Đuổi Theo Con Sóng - Chương 58
Đuổi Theo Con Sóng
Chương 58
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Cuối tháng hai, khi không khí hân hoan của ngày Tết chưa tan hết, tin tức Ninh Lan rời nhóm AOW vì chấn thương đã trở thành đầu đề trên các trang giải trí lớn.
Có người qua đường cười nhạo, nói đây là tin hot nhất của cái cậu Ninh gì gì đó này kể từ ngày debut đến giờ. Đa số fan ôm tâm trạng xem náo nhiệt, bọn họ đều biết bị thương chỉ là cái cớ, sự thật trong lòng ai cũng rõ. Ninh Lan không phải bản mệnh của bọn họ, nhưng dù sao cũng từng trong nhóm, không cười trên sự đau khổ của cậu đã là rất nể mặt rồi.
Tùy Ý xuống máy bay, vừa lên taxi đã lập tức rút điện thoại ra, nhưng chẳng những không thấy tin tức có ích gì mà còn bắt gặp một đống bình luận khó coi. Hắn buồn bực nhét điện thoại vào túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong một tháng, Tùy Ý đã tới thành phố nhỏ ở phía Tây Nam này đến hai lần. Mùa xuân ở đây tới sớm hơn so với thủ đô, gió lạnh thấu xương lặng lẽ đi xa, tuyết tan băng rã, không khí nhàn nhạt mùi cỏ non tươi mới. Đường phố như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, tĩnh lặng lại mang theo vẻ lười biếng. Giương mắt nhìn về nơi xa, những rặng núi như đang đắm mình trong màn sương mờ mờ ảo ảo.
Đây là nơi Ninh Lan lớn lên.
Nội thành không rộng, Tùy Ý xuống xe trước một ngõ nhỏ trên đường, đi dọc theo con đường bê tông chỉ rộng chừng ba đến năm mét, không lâu sau đã trông thấy một khu tập thể cũ nát.
Lần trước hắn cũng tới vào sáng sớm. Hôm đó chỉ có cụ già nhặt rác hối hả dưới lầu, nhưng giờ lại ồn ào không dứt, càng đến gần, âm thanh cãi vã lại càng chói tai.
“Chị cho rằng người khác đều như chị, là một người mẹ vô trách nhiệm, chỉ sinh mà không nuôi!”
“Làm sao, tôi có bản lĩnh sinh một thằng con có tương lai, cô làm được không? Cô chỉ sinh được một đứa con gái ăn tàn phá hại!”
“Hút máu con trai mình mà không biết xấu hổ! Chị gọi hết hàng xóm láng giềng đến phán xử đi, có người mẹ nào như chị không!”
“Nói gì thì tôi vẫn là mẹ nó, con trai nuôi mẹ là đạo lý hiển nhiên! Ngược lại là cô, bụng dạ khó lường, ngày ngày đến tìm con tôi xin tiền, thật là không biết nhục!”
“Chị nuôi nó được ngày nào chưa mà đòi đạo lý hiển nhiên? Chị mới là không biết nhục!”
…
Đến gần, Tùy Ý nhanh chóng nhận ra một trong hai người phụ nữ đang cãi vã là mẹ của Ninh Lan.
Sau khi Ninh Lan bỏ đi, Tùy Ý chạy khắp nơi tìm kiếm suốt ba ngày, thậm chí còn nhờ người liên lạc với ông chủ Lưu tai to mặt lớn kia. Phương Vũ, Lục Khiếu Xuyên và hắn đều suốt ruột, nhưng tìm đến hôm nay vẫn chẳng có kết quả gì. Hắn thật sự không biết Ninh Lan còn có thể đi đâu, đành mặt dày nhắn tin WeChat cho em họ Ninh Huyên của cậu, hỏi số điện thoại và địa chỉ của Triệu Cẩn San.
“Bác không ở nhà vào ngày Tết đâu, đi du lịch từ năm ngoái rồi.” Lúc ấy Ninh Huyên đã trả lời như thế.
Điện thoại Triệu Cẩn San không liên lạc được, Tùy Ý lập tức tới đây một chuyến. Nếu Ninh Lan về nhà mới phát hiện mẹ mình đi vắng nên quyết định ở lại đón Tết một mình thì sao?
Chuyến bay khởi hành vào buổi tối, sáng sớm mới đến nơi. Hắn dựa theo cái địa chỉ chẳng mấy rõ ràng, hỏi thăm vài người qua đường, khó khăn lắm mới tìm tới nơi. Câu đối xuân dán trên cửa gỗ đã bạc màu, một cái còn rách tơi tả không thể đọc nổi, hẳn là được dán từ nhiều năm trước. Tùy Ý thấp thỏm gõ cửa, nhưng mãi đến khi nhịp tim hắn ổn định trở lại, vẫn không có ai ra tiếp đón.
Thế nên lần này nhìn thấy Triệu Cẩn San, hắn cảm thấy có chút hy vọng rồi. Không quan tâm đối phương còn đang cãi nhau, hắn nhanh chân đi tới, nói: “Cô ạ.”
Triệu Cẩn San và Kim Phượng cãi đến khí thế ngút trời, không để ý đến Tùy Ý, nước miếng vẫn tung bay: “Có giỏi thì cô hỏi thẳng mặt Lan Lan xem nó nhận tôi hay là nhận cô! Cơ thể nó chảy dòng máu của tôi, còn cả xương và gân cốt nữa. Mấy năm nay các người lừa gạt chưa đủ nhiều sao? Đúng là lòng tham không đáy, một lũ rắn muốn nuốt voi!”
Kim Phượng bị Triệu Cẩn San chọc tức đến hộc máu, xắn tay áo, nói: “Lan lan đã đồng ý sẽ cho Tiểu Huyên tiền học đại học, ai lừa gạt? Loại người cầm tiền của con trai ra ngoài chơi bời như chị mới là xảo trá! Lừa đảo! Vơ vét! Tôi sẽ báo công an bắt chị lại!”
Triệu Cẩn San cũng xắn tay lên: “Xin tiền con mình là lừa gạt à? Được, cô báo đi, tôi thật muốn xem cảnh sát có hiểu hiếu kính cha mẹ là gì không!”
Tùy Ý ở một bên nghe mà xanh cả mặt, thấy hai người đàn bà chanh chua chuẩn bị đánh nhau, hắn không nhịn được, tiến lên một bước: “Cô, xin chào, cháu là bạn của Ninh Lan.”
Mười phút sau, Tùy Ý vào nhà Ninh Lan.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sa lông nhỏ, cái bàn trà trước mặt loang lổ đầy vết dầu mỡ khô, bên trên còn phủ một tầng bụi mỏng.
Nhà ở đã cũ, trên tường có nhiều vết nứt, mặt tường phía Nam dán một loạt giấy khen đã ố vàng, bên trên đều là tên của Ninh Lan, có giấy khen con ngoan trò giỏi, cũng có giấy khen học sinh gương mẫu này kia.
Triệu Cẩn San bưng chén nước đến, nhìn theo ánh mắt của Tùy Ý, khoe khoang: “Đều là giấy khen hồi tiểu học của Lan Lan đấy, trung học nó không ở nhà, hỏi nó giấy khen nó cũng chẳng chịu đưa cho. Thằng bé này, từ nhỏ đến lớn thành tích đều rất tốt, mỗi lần họp phụ huynh, tôi và thím nó đều tranh nhau đi, được thầy cô khen đúng là đẹp mặt.”
Đặt cốc nước xuống trước mặt Tùy Ý, Triệu Cẩn San rút tờ khăn giấy lau qua cái bàn, cười trừ: “Nhiều ngày không về, vẫn chưa kịp quét tước.”
Tùy Ý nhớ Ninh Lan là người ưa sạch sẽ, quần áo bẩn thay ra sẽ lập tức giặt ngay, nhưng vẻ bướng bỉnh không sợ trời không sợ đất của cậu lại giống hệt mẹ mình. “Di truyền” đúng là một thứ vô cùng kỳ diệu.
Hắn không vòng vo mà nói thẳng: “Xin hỏi gần đây Ninh Lan có liên lạc với cô không?”
“Không.” Triệu Cẩn San lập tức đáp lại: “Nửa tháng nay nó không gọi về cho tôi rồi, tôi nhắn tin nó cũng không nhắn lại.”
“Lần cuối cùng cậu ấy liên lạc với cô là bao giờ?”
Triệu Cẩn San đếm ngón tay: “Trước Tết khoảng năm, sáu ngày gì đó, nó nói Tết nó có việc, sẽ không về nhà.”
Tùy Ý rơi vào trầm tư, Tết này Ninh Lan căn bản không có việc gì, cậu ấy ở lại ký túc là để… bầu bạn với mình?
Triệu Cẩn San thấy hắn không nói lời nào, thử thăm dò: “Sao vậy? Lan Lan nhà tôi không nghe lời, làm cậu không vui à?”
Tùy Ý lắc đầu, không nhiều lời vì không muốn phụ huynh lo lắng quá. Nhưng Triệu Cẩn San lại nói tiếp: “Ôi, con tôi cái gì cũng tốt, chỉ là quá bướng, nó đã muốn làm gì thì chín trâu hai hổ cũng không cản được. Tiểu Tùy, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nó, nó chỉ mạnh miệng thôi chứ lòng dạ còn mềm hơn bất cứ ai.”
Chìm trong nỗi thất vọng khi tia sáng cuối cùng vụt tắt, Tùy Ý khẽ “vâng” một tiếng, vừa định hỏi chuyện khác, điện thoại của Triệu Cẩn San đã vang lên.
Bà cầm máy lên xem qua màn hình, sau đó thay đổi sắc mặt, đứng dậy, bảo: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại một lát.” Dứt lời, bà chạy thẳng vào phòng trong, khép hờ cửa phòng lại.
Nhà cũ cách âm kém, Tùy Ý học nhạc từ bé nên thính giác rất tốt, dù không cố ý nghe trộm nhưng giọng của Triệu Cẩn San vẫn lọt vào tai hắn chẳng sót chữ nào.
“Ôi, ông chủ Tạ… Có trốn ngài đâu, Tết năm nay tôi đi du lịch, không mở máy… Lan Lan à, Lan Lan không về ăn Tết… Muốn, muốn, nhờ ngài giữ lại giúp tôi, tôi bảo Lan Lan đưa tiền rồi sẽ tới ký tên ngay… Cái này, tôi phải hỏi Lan Lan, giờ nó cũng là một ngôi sao, nghe nói ở thủ đô cũng có nhiều đại gia theo đuổi nó… Sao ngài nói vậy, ngài thương nhớ Lan Lan ngần ấy năm, tôi đều biết cả, nhưng làm mẹ ai lại không muốn con mình sống tốt, ngài nói là… Ôi không nói nữa không nói nữa, ông chủ mới của Lan Lan còn đang ở trong nhà, tôi phải đi tiếp đón người ta.”
Tùy Ý thoáng chốc biến thành “ông chủ mới” của Ninh Lan, nhìn Triệu Cẩn San nghe điện thoại xong lại tỉnh bơ lôi kéo làm quen với mình, cũng biết sẽ chẳng hỏi được gì nên không muốn lãng phí thời gian nữa, đứng dậy nói phải đi.
“Không ở lại ăn một bữa cơm à?” Triệu Cẩn San cũng đứng lên, bóp cổ tay, nói: “Cậu nói xem, thằng nhóc Lan Lan này sao lại như vậy chứ, suốt ngày chạy lung tung, cố ý khiến mọi người lo lắng cho mình. Tiểu Tùy, cậu cứ yên tâm, từ nhỏ nó đã thích chạy rông thế rồi. Năm đó, vừa thi đại học xong, còn chưa có kết quả, nó đã thu dọn đồ đạc nói muốn ra ngoài làm thuê, buổi chiều liền không thấy bóng dáng. Nó là thế đấy, muốn đi là đi, chơi mệt tự nhiên sẽ trở về.”
Tùy Ý thật sự hy vọng Ninh Lan chỉ ra ngoài giải sầu một chút. Hắn nhanh chóng nhận ra điểm kì lạ trong lời nói của Triệu Cẩn San: “Cậu ấy từng thi đại học ạ? Thế sao lại không tiếp tục đến trường?”
Nói tới đây, Triệu Cẩn San tỏ vẻ chán nản: “Đừng nhắc nữa, ngày đầu đi thi, vừa ra khỏi cửa nó đã bị một cái xe máy điên tông phải, trời lại mưa to, nó không có di động, lê lết mãi suýt nữa không đến kịp giờ thi. Buổi chiều nó bắt đầu phát sốt, ngất ở phòng thi, được thầy giám thị đưa ra, thành tích không đủ cao để xin học bổng, gia đình khó khăn không cho nó đi học tiếp được.”
Tùy Ý lặng lẽ đánh giá Triệu Cẩn San, bà ta đeo vàng đeo bạc, áo len lông cừu cũng rất thời trang, thật sự không giống gia cảnh khó khăn không thể chu cấp cho con tiền vào đại học.
Vừa động não, hắn đã hiểu, rõ ràng từ nhiều năm trước, Ninh Lan đã trở thành trụ cột kinh tế của cái gia đình này, bao gồm cả nhà chú thím của cậu nữa, tiền học đại học của em họ cũng chờ một mình cậu lo.
Rút ra kết luận này, tâm trạng của Tùy Ý chẳng những không khá hơn mà ngược lại càng thêm trĩu nặng.
Triệu Cẩn San tiễn Tùy ý tới cửa, ám chỉ hắn để lại phương thức liên lạc. Tùy Ý nói số điện thoại của mình, nhờ Triệu Cẩn San liên lạc được với Ninh Lan thì nhắn đối phương gọi ngay cho hắn.
Thực ra trong lòng Tùy Ý rất rõ ràng, chắc chắn Ninh Lan sẽ không liên lạc với mẹ mình, ít nhất là trước mắt.
Trong mấy ngày điên cuồng tìm kiếm khắp nơi này, hắn đã hỏi tất cả những người có thể hỏi, mỗi manh mối đều không bỏ qua. Trương Phạm nói cho hắn biết, Ninh Lan đã chuyển tất cả thu nhập của mình vào thẻ của mẹ. Khi ấy hắn đã có linh cảm, dù tới đây bao nhiêu lần chỉ cũng là cố chấp không chịu buông bỏ khả năng cuối cùng mà thôi.
Ninh Lan như chỉ chờ hắn nói câu kia, chờ hắn bảo không cần cậu nữa là sẽ lập tức bốc hơi.
Nghĩ đến đây, Tùy Ý bỗng cắn chặt răng, trong lòng dâng lên vô vàn oán hận.
Sao đối phương có thể tàn nhẫn, nói đi là đi thản nhiên như thế, ngay cả một lời cũng không để lại cho mình.