đẹp, đưa cho cô. Hai mắt Diệp Lan lấp lánh như sao, cô tò mò hỏi: “Tặng em à?”

Tố Khải mỉm cười gật đầu.

Cô đón lấy. Bề ngoài bằng nhung tạo xúc cảm cực tốt. Cô khẽ mở ra. Là một sợi dây chuyền hình chiếc lá tinh xảo, không khảm nạm kim cương khoa trương, cũng không có nhiều hoa văn xa hoa, lấp lánh, chỉ là một mẫu dây chuyền được làm thủ công tỉ mỉ và độc đáo.

“Có thích không?” Lúc ở sở cảnh sát, anh vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền này trên một tờ tạp chí mà đồng nghiệp đang xem. Lúc đó anh cảm thấy nó rất đẹp, nhất là tạo hình chiếc lá. Anh bèn nghĩ tới việc mua nó tặng cho Diệp Lan.

Diệp Lan gật đầu lia lịa. Cô thật sự thích sợi dây chuyền này, nó còn đẹp hơn bất kỳ sợi chuyền kim cương nào khác. Tố Khải bèn lấy ra, chủ động đeo cho cô. Chiếc lá xinh xắn càng thêm nổi bật trên chiếc cổ trắng trẻo của cô. Anh tươi cười. Diệp Lan nghĩ tới chuyện mình chẳng chuẩn bị quà gì cho Tố Khải, lại thấy áy náy, cô chỉ biết chủ động ôm chầm lấy anh.

Tố Khải hạnh phúc trong lòng, thì thầm bên tai cô: “Khi nào đưa anh đi gặp bố mẹ em?”

Nghe xong câu này, Diệp Lan đờ người ra. Tố Khải nhạy cảm cảm nhận điều đó. Anh khẽ kéo cô ra: “Sao vậy?”

Diệp Lan cúi gằm, một lúc mới thở dài: “Bây giờ vẫn chưa được…” Cô ngẩng lên nhìn Tố Khải, thấy ánh mắt anh tối đi bèn vội vàng bổ sung thêm: “Hai hôm trước cô và bác gái em còn cãi vã một trận. Mẹ em bây giờ quản em chặt như quản bệnh nhân vậy, em phải nghĩ ra cách thuyết phục mẹ đã.”

“Để anh tới nói.” Tố Khải nhẹ nhàng đáp.

Diệp Lan lắc đầu nguầy nguậy: “Anh đừng tưởng thường ngày mẹ em trầm ngâm ít nói, thật ra tính bà rất cố chấp. Anh nói cũng chưa chắc đã có hiệu quả. Em thử thuyết phục bố em trước vậy. Bố thương em nhất, thế nào cũng sẽ nói đỡ giúp em.”

Tố Khải nhìn cô, hồi lâu mới thở dài nặng nề.

“Đừng như thế!” Diệp Lan một lần nữa ôm lấy anh: “Dù sao thì hai cô chú bên đó vẫn chưa đồng ý. Anh vẫn phải làm công tác tư tưởng với họ nữa.”

“Bên đó cũng chẳng khó gì, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, lúc đó họ không thể không thừa nhận.” Tố Khải thấp giọng nói.

Câu ấy làm Diệp Lan giật nảy mình. Cô ngước mắt nhìn anh, gò má đỏ bừng: “Anh nói linh tinh gì vậy?”

Tố Khải thấy như vậy hơi ngẩn người một lát rồi mới chợt hiểu ra. Anh bật cười trêu chọc: “Anh nói “gạo nấu thành cơm” tức là chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, em nghĩ thành cái gì rồi?”

“Á?” Lần này Diệp Lan đơ thật. Cô chớp chớp mắt nhìn Tố Khải, lúc sau mới ngượng chín mặt, giơ hai tay che chặt mắt: “Em đâu có suy nghĩ gì đâu!”

Tố Khải mím môi cười.

“Này, Tố Khải! Thế này là anh đang cầu hôn sao? Em chưa nói chắc chắn sẽ lấy anh đâu đấy.” Diệp Lan đỏ mặt nói.

Từ đầu tới cuối Tố Khải không trả lời, chỉ mỉm cười, giữ cô trong lòng, siết thật chặt…

Hôm sau là một ngày nắng đẹp. Đúng mười sáu âm lịch, vẫn còn hương vị Trung thu. Thế nên, khi Tố Diệp tỉnh lại khỏi giấc mơ đã ngửi thấy mùi hương hoa quế nồng nàn, ấm áp, thơm ngào ngạt, đan cài trong mùi gỗ mộc khiến người ta hồi hộp.

Cô đã mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ chỉ có cô và Niên Bách Ngạn, không bị những người khác và những chuyện khác quấy rầy, không còn những cuộc đấu đá tranh giành. Hình như cô và Niên Bách Ngạn đã tới một nơi vô cùng yên bình và thuần khiết chốn nhân gian. Bờ hồ kết lại như một mặt gương, có thể soi rõ bóng hình hai con người trên đó.

Nơi ấy đẹp tựa thiên đường, tĩnh lặng như chân trời góc bể. Niên Bách Ngạn mỉm cười nắm tay cô. Hai người ung dung tản bộ trên mặt hồ thủy tinh ấy. Gió nhè nhẹ thổi qua. Anh quay đầu nhìn cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.

Vì thế khi Tố Diệp mở mắt ra, khóe môi vẫn đọng lại một nụ cười hạnh phúc.

Tấm rèm thu hết những tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lọc căn phòng thành một thứ ánh sáng ấm áp. Nhìn ra ngoài, cô chợt không phân biệt được khoảnh khắc này rốt cuộc là hiện thực hay mộng ảo nữa. Cô kéo tấm chăn mỏng lên, quấn chặt vào người, khi bước xuống giường cả người đau ê ẩm. Cô nhẹ nhàng kéo rèm sang một góc, cảnh đẹp buổi sớm mai tươi sáng trong tứ hợp viện đập vào mắt cô.

Lúc này cô mới biết, mình tỉnh giấc rồi, đây là hiện thực.

Tố Diệp ngắm nhìn bình minh Bắc Kinh, bất giác nhớ tới nơi trắng toát trong giấc mơ. Đó là Uyuni, là nơi cô đã từng muốn cùng nắm tay Niên Bách Ngạn đi du lịch. Trước đây Niên Bách Ngạn đã sắp xếp cho cô hành trình tới Uyuni nhưng cô kiên quyết từ chối, vì nơi thánh địa thiên đường ấy phải có sự cộng hưởng của hai trái tim mới trở thành một chuyến đi hoàn mỹ.

Bao năm nay, một người luôn chìm trong những cơn ác mộng như Tố Diệp đã không còn dám tin giấc mơ có thể an ủi tâm hồn nữa. Nhưng bây giờ cô lại dần dần tin tưởng. Khi những giấc mơ ấy là tươi đẹp, nó có thể giúp người ta có được tâm trạng vui vẻ cả ngày dài.

Bên kia giường đã trống trải. Người đàn ông tai áp má kề cùng cô tối qua đã không thấy bóng dáng đâu. Nhưng Tố Diệp chưa bao giờ an tâm như thế. Cũng chính vì đây là nhà anh, thế nên cô mới không lo anh có phải đã đi mất hay không.

Cô nhìn xung quanh một lượt. Cũng phải tìm một bộ quần áo đã rồi mới ra khỏi phòng ngủ được.

Sáng sớm trong tứ hợp viện đúng là rất đẹp.

Có tiếng chim ríu rít trên những nhánh hải đường. Bầu không khí trong lành ngấm tận tâm can. Bên tai không còn tiếng còi xe ồn ã giữa lòng thành phố. Đứng giữa sân, dường như còn có thể nghe thấy tiếng mặt trời chiếu xuống hồ nước. Cúi đầu nhìn qua, thì ra đó là tiếng những con cá chép gấm bơi lội tung tăng. Tố Diệp nhất thời hưng phấn nhặt mấy viên thức ăn, ném cho chúng. Đàn cá chép lần lượt bơi lên ăn, hệt như con cháu của những gia đình quyền quý, luôn giữ cho mình phong thái và tốc độ ăn chậm rãi, quý phái, không chen lấn tranh giành giống cá ở những nơi khác.

Tố Diệp nhìn thấy cũng phải cảm thán, đúng là chủ nào tớ nấy. Đến cách ăn uống cũng giống hệt phong thái của Niên Bách Ngạn.

Có tiếng động phát ra từ một căn phòng bên cạnh. Cô đứng dậy, đi về phía Tây.

Đó là không gian riêng dành cho nhà bếp và phòng ăn.

Cô đẩy cửa, rón rén bước vào. Vừa đi được một bước đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức khiến dạ dày cô bắt đầu sôi òng ọc. Cánh cửa phía sau tự động khép lại. Có một làn gió nhẹ thổi qua mặt. Cô biết đây là hệ thống điều hòa không khí tự động trong phòng. Hệ thống này nối liền khắp tứ hợp viện. Có nó rồi, có thể cảm nhận được không khí và hương vị thuần khiết nhất của mẹ tự nhiên.

Đập vào mắt là phòng ăn mang cảm giác cung đình hoàng gia, một hương vị phong kiến cổ xưa, hoàn toàn khác với những thiết kế hiện đại ở đây. Phía trước là tấm thảm hoa sen, bộc lộ kỹ thuật thêu của kinh thành, cùng tôn lên với sắc màu vàng nâu của cả căn phòng. Tố Diệp cúi đầu, nhìn chân mình dẫm lên thấy mà đau đớn cõi lòng.

Hàng thêu Tô Châu và hàng thêu Bắc Kinh đều giá trị như nhau, huống hồ là một tấm thảm lớn như vậy. Mà tấm thảm này lại chẳng phải vật trang trí, có thể để người ta dẫm lên. Mặc dù Tố Diệp không biết rõ về ngành nghề này, nhưng cũng có thể nhận ra nó được thêu thủ công. Mỗi một bông sen đều sinh động như thật, thậm chí đến cả giọt nước đọng trên lá sen cũng tạo cảm giác chân thực như chỉ chực rớt xuống. Có đóa sen mới chớm nở, nhìn lướt qua cánh hoa cũng mang dáng vẻ mềm mại, tinh tế. Tố Diệp thật sự chỉ muốn vác tấm thảm này về treo trên tường nhà.

Chạy dài trên tấm thảm là bộ bàn ghế ăn mang dáng dấp cung đình, nhìn kỹ thì toàn bộ đều được đóng bằng gỗ tử đàn quý giá. Vì trước nay cậu cô rất có hứng thú với kiến trúc cổ của văn hóa Trung Quốc, nên Tố Diệp cũng được tiêm vào đầu một ít hiểu biết. Những đồ trang trí được làm từ gỗ tử đàn sẽ tỏa mùi thơm, hiện màu tím đen, kín đáo mà tao nhã. Nhất là tay vịn được chạm khắc gỗ tử đàn, khi có một tia sáng nhỏ nhoi chiếu vào, quan sát kỹ những kẽ hở sẽ thấy những tia sáng lấp lánh như sao Kim, hoa văn đẹp tựa gấm.

Tố Diệp kinh ngạc, lẽ nào đây chính là “Kim tinh tử đàn” mà cậu nhắc tới? Nghe nói đây là loại đắt nhất trong các loại tử đàn.

Cô nuốt nước bọt cái ực. Nếu được mang hết đống gỗ tử đàn trong cái phòng này ra bán, thì cô phát tài rồi. Đó là chưa kể tới một số đồ cổ, tranh vẽ hình cánh quạt trong phòng, còn cả chiếc đèn sa cung đình mông lung được bật riêng trong phòng trà.

Niên Bách Ngạn… đi ăn trộm quốc bảo sao?

Đi qua phòng ăn, sâu bên trong chính là nhà bếp.

Trong nhà bếp tỏa ra thứ ánh sáng tươi tắn khiến Tố Diệp khi đi vào phải chợt dừng bước. Cô im lặng nhìn khung cảnh ấm áp trước mặt, không nhẫn tâm phá hỏng nó. Những tia sáng ấy như từ thiên đường chiếu xuống, lại khiến cô nhớ tới cảnh trong giấc mơ. Còn Niên Bách Ngạn đang thực sự đứng trước mặt cô. Anh đang quay lưng về phía cô nấu nướng, bóng hình cao lớn mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

Niên Bách Ngạn sáng sớm bớt đi nhiều sự nghiêm nghị và hà khắc thường ngày. Điều này xuất phát từ trang phục của anh. Trước nay anh luôn ăn mặc rất chỉn chu. Nhưng sáng nay, phía trên là một chiếc áo thun cổ tròn màu be hơi hở cổ, bên dưới là chiếc quần thun của nam giới màu xám nhạt. Tóc anh đen nhánh dưới nắng vàng, gương mặt hơi nghiêng cũng chìm trong gam màu ấm nóng đó. Cộng thêm anh đang chú tâm nấu món gì đó, có mùi thơm nóng hổi tỏa khắp gian phòng, trông như vậy lại càng giống đang lạc vào cảnh tiên.

Một Niên Bách Ngạn thế này có thêm một sự thoải mái, tự tại, nhưng vẫn khiến con gái phải chăm chú ngắm nhìn. Tố Diệp đứng dựa bên cửa nhìn anh, bất giác cảm thấy tiếc nuối. Một người đàn ông thế này mà mà quanh năm phải làm bạn với đá sỏi đúng là lãng phí của trời. Anh nên đi làm diễn viên, đảm bảo giây lát làm bao nhiêu người chết lịm tim.

Nhưng ngay lập tức cô lại thấy không ổn. Anh vẫn cứ làm việc với đá sỏi là hơn. Giờ anh đã khiến người khác phải nhìn chằm chằm rồi, đi làm mình chẳng phải cô sẽ bị mấy người phụ nữ khác chen lấn, xô đẩy đòi được cạnh sao?

Đang mải suy nghĩ, Niên Bách Ngạn đúng lúc ấy quay lại nhìn cô. Khóe môi anh lập tức nở một nụ cười: “Đói chưa? Bữa sáng sắp xong rồi đây.” Vừa nói ánh mắt cũng không thể rời khỏi cô.

Vì không mang theo quần áo, chẳng biết Tố Diệp đã kiếm được ở đâu chiếc áo sơ mi của anh. Chính xác mà nói thì cô chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi đó. Cô chỉ cao tới vai anh, nên kích thước của nó rõ ràng quá rộng so với cô. Có một cúc áo trước ngực được mở ra, xương quai xanh lấp ló phía sau. Chiếc sơ mi che hết vòng ba của cô, nhưng lại tôn lên đôi chân thon dài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3