Duy Ngã Độc Tiên - Chương 07

Duy Ngã Độc Tiên
Chương 7: Hầu quần quái nhân (thượng)
gacsach.com

Hải Long biết, nếu bây giờ mình rút mảnh đá kia ra e là Tiểu cơ linh sẽ chết ngay lập tức, rơi vào thế bế tắc đành phải cẩn thận ôm Tiểu Cơ Linh vào trong ngực, lấy hết tốc độ mà chạy nhanh về hướng Ma Vân bình, vì quá lo lắng nên hoàn toàn phát huy ra hết tiềm lực. Khi Hải Long đến được Ma Vân bình cũng là lúc Tiểu Cơ Linh hơi thở đã yếu ớt, ngực phập phồng rất là mỏng manh, sinh mệnh nó có thể tắt ngay lập tức, vừa về đến Ma Vân bình Hải Long liền thấy Linh Ngọc Tử đang thư giãn gân cốt, như là gặp được cứu tinh, Hải Long khóc lóc:

“Thập nhất sư phó, mau cứu nó, mau cứu nó giùm ta.”

Linh Ngọc Tử hôm nay mới vừa tiến đến Đằng Vân hậu kì, trong lòng cực kỳ vui sướng, đột nhiên nghe Hải Long kêu cứu nhất thời hoảng sợ. Vội đón lại. Khi chứng kiến thấy không phải Hải Long bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi:

“Đây làm sao vậy?”

Hải Long nức nở thưa:

“Ta cùng với Tiểu Cơ Linh vốn đang vui đùa cùng nhau, không nghĩ tới là đánh nó từ trên cây rơi xuống, kết quả là nó bị một tảng đá đâm trúng bị thương. Nó là bằng hữu duy nhất của ta trong này, người cũng không thể nhìn nó chết a!”

Tu chân đầu tiên là phải tu tâm, từng người tu chân chính tông đều có tâm tính từ thiện, không hề do dự, Linh Ngọc Tử vội triển pháp quyết, một luồng sáng xanh theo đầu ngón tay hắn hiện ra. “Đi”. Hào quang lóe lên, vọt thẳng vào lồng ngực Tiểu Cơ Linh. Đây là một pháp chú bình thường nhất. Hào quang lóng lánh, mệt vết thương của Tiểu Cơ Linh rốt cục không chảy máu nữa, nhưng hô hấp có vẻ không đều, nằm xụi lơ trong lòng Hải Long.

“Thế nào rồi, Thập nhất sư phó, cứu được nó không?” Hải Long lo lắng hỏi.

Linh Ngọc Tử than khẽ một tiếng, trả lời:

“Rất khó. Vị hầu tử bằng hữu của ngươi trọng thương thực sự quá nặng, hơn nữa lại mất máu quá nhiều, sợ là…”

Hải Long toàn thân chấn động, sắc mặt chuyển nhanh sang trắng bệch, có chết hắn cũng không ngờ tới chính mình trong lúc vô ý lỡ tay làm hại Tiểu Cơ Linh. Thân thể run lên nhè nhẹ, thì thào nói:

“Thật sự không còn biện pháp sao? Thập nhất sư phó, không phải pháp thuật của các người đều cao thâm hay sao, chẳng lẽ không cứu nó được?”.

Linh Ngọc Tử than thở, nói:

“Hải Long, không phải ta không muốn cứu nó, thật sự là bị thương quá nặng, trừ phi có được tiên thảo bảo vật mới có thể cải tử hồi sinh, nhưng một chút tiên thảo này dù có mơ cũng không thấy. Tuy rằng Ma Vân bình chúng ta có không ít loại, nhưng trong năm đầu thì căn bản là không có hiệu lực, chủ yếu là ba bình Ngưng lộ dịch kia cũng đã cho bọn Linh Mộc Tử rồi. Mặt khác tiên thảo được tu luyện thành đều được cất giữ ở chổ sư tổ.”

Hải Long vội la lên:

“Chúng ta bây giờ đi tìm sư tổ mau lên! Thỉnh lão nhân gia cứu Tiểu Cơ Linh.”

Linh Ngọc Tử lắc đầu, nói:

“Nơi sư tổ tọa chính là tử quan, hiện tại tất cả trên đỉnh núi đều được cường lực cấm chế, trừ phi chính người xuất quan, nếu không chúng ta ai cũng không thể vào được.”

Hải Long đột nhiên mắt sáng rực lên, giống như đã nghĩ ra cái gì, thì thầm nói:

“Có, có rồi. Thập nhất sư phó, chẳng phải lần trước bọn Linh Mộc Tử sư thúc có đem tới Tử Chi sao! Chúng ta thử dùng Tử Chi đi. Không phải Linh Mộc sư thúc nói Tử Chi có tác dụng rất tốt sao?”.

Linh Ngọc Tử khó khăn nhíu mày, tuy rằng ở Ma Vân phong địa vị của hắn so với Hải Long không cao hơn bao nhiêu, loại tiên thảo này cũng không phải hắn có thể làm chủ được, nhưng nhìn tiểu Cơ Linh sắp chết, cắn răng một cái, hai tay Linh Ngọc Tử tạo thành chữ thập, nói:

“Sư phụ à! Cái gọi là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, tuy nó chỉ là một con tiểu hầu tử, nhưng cũng là một sinh mệnh, hy vọng sư phụ không trách tội.”

Sắc mặt nghiêm túc, hướng về Hải Long nói:

“Mau, ôm nó đi theo ta.”

Hải Long mừng rỡ trong lòng, quên luôn cảm tạ Linh Ngọc Tử, vội vã ôm Tiểu Cơ Linh đi theo hắn về phía sau núi. Chuyển qua một khúc cong, lại xuyên qua một mảnh rừng nhỏ, Linh Ngọc Tử liền ngừng lại ở trước một sườn núi.

Hải Long lo lắng cho thương thế của Tiểu Cơ Linh, vừa định hỏi, đã thấy chung quanh thân thể Linh Ngọc Tử dâng lên một vòng thanh sắc quang mang nhàn nhạt.

“Thiên địa vô cực, Càn Khôn tá pháp, tâm tùy niệm động, cảnh phá chân hiện.”

Một pháp quyết kỳ dị theo tay hắn phiêu đãng bay ra, khắc ở trước mặt đất giữa sườn núi. Sườn núi rung động, tựa hồ động đất xãy ra. Linh Ngọc Tử quay qua Hải Long nói:

“Đây là nơi bình thường chúng ta cất chứa đan dược, ngươi chờ ở đây, ta vào đem Tử Chi ra.”

Khi nói chuyện đất ở giữa sườn núi nứt ra tạo thành một khe hở, Linh Ngọc Tử nhẹ nhàng đi vào.

Hải Long cúi đầu nhìn Tiểu Cơ Linh trong lòng ngực, ôn nhu nói:

“Tiểu Cơ Linh, mày ráng chịu đựng. Có Tử Chi mi sẽ được cứu ngay. Về sau chúng ta còn phải chơi đùa ở quả lâm lý chứ! Chỉ cần mi có thể tỉnh lại, ta cam đoan sau này không dùng tảng đá đánh mi nữa, mi có thể tùy ý mà dùng quả đào đập ta, được không?”.

Tựa hồ nghe được lời của Hải Long, Tiểu Cơ Linh hơi run rẩy lên một chút.

Hải Long trong lòng vui vẻ, hắn biết tối thiểu bây giờ Tiểu Cơ Linh vẫn còn sống.

Công phu không cao, Linh Ngọc Tử bước nhanh đi ra, lấy từ trong tay, đúng là chiếc hộp gỗ mà lúc trước Linh Mộc Tử đem tới. Tùy tay phẫy phẫy xuống, ý bảo Hải Long đem Tiểu Cơ Linh đặt xuống đất.

Hải Long lo lắng nhìn chăm chú, Linh Ngọc Tử mở hộp gỗ ra. Còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng Tử Chi ra sao, Hải Long đã nghe một cỗ mùi thơm ngát xông vào mũi, thấm vào ruột gan, nhất thời khiến hắn tinh thần rung lên.

Đó là một gốc cây hình dạng giống cây nấm to màu tím linh chi, cỏ linh chi Hải Long đã gặp qua, nhưng màu tím này là lần đầu tiên. Rất kỳ lạ, ở chỗ trên gốc Tử Chi này có năm sợi rễ màu vàng, nằm đều nhau, vừa thấy đã biết không phải vật phàm.

Linh Ngọc Tử cẩn thận lấy Tử Chi ra, trầm giọng nói:

“Ngươi kiềm cơ thể nó lại, đừng cho nó nhúc nhích, ta muốn trước tiên rút tảng đá kia ra.”

Hải Long gật đầu, thận trọng đè hai tay hai chân Tiểu Cơ Linh lại.

Linh Ngọc Tử hít một hơi thật sâu, cầm tảng đá bén nhọn kia khẽ quát một tiếng, mạnh mẽ rút tảng đá ra. Bởi vì trước đó hắn đã dùng sinh cơ chú che lại huyết mạch Tiểu Cơ Linh, nên khi hòn đá được rút ra cũng không có máu tươi phún. Tiểu Cơ Linh run rẩy kịch liệt, đôi mắt màu xám đã biến thành một mảnh màu đen. Hải Long vội tăng thêm lực, đè tay chân nó xuống, khiến cho hắn không thể động đậy.

Không hề do dự, Linh Ngọc Tử vạch Tử Chi trong tay ra dò xét. Nhất thời, vài giọt chất lỏng màu trắng giống như sữa chảy xuôi xuống, Linh Ngọc Tử không có ý động vào vết thương đáng sợ kia của Tiểu Cơ Linh.

Linh Ngọc Tử nhẹ nhàng nắn ép Tử Chi, làm cho nhũ dịch chảy ra càng nhiều, sau khi gốc ngũ phẩm Tử Chi khô quắt lại, hắn mới đem nhét vào trong miệng Tiểu Cơ Linh.

Ngũ phẩm Tử Chi không hổ là tiên thảo, tại nhũ dịch màu trắng kia đã có tác dụng, miệng vết thương thật lớn của Tiểu Cơ Linh khép lại rất nhanh, thịt non không ngừng mọc ra, tu bổ lại cơ thể. Tiểu Cơ Linh dần dần hết còn run rẩy, chỉ là tay chân rung động rất nhẹ. Linh Ngọc tử vận pháp lực vào trong thanh âm, trầm giọng nói:

“Này vật nhỏ, mau dùng miệng nuốt Tử Chi xuống.”

Tựa hồ nghe được lời Linh Ngọc tử nói, cổ họng Tiểu Cơ Linh bắt đầu mấp máy.

Linh Ngọc Tử bắt lấy một tay Tiểu Cơ Linh, không ngừng kiểm tra tình trạng thân thể nó, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở phào, nói:

“Hảo, tiểu gia hỏa này xem như qua được một kiếp nạn. Hải Long, ngươi vẫn phải ấn nó thế này, đợi cho Tử Chi dược hiệu hoàn toàn phát huy hết, nó mới khôi phục lại như thường.”

Hải Long cọ nước mắt ở mặt lên vai, nín khóc mỉm cười nói:

“Thập nhất sư phó, cám ơn người.”

Linh Ngọc Tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:

“Cảm tạ cái gì, ai bảo ta là sư phó của ngươi làm chi? Huống chi cứu sống một mạng đối với người tu chân cũng là điều tốt đẹp. Thế này mà Tứ sư huynh có hỏi qua, ta sẽ nói công đạo với hắn, bất quá chúng ta là vì cứu người, Tứ sư huynh hẳn là sẽ không trách gì thêm đâu.”

Tiểu Cơ Linh khôi phục với tốc độ dị thường, nửa giờ trôi qua, vết thương xuyên thấu tận lưng đã hoàn toàn khép lại, thậm chí còn mọc thêm mấy lọn lông non ở chổ thịt non. Ánh mắt màu xám một lần nữa biến thành màu đỏ, chuyển động xoay tròn, nó coi như là nhân họa đắc phúc, ngũ phẩm Tử Chi chẳng những trị thương mà còn cải biến hoàn toàn thể chất của nó, con khỉ tầm thường giờ đã thành linh thể.

Sau một lúc lâu, Linh Ngọc Tử cẩn thận kiểm tra Tiểu Cơ Linh lần nữa, quay qua Hải Long gật gật đầu, nói:

“Tốt lắm.”

Hải Long lúc này mới buông hai tay ra, liền lấy một tay nựng lên má Tiểu Cơ Linh một cái

“Ngươi cái con vật nhỏ, thật sự làm ta sợ chết khiếp, mi đã không chết, thật là tốt quá, thật là tốt quá.”

Tiểu Cơ Linh ánh mắt nhu hòa, dùng hầu trảo nhỏ nhắn vỗ vỗ lên đầu Hải Long.

Hải Long quệt nước mắt trên mặt, nói:

“Mi mau trở về nha đi, ngày mai ở quả lâm tìm ta chơi đùa tiếp.”

Tiểu Cơ Linh dường như hiểu được nên gật gật đầu, từ trong lòng Hải Long bước xuống, hết nhìn Linh Ngọc Tử lại nhìn Hải Long, lúc này mới chịu bỏ đi. Ngay khi chạy sắp khuất dạng, đột nhiên nó dừng chân, quay đầu lại nhìn Hải Long thật sâu. Hải Long phất tay về phía nó, Tiểu Cơ Linh lúc này mới biến mất vào rừng.

Thở dài một hơi, Hải Long đặt mông ngã xuống đất, vỗ vỗ lồng ngực mình, giờ mới phát hiện y phục của mình đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Linh Ngọc Tử ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói:

“Hải Long, không ngờ tâm ngươi thiện như vậy. Bây giờ yên tâm rồi.”

Hải Long gật đầu, cảm kích nói:

“Cảm ơn thập nhất sư phó.”

Cứu được một sinh mệnh, Linh Ngọc Tử tâm tình rất tốt, nói:

“Dù sao hiện tại không có việc gì, ta sẽ dạy cho ngươi pháp lực ứng dụng ha.”

Hải Long hiện giờ cảm thấy bớt hứng thú đối với chuyện tu đạo, nói:

“ Vậy cũng được, ta sẽ cố mà học thật giỏi.”

Linh Ngọc Tử cười khổ nói:

“E là trong thiên hạ nói chuyện với sư phụ kiểu đó chỉ có một mình tiểu tử ngươi. Pháp lực là một loại năng lượng dựa vào tinh thần lực của chúng ta hấp thụ thiên địa vạn vật linh khí trong thiên hạ mà có. Thiên tâm quyết chính là phương pháp hấp thụ, mà mỗi ngày lúc ngươi tu luyện, chính là quá trình hấp thu. Muốn pháp lực này vận dụng hợp lý thật ra rất đơn giản. Chỉ cần dựa vào ý niệm của ngươi là có thể.”

Hải Long nghi hoặc hỏi:

“Ý niệm?”

Linh Ngọc Tử tỏ ra nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu, nói:

“Đối, chính là ý niệm. Ý niệm là công cụ khống chế pháp lực tốt nhất. Ví dụ khi ngươi leo núi, ngươi hay dùng ý niệm khống chế pháp lực vào hai chân, như vậy sẽ thoải mái hơn. Hay khi ngươi đang đốn củi, thường dùng ý niệm khống chế pháp lực chuyển lên tay, hiểu rõ chưa.”

Hải Long gật gật đầu, hỏi thêm:

“Vậy khi đi đại tiện nếu ta đem pháp lực vận đến mông, vậy có hay không cảm giác sung sướng một ít.

Vốn Linh Thông Tử vừa mới chuẩn bị bắt đầu tu luyện buổi chiều, đột nhiên nghe Hải Long tru lên thê thảm một tiếng, không khỏi ngưng thần nghe ngóng.

“A! Thập nhất sư phó, sao người lại ra sức đánh ta, đau quá a! Đầu của ta đâu phải chổ thi triển công phu.”

“Ta đánh ngươi chính là, thể diện Ma Vân Bình chúng ta bị ngươi làm mất hết.”

“Ta, ta chỉ thắc mắc một vấn đề thôi mà! Chẳng lẽ pháp lực không thể vận đến mông sao?”

Nghe đến đó, Linh Thông Tử thiếu chút nữa bị té xuống giường, cuối cùng hắn hiểu tại sao Hải Long bị đánh. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm, phong bế các giác quan lại, bắt đầu tu luyện.

Sáng sớm, tỉnh táo lại sau khi tu luyện theo Thiên Tâm quyết, đêm qua tu luyện dường như khác với trước kia, có Linh Ngọc Tử giảng giải, Hải Long cảm giác được tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của mình nhanh hơn trước rất nhiều. Trong cơ thể cổ nhiệt lưu thông càng thêm thuần hậu một ít.

Hoạt động gân cốt xong, Hải Long bước ra khỏi phòng, hắn biết các vị sư phó vẫn phải tu luyện đến giữa trưa mới có thể đứng dậy, hôm nay cũng không có việc gì làm, hay là như cũ, đi tìm Tiểu Cơ Linh a, không biết nó hoàn toàn bình phục vết thương chưa. Tốt nhất là không nên có di chứng gì. Nghĩ đến đây, Hải Long bước nhanh về hướng Quả Lâm.

Vừa đi, hắn theo bản năng dựa theo lời của Linh Ngọc Tử nói hôm qua, đem pháp lực trong cơ thể mình ngưng tụ lại đưa xuống dưới chân, một loại cảm giác kỳ diệu nháy mắt truyền khắp toàn thân, trong phút chốc, hắn cảm thấy như chính mình bay lên, trọng lượng cơ thể cực kỳ bé nhỏ, tùy ý phóng ra một bước, tự nhiên thân thể khinh phiêu di động về trước khoảng cách ba thước. Trong lòng vui vẻ, Hải Long dùng sức bước trên mặt đất, hắn muốn nhìn thử xem tốc độ của mình đã tăng đến cảnh giới tột cùng nào.

Nhưng, không như mong muốn, lần này hắn dùng một chút lực lại phá hủy Thiên Tâm quyết vô vi đích thực, chẳng những không tăng tốc độ lên, mà ngược lại thân thể một lần nữa biến trọng. Việc này đột nhiên biến hóa trong lúc nhất thời Hải Long không thích ứng kịp, dưới chân lảo đảo một chút, suýt nữa là ngã sấp xuống.

Hải Long hoảng sợ, thử dò xét thân thể, trong đầu chợt léo linh quang, nhất thời hiểu được sai lầm của mình. Thở sâu một cái, lại đem ý niệm tập trung đến hai chân, hoàn toàn thả lỏng tâm hồn, thật tự nhiên bước ra từng bước. Cảm giác khinh phiêu một lần nữa trở lại, tới cảnh giới vô vi, lần này bay ra hơn năm thước. Vì bảo trì ở cảnh giới này, Hải Long cố nén nội tâm đang vui sướng, tận lực kiềm lại tâm tình cho bình thản.

Quả nhiên, suy nghĩ của hắn chính xác, thân thể tựa như lá khô phiêu phiêu lướt đi, chỉ cần mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, cảnh vật xung quanh liền trôi qua rất nhanh, thi triển công phu nho nhỏ một lát đã đi tới bên trong rừng quả. Tốc độ cực nhanh, so với bình thường ước chừng mất chưa tới một nữa thời gian.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3