Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu - Chương 55
Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu
Chương 55: Không có cơ hội thứ hai
Editor: miemei
Cảnh tượng trong buổi lễ kết hôn của nhà họ Tằng rất xa hoa, long trọng, bên ngoài khách sạn cao cấp đã bị phóng viên bao vây đến giọt nước cũng khó lọt. Xe của Chu Tử Chính vừa mới dừng hẳn, thì vệ sĩ đã xếp thành hàng bảo vệ hai người xuống xe.
“Chủ tịch Chu, có tin đồn rằng lúc anh đi du lịch ở Mỹ đã bị bắt cóc, xin hỏi có phải thật không ạ?”
“Chủ tịch Chu, kẻ chủ mưu bắt cóc vẫn chưa bị bắt phải không ạ?”
“Chủ tịch Chu, nghe nói chuyện vui của anh sắp đến rồi, xin hỏi có phải dự định năm sau kết hôn không ạ?”
Chu Tử Chính đối mặt với những phóng viên đưa ra câu hỏi: “Đúng là tôi dự định năm sau kết hôn.”
“Chúc mừng, chúc mừng! Cô Lâm, chủ tịch Chu cầu hôn thế nào vậy, chia sẻ một chút đi.”
“Có tin tốt thì tôi sẽ công bố.” Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi tiếp tục đi về phía trước.
Vào hội trường, hai người tổ chức lễ cưới liền bước tới cướp người, bên đàn trai muốn Chu Tử Chính, bên đàn gái thì cần Lâm Dư Hi. Lâm Dư Hi được đưa đến phòng cô dâu, trên người Dương Gia Dung mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy không tì vết, ngồi trước gương trang điểm, trên mặt lại không có chút vui sướng của một người sắp lập gia đình.
Dương Gia Dung nhìn sang Lâm Dư Hi, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, rồi kêu những người khác ra khỏi phòng.
“Liz, em vẫn khỏe chứ?”
“Xin lỗi, đầu của em bị thương, không nhớ được chị. Nhưng em đã xem chuyên đề phỏng vấn mà chị làm cho em với ba trước kia, Vince cũng có kể cho em nghe chuyện giữa chị và Hạo Lâm.”
“Vince cũng nói với chị rồi. Em với anh ấy bình an trở về thật là may mắn quá.”
Lâm Dư Hi tự giễu: “Em hoàn toàn không nhớ được chuyện bắt cóc, đây cũng coi như là một chỗ tốt khi mất trí nhớ.”
Dương Gia Dung cảm thán: “Nếu như có thể mất trí nhớ có tính lựa chọn, vậy thì tốt biết bao.”
Lâm Dư Hi hiểu ý: “Nếu Hạo Lâm đã biết sai rồi, thì tha thứ cho anh ấy một lần đi.”
“Tha thứ cho anh ấy một lần?” Dương Gia Dung bật cười, “Tối qua chị đã tính thử một chút, tụi chị ở bên nhau bao lâu nay, lần này là lần thứ chín rồi.”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Lần thứ chín?”
“Chị cho rằng chị sẽ chết lặng, anh ấy ở bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, chỉ cần anh ấy yêu chị là được rồi. Thì ra, đây chỉ là lừa mình dối người mà thôi!”
“Dù sao hai người đã có con, nể tình đứa bé, hãy cho cả hai một cơ hội nữa đi!”
Dương Gia Dung khẽ vuốt ve bụng nhỏ: “Tha thứ cho anh ấy lần thứ chín thì sẽ có lần thứ mười, lần thứ hai mươi, lần thứ một trăm. Nếu như em là chị, em sẽ cho anh ấy cơ hội tiếp tục làm sai, để cho anh ấy tiếp tục tổn thương trái tim mình ư?”
Lâm Dư Hi không phản bác được. Cô không thể nào nói ra, trong tình yêu của cô không cần kẻ đào ngũ, cũng không thể chứa nổi kẻ phản bội.
Dương Gia Dung cười miễn cưỡng: “Không sao, chị chỉ muốn trò chuyện với em một chút trước khi chị đi thôi. Đừng để chuyện của chị làm cho phiền lòng, Vince và Hạo Lâm là hai kiểu đàn ông khác nhau, em nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Chị muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Sẽ không có tuần trăng mật. Ngày mai chị sẽ đi Vancouver, ở lại nhà của mẹ chị để chờ đến ngày sinh.”
Lâm Dư Hi ngờ vực: “Chị sẽ ở lại Vancouver luôn à? Vậy Hạo Lâm thì sao? Sẽ phải bay qua bay lại giữa Hong Kong và Vancouver đó.”
Dương Gia Dung lắc đầu: “Chỉ một mình chị đi thôi, chị với anh ấy kết thúc rồi.”
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Cái gì? Chẳng phải hai người sắp cử hành hôn lễ sao?”
“Lễ kết hôn này đã được sắp xếp xong xuôi, nếu hủy bỏ vào lúc này, thì nhà họ Tằng sẽ rất mất mặt. Chị và anh ấy bên nhau bao lâu nay, thì hợp vui tan cũng vui, cùng anh ấy diễn một tuồng kịch thôi, diễn xong chị sẽ đi ngay.”
Chân mày Lâm Dư Hi nhíu lại: “Diễn kịch?”
“Mỗi đêm anh ấy về nhà, chị sẽ không nhịn được mà kiểm tra quần áo của anh ấy, xem xem có tóc, dấu son, mùi nước hoa của người phụ nữ khác không. Chị sẽ lén lút kiểm tra di động, máy tính của anh ấy. Thậm chí, chị đặt cả thiết bị theo dõi và máy nghe lén trong quần áo của anh ấy nữa. Từ trước đến nay, chị chỉ đang diễn một vở kịch về một người phụ nữ hạnh phúc, thực ra chị chỉ là một người phụ nữ đáng thương, hèn mọn khoác lên một vẻ ngoài hoàn mỹ mà thôi.” Tay của Dương Gia Dung đang run rẩy, ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết, “Chị đã diễn bảy năm rồi, đã đủ rồi. Đêm này là một màn kịch cuối cùng!”
Lâm Dư Hi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của chị ấy, trong một chốc lại không biết nên nói gì để an ủi. Qua một lúc sau, hỏi: “Vậy đứa bé thì sao?”
“Chị có năng lực nuôi lớn đứa bé.”
“Hạo Lâm sẽ đồng ý ư?”
“Chị đã ký hợp đồng trước hôn nhân, nếu ly hôn, đứa bé thuộc về chị. Bọn chị chỉ làm lễ, không có đăng ký kết hôn, trực tiếp tiết kiệm luôn bước ly hôn.”
“Chị thật sự quyết định rồi?”
Dương Gia Dung kiên quyết gật đầu: “Bảy năm, cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi! Là lúc tìm về cuộc sống của chính mình, làm lại chính bản thân mình rồi.” Chị ấy cầm di động lên: “Đến đây, chụp chung với em một tấm.”
Tách!
Dương Gia Dung nhìn tấm hình, cười cay đắng: “Mặc dù không phải lấy chồng thật, ít nhất chị đã mặc váy cưới một lần.”
Lâm Dư Hi nhìn nụ cười đắng chát bên môi chị ấy, trong lòng rất thổn thức. Ngày khoác lên bộ váy cưới chính là ngày chia tay, tuy rất não nề, nhưng nếu không đi hết con đường cũ, thì làm sao có một khởi đầu mới dũng cảm?
-----
Chân của Chu Tử Chính không tiện, nên trò chuyện với mọi người một lúc rồi ngồi vào bàn ăn. Trong lúc chán muốn chết, anh lướt weibo một chút, nhìn thấy tấm hình Dương Gia Dung và Lâm Dư Hi chụp chung mà cô ấy vừa đăng lên.
“Cô bác sĩ xinh đẹp, tốt bụng, mong em có được hạnh phúc mà chị đã mất đi.”
Hai gương mặt cười tươi như hoa, Dương Gia Dung mặc váy cưới, trong ngày kết hôn của mình đăng một bài viết mang hàm ý sâu xa, bình luận bắt đầu tăng vọt.
~ ~ Hạnh phúc đã mất đi? Chẳng phải hôm nay là ngày kết hôn cực vui sao? ~ ~
~ ~ Ai nói kết hôn thì sẽ hạnh phúc? Vào cửa nhà quyền quý sâu như biển đấy! ~ ~
~ ~ Lẽ nào trước kia Chu Tử Chính và Dương Gia Dung có một chân? Chị ta không bắt nhốt Chu công tử được, ngược lại bị vịt con xấu xí chen vào kẽ hở. ~ ~
Lâm Dư Hi trở lại, ngồi xuống cạnh Chu Tử Chính. Chu Tử Chính đưa di động cho cô: “Gia Dung vẫn không vui hả?”
Lâm Dư Hi xem bài viết trên weibo, bất đắc dĩ thở dài. Lúc trước khi đi, Dương Gia Dung muốn cô hứa rằng tối nay không được nói dự định của chị ấy cho bất cứ ai, xem ra chị ấy định lẳng lặng bỏ đi rồi.
“Hạo Lâm vẫn chưa dỗ được cô ấy nữa.”
“Có một số chuyện không phải dỗ rồi là có thể quên được.”
Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi, hỏi dò: “Hôn lễ sẽ xảy ra chuyện ư?”
Lâm Dư Hi lắc đầu: “Hôm lễ sẽ cử hành bình thường.”
“Sau đó thì sao?”
“Chuyện sau đó không ai biết được.”
Dưới ánh đèn rực rỡ, Dương Gia Dung bước vào hội trường, đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy không có vẻ vui mừng, chỉ có nét lạnh lùng. Sau khi xong nghi lễ, lúc chú rể hôn cô dâu, cô ấy xoay đầu đi, Tằng Hạo Lâm sửng sốt, chỉ có thể miễn cưỡng hôn lên má cô ấy. Dương Gia Dung mặt mày lạnh nhạt đứng trên sân khấu, gượng ép phối hợp với sự sắp xếp của người dẫn chương trình. Tằng Hạo Lâm cố gắng muốn gần gũi với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn cố tình hoặc vô ý tránh né.
Chu Tử Chính hiểu ra, than thở: “Hạo Lâm xong đời rồi.”
Lâm Dư Hi tò mò: “Sao anh lại nói như vậy?”
“Ánh mắt Gia Dung nhìn Hạo Lâm rất lạnh, rất kiên quyết. Lúc phụ nữ nhẫn tâm rồi, thì không thể cứu vãn được gì nữa.”
“Họ đã bên nhau bảy năm, Hạo Lâm tổn thương chị ấy quá nhiều lần rồi.” Rốt cuộc là cám dỗ quá nhiều, không biết trân trọng, hay là yêu không đủ sâu đậm nên mới không để tâm đến tổn thương của đối phương?
Chu Tử Chính nắm tay cô: “Em từng nói với anh, anh không có cơ hội thứ hai. Nếu anh dám phản bội một lần, em nhất định sẽ rời đi.”
Lâm Dư Hi kiên quyết gật đầu: “Đúng.”
Chu Tử Chính mỉm cười: “Cho nên anh luôn nhắc nhở mình từng phút từng giây, phải trông chừng mình thật chặt, để bắt giam em lại.”
-----
Dạ tiệc của hôn lễ tiến hành được một nửa, Chu Tử Chính đi vào nhà vệ sinh. Lâm Dư Hi vừa đặt muỗng uống canh xuống, thì thấy Lý Thuần Nhất đứng trước mặt cô.
“Hi.”
Tim Lâm Dư Hi đập điên cuồng. Lý Thuần Nhất trong ký ức của cô vẫn dừng lại ở bốn năm trước, anh bây giờ gầy hơn, tiều tụy hơn so với trong ấn tượng của cô, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn, thâm trầm hơn.
“Vết thương của em đỡ hơn chưa?”
Lâm Dư Hi hơi cúi đầu xuống, tránh đi tấm mắt nóng rực của anh ta: “Đỡ nhiều lắm rồi.”
“Vậy thì tốt, sau này ra vào càng phải cẩn thận hơn đấy.”
“Ừ.”
Lý Thuần Nhất lấy một chiếc hộp nhung dáng dài từ trong túi áo âu phục, để trước mặt Lâm Dư Hi: “Đây là đồng hồ em cần.”
Lâm Dư Hi rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh ta.
Lý Thuần Nhất khổ sở nhếch khóe miệng lên: “Anh biết bây giờ anh không có tư cách sở hữu nó, nhưng anh hi vọng có một ngày anh có thể có được nó một lần nữa.”
“Sẽ không có ngày đó đâu!” Chu Tử Chính đứng sau lưng anh ta, lạnh lùng nói. Quả nhiên anh vừa rời khỏi Lâm Dư Hi không đến vài phút, thì anh ta đã không chờ được mà nhảy ra diễn vai tình cảm chân thành sâu đậm.
Tay của Lý Thuần Nhất siết chặt, không quay người lại, cũng không để ý đến Chu Tử Chính, nói với Lâm Dư Hi: “Em gầy rồi, phải ăn nhiều một chút. Nghỉ ngơi thật tốt, giữ sức khỏe nhé.”
“Vợ của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt, anh vẫn nên bớt lo chút đi.”
Lý Thuần Nhất vẫn đưa lưng về phía anh: “Nếu như có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, thì cô ấy sẽ không bị người ta bắt cóc.”
“Tôi sẽ khiến cho những kẻ ngấp nghé chúng tôi hối hận vì chuyện họ đã làm, cũng sẽ làm cho những kẻ muốn ngấp nghé chúng tôi biết khó mà lui.” Chu Tử Chính nói âm vang từng chữ, “Vì người vì mình, tốt nhất là dẹp những tâm tư buồn cười kia đi.”
Lý Thuần Nhất chậm rãi quay người lại, bốn mắt nhìn nhau với Chu Tử Chính, tia lửa tung tóe, dường như một cuộc chiến tranh giành đang chờ phát động.
Lâm Dư Hi đứng lên nhìn sang Lý Thuần Nhất, ở đây không nên có một cuộc chiến nổi lên vì cô.
“Cám ơn anh đã trả đồng hồ của ông nội tôi lại cho tôi. Nhưng, cùng một phần quà, tôi sẽ không tặng cho cùng một người lần thứ hai. Lần sau nếu có người tặng đồng hồ cho anh, xin anh hãy trân trọng thật tốt.”
Trên mặt Lý Thuần Nhất dần dần hiện lên vẻ cô đơn, trái cổ của anh ta run run, nói không nên lời.
Tiếng nói của người dẫn chương trình lễ kết hôn lại vang lên, Lý Thuần Nhất lặng lẽ rời đi trong tiếng huyên náo của hội trường. Lâm Dư Hi nhìn bóng lưng của anh ta một cái, Ngải Vi nói với cô, lần gặp nhau cuối cùng của cô và anh ta là trong hôn lễ của anh ta, cô ném nhẫn cầu hôn anh ta tặng lên người anh ta. Cô từng tưởng tượng trong đầu cảnh tượng lúc đó vô số lần, tưởng tượng nỗi tức giận và căm hận của cô, bi thương và đau đớn của cô. Thực ra phải chăng nên thấy may mắn, rằng cô nhớ những ngọt ngào mà anh ta từng mang đến, lại quên đi nỗi đau anh ta để lại?
Anh ta chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cô, bất kể bọn họ đã từng ào ạt dậy sóng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một đoạn phim ngắn lặng câm trong đầu. Quên đi rồi, cũng không có gì đáng tiếc.
Lâm Dư Hi lặng lẽ nắm lấy tay của Chu Tử Chính, cô quên mất khởi đầu của cô và anh, có lẽ là một loại tiếc nuối, nhưng bọn họ có cả đời để viết nên câu chuyện của hai người.
Chu Tử Chính nhìn cô, trong mắt có nét cười thoải mái: “Vậy cùng một phần quà, em sẽ tặng cho người thứ hai lần đầu tiên chứ?”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Chiếc đồng hồ này em sẽ giữ lại cho con trai hoặc là con rể của em.”
“Vậy anh thì sao?”
Lâm Dư Hi cầm tay anh lên, cắn lên tay anh một cái, có thể thấy rõ dấu răng trên cánh tay. Cô lấy chì kẻ chân mày ra, vẽ kim giây, kim phút vào.
“Tặng anh đó.”
Khóe môi Chu Tử Chính nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, anh lấy di động chụp lại đồng hồ dấu răng trên cánh tay, đăng lên weibo.
“Đồng hồ vợ tặng, nói là báu vật gia truyền đấy. Vấn đề: Làm sao truyền lại cho con trai đây?”
Lâm Dư Hi khẽ lườm anh một cái: “Anh thế này là muốn lên đề tài nổi bật đó hả?”
Chu Tử Chính ôm vai cô: “Cũng đã lâu rồi anh không lên top đề tài tìm kiếm đang hot rồi, nên khoe khoang một chút thôi.”
Lâm Dư Hi lấy di động ra, đăng nhập vào weibo.
~ ~ Chặt tay, thêm muối, sấy khô, thì sẽ thành đồng hồ tay heo ướp muối có thể truyền lại được đấy. Không cần cám ơn! ~ ~
~ ~ Vợ, báu vật gia truyền, con trai, lượng tin tức hơi lớn nha. ~ ~
~ ~ Thịt kho đã lâu lắm rồi không khoe yêu thương, giờ lại đến ngược dân độc thân nữa rồi. Con trai? Rốt cuộc chồng tương lai của tôi cũng sắp ra đời rồi kìa! ~ ~
Dương Gia Dung thế mà cũng bình luận: Đồng hồ đẹp lắm, chỉ có người thật lòng yêu thương nhau mới xứng đáng có được. Chúc hai người hạnh phúc!