Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối - Chương 74
Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối
Lãnh Hàn Minh Nguyệt
www.gacsach.com
Chương 74
Dạ Nguyệt mơ hồ tỉnh dậy, cô giật mình muốn ngồi bật dậy nhìn quanh, ai ngờ tay chân của cô điều bị còng số tám còng vào bốn góc giường trên chiếc giường kiểu công chúa, Dạ Nguyệt không thể tin được vùng vẫy cơ thể, nhưng dĩ nhiên tất cả đều là vô ích. Dạ Nguyệt đen mặt, cô lại bị bắt cóc lần thứ ba từ khi chính thức trở thành nhân vật chính của bộ truyện này a, tác giả hình như lạm dụng cái chuyện bắt cóc này quá rồi đó nha ~
Đang suy nghĩ thì đèn phòng vụt tắt, chỉ còn lại một mảnh tối mịt, Dạ Nguyệt hoảng hốt cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Đột nhiên ánh đèn huỳnh quang đỏ rực sáng lên, cũng làm cho căn phòng chìm trong không gian đỏ thẫm mơ hồ như máu, có khả năng đánh mạnh vào giác quan nhạy cảm của người bên trong.
“Như thế nào? Có cảm thấy kích thích không?” người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ chiếc ly, chất lỏng màu đỏ sóng sánh như hòa vào cùng một thể với ánh đèn đỏ mơ hồ mộng ảo.
Dạ Nguyệt ngạc nhiên ngẩn đầu lên cao nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi vắt chéo chân trên ghế salong, phía sau hắn ta là bốn người đàn ông cao to lực lưỡng vận vest đen, còn bên phía tay phải là một người đàn ông khác đang chỉnh sửa lắp đặt thiết bị máy camera, cô nhận ra ngay đó là người đàn ông giả trang trong toilet nữ.
RẦM! XOẢNG! Người đàn ông trẻ tuổi thấy cô không trả lời, hắn ta ném chiếc ly xuống nền đất, tức giận đứng dậy bước nhanh về phía Dạ Nguyệt, nắm lấy tóc cô giựt mạnh lên để cô đối mắt với hắn ta: “Nhớ tao là ai không?”
Dạ Nguyệt đau đến muốn chảy nước mắt nhưng cô cố kìm nén lại, trừng lớn mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, làm sao mà cô không biết hắn ta là ai, người có khuôn mặt tương tự như anh đến năm phần này.
Thấy Dạ Nguyệt trừng mắt, Lăng Trí Thanh lửa nóng bốc cao đến tận đầu, phẫn nộ siết tay vào cổ Dạ Nguyệt, vừa bóp thật mạnh vừa rít lên: “CON ĐÀN BÀ KHỐN KIẾP, MÀY DÁM TRỪNG TAO?”
Dạ Nguyệt đột nhiên bị mất thở, cô há miệng thật to, cố gắng hít lấy không khí nhưng không được, tay và chân đều bị còng nên không thể kéo tay hắn ra, cô bất lực giãy giụa điên cuồng với tia hy vọng mỏng manh thoát khỏi bàn tay lạnh giá đó, khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì không thở được.
“Như thế nào? Còn dám trừng tao? Mày còn dám trừng tao không hả con ***?” Lăng Trí Thanh vừa bóp mạnh vào cổ Dạ Nguyệt vừa bật cười rít gào điên cuồng.
Ngay lúc cô sắp ngạt thở chết, thì người đàn ông chỉnh camera cúi đầu lên tiếng: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong”
Lúc này Lăng Trí Thanh chợt như bừng tỉnh, hắn ta nhanh chóng buông cổ Dạ Nguyệt ra, vết bầm năm ngón tay hằn lên trên cổ cô, Lăng Trí Thanh nhìn thấy liền cười lạnh, vươn tay vuốt ve vào vết đỏ bầm trên cổ cô: “Tao sẽ không để cho mày chết một cách nhẹ nhàng như vậy đâu”
Nói rồi Lăng Trí Thanh buông tóc cô ra, đứng thẳng dậy búng tay một cái, một người đàn ông trên tay là chiếc hộp nhỏ nhắn, bước về phía Lăng Trí Thanh rồi đưa chiếc hộp cho hắn ta.
Cùng lúc đó, ba người đàn ông còn lại bước đến giá sách bên phía tay phải chiếc giường, tách giá sách ra làm hai phần, từ từ để lộ ra một cái tủ âm tường lớn phía sau. Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là những món đồ được để bên trong đó, tất cả đều là những vật phẩm... dành cho những người có sở thích SM.
Dạ Nguyệt đang cố gắng hít thở thì nhìn thấy những thứ đồ cực kì bắt mắt đó dần dần lộ ra phía sau giá sách, nhất thời cô quên cả thở, khuôn mặt cô chuyển qua tái nhợt không còn chút máu, cơ thể tự động run rẩy lúc nào mà không hay.
Lăng Trí Thanh nhìn thấy vẻ mặt của cô, cảm thấy cực kì hài lòng cùng khoái chí, ngồi xuống trên giường, vươn tay vuốt ve vào tóc cô, dần dần chuyển xuống hai bên gò má cô, đáy mắt lạnh giá cười biến thái: “Yên tâm, hôm nay cưng sẽ được hưởng thụ khoái lạc mà tên khốn đó chưa bao giờ có đủ khả năng mang đến cho cưng”
Nói rồi hắn ta mở chiếc hộp ra, lấy ra một bình thủy tinh nhỏ, bên trong bình là thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh, quăng chiếc hộp đi, hắn ta ngẩn đầu lên nhìn Dạ Nguyệt cười lớn điên cuồng đến rợn tóc gáy: “Đến giờ chơi rồi”
Dạ Nguyệt đang nổ lực tránh đi những cái vuốt ve ghê tởm của Lăng Trí Thanh thì cô lại nhìn thấy bình thủy tinh trên tay hắn, cô không phải đứa ngu mà không đoán được thứ chất lỏng bên trong bình là thứ gì, chỉ có thể là thuốc kích dục hoặc là thuốc mê thôi.
Tất cả những chuyện cùng những lời nói mà Lăng Trí Thanh vừa làm, cô có thể chắc chắn, Lăng Trí Thanh, hắn ta không hề có ý định muốn dùng cô như thứ công cụ để trao đổi với Hiên, mà hắn ta muốn... điều hắn ta muốn chính là hủy hoại cô...
Nghĩ đến đây, Dạ Nguyệt càng hoảng hốt giãy giụa như điên như dại, giãy giụa điên cuồng trong tuyệt vọng, cô không muốn, cô không muốn, cô không muốn... ngay tại chỗ còng tay và chân của cô vì bị giãy giụa mạnh mà bắt đầu chảy máu, màu đỏ rực rơi xuống thấm vào ga giường trắng tinh nở rộ ra trông vô cùng bắt mắt.
Lăng Trí Thanh đứng dậy, vươn tay bóp mạnh lấy cằm Dạ Nguyệt, bắt buộc cô phải mở miệng ra nhưng Dạ Nguyệt kiên quyết cắn chặt răng liều chết với hắn ta, đầu cố gắng lắc qua lắc lại thật mạnh nhằm tránh đi thứ chất lỏng ghê tởm đó.
Lăng Trí Thanh không thể đổ thuốc vào miệng cô, tức giận trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt tàn độc, lạnh lẽo quát lên với đám đàn ông đứng phía sau: “KHỐN KIẾP, ĐẾN CẠY MIỆNG NÓ RA CHO TAO”
Hai tên đàn ông bước nhanh lại, một tên mạnh bạo bóp cằm cô thật mạnh, tay còn lại nắm lấy tóc cô kéo mạnh ra phía sau cũng để giữ đầu cô không thể nhúc nhích nữa, miệng gầm lên: “Mở ra”
Còn một tên cạy răng cô ra, cho đến khi xuất hiện một chỗ hở nhỏ thì Lăng Trí Thanh nhanh như chớp đổ thứ chất lỏng màu vàng nhớp nháp vào trong miệng cô.
Dạ Nguyệt lập tức phun thứ chất lỏng ghê tởm đó ra, cố gắng không nuốt vào một giọt nào, có chết cô cũng không nuốt cái thứ đáng nguyền rủa này, cô không thể tưởng tượng được bản thân sau khi nuốt vào sẽ trở thành “cái thứ” gì.
Thấy vậy, Lăng Trí Thanh giận dữ đẩy tên đàn ông ra, tự tay bóp mạnh vào miệng cô, chặn miệng cô lại, quyết không cho cô phun nữa, âm hàn rít lên: “Con đàn bà khốn kiếp, nuốt vào cho tao, mày nuốt vào cho tao, có nghe không, NUỐT VÀO!”
Dạ Nguyệt không cam tâm, đầu cô lắc điên cuồng, nhưng cuối cùng dưới sức mạnh phẫn nộ đó, cô không thể chống trả cũng không thể phun ra được nữa, mắt cô bỗng dưng nóng lên, mẹ kiếp, Lăng Trí Thanh, tên khốn nạn, cho dù cô có chết có làm ma cô cũng nhất quyết không tha cho hắn.
Mắt thấy Dạ Nguyệt không cam tâm bị ép nuốt hết phần chất lỏng còn lại, Lăng Trí Thanh lúc này mới chuyển từ phẫn nộ sang vẻ mặt hả hê, vừa cười đểu biến thái vừa búng tay, cho hai tên đàn ông đó tháo còng tay còng chân của cô.
“Nào, bắt đầu đi, thể hiện ra cái dâm tiện của cưng đi” Lăng Trí Thanh cong khóe môi, vẻ mặt như xem kịch vui quan sát cô. “Bốn đứa bây, chuẩn bị đi”
Bốn tên mặt vest đen cúi đầu vâng dạ, rồi nhanh chóng cởi quần áo của mình, bên trong bọn hắn đã mặc trước bộ quần áo da người bó sát trông cực kì quái đản.
Dạ Nguyệt đột nhiên được thả tự do, cô lập tức đưa tay lên móc họng mình, hy vọng có thể ói ra, nhưng đáng tiếc một chút cô cũng không có ói ra được.
Chỉ mười giây sau, cô có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng như lửa bắt đầu chạy khắp cơ thể mình, cảm giác nóng đến muốn thiêu cháy cả cơ thể, trước mặt mọi thứ dường như bắt đầu quay cuồng, mơ mơ hồ hồ như mộng ảo. Dạ Nguyệt cố gắng đứng dậy khỏi giường hướng về phía cửa, lảo đảo muốn chạy thoát khỏi nơi này...
Vừa chạy đến cửa, cô mới phát hiện cửa đã bị khóa, Dạ Nguyệt đầu óc quay cuồng tông mạnh cả người vào cửa mấy lần... vẫn không được, cô đập mạnh cửa trong vô vọng, cơ thể cô càng lúc càng nóng rực đau đớn, cảm giác trống rỗng dần xâm chiếm lấy đầu óc cô, trước mặt càng lúc càng mơ hồ, Dạ Nguyệt như đau đớn quằn quại giẫy giụa điên cuồng trên đất...
Hiên, cứu em!
Dạ Nguyệt có thể mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng cười đểu lạnh lẽo đầy giễu cợt của Lăng Trí Thanh cùng với lời nói rét lạnh của hắn ta: “Quay lại từ đầu đến cuối, tuyệt đối không được bỏ sót đoạn nào, tao muốn thằng khốn đó phải nếm trãi phẫn nộ cùng tuyệt vọng đến tột cùng...”
Nghe đến đây, khuôn mặt anh như hiện lên trong trí óc mơ hồ của cô, đôi mắt ấm áp nhu tình nhìn cô, đôi môi cong lên mỉm cười với cô, cùng với tiếng nói trầm thấp đầy từ tính gọi cô "Vợ yêu".
Anh đâu rồi? Sao anh không đến cứu em?
Đột nhiên, Dạ Nguyệt nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo lóe lên xoẹt qua mắt cô, cô nhào về hướng đó chụp lấy con dao gọt trái cây trên bàn thủy tinh.
Nhất thời máu bắn ra tung tóe.
...
Cả năm người đàn ông, ngay cả Lăng Trí Thanh mắt mở lớn không thể tin được nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt, dùng con dao bén nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay của mình.
Dạ Nguyệt hét lên đau đớn, nhưng cũng đồng thời cơn đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay đó lại giúp cho cô tỉnh táo được phần nào.
"Còn không mau đến giữ nó lại" Lăng Trí Thanh là người đầu tiên bừng tỉnh, quát lên. Hắn ta không ngờ cô ả có thể tự đâm mình để chống lại tác dụng của thuốc như vậy, ngay cả một người đàn ông sành đời từng trải cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn thuận theo nhu cầu thỏa mãn nhục dục nguyên thủy của bản thân, vậy mà...
Nhưng Lăng Trí Thanh càng cười đến sung sướng, như vậy "chơi" mới càng thú vị kích thích chứ, một khi video này được tung ra thị trường thì chắc chắn sẽ trở thành một trong những video hot nhất với tiêu đề: “Một đêm sung sướng cuồng nhiệt của “vợ yêu” tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn O & Y Lăng Chi Hiên”.
Nghĩ đến đây, Lăng Trí Thanh không nhịn được lại bật cười cuồng dã như điên dại, hắn muốn cho cả thế giới biết, tên khốn đó chỉ là tên bất lực vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không có đủ khả năng bảo vệ được.
Bốn người đàn ông nghe tiếng quát mới giật mình hồi hồn, chạy về phía Dạ Nguyệt định bắt cô lại.
"Lôi nó lên giường, để thuốc phát huy tác dụng, tao muốn thấy nó bộc lộ bản chất dâm tiện chuyên quyến rũ đàn ông của nó" Lăng Trí Thanh phất tay, đang muốn trở về ghế salon ngồi xem kịch vui sắp diễn ra thì nghe tiếng thét của Dạ Nguyệt.
"CÚT! Tránh xa tao ra" Dạ Nguyệt quơ dao loạn xạ trong không khí, giờ phút này đầu óc cô không thể tỉnh táo mà nhìn thấy được rõ ràng xung quanh, nhưng cô có thể nhìn thấy được những bóng đen cao lớn đầy sát khí đang nhào về phía mình.
"Ngoan, cô gái nhỏ, mau đưa dao cho anh, chúng ta cùng nhau chơi thật vui, có được không?" một tên trong bọn chúng thấy không thể dùng cương với cô, đành giở giọng đểu giả, dâm dục biến thái đến nổi cả da gà với cô. "Đưa dao cho anh, anh sẽ làm cho cả hai ta cùng sung sướng, nha cục cưng"
Ba tên còn lại nghe vậy cũng cười đến thật mờ ám, giọng điệu muốn bao nhiêu đen tối là có bấy nhiêu đen tối: “Nào, đến đây với bọn anh, chúng ta cùng sướng”
"BIẾN! Biến khỏi mắt tao..." Dạ Nguyệt vẫn không khuất phục, mơ hồ nghe những lời đó cô chỉ muốn giết hết bọn khốn đó ngay tại chỗ, cô lại vung dao lên, đâm mạnh thêm lần nữa vào lòng bàn tay của mình, máu lại phún ra không ngừng.
Cơn đau đớn từ trong lòng bàn tay cùng với cơn đau đớn nóng rực trong lồng ngực như đang đấu tranh mâu thuẫn lẫn nhau, cô cố gắng dùng cơn đau trên tay kìm chế lại mãnh liệt đang dâng trào bên trong cô.
Đột nhiên, cô nghe giọng nói quen thuộc, hình ảnh mơ hồ của anh dần mơ hồ xuất hiện trước mắt cô: "Bảo bối ngoan, đưa dao cho anh, đừng tự làm tổn thương mình như vậy, anh đau lòng lắm có biết không?"
Dạ Nguyệt nhíu mày nghi ngờ gọi: "Hiên!?"
"Anh đây bảo bối, mau, đưa dao cho anh" Lăng Trí Thanh cong khóe môi vừa giang hai tay vừa bước về phía cô.
"Hiên, anh đến cứu em?" Dạ Nguyệt đang định buông con dao loạn choạng chạy về phía anh, thì bất ngờ cô đứng lại, vừa đâm mạnh vào trong lòng bàn tay lần thứ ba vừa thét lên: "Mày không phải là Hiên, CÚT ĐI!"
Nói xong Dạ Nguyệt cũng té bật nhào xuống, khổ sở đau đớn giẫy giụa quằn quại trên nền đất, cơ thể cô thật sự nóng đến muốn nổ tung ngay lập tức, giống như có hàng ngàn con côn trùng đang bò loạn khắp nơi, cô không chịu được nữa, Hiên... Hiên... ôm em đi... Hiên...
"Đến rồi, kéo nó lên giường" Lăng Trí Thanh hừ nhẹ, ra lệnh cho bốn người phía sau, bước về ghế salon ngồi xuống nghỉ mệt, đối phó với con đàn bà điên này thật tốn calo của hắn ta.
Nhưng cũng chính lúc này cửa phòng đột nhiên bị đạp thật mạnh, bay thẳng vào bên trong phòng, rơi mạnh xuống đất tạo thành tiếng động thật lớn, khiến cho cả đám trong phòng giật mình nhìn ra cửa.
Lăng Chi Hiên dẫn đầu đoàn người xuất hiện phía sau cánh cửa.
“Mẹ kiếp” Lăng Trí Thanh nhìn thấy anh thì mặt đen như đáy nồi chửi thề, hắn ta có để người canh giữ khắp nơi trong khu nhà, vậy mà một chút tiếng còi báo động có kẻ đột nhập cũng không có.
Lăng Chi Hiên quét mắt nhìn khắp phòng, đột nhiên anh cứng cả người nhìn cô gái nhỏ của anh đang giẫy giụa trên nền đất lạnh lẽo, khắp cơ thể đều là máu đỏ tươi, mùi máu tươi nồng nặc cũng đồng thời sộc thẳng vào mũi anh, đánh mạnh vào giác quan của anh làm anh choáng váng.
“NGUYỆT!” Lăng Chi Hiên gầm lên, chạy thẳng về phía cô gái nhỏ bên cạnh bàn, con dao sáng loáng lạnh lẽo vẫn còn đang cắm vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của cô, anh nhanh chóng kiểm tra khắp cơ thể cô, ngoại trừ vết thương do con dao đâm xuyên qua ở lòng bàn tay thì còn lại chỉ là vết thương ở ngoài da, máu trên quần áo cô là do vết thương trên tay do cô giãy giụa dữ dội mà vấy ra...
Dương Lãnh Thiên, lão quản gia cùng với những người đàn ông vận vest đen cũng xông thẳng vào trong phòng ngay phía sau anh, nhìn thấy cảnh tượng đó cũng nhất thời sững sờ cả người, rồi tiếp theo bị tiếng gầm của anh mà làm cho giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng chạy vào giao chiến với những người bên trong phòng.
Lăng Chi Hiên ôm lấy cô gái nhỏ, kìm lấy cơ thể cô để cô không giãy giụa nữa để tránh máu chảy càng nhiều: “Bảo bối... không sao rồi... không sao rồi... anh đến rồi đây... Bảo bối”
Nhưng anh lập tức nhận ra điều bất thường, cô không chỉ vùng vẫy do đau đớn ở tay mà dường như cô đang đấu tranh chống lại thứ gì đó, ngay cả ý thức cũng đang dần mất đi, ngay cả anh mà cô cũng không nhận ra, chỉ nhíu mày vùng vẫy, luôn miệng như rên rỉ thều thào "Buông tao ra, buông tao ra..."
“Gọi Trình Ân đến đây ngay lập tức” Lăng Chi Hiên gầm lên, rồi anh quay qua nhìn Lăng Trí Thanh cùng với năm người nữa đang bị đè xuống nền đất, nghiến răng nói. “Mày đã làm gì cô ấy?”
Lăng Trí Thanh bị đè đầu xuống nền đất nhưng vẫn ngoan cố vùng vẫy, nghe Lăng Chi Hiên hỏi, hắn ta chỉ đột nhiên bật cười như điên dại, cũng không hề trả lời anh.
Dương Lãnh Thiên lôi cổ một tên mặc đồ bó sát, lạnh lùng rít lên: “NÓI!”
Nhưng cả năm tên đột nhiên miệng phun ra một ngụm máu tươi, chết ngay tại chỗ.
Dương Lãnh Thiên kiểm tra thì thấy cả năm tên đều đã cắn lưỡi tự sát, đáy mắt anh xoẹt qua tia sáng tỏ: “Cách làm này chỉ có thể là người của Lăng gia”
Nghe đến Lăng gia, Lăng Chi Hiên liền nghĩ ngay đến Lăng Tĩnh, chỉ có lão ta đứng sau xúi giụt Lăng Trí Thanh mới có chuyện như hôm nay.
“Chủ Tịch” lúc này lão quản gia đưa camera lại cho Lăng Chi Hiên, phát lại đoạn video đã quay trước lúc anh xông vào.
Càng xem, mặt Lăng Chi Hiên càng tối sầm lại, không khí quanh thân nhanh chóng như rơi vào hầm băng, gân xanh nổi lên đầy trán, đáy mắt đen thẳm sâu hút như đáy vực sâu không đáy, lóe lên tia ngoan độc, tay siết chặt lại thành nắm đấm, xem đến cuối cùng anh không nhịn được nữa, bóp nát camera trên tay, nếu không phải lúc này anh còn phải ôm để kìm giữ vợ yêu thì anh nhất định đến bóp chết Lăng Trí Thanh ngay tại chỗ.
Nhưng đồng thời anh cũng không muốn Lăng Trí Thanh cùng lão già đó chết dễ dàng như vậy, anh phẫn nộ phóng con dao đã rút ra khỏi tay cô về phía Lăng Trí Thanh, nhất thời cả căn phòng đều là tiếng thét đau đớn của Lăng Trí Thanh, con dao cắm sâu vào bên vai trái của hắn ta.
Đúng lúc này Trình Ân cũng vừa chạy đến, nhìn thấy bình thủy tinh còn sót lại vài giọt chất lỏng màu vàng sóng sánh cùng với tình trạng của Dạ Nguyệt, Trình Ân nhíu nhíu mày rồi anh bất ngờ giật mình hỏi: “Không xong rồi, phu nhân trúng thuốc kích dục này đã qua bao nhiêu lâu rồi?”
Lăng Chi Hiên thấy thái độ của Trính Ân, anh nhíu mày, nhớ lại thời gian trên máy camera rồi lại nhìn đồng hồ trên tường: “Khoảng 45 phút hơn, rốt cuộc đây là loại thuốc đáng chết gì?”
Trình Ân lập tức lôi bông băng cầm máu vâng vâng... từ trong hộp cứu thương ra, anh nhanh như tên bắn, xử lý băng bó vết thương trên tay Dạ Nguyệt cùng với những vết thương do còng tay gây ra chỉ trong vòng hai phút không hơn.
Rồi anh chích một mũi thuốc giảm đau có hiệu lực tức thì để cô ngừng giãy giụa, xong việc anh nhanh chóng nhìn Lăng Chi Hiên nói: “Chủ Tịch, nếu anh không nhanh lên thì chỉ sợ là không kịp nữa, thuốc này nếu một tiếng sau khi uống mà không...khụ khụ..."giao hợp"... thì sẽ lập tức nhòi máu cơ tim mà chết”
“Cái gì?” Lăng Chi Hiên trừng lớn mắt nhìn Trình Ân, tức giận nhìn anh với ánh mắt sao không nói ngay từ đầu.
Trình Ân rùng mình, sợ hãi trưng ra cái bản mặt đáng thương hề hề, anh phải cầm máu cho phu nhân trước nếu không phu nhân sẽ mất máu mà chết, với để chút nữa cho dù có kịch liệt cỡ nào thì cũng không ảnh hưởng gì đến vết thương a, vậy mà...
Dương Lãnh Thiên đảo mắt, thức thời lập tức ra lệnh mọi người khiêng những cái xác ra khỏi phòng, quay qua nói như nhắc nhở với Lăng Chi Hiên: “Chủ tịch, thời gian không còn nhiều nữa, chúng tôi sẽ thay anh dọn dẹp những việc còn lại”
Rồi anh cũng cùng với lão quản gia và Trình Ân rời khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt bên trong.
Nhưng mọi người vừa ra khỏi thì Lăng Chi Hiên cũng bế Dạ Nguyệt bước ra, dưới ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, anh bước vào căn phòng trống bên cạnh, đóng sầm cửa lại khiến tất cả mọi người đều giật mình trố mắt ra nhìn.
Thì ra cái bệnh khiết phích theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của Chủ Tịch trỗi dậy đó a ~ nghĩ rồi cả bọn nhanh chóng thu thập tàn cuộc của những chuyện vừa xảy ra.
Lần này, trong trung tâm lại có một chủ đề cực hot sắp được ra lò "nóng" hổi vừa thổi vừa nghe a.