Em Là Nhà - Chương 92
Em Là Nhà
Chương 92
Thứ bảy của hai tuần sau đó, mình ra quán sớm hơn mọi ngày, lần này là bắt xe chứ không được người yêu đèo đi.
Hôm qua anh có bạn từ Đức sang chơi. Mà anh ấy bay chuyến đêm muộn nên giáo sư ra sân bay đón mà không đánh thức mình. Sáng nay đọc tin nhắn mới biết, anh đưa bạn về chỗ phố Huế rồi, nói khi nào hai người ngủ dậy sẽ ra quán mình ăn sáng.
Mình tất nhiên tới sớm chuẩn bị, bạn anh mà, cẩn thận kĩ càng một chút cho anh mát mày mát mặt.
Khổ mà hai ông này chắc mệt hay sao, đợi mãi tới 9 giờ còn chưa thấy tăm hơi, thấy mỗi thằng Tùng vừa vào đã oang oang.
-“Nguyệt, làm tôi ít bánh bột lọc nhân tôm to đi…”
-“Tôm éo nào chả thế, mày lắm chuyện.”
-“Bà ý, anh cả mà chỉ cần thích thôi là bà làm ngay đấy, tôi thì mỏi miệng…”
Không biết nó ăn phải cái bả gì nữa, tự dưng lại tị nạnh làm mình đành phải xuống bếp. Lúc lên thì thấy thằng bé đang ngồi nốc rượu rồi, trông rất là sầu đời.
-“Hạnh phúc à, nghĩ người ta hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, mà cuộc sống, nó lại đíu đơn giản như thế…”
Mịa cái thằng dở hơi, đầu đập vào đâu rồi à?
-“Bà nghĩ xem, tôi có nên ích kỉ mà cho bản thân mình một cơ hội?”
-“Hội hiếc éo gì, mày dở à?”
Nó gắp miếng bánh, vừa ăn vừa lèo nhèo.
-“Nếu bà có lấy anh cả thì nhất định không được ở nhà làm nội trợ, phải giữ quán bánh hiểu chưa? Nói cho mà biết, phụ nữ không kiếm ra tiền là đàn ông nó khinh đấy, không phải ai cũng tốt như tôi đâu, hàng tuần tôi còn tới ăn…”
-“Rồi.”
-“Tôi đường hoàng trính chực, tôi không thẹn với bà…nhưng…”
-“Nhưng sao?”
-“Tôi thẹn với lòng mình…”
Uầy, mịa nhà nó, choáng!
Mình đíu quen thằng bé nó như này, tự dưng thấy lo lo, Tùng ơi, sốt hả?
-“Buồn quá…”
-“Chú ẻo lả thế này chị nhìn éo quen, có chuyện gì thì nói ra, đàn ông đàng ang, vớ vẩn…”
-“Nói bà hiểu được à, bà đíu cần biết.”
Nó lại nốc tiếp, mình thì ngó đồng hồ, sốt ruột, mãi chẳng thấy anh đến, gọi cũng không được.
Điện thoại vừa hay báo tin nhắn, số này mình xoá khỏi danh bạ lâu rồi, nhưng nhìn qua đuôi vẫn biết số con Vi.
“Phòng 0801, khách sạn Nikko, 84 Trần Nhân Tông. Đừng buồn nhé cưng, có trách cũng chỉ trách được bản thân mày vô dụng mà thôi.”
Đọc xong chân tay mình run rẩy kiểu gì ý, muốn nghĩ nó chỉ trêu tức mình thôi mà trong lòng cứ thấy bất an, không sao trấn tĩnh nổi. Rốt cuộc thấy mình cứ như thế, thằng Tùng tức quá đành chở mình ra địa chỉ đó.
Vừa gặp con bé tiếp tân hỏi thì đã được đưa khoá phòng. Nó bảo có chị Mai gửi cho chị. Nghe đến tên con Vi đã biết chuyện không tốt lành gì rồi, giờ cả con Mai cũng tham gia, không hiểu điều gì đang chờ mình đây.
Năm phút ấy, có lẽ là năm phút dài nhất đời mình. Trong đầu liên tục cầu nguyện, đừng là chuyện ấy, đừng là chuyện ấy.
Trời sập cũng được, nhưng đừng!
Cánh cửa mở ra, trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh, sao bảo bảo đi đón bạn?
Vì đâu mà…
Nó, thân thể trần trụi chỉ được bao bọc bởi tấm chăn mỏng, kín hở hững hờ.
Nó, nước mắt như suối.
-“Thầy đừng thấy áy náy, cũng là lỗi của em, chúng ta tối qua đều mất kiểm soát.”
-“Em không cần thầy phải chịu trách nhiệm, em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, em sẽ giúp thầy giấu Nguyệt.”
Ai đó nói cho mình là đang xem phim đi!
Chỉ trong phim mới có cảnh như này, phải không?
Không đâu, trong phim cũng không máu chó như thế, ít ra trong phim mấy con điếm đấy còn lao vào trách cứ người đàn ông, mắng chửi anh ta làm mất đời con gái, đòi anh ta bồi thường, đòi cưới, đòi tiền.
Mà bây giờ, con này, quả thật, nó cao thượng quá, thánh mẫu quá.
Nó chơi một vố, đúng là mình chỉ biết nghẹn.
Đắng.
Mày kiêu kỳ lắm cơ mà? Rồi giờ sao? Mày hết cách rồi nên học con Vi à?
-“Thằng chó, cái loại học thức giả, hôm nay tao đánh chết mày…”
Mình nghe tiếng thằng Tùng phẫn nộ, rồi tiếng đánh nhau. Cũng không hẳn đánh nhau, chỉ một người đánh, còn một người ngồi yên chịu đòn.
-“Đừng Tùng, chị xin mày, trai gái mất tử chủ phát sinh chuyện đó là bình thường mà, thầy vẫn là người yêu Nguyệt, chị sẽ không xen vào…”
-“Đờ mờ con cờ hó, ngậm mõm vào không bố mày giết cả họ bây giờ.”
-“Được, đánh thì đánh tao, đừng đánh thầy…”
…
Mọi thứ, tan tác, hỗn loạn.
Mình cứ đứng như vậy, người cứng đơ, mãi sau mới mở miệng được.
-“Dừng lại.”
-“Bà còn bênh? Ngu vừa thôi!”
-“Dừng lại, lũ này để tao xử.”
Mình không rõ lúc đó mình hét to mức nào nữa, lửa giận ngùn ngụt. Tiện tay cầm lấy cái ghế đẩu trong phòng, tiến về phía đó.
-“Thế này là sao? Anh nói tôi nghe? Tôi dâng đến tận miệng anh không ăn? Hoá ra là chê tôi? Hoá ra là đú đớn với con chó này hả?”
Ai đó nhìn mình, ánh mắt tội lỗi lắm, mà không nói nửa lời.
Tối qua không có chuyện gì cả, Nguyệt, em nghe anh.
Anh có thể vừa ôm mình, vừa đưa ra lời giải thích như thế mà.
Hoặc có thể bảo, anh không biết gì cả, là anh bị hại.
Hoặc cùng lắm thì anh chỉ trót dại chơi bời một đêm, người anh yêu vẫn là em.
Có trăm có ngàn lý do, anh à, cớ sao anh không biện minh?
Sao nỡ làm em đau đến thế này?
-“Em ra tay đi.”
Hà Quốc Trung!
Ghê gớm thật.
Rốt cuộc anh muốn bức chết tôi phải không?
Anh nghĩ tôi không dám à, anh nghĩ tôi yêu anh nên thương anh, xót anh, anh nhầm rồi?
Tự tin quá đấy, được, hôm nay tôi giết, tôi phang vỡ đầu anh. Mình khi ấy máu sôi lắm rồi, điên điên loạn loạn, hai tay siết ghế chặt hơn, giơ lên cao.
Nói chung mình chính xác là cái loại mồm to nhưng đíu được tích sự gì cả. Chưa kịp phang người ta đã thấy trước mặt tối sầm, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng dâng lên tê buốt tới tận đỉnh đầu, rồi đột nhiên thấy người như hẫng đi, mất hết mọi tri giác.
Sau đó ngất xỉu, không còn biết gì nữa.
Đến đi bắt gian còn không xong, nhục, quá nhục!