Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu - Chương 31

Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu
Chương 31: Chung nhà, không chung phòng

Editor: miemei

Lâm Dư Hi lề mề hết mấy phút mới có thể làm như không có việc gì mà bước ra, rút kim châm ra cho anh.

“Tiến triển của anh ra sao rồi?”

“Tự anh cảm thấy thế nào?”

“7 phần!”

“Ừm!”

“Còn phải mất bao lâu nữa?”

“Khoảng một, hai tháng!”

“Lâu vậy hả?” Chu Tử Chính đứng lên, “Chẳng phải lúc trước em nói, tìm một số chuyện kích thích có thể khiến cho tình trạng bệnh tiến triển càng nhanh sao?”

Lâm Dư Hi đề phòng nhìn anh: “Là kích thích vừa phải, đừng bao giờ kích thích quá độ.”

Chu Tử Chính trần truồng bước đến gần cô.

“Anh mau mặc quần áo vào đi!”

“Anh cũng nóng.”

“.... Em đi chỉnh máy điều hòa...”

Bỗng chốc Lâm Dư Hi bị anh kéo vào lòng, cơ thể của hai người bị cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua không có một chút kẽ hở.

“Cái nóng của anh, máy điều hòa không làm giảm được.” Giọng nói mờ ám của anh, là một loại cám dỗ.

Môi của Lâm Dư Hi bị chặn lại. Lần này, không còn là những đóm lửa nhỏ ngoài cửa thành nữa, ngoài ý muốn, cửa thành bị công phá rồi, ngọn lửa bên trong thành cháy lên ầm ầm, hai con rồng lửa đang giao chiến với nhau, đầu tiên là anh đuổi theo em né tránh, tiếp đó là nhắm mắt theo đuôi, cuối cùng là Lâm Dư Hi bại trận như núi đổ, bị quấn lấy. Rồng lửa quấn quít, giam giữ linh hồn của hai người, khóa lại!

Mặt của Chu Tử Chính gần như dán lên mặt cô, giọng nói từ tính vang lên lần nữa: “Bây giờ, có cảm giác gì?”

“...Chặt!” Lâm Dư Hi miễn cưỡng nhúc nhích cái tay bị ôm thật chặt: “Em sắp thở không nổi nữa rồi.”

Chu Tử Chính thả lỏng tay ra: “Em cứng miệng thật đấy!” Tay của anh vuốt ve gương mặt ấm nóng của cô, “Nhưng mà, mặt của em vẫn biết nói thật.” Anh lướt đến cạnh tai cô: “Nó đỏ đến nỗi giống như quả đào sắp rỉ nước vậy đó.”

Lâm Dư Hi xoay mặt đi, cầm cái áo sơ mi lên ném cho anh, ho khan hai tiếng: “Mau mặc đồ vào đi, chẳng phải tối nay anh muốn ở nhà nấu cơm sao? Chút nữa đi mua nguyên liệu.”

“Tuân lệnh!” Chu Tử Chính cười nhìn cô, lời nói đến bên môi, nuốt xuống mất rồi.

Ngoài gương mặt của cô biết nói thật, trái tim của cô cũng đã nói rồi!

Anh nghe thấy trái tim của cô đập thình thịch, thình thịch!

Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi đi ra nhà để xe: “Đúng rồi, em biết lái xe không?”

“Không biết!”

“Được rồi, anh sắp xếp cho em một tài xế, nếu không em ra vào lại không tiện.”

Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Em đâu có nói muốn sống ở đây.” Thế này cũng nhanh quá rồi đó!

Chu Tử Chính mở cửa xe cho Lâm Dư Hi: “Nếu là chuyện sớm hay muộn, vậy muộn thì không bằng sớm một chút đi, dù sao anh cũng cần được kích thích.”

Lâm Dư Hi trừng anh một cái: “Kích thích quá mức sẽ phản tác dụng đấy!”

“Ví dụ?”

Lâm Dư Hi thắt dây an toàn, không để ý đến anh.

“Anh đảm bảo sẽ hạn chế mà. Dù sao em cũng biết chỗ bấm huyệt, anh mà buông thả, thì em đâm vào huyệt gì đó của anh, thì anh sẽ không nhúc nhích được nữa.”

“Anh thật sự cho rằng em biết điểm huyệt hả!”

“Em biết phóng kim bay đó thôi!”

“Rỗi hơi!”

Xe khởi động rồi. Mặt Chu Tử Chính đầy u oán: “Anh rỗi hơi vậy đấy! Sống một mình trong căn biệt thự lớn như vậy mà. Em xem, anh cũng đã chuẩn bị sẵn phòng ở nhà cho em rồi, em cứ đến ở đi! Anh đảm bảo, chung nhà, không chung phòng.”

Lâm Dư Hi xoay mặt đi, không trả lời.

Chu Tử Chính vươn tay nắm lấy tay cô: “Được không em?”

Lâm Dư Hi nhíu mày khẽ cáu: “Lái xe cẩn thận.”

“Em trả lời anh, thì anh buông tay.”

“Anh buông tay trước đi!”

“Được, anh buông tay, coi như là em đã đồng ý rồi nhé.”

“Chu Tử Chính! Anh vô sỉ thật đấy.”

Chu Tử Chính nhếch miệng: “Đâu có, răng anh đầy đủ mà.” (*: “sỉ” - liêm sỉ và “xỉ” – răng: là từ đồng âm.)

Lâm Dư Hi trách mắng: “Tập trung lái xe đi!”

“Tuân lệnh, bà xã!”

Hai chữ “bà xã” này làm cho lồng ngực của Lâm Dư Hi rung động, dâng lên một nỗi hốt hoảng không tên, cô xoay mặt đi, nhìn ra ngoài xe: “Chúng ta, có thể từ từ không anh?”

Chu Tử Chính quay đầu qua nhìn cô một cái, không trêu đùa nữa: “Được!”-----

Hai người đi vào siêu thụ, Chu Tử Chính lấy một chiếc xe đẩy: “Muốn mua gì, thưa đầu bếp đại nhân.”

“Anh muốn ăn cái gì?”

“Đồ em nấu thì chắc chắn là anh thích ăn.”

“Có cái gì mà anh không ăn không?”

“Không ăn thiệt thòi.”

Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Vậy tối nay anh ăn ba ba* đi!” (*: ăn ba ba = ăn thiệt thòi.)

Chu Tử Chính nhướn máy: “Em nấu được, thì anh chắc chắn sẽ ăn.”

Lâm Dư Hi không để ý nữa, bắt đầu nhét đồ vào trong xe đẩy, sau đó phát hiện không ít ánh mắt xoi mói của người xung quanh.

Chu Tử Chính kề vào tai cô: “Xin lỗi, anh quên đeo kính mát rồi.”

Đeo mắt kính càng dễ khiến người ta nhận ra hơn đó, được không hả?

“Sẽ có paparazi chụp lén anh à?” Siêu thị của khu biệt thự ở lưng chừng núi này, là chỗ mà đám paparazi đóng đô.

“Sẽ có! Nhưng không có tờ báo hay tạp chí nào dám viết bài dưới tình huống không có sự cho phép của anh.”

“Vậy lần trước ở phòng khám, tại sao gã paparazi kia lại liều mạng muốn chụp hình của anh thế?”

“Nếu bọn họ chụp được những tấm hình mà anh không cho phép bọn họ đăng, thì sẽ bán lại cho anh.”

Lâm Dư Hi hiểu ý “ừ” một tiếng.

“Paparazi đã chụp không ít hình ảnh anh đi khám nhiều bác sĩ khác nhau từ sớm rồi, nhưng không có bất cứ tờ báo hay tạp chí nào viết bài, một là anh không cho phép, hai là, những tấm hình chụp được, anh sẽ mua hết toàn bộ, coi như là phí bịt miệng.”

“Ừm!” Tất cả đều do đồng tiền làm hại.

Chu Tử Chính dựa sát vào tai cô: “Bên tay trái của em có paparazi đang chụp đấy, em muốn cười với anh ta một cái không?”

Lâm Dư Hi xoay mặt đi: “Không muốn!” Ánh mắt của cô lướt qua phía trước, dừng lại trên hai bóng người cách đó không xa.

Vương Vận Kỳ, Phương Lâm!

Sáu ánh mắt nhìn nhau, trong đó có sự kinh ngạc và căm hận.

Chu Tử Chính nhìn thấy Vương Vận Kỳ, mỉm cười tỏ ý chào: “Kỳ Kỳ, trùng hợp vậy?”

Vương Vận Kỳ cứng nhắc nhếch khóe miệng: “Không ngờ lại gặp được anh ở siêu thị.”

“Có lẽ sau này sẽ gặp thường xuyên đấy.”

Vương Vận Kỳ nhìn lướt qua Lâm Dư Hi một cái: “Lần nào anh cũng huênh hoang như vậy, lúc thì thích đi dự sự kiện, lúc thì thích đi party, lần này lại đến siêu thị đi dạo, gu thưởng thức của anh thật sự là thay đổi rất nhiều nha.”

Chu Tử Chính lạnh nhạt nhìn Vương Vận Kỳ: “Chỉ cần anh với Liz hiểu rõ cái nào là làm ra vẻ, cái nào là nghiêm túc là được. Sợ nhất là có người ngay cả cái nào là thật tình, cái nào là giả dối cũng không phân chia rõ ràng được, coi giả thành thật, thật lại xem thành giả.”

Khóe môi của Vương Vận Kỳ khẽ run: “Chu công tử nói chuyện sâu xa quá!”

“Có không?”

Đầu Vương Vận Kỳ hơi ngước lên: “Trên mạng mở một ván đánh cược lần này anh chơi bao lâu đấy, hay là anh nói cho em nghe dự định của anh đi, em cũng đi cược một ván.”

“Cả đời! Cả đời người! Thắng rồi thì mời anh ăn cơm nhé.”

Gò má của Vương Vận Kỳ run lên, cười ha ha hai tiếng: “Cược lớn vậy à?”

“Nếu chỉ chơi đùa thôi thì còn cần đánh cược sao?” Chu Tử Chính đẩy xe đi: “Được rồi, phải đi mua nguyên liệu về nhà nấu cơm nữa, đói rồi, bye nhé!”

Hai người bước chậm rời khỏi. Chu Tử Chính nhẹ giọng nói: “Anh với cô ta rất ít khi qua lại, chỉ gặp phải trong một số trường hợp chính thức thôi.”

“Anh không cần giải thích với em.”

“Anh chỉ sợ em cho rằng anh rất thân với cô ta, mà khinh bỉ ánh mắt của anh thôi.”

Lâm Dư Hi liếc nhẹ anh một cái, lấy một búp bông cải xanh bỏ vào trong xe đẩy: “Em không hiểu ánh mắt của anh. Nhưng vì anh nhìn trúng em, vậy thì đã chứng minh ánh mắt của anh vẫn còn ổn.”

Một tay Chu Tử Chính ôm lấy eo cô: “Câu này anh thích nghe, vừa nâng em lên, lại vừa nâng anh lên.” Đột nhiên anh nhìn thấy một quầy bày bán nho, anh buông lỏng tay ra, vội đi lên trước hỏi: “Nho này, có chua không?”

Nhân viên bán hàng vội nói: “Nho này bảo đảm ngọt ạ.”

Chu Tử Chính khẽ nhíu mày, lại ôm eo Lâm Dư Hi: “Nhưng tôi muốn nho chua, cô ấy chỉ thích ăn nho chua thôi!”

Nhân viên bán hàng tưởng anh nói đùa, cười ha ha hai tiếng: “Sao thế được, cô ấy có anh bạn trai đẹp trai như anh thế này, tôi mới giống người ăn nho chua ấy chứ!”

Lâm Dư Hi vội lấy một hộp nho bỏ vào xe đẩy: “Đừng để ý tới anh ấy, anh ấy nói lung tung đó.”

Chu Tử Chính nhún vai cười với nhân viên bán hàng, cô nhân viên bị vẻ đẹp trai của anh làm cho mặt mày hớn hở: “Anh có phải là ngôi sao nổi tiếng nào không?”

Lâm Dư Hi nói: “Anh ấy là đạo diễn, thích nhất là tự biên tự diễn.”

Chu Tử Chính tán thành gật đầu: “Cũng đúng, cô ấy là nữ chính của tôi đấy.”

Nhân viên bán hàng “ồ” một tiếng: “Vậy, phim của hai anh chị khi nào ra rạp thế? Có rảnh em sẽ đi ủng hộ.”

Chu Tử Chính bật cười: “Ừm, có thể còn phải chờ thêm, bây giờ vẫn còn chưa đưa nữ chính vào động phòng nữa.”

“Ồ, phim cổ trang nha!”

Lâm Dư Hi âm thầm nhéo anh một cái: “Đừng nghe anh ấy nói bậy!

-----

Lâm Dư Hi ở trong bếp nấu ăn, Chu Tử Chính thì ngồi bên bàn đảo, trò chuyện với cô.

“Em bắt đầu nấu ăn từ khi nào thế?”

“12 tuổi. Lúc đó ba mẹ em đều làm việc ở phòng khám, lúc đó rất nhiều bệnh nhân đến phòng khám khám bệnh, ba mẹ thường xuyên phải đến 8 giờ mới về đến nhà.”

“Hèn gì em độc lập như vậy, thì ra là được huấn luyện từ nhỏ.”

“Cũng không có gì không tốt.”

“Em rất ít khi khóc à?”

“Ừm!”

“Tại sao?”

“Lúc nhỏ thì không muốn để ba mẹ nhìn thấy, rồi lo lắng. Lớn rồi, thì cảm thấy khóc cũng không có tác dụng gì.” Lâm Dư Hi tắt lửa, “Xong rồi, có thể ăn cơm.”

Chu Tử Chính đi tới, ôm lấy cô: “Khóc có tác dụng đấy.”

“Có tác dụng gì?”

“Em vừa khóc, thì trái tim của anh tan ra ngay.”

Lâm Dư Hi mím môi: “Có thể nào đừng sến súa như vậy không?”

Chu Tử Chính cẩn thận, tỉ mỉ nhìn cô: “Được thôi, kiểu sến súa này, hình như em không ưng lắm. Vậy để anh tìm thử xem!”

“Tìm cái gì?”

“Tìm chỗ yếu của em!”

-----

Ăn cơm xong, những người giúp việc lại xuất hiện như thần vậy, dọn dẹp phòng bếp, sau đó lại lượn đi không một tiếng động.

“Người giúp việc của nhà anh biến hóa tài tình ghê!” Lâm Dư Hi cảm thán.

“Bọn họ đều theo anh lâu lắm rồi, biết khi nào nên xuất hiện, khi nào thì nên biến mất.” Chu Tử Chính lấy di động của cô qua, gõ vào một dãy số: “Đây là số điện thoại của quản gia Hà, em có việc gì thì cứ gọi cho ông ấy, ông ấy sẽ xuất hiện ngay lập tức mặc cho em sai bảo.”

Anh sờ bụng: “No quá! Khó trách đàn ông có gia đình rồi thì đều mập ra. Không được, nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi bơi.”

Lâm Dư Hi không nghĩ tới, trong phòng chứa quần áo lại có mười mấy bộ đồ bơi chuẩn bị sẵn cho cô, bikini, liền thân, các kiểu hoa văn, màu sắc đều có đủ hết. Lâm Dư Hi chọn một bộ đồ bơi liền thân đơn giản, màu xanh lam, chồng một cái áo thun dài vào.

Lúc Lâm Dư Hi đến hồ bơi, Chu Tử Chính đã bơi hết mấy vòng. Anh nằm bên cạnh hồ, nhìn cô cởi áo thun ra, đôi mày bất mãn nhíu lại: “Tại sao không mặc bikini?”

“Em không quen.”

“Lần đầu em gặp anh, anh đã cởi sạch sẽ rồi. Cái gì của anh cũng bị em nhìn sạch trơn hết, vậy mà em lại không trả lễ sao?”

Lâm Dư Hi xuống nước: “Đàn ông bị em nhìn qua nhiều lắm, anh muốn em trả lễ cho từng người à?”

Chu Tử Chính nghẹn lời, trong một chốc không đáp trả được, chỉ có thể nhìn cô nhẹ nhàng duỗi chân, bóng người vẽ nên một luồng ánh bạc lấp lánh trong hồ nước.

Anh cười khẽ, tự lẩm bẩm: “Em cũng đã xuống nước rồi, còn chạy được ư?”

Sau khi bơi qua lại 10 lần, Lâm Dư Hi bơi đến cạnh hồ, nhìn xung quanh, lại không thấy Chu Tử Chính. Chẳng qua nỗi ngờ vực mới nổi lên không đến hai giây, đột nhiên Chu Tử Chính ở trong nước nhô lên, ôm chặt cô vào lòng.

“Anh hết hơi rồi, cần hô hấp nhân tạo!” Câu nói còn chưa dứt, môi của anh đã dán lên, tham lam cướp đoạt.

Đến khi rốt cuộc anh cũng buông cô ra, thì ngược lại, Lâm Dư Hi bị anh làm cho thở hổn hển.

Chu Tử Chính cười xấu xa: “Hình như em cũng sắp hết hơi rồi, có cần hô hấp nhân tạo không?”

“Còn hô hấp nữa, em sắp đứt hơi luôn rồi! Mau buông em ra.”

“Được, em nói cho anh biết có cảm giác gì đi. Nếu như câu trả lời của em làm anh hài lòng, thì anh sẽ thả em ra.”

Lâm Dư Hi đối diện với đôi mắt lấp lánh của anh, sau khi cổ họng hơi nghẹn ngào, mới chậm rãi nói ra: “Rung – động!”

Trong mắt của Chu Tử Chính chợt nở hoa: “Trả lời hay lắm! Tối nay lật thẻ của em.”-----

Lúc Lâm Dư Hi tắm rửa xong, thay quần áo rồi đi xuống lầu, thì Chu Tử Chính mặc quần áo ở nhà đang lười biếng ngồi trên sô pha xem ti vi.

“Không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi.”

“Anh đã gọi điện cho bác trai, hỏi tối nay em ở lại chỗ anh có được không, bác trai nói, được!”

Lâm Dư Hi ngơ ra hai giây: “Anh lại tiền trảm hậu tấu nữa!”

“Chiêu này dùng được mà! Người quan trọng nhất của em là bác trai, giải quyết ổn thỏa phía bác trai, thì cửa lớn rộng mở rồi.”

Chu Tử Chính vỗ vỗ sô pha: “Qua đây ngồi đi, bây giờ đang chiếu Sherlock Holmes, em thích coi đó.”

Lâm Dư Hi đi qua, nhìn thẳng vào anh: “Anh nói rồi đấy, không chung phòng đâu đó.”

Mặt Chu Tử Chính đầy chân thành, nhưng âm thầm mở cờ trong bụng mà gật đầu: “Tất nhiên!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3