Én Liệng Truông Mây - Hồi 38 - Phần 6

Trong khi đó, dưới chân núi La Bích đang diễn ra trận giao tranh ác liệt giữa đại quân của Nguyễn Phúc Hương và nghĩa quân Truông Mây. Phúc Hương sau một đêm nghiền ngẫm tính toán đã quyết định chia quân làm hai đạo: bản thân ông ta dẫn hai ngàn quân bộ và quân kỵ xông vào phá trận Bát quái, Trương Kế dẫn một ngàn quân tấn công bên ngoài trận. Sau khi xác định phương hướng, Phúc Hương liền dẫn quân vào cửa Địa tải, tức cửa sinh ở Khôn vị. Ngồi trên chiến mã dẫn đầu, ông trông thấy cảnh vật trong sáng nên biết rằng mình đã chọn đúng sinh môn, vì thế trong lòng phấn khởi liền giục ba quân ồ ạt tiến vào. Không ngờ ông đã bị mắc mưu của Trần Lâm. Chàng biết Phúc Hương là người hiểu trận pháp nên mở sinh môn cho vào nhưng sau khi đại quân Phúc Hương nhập trận liền cho biến đổi trận thế. Tức thì, cảnh vật bên trong cũng biến đổi theo, mờ mờ mịt mịt, chỉ thấy toàn là cờ xí muôn màu, không còn biết đâu là phương hướng nữa. Đại quân triều đình bấy giờ bị chia cắt ra thành từng nhóm nhỏ, tiền quân không còn liên lạc được với trung quân và hậu quân. Bởi trận thế một khi đã phát động thì các tiểu trận liền phát huy công năng xé lẻ quân địch ra từng nhóm nhỏ, bao vây lại và dùng kỵ binh cùng quân cung nỏ để tấn công tiêu diệt. Thấy trận thế biến đổi, mất hết cả phương hướng, Nguyễn Phúc Hương thất kinh nhận ra mình đã lạc vào tử địa nên vội vàng ra lệnh cho binh sĩ đi theo mình phải giữ bình tĩnh, sát cánh với nhau, các toán quân có mộc che tên phải bao bọc bên ngoài để đỡ loạn tiễn của địch. Lệnh của ông chưa kịp thực hiện đã thấy từng loạt tên như mưa rào bắn vào đám quân sĩ đang ngơ ngác và rối loạn kia. Những thây người ngã xuống, những tiếng kêu la thất thanh giữa bầu không khí mịt mờ khiến cho binh triều đã lo sợ lại càng hốt hoảng hơn. Sau những loạt tên là các đợt tấn công của quân thiết kỵ. Họ xông vào chém giết binh lính rồi nhanh chóng biến mất giữa vùng cờ mờ ảo. Nguyễn Phúc Hương bị hãm trong trận, lại mấy lần suýt chết bởi các đợt tấn công của các toán kỵ mã. May nhờ bên cạnh ông có một người hữu đội trưởng tên là Đỗ Thành Nhơn đã liều chết tả xông hữu đột bảo vệ cho mới được toàn mạng. Phúc Hương bấy giờ nhận ra tên hữu đội trưởng theo trong quân mình bấy nay cứ ngỡ là kẻ tầm thường nhưng không ngờ lại là một người võ nghệ tuyệt luân.

Lại nói ở bên ngoài, Trương Kế dẫn quân tấn công khắp ba mặt còn lại của trận Bát quái. Đinh Hồng Liệt theo cách chỉ dẫn của Trần Lâm đã cho quân lập thành một trận thế vòng tròn bao bọc phương trận bên trong. Các tiểu trận bên ngoài liên kết với nhau tạo thành vòng đai vững chắc để bảo vệ trận chính, bẻ gãy các đợt tấn công của đạo quân do Trương Kế điều khiển. Trong khi hai bên đang giằng co thì ở chân núi La Bích, một toán nghĩa binh Truông Mây dưới sự chỉ huy của Lưu Đằng cùng trăm quân thiết kỵ đã xông ra tấn công mặt ngoài của quân triều đình. Đạo quân của Trương Kế bây giờ bị bao vây hai mặt và trở thành một miếng mồi ngon cho toán quân mới đến của Truông Mây. Cuộc đánh phá Bát quái trận kéo dài từ giờ Tỵ đến giờ Thân, ba ngàn quân triều đình do Nguyễn Phúc Hương và Trương Kế chỉ huy đã bị tiêu diệt hơn hai ngàn người.

Trận chiến kinh hồn này có lẽ đã khiến cho trời đất động lòng nên gió đông bấc từ biển thổi vào kéo theo mây đen vần vũ khắp bầu trời, cảnh vật trở nên tối tăm u ám. Phút chốc, một cơn mưa như thác lũ đổ xuống, sấm chớp vang trời. Một loạt tia chớp xẹt xuống ngay vùng chiến trận tạo nên những tiếng nổ kinh thiên. Thế trận của nghĩa binh Truông Mây bị cơn mưa và và sấm sét làm cho tan vỡ. Trận Bát quái bị mất đi hiệu lực vì cờ xí ướt sũng, không còn tạo ra được ảo giác nữa. Nguyễn Phúc Hương, Đỗ Thành Nhơn và Trương Kế lúc này mình đầy thương tích, thấy trận đã bị vỡ vội vàng kéo tàn quân liều chết mở đường máu bỏ chạy về hướng huyện thành Mộ Hoa. Đinh Hồng Liệt thúc quân đuổi theo. Tàn quân triều đình đang chạy thục mạng thì bỗng gặp phải một đoàn quân thiết kỵ của bản Đá Vách do H’Phon chỉ huy như từ trên trời rớt xuống, ào ạt xông vào chém giết thêm trận nữa. Đỗ Thành Nhơn một lần nữa lại chứng tỏ được tài ba của mình. Ông ta một mình liều chết xông vào đám man quân Đá Vách đánh đông dẹp tây để cho Phúc Hương và Trương Kế dẫn đám tàn quân chạy trước. Sau đó ông ta mới một mình một ngựa chạy theo cản hậu. Đại quân của Nguyễn Phúc Hương vượt qua được đợt tấn công này chỉ còn lại vỏn vẹn hơn năm trăm người ngựa mà đa số mình mang đầy thương tích. Họ lê thê lếch thếch đội mưa kéo nhau chạy về huyện thành Mộ Hoa.

H’Phon đuổi theo một hồi thì thu quân lại đến gặp Trần Lâm. Trần Lâm hết lời cảm ơn. H’Phon nói:

- Theo lời dặn của quân sư, tôi đã cho một toán quân vượt lũy tấn công vào các trạm lính canh đang bảo vệ phủ Quảng Ngãi để gây náo động. Phần tôi bí mật đem toán thiết kỵ này đến để yểm trợ cho quân sư. Mọi việc đã tiến hành đúng theo kế hoạch, sau trận đánh này thì huyện Mộ Hoa coi như đã nằm trong tay chúng ta, quân sư có định chiếm lấy luôn không?

- Chưa cần vội. Chúng tôi còn phải gấp rút quay về để tiếp trợ cho các mặt trận khác nữa. Ông cũng nên rút quân về đi, khi nào chiếm được phủ Quy Nhơn xong chúng ta sẽ bàn tới chuyện đánh chiếm Quảng Ngãi.

- Nếu vậy xin cáo từ. Hẹn ngày gặp lại.

H’Phon liền dẫn đoàn kỵ mã Đá Vách lên đường trở về dưới cơn mưa đang nhẹ hạt dần. Trần Lâm hỏi những người xung quanh:

- Có ai biết vị tướng lúc nãy một mình liều chết cứu cả đại quân của Phúc Hương là ai không?

Một người nói:

- Người đó tên Đỗ Thành Nhơn, quê ở Hương Trà, hiện đang giữ chức hữu đội trưởng trong đoàn quân của Nguyễn Phúc Hương.

- Người như thế mà chỉ giữ chức hữu đội trưởng thôi à? Người này đáng mặt anh hùng bậc nhất thời nay đấy. Nhân tài như thế mà bị bỏ phế quả thật là đáng tiếc. Người này nếu chúng ta không dùng được thì phải tìm cách trừ đi nếu không sẽ là mối họa lớn về sau.

Vừa lúc đó, đoàn thiết kỵ của Thiên Tường từ núi Diên Trường ào ạt phi đến. Thiên Tường thấy chiến trận đã kết thúc thì nói với Trần Lâm:

- Đệ đến trễ rồi phải không? Tên Trương Bá Thành cũng khá lắm, toán quân của hắn chiến đấu thật kiên cường. Đệ vì nóng lòng tiếp viện cho Lâm ca nên đã cho hắn một phi đao vào tim. Theo lời khuyên của Lâm ca, đệ đã chiêu hàng được gần một nửa số lính của hắn. Đệ cho anh em đưa chúng lên đèo chờ Lâm ca về xử lí. Hai mươi chiến thuyền địch và số lương thảo thu được đệ đã cho người mang về An Dũ để Đặng Thông lo rồi.

- Đệ làm tốt lắm. Đáng tiếc trời đổ cơn mưa và sấm sét bất ngờ, nếu không thì Phúc Hương và đại quân của hắn đã bị ta diệt gọn rồi. Nhưng có lẽ trời đất mở đức hiếu sinh nên mới xui khiến như thế, chúng ta cũng không nên làm trái lòng trời. Bây giờ hãy mau kiểm lại quân số rồi trở về.

Sau khi điểm quân, Truông Mây đã bị chết gần hai trăm nghĩa binh, bị thương hơn hai trăm. Mọi người lo thu góp xác anh em rồi kéo nhau mang về Thạch Tân chôn cất. Cơn mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng trở lại, trên bãi chiến trường ngổn ngang xác chết, máu hòa với nước mưa đọng thành những vũng đỏ lòm, tanh tưởi khiếp hồn.

Đoàn quân vừa ra đi thì toán kỵ mã của Lam Tiểu Muội mang theo Tín Nhi cũng vừa kịp đến. Đinh Hồng Liệt thấy Tín Nhi bị thương trầm trọng như thế thì hết sức lo lắng. Trần Lâm vội dừng ngựa lại để kiểm tra. Chàng biết Tín Nhi đã qua cơn nguy kịch, có lẽ là nhờ hai viên hồi nguyên đơn trợ giúp. Chàng bèn tháo băng ra để kiểm tra các vết thương, sau đó băng thuốc trở lại, cho Tín Nhi uống thêm một viên đại lực bổ khí hoàn nữa. Chàng vận công xoa bóp các huyệt đạo trên người Tín Nhi. Chỉ một lúc sau Tín Nhi đã hồi tỉnh. Trần Lâm nói:

- Đệ thật là may mắn. Nếu lưỡi đao cắt sâu thêm tí nữa thì đệ đã chết tại đương trường rồi. Bây giờ mọi việc đã qua, không còn nguy hiểm nữa.

Tín Nhi mỉm cười nói nhỏ:

- Cảm ơn Lâm ca. Lâm ca đã bảo đệ là người tốt sẽ gặp việc lành mà.

Đinh Hồng Liệt nói, giọng lo lắng:

- Việc lành ít khi đến hai lần, sau này con phải thận trọng hơn trong mọi việc, không nên xem thường tính mạng của mình. Bây giờ con thấy trong người thế nào?

- Con biết rồi sư phụ. Con thấy dễ chịu lắm. Sư phụ an tâm, con không sao đâu.

Về đến đèo Cung Quảng, Trần Lâm tha cho bọn hàng binh trở về nhà. Họ hết lời cảm ơn rồi kéo nhau xuống đèo trở lại Mộ Hoa. Trần Lâm nói với Đinh Hồng Liệt:

- Để Tín Nhi ở lại đây với chú và Lam muội, cháu sẽ đưa thêm một số thuốc để cho nó dùng trong những ngày tới. Khi nào nó khỏe hơn, Lam muội đưa nó về Truông Mây để dưỡng thương. Việc cần kíp bây giờ là phải tung tin thắng trận ở đây đi khắp nơi thật nhanh để cho các cánh quân khác của ta lên tinh thần, còn quân địch thì lo sợ mà giảm bớt nhuệ khí chiến đấu.

Chàng bèn sai một số kỵ mã chia nhau đến các nơi báo tin thắng trận và thực hiện công tác tâm lý ấy.

Đinh Hồng Liệt nói:

- Việc ở đây như thế là tạm yên rồi. Dù sao cháu cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe đã. Sức người có hạn, không thể lạm dụng quá mức, sẽ không có lợi.

Trần Lâm nói:

- Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, không hết sức sẽ không còn cơ hội để làm việc nữa đâu. Chú an tâm.