Em Nghe Thấy Được - Chương 91
Em Nghe Thấy Được
Chương 91: Kẹp tóc
Tháng sáu nhanh chóng trôi qua, bọn họ thuận lợi tốt nghiệp, bức màn che thanh xuân thoáng chốc hạ xuống. Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ ra ngoài du lịch một vòng, tháng tám, hai người cùng nhau quay về Nam Giang.
Khi tiệm trái cây của cô nhỏ quá bận, Lâm Vi Hạ sẽ đến giúp đỡ, thỉnh thoảng nhìn thấy những học sinh cao trung xuất hiện trong tiệm, nhìn thấy các nữ sinh mặc những chiếc váy học sinh màu xanh và trắng trên người, sẽ ngơ ngác ngắm nhìn.
Hóa ra tốt nghiệp cao trung đã trôi qua rất lâu rồi.
Thông thường vào xế chiều Ban Thịnh sẽ cùng cô đi bộ, hoặc đưa tiểu cô nương đi xem phim vừa được chiếu, buổi tối lại đưa người trở về nhà.
Đây là kỳ nghỉ hè trôi qua mãn nguyện nhất của Lâm Vi Hạ, có kiên định về tương lai, người mình thích ở bên cạnh, không có gì tuyệt vời hơn hiện tại.
Thứ bảy, Lâm Vi Hạ sau khi tắm xong mặc chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, quần PE, ngồi trên ghế sofa vừa dùng khăn lau tóc vừa xem gameshow.
Điện thoại nằm trên bàn trà phát ra tiếng “ding” hiển thị tin nhắn, Lâm Vi Hạ cầm điện thoại lên xem, là Khâu Minh Hoa gửi video, còn kèm theo tin nhắn:
【Mặc dù tôi là fans của Ban gia, nhưng có một chuyện tôi phải nói cho cậu biết.】
【Bạn trai của cậu ngoại tình rồi.】
Lâm Vi Hạ sững một giây, sau đó nhấn vào video, địa điểm ở trong một phòng bao có ánh sáng mờ ảo, một nhóm người đang lắc xúc xắc.
Ban ngày Ban Thịnh có nói với cô, tối nay có một buổi họp mặt.
Từ khi khỏi bệnh, Ban Thịnh cũng không uống rượu, cho dù có đến những chỗ này, cậu cũng không uống quá một ly rượu. Nhưng hôm nay, Ban Thịnh trong video rõ ràng là bị chuốc rượu.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng lại mang theo ý tứ mê hoặc, người bên cạnh không nhìn ra cậu đang say, nhưng Lâm Vi Hạ nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cậu, thì biết Ban Thịnh say rồi.
“Nào, nói một bí mật mà anh em đều không biết.” Lý Ngật Nhiên nửa nằm trên ghế sofa, vẻ mặt uể oải.
Trình Ô Toan ngồi bên cạnh tiếp lời: “A Thịnh có chuyện gì mà cậu không biết? Đổi câu khác.”
Lý Ngật Nhiên cười hừ một tiếng, ý tứ không rõ: “Cậu ta chắc chắn có.”
Máy quay lia sang một bên, ánh đèn lờ mờ, đầu của Ban Thịnh đang tựa vào ghế sofa, lộ ra yết hầu đang chậm rãi chuyển động, cậu có chút mệt mỏi xoa mi mắt, giữa tiếng nói ồn ào của đám đông, đột nhiên mở miệng:
“Yêu thầm một người rất nhiều năm có tính không?”
Âm thanh vốn đang huyên náo bỗng chốc bất động, chỉ dừng vài giây, một nhóm người như bùng nổ, dồn dập mắng cười: “Tính chứ, chuyện này phải được tính!”
“Ban gia, tôi nhớ lúc ở cao trung cậu luôn theo đuổi Lâm Vi Hạ, vậy nữ sinh cậu yêu thầm kia là ở sơ trung hả?”
“Mẹ kiếp ai từng học ở Phụ Trung vậy, có ai có thể kể chút tình hình không.”
“Ban gia cậu vậy mà còn chơi cái trò yêu thầm này, trâu bò.” Có người trực tiếp búng ngón tay cái.
Ai có thể ngờ được một chàng trai như Ban Thịnh chỉ cần hơi móc ngón tay một cái đã khiến vô số nữ sinh bổ nhào đến, lại yêu thầm một nữ sinh rất nhiều năm.
Ô Toan cũng bị Ban Thịnh làm cho choáng váng, đốt ngón tay thon dài gõ trên chiếc ly thủy tinh, hỏi: “Tình đầu của em không phải Vi Hạ hả?”
Lời vừa dứt, lập tức có nam sinh phản bác: “Định nghĩa thì khác, mối tình đầu là chỉ đối tượng đầ u tiên qua lại, người yêu thầm mới thật sự là nốt chu sa trên trái tim của người con trai, bạch nguyệt quang nha.”
“Đám con trai các cậu thật biết ngụy biện.” Ô Toan cười lạnh một tiếng.
Đến phía sau cho dù bọn họ có cạy thế nào, cũng không lấy được một chút thông tin nào từ trong miệng của Ban Thịnh.
Video dài ba phút rưỡi đến đây kết thúc, động tác lau tóc của Lâm Vi Hạ khựng lại, lồng ngực hơi phập phồng, cầm ly thủy tinh ở trên bàn lên ngẩng đầu uống ùng ục một ngụm nước lớn, đặt ly lên bàn một cái “bốp”.
Cô nhỏ từ trong phòng đi ra, trong tay cầm ví tiền, nói: “Vi Hạ con trông cửa hàng một chút, cô phải đến chợ Thanh Bồ xem hàng, một lát nữa quay về sẽ đến thay con.”
“Vâng.” Lâm Vi Hạ chậm chạp đáp ứng.
Lâm Vi Hạ cầm điện thoại và chìa khóa đứng ở lối ra vào, khom eo mang giày, Cao Hàng còn ngồi trên ghế sofa ăn bánh quy, hỏi:
“Chị, buổi tối ăn xiên nướng không?”
“Không ăn, no rồi.” Lâm Vi Hạ nhàn nhạt nói.
Tức no rồi.
Cánh cửa đóng sầm lại theo quán tính, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở lối vào cầu thang bị hỏng, Lâm Vi Hạ chiếu đèn pin điện thoại đi xuống lầu, cô đang tập trung vào con đường phía trước, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, nhảy ra hai chữ Ban Thịnh.
Lâm Vi Hạ nhấn nghe, đưa điện thoại lên bên tai không nói chuyện.
Loa nghe truyền đến tiếng hít thở đều đặn, giọng nói của Ban Thịnh trầm thấp lại mang theo tiếng khàn, giống như tiếng thở thấp bên tai cô vào ban đêm, gọi:
“Vợ ơi.”
Hơi nóng như truyền qua điện thoại, làm cho một bên tai của cô yếu lại tê dại, Lâm Vi Hạ không nhịn được lên tiếng trả lời: “Chuyện gì?”
Yết hầu của Ban Thịnh lăn lộn, âm thanh mệt mỏi, âm điệu của cậu đ è xuống rất thấp, nhẹ nhàng nói: “Anh uống say rồi, em có thể đến đón anh không?”
Cậu đang làm nũng.
Lâm Vi Hạ đưa điện thoại cách xa ra một chút, bình phục lại tâm tình, nói lại lần nữa: “Không thể.”
Bảo cái người anh yêu thầm đến đón đi. Mặc dù loại suy nghĩ này rất ấu trĩ, nhưng Lâm Vi Hạ vẫn không nhịn được mà nói.
Lâm Vi Hạ đến cửa hàng trái cây, sau khi bận rộn trong tiệm một tiếng đồng hồ, cô nhỏ trở về từ chợ Thanh Bồ đến trông tiệm thay cô. Trên đường về nhà, Lâm Vi Hạ vẫn là không nhẫn tâm, bước ra khỏi ngõ Thủy Vi đến con đường lớn chặn một chiếc taxi.
Sau khi Ban Thịnh quay về Nam Giang, vẫn sống trong căn biệt thự ban đầu, cứ nửa tháng cậu sẽ quay về căn nhà kia ăn bữa cơm, chủ yếu là vì em gái của cậu.
Lâm Vi Hạ có chìa khóa và thẻ cảm ứng của nhà cậu, sau khi đi vào cửa lớn, đi hết khoảng sân đầy cây xanh, đẩy cửa vào, mượn ánh đèn ấm áp bên ngoài sân, bật đèn pha.
Nhìn thấy chàng trai nằm trên sofa, ánh sáng xoay chuyển trên khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở của cậu đều đặn.
Lâm Vi Hạ thở dài, đi qua, lắc bờ vai của Ban Thịnh, cố gắng gọi cậu dậy: “Về phòng ngủ.”
Sau đó Lâm Vi Hạ đỡ Ban Thịnh nửa tỉnh nửa mê lên lầu, cậu quá nặng, cả người dựa vào nửa người cô. Phí sức nửa ngày trời, cô mới dìu được người về phòng, kết quả cả hai người cùng ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Lâm Vi Hạ bị chàng trai đè lên người, Ban Thịnh nằm trên người cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, môi của cậu bắt đầu mấp máy, lại bắt đầu động tay động chân.
Lâm Vi Hạ nhọc nhằn ấn giữ bàn tay của chàng trai đang đặt trên chiếc đùi trắng nõn của cô, nhìn cậu, hỏi: “Nghe nói anh có yêu thầm một nữ sinh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cô ấy hả.”
Ban Thịnh dừng lại, cười thấp một tiếng, hỏi: “Ai nói cho em?”
“Anh đừng chuyển vấn đề,” Lâm Vi Hạ đè vạt váy của mình không để cậu tiếp tục vén lên, ho khan một tiếng, hỏi, “Nữ sinh đó xinh đẹp không?”
Điểm mà con gái để ý luôn rất kỳ lạ, mặc dù nữ sinh kia đã là quá khứ rồi, nhưng biết được Ban Thịnh lúc trước yêu thầm người khác, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút ghen tị, cô thậm chí còn đang nghĩ, nữ sinh kia trông như thế nào có thể khiến Ban Thịnh nhớ nhung đến bây giờ.
Lông mi đen nhánh rũ xuống, dưới mí mắt của chàng trai xuất hiện một bóng đen, cậu dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc đánh giá:
“Xinh đẹp.”
Giây tiếp theo, Lâm Vi Hạ dùng lực đẩy Ban Thịnh đang đè trên người mình ra, đứng dậy nói không chút quyến luyến: “Vậy tối nay anh ngủ một mình đi.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vi Hạ thức dậy, mở tủ lạnh nhà Ban Thịnh ra, trống rỗng, chỉ có vài quả trứng. Lâm Vi Hạ nấu một ít cháo, lại luộc thêm ba quả trứng.
Lâm Vi Hạ đứng trước bồn rửa chén, nghe thấy tiếng bước chân kéo lê từ trên lầu đi xuống, không cần nhìn cũng biết là ai.
Ban Thịnh vừa tắm rửa xong, cậu chiếc áo phông cotton màu đen, mái tóc đen hơi lộn xộn, hai mí mắt mỏng rũ xuống, đưa tay lên xoa xoa, lập tức đỏ bừng lên.
Rõ ràng là bộ dáng tỉnh dậy sau khi say.
Ban Thịnh mở tủ lạnh lấy khay đá, đứng trước bàn ăn rót một ly nước, lại ném đá vào bên trong. Lâm Vi Hạ nhìn cậu: “Buổi sáng đừng uống nước lạnh.”
“Quên mất.” Ban Thịnh đổi sang nước nóng.
Lâm Vi Hạ đứng trước nồi cơm múc cháo trắng, đột nhiên nhớ đến câu trả lời tối qua của Ban Thịnh vẫn còn lờ mờ tức giận, khi thêm muối vào cháo không chút do dự cho thêm nhiều muối vào bát cháo của cậu.
Ban Thịnh lười biếng kéo ghé ngồi xuống, bóc một quả trứng luộc đưa cho Lâm Vi Hạ, nhìn cô, dò xét: “Tối qua em ngủ phòng cho khách.”
“Đúng vậy.” Ngữ điệu của Lâm Vi Hạ còn có chút khoa trương.
Lâm Vi Hạ cầm lấy quả trứng luộc của Ban Thịnh đưa, ăn lòng trắng trứng, nhìn lòng đỏ nằm trong lòng bàn tay hơi khó xử.
Từ nhỏ Lâm Vi Hạ đã ghét ăn lòng đỏ trứng, nhưng lần nào cô nhỏ cũng bắt cô ăn, nghiêm nghị quở mắng cô, điều kiện trong nhà vốn không tốt, phải ăn nhiều hơn, không nên lãng phí thức ăn.
Cho nên mỗi lần Lâm Vi Hạ đều cứng đầu ăn lòng đỏ, sau đó cô cũng học được cách ép buộc bản thân làm quen với những thứ mình không thích.
Do dự nửa ngày, khi đang cau mày muốn ăn lòng đỏ trứng, một bàn tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng vươn qua, lấy lòng đỏ trong lòng bàn tay của Lâm Vi Hạ nhét vào miệng, thản nhiên nói:
“Sau này không muốn ăn thứ gì thì đưa cho bạn trai của em.”
Trong lòng dâng trào một luồng nước ấm, Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống không nhìn cậu, che đậy cảm xúc trong đáy mắt, nói: “Ừm.”
Ban Thịnh nhai xong thức ăn, cầm thìa trong tay chậm rãi đút một ngụm cháo vào miệng, khựng lại, biểu tình vốn thư thả bỗng chốc cứng đờ.
“Sao vậy? Không ngon hả?” Vẻ mặt của Lâm Vi Hạ nghi hoặc hỏi.
Ban Thịnh lắc đầu, hai má co giật, thấy cậu lặng lẽ nghiến răng hàm sau, thản nhiên cười: “Không.”
Sau đó Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm Ban Thịnh, nhìn thấy cậu sắc mặt không đổi ăn hết cháo ở trong bát, mới dọn dẹp bát xuống.
Buổi chiều thứ tư, người dân Nam Giang nhận được điện thoại từ cục khí tượng, nói hôm nay và ngày mai sẽ có một cơn bão, yêu cầu tất cả các đơn vị và trường học chú ý đến bài tập của học sinh. Cao Hàng hắng cổ họng, nói: “Lại không đổ mưa, mẹ nó sắp nóng thành tro tàn rồi.”
“Đến trung tâm mua sắm mua đồ với chị.” Lâm Vi Hạ nói.
Cao Hàng đặt quả bóng rổ xuống, cam chịu số phận mà đi theo, đáp: “Được thôi, để cu li tiểu Hàng phục vụ cho chị.”
Trong lúc đứng ở cửa đội mũ Lâm Vi Hạ nhận được tin nhắn của Ban Thịnh, nói cậu đang ở bên ngoài có chút việc, bảo cô chạng vạng đến nhà cậu tìm một văn kiện chụp ảnh gửi cho cậu.
Lâm Vi Hạ trả lời được.
Đến trung tâm mua sắm, Lâm Vi Hạ chọn nửa ngày trời mới chọn được dụng cụ đeo vai cho cô nhỏ, lại mua một vài món đồ dùng hàng ngày. Đi mua sắm đến phía sau, Cao Hàng rú lên muốn uống trà sữa.
Lâm Vi Hạ đẩy cửa tiệm đồ ngọt ra, hơi lạnh tràn vào người, Cao Hàng lập tức chạy đến sofa ngồi chơi game. Cô cầm điện thoại đứng trước quầy thu ngân ngước mắt nhìn bảng giới thiệu sản phẩm được viết trên biểu ngữ, đang suy nghĩ gọi món trà sữa gì.
Đang suy nghĩ miên man, một giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Lâm Vi Hạ?”
Lâm Vi Hạ thuận theo giọng nói ngoảnh mặt qua, đối diện với một khuôn mặt lờ mờ có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ được tên, đối phương cũng không để ý, lập tức nói:
“Tôi nè, Chung Lượng Hào, năm lớp 10 chúng ta học cùng lớp.”
“Oh, nhớ ra rồi.” Lâm Vi Hạ nhớ cái người này, xác thực là bạn học năm lớp 10 của cô.
Hai người hỏi han nhau vài câu, Chung Lượng Hào nhận lấy hai ly trà trái cây mà người phục vụ đưa cho nhớ đến điều gì, nói: “Đúng rồi, cậu cùng Ban Thịnh của Thâm Cao như thế nào rồi, cậu ta theo đuổi được cậu chưa?”
“Hả, sao cậu biết tôi và anh ấy——” Con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia sửng sốt.
……
*
Hoàng hôn buông xuống, giống siro bị lật ngược trong cửa hàng bánh kẹo, màu sắc dày đặc trên bầu trời mềm mại. Lâm Vi Hạ đến nhà Ban Thịnh, dựa theo chỉ dẫn của cậu đến phòng làm việc, tìm thấy văn kiện có nhãn màu xanh rồi chụp từng trang, sau đó gửi cho cậu.
Nhà Ban Thịnh rộng lớn, nhưng cũng trống trải, Lâm Vi Hạ đi ra ngoài, phát hiện trong sân đầy cây táo có trồng một cây xương rồng, hình như là chậu cây xanh mà ban đầu Ban Thịnh đã cưỡng ép cướp khỏi trong tay cô.
Vậy mà vẫn tồn tại.
Ban Thịnh cấy cây xương rồng xuống đất, cắm rễ chắc chắn trên mặt đất, để nó chịu sự bảo vệ bởi của mặt đất và mặt trời. Các lá xương rồng trở nên dày đặn, còn sinh nhiều xương rồng nhỏ hơn.
Lâm Vi Hạ cảm thấy kinh ngạc, tìm vòi tưới trong sân để tưới cây xương rồng còn có các loại cây xanh xung quanh, bởi vì sân vườn lớn cộng thêm tưới nước quá tập trung, nhanh chóng làm ướt váy trên người, cả người còn đổ ra mồ hôi.
Sau khi tưới xong, Lâm Vi Hạ quay lại căn biệt thự, lên lầu hai, đi đến phòng của Ban Thịnh một chiếc áo phông và quần thể thao của cậu, vào phòng nhà vệ sinh tắm rửa.
Lâm Vi Hạ lấy khăn của cậu lau mái tóc ướt, không tìm thấy máy sấy tóc trong phòng tắm đâu, chỉ đành phải ra ngoài tìm, cô khom người mở hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác, cuối cùng nhìn thấy chiếc máy sấy tóc màu trắng ở ngăn dưới cùng.
Ngồi xổm xuống, Lâm Vi Hạ vừa muốn lấy máy sấy tóc, ánh mắt vô tình quét qua một chiếc hộp nằm bên cạnh, khựng lại, lấy ra xem.
Bên trong chiếc hộp có một chiếc kẹp tóc hình con mèo sơn đã bị bong màu, 12 tấm thẻ thư viện cũ, bên trên là nét bút của cô: Lâm Vi Hạ lớp 11-1, mượn《The Tattoo Murder Case》của Akimitsu Takagi, Lâm Vi Hạ lớp 11-1 mượn《Tái Sinh》của Mitsuyo Kakuta, mượn《The World of Yesterday》của Stefan Zweig……
Tất cả các thẻ thư viện có chữ viết tay của cô Ban Thịnh đều cất giữ nguyên vẹn.
--
Kẹp tóc là khi học cao trung, Lâm Vi Hạ không muốn bị mọi người bàn tán về lỗ tai mình, nên đã để tóc dài ngang lưng che đi khuyết điểm này, cũng không bao giờ buộc tóc lên, nhưng trên trán cô lại có nhiều tóc con, khi học tiết tự học buổi tối lại bất tiện, cho nên cô chuẩn bị một hộp kẹp tóc nhỏ để trong ngăn kéo.
Cái kẹp tóc hình con mèo này, Lâm Vi Hạ nhớ cô chê nó bong tróc màu, không còn đẹp nữa, khi học tiết tự học buổi tối cô tùy tiện vứt vào trong thùng rác ở cửa sau.
Không ngờ Ban Thịnh thế mà nhặt lại, cất giữ đến hôm nay.
Thẻ thư viện là mọi người ở trên lớp lập ra một góc đọc sách, mỗi lần Lâm Vi Hạ mượn sách đều sẽ lưu tên của mình lại ở bên dưới, nhưng không biết cô đã đã mượn bao nhiêu quyển viết bao nhiêu thẻ thư viện, tất cả cậu đều bí mật giữ chúng lại.
Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm những đồ vật này phát ngốc, bên tai vang lên lời nói của người bạn học lớp 10 mà cô gặp vào buổi chiều, Chung Lượng Hào gãi đầu, nói:
“Haiz, khi đó không phải cậu học lớp 10 xong liền chuyển trường sao? Có một ngày, Ban Thịnh của Thâm Cao tìm đến đây, cho tôi một vài lợi ích để nghe ngóng chuyện của cậu.”
Khi đó Lâm Vi Hạ bị bắt nạt từ sơ trung lên đến cao trung, trường cao trung ban đầu không biết những chuyện đã xảy ra với Lâm Vi Hạ, cho nên Chung Lượng Hào chỉ kể những việc mà cậu ta biết khi học cùng lớp với cô cho Ban Thịnh nghe.
“Cậu ta còn hỏi tôi cậu thích nam sinh như thế nào, tôi nói với cậu ta, cậu thích nam sinh nhiệt huyết tỏa sáng.”
Cho nên cái người mà Ban Thịnh luôn yêu thầm là Lâm Vi Hạ, cậu biết Lâm Vi Hạ thích uống nước chanh muối, biết nhà cô ở đâu, biết khi cô không vui tính cách thường kìm nén không nói ra.
Bởi vì biết Lâm Vi Hạ thích biển, cho nên dốc hết tâm tư đưa cô đến biển giải sầu, biểu diễn một buổi biểu diễn ban nhạc.
Ban Thịnh luôn cảm thấy, Lâm Vi Hạ nếu đã thích nam sinh nhiệt huyết tỏa sáng, vậy cậu cố gắng che giấu cái phần bóng tối trong lòng, tham gia thi đấu bóng rổ, cô muốn cậu chạy tiếp sức, vậy cậu chạy cho cô xem.
Nếu đã không phải loại người mà cô thích, vậy cậu nỗ lực trở thành dáng vẻ mà cô thích——
Chỉ là sau khi lên đại học hai người tách ra, cậu quá mệt mỏi cũng không chống đỡ nổi, Ban Thịnh lại mang vẻ u ám, tâm tình bị con quái vật liên tục nuốt chửng, trong nháy mắt đã bộc lộ ở trước mặt cô.
Lâm Vi Hạ ngồi xổm ở đó sững sờ, từng giọt nước mắt rơi trên thẻ thư viện. Vào ngày sinh nhật, cô vô ý nói đùa Ban Thịnh từ lúc mười tuổi đã bắt đầu thích cô.
Sau khi nói xong cô không hề xem trọng, nhưng hóa ra là thật.
Cho nên Ban Thịnh thật sự yêu thầm cô 12 năm.
Cậu từ trước đến nay chưa từng quên cô.
Lâm Vi Hạ khóc đến mức chóp mũi đỏ bừng, tầm nhìn mơ hồ, cách đó không xa truyền đến tiếng động, là Ban Thịnh trở về nhà. Chàng trai nhìn thấy cô khóc thì sững sờ, bước nhanh qua, đi đến gần mới phát hiện cô đang xem cái gì.
Bóng người cao thẳng rơi xuống, nửa ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay lau nước mắt cho tiểu cô nương, cố ý nói đùa chọc người, nhướng xương lông mày:
“Chẹp, anh còn có thể có chút việc riêng tư không?”
“Anh thật sự cực kỳ ngốc nghếch trong cái vũ trụ này không có gì sánh bằng! Còn thiên tài!” Lâm Vi Hạ ngẩng đầu lên, giơ tay đánh liên tục vào vai cậu, lồng ngực phập phồng dữ dội, ồm ồm nói, “Em nói thích nam sinh nhiệt huyết tỏa sáng, là nói dối——”
Khi học lớp 10, Lâm Vi Hạ rất được nghênh đón, rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, nhưng cô sống trầm lặng, cũng không đặt tâm tư vào chuyện yêu đương.
Có một nam sinh mỗi buổi tối đều đi theo cô, không ngại phiền hà nói đưa cô về nhà, còn cưỡng ép nói với bên ngoài đây là bạn gái của cậu ta.
Lâm Vi Hạ bị theo đuổi đến phiền, cũng rất phản cảm với cách làm này, nói với nam sinh gầy guộc để tóc mái dài đến mức không thể nhìn rõ cặp kính: “Tôi thẳng thắn một chút, cậu không phải là mẫu người tôi thích.”
“Vậy cậu thích người như thế nào?” Nam sinh không chịu bỏ qua.
Lâm Vi Hạ bị hỏi nhiều ngữ khí trở nên lạnh lùng, tùy tiện nghĩ đến một diễn viên nước ngoài mà cô thích khi đó, nói loạn một tràng: “Tôi thích nam sinh nhiệt huyết tỏa sáng, biết chơi bóng rổ, chạy bộ còn nhanh, tính cách cởi mở……”
Nam sinh kia biết được ý tứ của Lâm Vi Hạ, sau khi bị từ chối liền quay đầu bỏ đi.
Thích một người nào có nhiều tiêu chuẩn như vậy, đây chỉ là lý do Lâm Vi Hạ dùng để lấy lệ với người khác. Khi đó cô căn bản không biết bản thân thích nam sinh như thế nào.
Không ngờ sẽ có người xem nó là thật.
“Không phải chuyện gì lớn, khóc thành thế này.” Ban Thịnh vươn tay lau nước mắt cho cô, nhìn cô nói.
Không sao cả, anh thích em là đủ rồi.
--
“Em muốn xin lỗi anh một chuyện——” Lâm Vi Hạ tùy tiện lau nước mắt, khóc đến mức chóp mũi đỏ bừng như con thỏ.
Ban Thịnh vén những sợi tóc trước trán của cô ra sau đầu, cực kỳ kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
“Chính là……bát cháo em đưa cho anh vào buổi sáng, em……em bỏ thêm nhiều muối cho anh, tổng cộng hai muỗng, em cố ý chỉnh anh.” Lâm Vi Hạ vừa nấc cụt vừa nói.
Buổi sáng nghĩ đến Ban Thịnh yêu thầm một nữ sinh, trong lòng có chút tức giận, nhưng không ngờ nữ sinh đó lại là mình.
Chàng trai phát ra tiếng cười thấp, đưa tay lau giọt nước mắt cuối cùng trên khóe mắt, ngữ khí dịu dàng:
“Anh biết.”