Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà” - Chương 08

Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”
Chương 8: Động tình như nước (Thượng)
gacsach.com

Tháng bảy, Tề Bằng tìm nửa ngày, mang tôi đi xem chỗ ở. Một nhà trọ lầu 3 hơi cũ ngay mặt đường, có phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, buồng vệ sinh, mọi thứ đều đủ cả, đồ gia dụng rất ít. Tôi trái xem phải ngó, cực kỳ hợp ý. Nơi này cách trung tâm không xa, xung quanh có công viên, còn có một cái siêu thị, đường đi lại không quá phức tạp, tôi chỉ đi lại hai lần là nhớ. Tề Bằng cho tôi một cái notebook, lại cẩn thận cho tôi số di động Bắc Kinh. Nhìn vẻ mặt cảm động của tôi, anh ta vẫy vẫy tay: “Không cần vội vàng cảm ơn. Tiền này sẽ khấu trừ vào thù lao của em.”

“Như vậy cũng muốn cảm ơn, nếu không một người mới đến như em, khi nào mới ổn đinh xong xuôi tất cả như thế này.” Tôi là người yêu ghét rõ ràng, người khác đối tốt với mình thì ghi nhớ sâu tận trong tâm can.

“ Như vậy thì sớm ngày tiếp nhận công việc đi! Chỉ cần chút thời gian thu thập và sửa sang lại là đủ!”. Anh ta thật là được voi đòi tiên.

Tôi tiếp nhận địa điểm đàu, đến đay sẽ không lần nữa kháng cự.

“Có việc thì gọi điện thoại cho anh, bên này an ninh khá tốt, ngẫu nhiên buổi tối đi dạo vài bước cũng được.” Tôi đưa anh xuống lầu, anh lại quay người dặn dò vài câu.

Trước cầu thang, một cô gái đang đi lên cau mày nhìn chúng tôi.

Tôi mỉm cười gật đầu, cô “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ lạnh lùng, thật có vài phần cao ngạo.

Tôi cũng không để ý đến, tiễn Tề Bằng xuống dưới lầu. Đến lúc đi lên, phát hiện cô đang đứng ở trước cửa phòng tôi.

“Cô là người vừa mới đến?” Khi cô ta nói chuyện, mặt không có chút tình người. Không có ai quy định người cùng người nói chuyện nhất định phải cười, tôi cũng thản nhiên trả lời: “Đúng, vừa mới đến.”

“Vừa nãy là bạn trai của cô sao?”

Tôi tức giận nhìn cô ta, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không phải!”

Cô ta vẫn không có ý rời đi, tôi cũng chẳng khách khí mở cửa, không thèm để ý đến cô ta.

“Tôi tên là Hứa Lệ, ở ngay cạnh nhà cô.” Cô chỉ chỉ vào nơi đối diện. Động tác đóng cửa của tôi chậm lại, cứng nhắc nói: “Xin chào, tôi là Thần Hi!”

Cô ta gật gật đầu, đi đến cửa đối diện, nhấn chuông cửa, một người đàn ông tóc vàng chỉ quấn một cái khăn tắm trên người ra mở cửa, tôi cúi đầu, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cửa không cách âm, một tiếng “Ưm” rên rỉ từ cửa ngoài bay đến, ngay sau đó là tiếng thở dốc mạnh. Tôi sợ tới mức chạy nhanh trốn vào phòng ngủ.

Tôi nghĩ ngợi một chút, nhớ đến cái kí túc xá trong trường học, nhớ Âm Nhu. Chỗ này dường như không được hợp ý lắm.

Nhưng tôi cũng đành bất lực.

Toàn bộ xứ sở của mình – tôi dùng ba ngày để đem mỗi ngóc ngách lau chùi sạch sẽ một lần, còn bố trí lại đồ vật, phòng ốc. Phòng khách thành thư phòng, dù sao cũng không có khách đến, phòng ngủ và đồ dùng phòng bếp cũng được bố trí sau một chuyến ghé tới siêu thị. Hành lý mang đến, từng túi được dọn ra, hiện tại ngôi nhà này đủ hình đủ dạng. Chỉ đáng thương cái thân tôi, mỗi ngày nằm xuống đều ngủ như chết.

Ngày thứ tư vẫn chưa dọn dẹp xong, đơn giản lại ngủ suốt một ngày.

Ngày thứ năm trời mưa, bắt đầu từ buổi đêm mưa lất phất, vô thanh vô tức. Tôi quyết định đến hàng sách, vì đường xa, có rất nhiều sách chuyên môn tôi không mang đến, có khi tìm tư liệu lại cần dùng đến. Lúc lấy ví tiền, tôi lại nhìn thấy số di động Tề Bằng cho, đến lúc này mới nhớ đến đã vài ngày không mở di động.

Thay đổi số, trước tiên gọi cho mẹ báo bình an; sau nhắn tin cho Âm Nhu; nhìn đến tên của Thẩm Ngưỡng Nam, tôi chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng ấn số gọi.

“Xin chào!” Thanh âm lễ phép, xa cách vang lên. Tuy rằng quen biết anh chưa lâu, tôi cảm nhận được rõ: bề ngoài anh rất ôn hòa nhưng thực tế ở chung lại không tốt.

Ta liền bật tiếng cười: “Thẩm giáo sư, tôi là Thần Hi, đây là số mới của tôi.”

Giọng nói của anh lập tức xuất hiện tia ấm áp: “Em ở chỗ nào?”

“Bắc Kinh.”

“Em cho anh địa chỉ, anh liền lập tức đến ngay!”

Tôi nhìn thoáng qua cửa sổ, ngoài trời đầy mưa bụi lất phất: “Không cần đâu, trời mưa mà, hiện tại tôi muốn đi nhà sách, khi khác sẽ gặp anh.”

Anh chưa để cho tôi có cơ hội nói câu “Hẹn gặp lại”, liền nói luôn: “Rốt cuộc ở chỗ nào?”

Tôi chần chờ một lúc, nói ở trước cửa siêu thị Nhạc Phúc chờ anh. Anh là đại ân nhân, tôi – một người qua đường gặp anh hai lần, lại lãng phí thời gian quý giá của anh, liệu có thích hợp hay không?

Tôi hoang mang nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.

Miễn cưỡng bước đi, một mình đứng ở trước cửa siêu thị. Người đi siêu thị rất nhiều, đẩy xe lớn, xe nhỏ, không biết hôm nay có phải chủ nhật hay không. Nếu không có giờ dạy học, tôi sẽ không nhớ hôm nay là thứ mấy. Thời gian chờ đợi cảm thấy thật là lâu, tôi nhàm chán đếm số, đếm tới sáu mươi, một người cầm ô xuất hiện trước mặt.

Áo phông màu xám, quần dài vàng nhạt, ánh mắt tôi bỗng nhiên như không còn cự lỵ

“Đến Bắc Kinh lúc nào vậy?” Anh nắm tay ta đi đến chỗ xe đỗ bên đường.

“Tính đến hôm qua là ngày thứ năm.” Không hiểu sao giọng nói của mình có chút hơi run.

“Không trách gọi điện thoại không được.” Anh cười, chạy hướng bên kia mở cửa xe, dính chút mưa làm tóc anh hơi ẩm ướt.

Tôi lấy khăn tay đưa anh. Anh nắm chặt tay tôi: “Thần Hi,hôm nay rốt cục cũng cảm thấy em là con người chân thật.”

“Trước kia chẳng lẽ là giả?”

“Không giả, nhưng thật mơ hồ, tựa như vừa đến gần liền biến mất.”

“Tôi mờ mịt như thế sao?” Tôi ngây ngốc hỏi.

“A, để về sau bàn lại đi, hiện tại em thật sự đã đến nơi. A, thật là một ngày đẹp trời, chúng ta phải ăn mừng thật lớn, chúc mừng Thần Hi của chúng ta cuối cùng đã đến Bắc Kinh. Ăn đồ Nhật hay Pháp đây?” Dáng vẻ sung sướng của anh thật sự làm cho người ta thấy thân thiết. Giáo sư như vậy, tôi sẽ không trốn học.

“Có lựa chọn thứ ba không?” Nơi anh đến nhất định vô cùng đắt tiền, sang trọng, tôi thấy ngượng khi để cho anh phung phí.

“Đương nhiên, em nói đi!”

“Ăn đồ Hàn Quốc đi!” Cơm trộn Hàn Quốc giá kinh tế, ăn vừa đủ no, tôi với Âm Nhu trước đây hay ăn.

Anh gật đầu đồng ý. Kết quả chúng tôi đến nhà hàng Đông Phương Tát Lạp, chuyên về đồ nướng Hàn, giá xa xỉ vô cùng. Phòng ốc tinh sảo, bàn ăn cổ kính, ánh đèn dìu dịu, tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ái. Nhìn tất cả những thứ ấy, ngay lập tức tôi thở dài.

“Gì chứ, sao lại nhăn nhó mặt mày thế kia? Không vui sao? Nếu không chúng ta lại đổi?” Trong không gian chỉ có hai người, tôi cảm nhận rõ được sự thân thiết của anh.

Làm sao còn dám đổi lại. Tôi nhìn quanh bốn phía, tận lực cười thật tự nhiên: “Nơi này tốt lắm, tôi cảm thấy cũng được.” Nhà của tôi cũng khá giả, những dịp đi ăn cơm nhà hàng cũng không ít, nhưng kiểu nhà hàng xa hoa thế này, chúng tôi cũng rất hiếm khi bước vào. Không phải nói chuyện không thể vào, mà là giao tình giữa hai chúng tôi không đến mức quan trọng như vậy.

Anh nhìn ra sự lo lắng của tôi, vỗ nhẹ lưng tôi, chân thành nói: “Không cần nghĩ nghiều, Thần Hi, hôm này là vì chúc mừng em tới Bắc Kinh, hẳn là nên long trọng một chút.”

Tôi kinh sợ: “Cám ơn anh, Thẩm giáo sư.”

Anh nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt trách cứ dựng lên, ánh mắt trở nên bén nhọn, vẻ mặt giống như nhìn người ngoài. Tôi bất an chờ anh phát biểu, nhưng lại chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Tôi phát hiện trái tim mình không phải nhảy lên, mà là rung động.

Nhân viên phục vụ tiến vào châm lửa, để bếp nướng lên trên, đem trộn lẫn thịt bò cùng hải sản, rau dưa đặt ở một bên, nhanh chóng đi ra ngoài. Thẩm Ngưỡng Nam thuần thục đặt đồ lên nướng, sau đó đem thịt bò đặt ở mặt trên. Chỉ chốc lát, bên trong phòng bốc lên từng đợt từng đợt mùi thịt.

“Thần Hi, có cần về sau tôi gọi em là Thần giáo sư không?” Anh lật đi lật lại miếng thịt bò, không chút để ý thấp giọng hỏi.

“Hả?” Ta giương miệng, mở to hai mắt.

“Chúng ta cứ như vậy đi, xưng hô chức vụ của nhau là một loại phép tắc. Tôi đã cho rằng chúng ta đã có vẻ thân thiết hơn, cho nên đột ngột gọi tên em là Thần Hi, không cho rằng chỉ mình tôi nghĩ thế, về sau tôi sẽ chú ý.”

Nếu mặt anh là một cái gương, tôi nghĩ nhất định tôi sẽ nhìn thấy mặt mình lúc hồng lúc trắng. Ở trước mặt anh, cuối cùng tôi cũng bị đánh bại tơi bời, chật vật không chịu nổi, vừa dựng được một chút tường thành, lại bị anh đánh đổ. Để bảo mệnh chính mình, về sau vẫn nên ít gặp anh, bằng không tôi cũng chỉ có nước đầu hàng.

“Không phải, Thẩm, Thẩm, Thẩm... Là tôi rất khách sao, tôi sửa.” Hết thảy đều nói không rõ, tôi chỉ có thể chuyển theo tư duy của anh.

“Không cần khó xử, chuyện này đâu có gì, tôi không ngại, người gọi tôi là giáo sư rất nhiều, rất ít khi tôi nhớ đến đây là tên mình.” Anh cười như không có gì.

Tôi cẩn thận nói: “Không khó xử, tôi sẽ chú ý.”

Vẻ mặt của anh càng phong phú, một bên đem đến trước mặt tôi một bàn đầy thức ăn, một bên khoái trá nói: “Vậy em gọi tên tôi là gì?”

“Thẩm Ngưỡng Nam!” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Bệnh nghề nghiệp, tên họ học sinh đều kêu lên đầy đủ nha!”

Nếu có thể tôi thật muốn ném cả bàn thức ăn vào mặt anh, cái gì mà ôn hòa tuấn nhã, rõ ràng là tên ác ma yêu thích trêu cợt người khác.

“Thần Hi, vừa rồi cũng là gọi như thế này.” Tôi ăn miếng trả miếng.

Anh làm ra vẻ như tỉnh ngộ: “Hi, Hi nhi, tiểu Hi, tôi có thể chọn cách gọi nào đây?”

Tôi tưởng như suýt té xỉu, anh thật sự không thấy ghê tởm sao?

“A, Thần Hi vẫn là dễ nghe hơn.”

“Được, đây là ý kiến của em, tôi tôn trọng, ý kiến của tôi cũng muốn như vậy. Gọi tôi là Ngưỡng Nam, giống như chúng ta là bạn tốt vậy.” Giọng nói trầm thấp của anh đầy mê hoặc lòng người.

“Ngưỡng Nam!” Tôi thử kêu trong lòng một tiếng, cảm thấy không cách nào có thể phun ra khỏi miệng, nhưng nhìn bộ dạng chờ mong của anh, tôi gật gật đầu, quyết định thỏa hiệp trước.

“Thần Hi, không cần giữ lấy khoảng cách trước đây giữa tôi và em, rất nhiều việc không phức tạp như em tưởng, bởi vì thưởng thức mới có chung niềm vui. Khi chúng ta còn xa lạ, đều có thể đối đãi chân thành. Vì sao sau khi quen thuộc, lại ngăn cách ở giữa bằng một bức tường dày. Có lẽ tôi biểu hiện thân thiết quá nhanh, không để ý đến cảm nhận của em, là sơ sót của tôi, tất cả bởi vì em ở Bắc Kinh, tôi thật sự vui vẻ.”

Tay cầm đôi đũa của tôi cứng ngắc giữa không trung, xấu hổ muốn chạy trốn. Quả thật tôi suy nghĩ rất nhiều.

Anh đem hải sản đã nướng xong để tới trước mặt tôi, đặt trước tay cầm của tôi: “Không cần đặt ra cái gì trước, thuận theo tự nhiên, em quá khẩn trương!”

Tôi giương mắt nhìn anh, đôi mắt anh sâu như đại dương xanh thẳm, tôi nhẹ nhàng gật đầu.

“Bây giờ chưa khai giảng, thời gian sau em định tính toán như thế nào?” Sợ tôi khó xử, anh nói sang chuyện khác.

“Tôi có một số việc phải làm, sẽ không nhàn lắm.”

“Cùng với người quen biết kia?”

Tôi kinh dị ngẩng đầu: “Làm sao anh biết?”

Anh chỉ chỉ đầu: “Dùng đầu óc chứ sao.”

Ai, khó trách còn trẻ tuổi như vậy đã làm đến giáo sư, thật có chỗ hơn người, tôi mặc cảm: “Ừ, cùng anh ta làm một số việc tôi nhận lời với anh ta. Thế còn anh?”

“Học sinh chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Muốn chỉ điểm một chút, còn diễn thuyết mấy lần và công tác giám khảo, vừa viết xong bản thảo sách còn muốn chỉnh sửa lại, cũng là không quá nhàn.”

Đều bận cả, sẽ không có cơ hội gặp phải, cũng không phải chuyện gì xấu, ở cùng anh, anh có thể tự nhiên, tôi lại bối rối.

Tôi biết anh nổi tiếng với danh hiệu “lady-killer”, cho tới nay, tôi cho rằng đây là một thủ pháp tu từ khoa trương, không có thật. Khi chúng tôi bước vào nhà sách, đám nữ sinh kêu lên sợ hãi cùng với đám người bối rối nháy mắt vây chặt anh như nêm cối, tôi thật sự ngây dại.

Anh nhún vai cười khổ với tôi, cách mười thước, tôi cũng lực bất tòng tâm nhún nhún vai.

Quản lý nhà sách điều động bảo vệ mới có thể giúp anh đi ra ngoài. Tôi ôm sách trở lại bãi đỗ xe, nhìn đến anh, cười đến nghiêng ngả.

“Được rất nhiều người coi như tình nhân trong mộng, có cảm giác rất thành tựu hay không?” Đem sách để phía sau ghế, anh nhanh chóng đưa xe ra khỏi bãi đỗ, nhìn khuôn mặt ôn nhu, tôi hỏi trêu tức.

“Đuợc tình nhân trong mộng coi như người trong mộng của chính mình, có cảm giác thành tựu càng sâu hay không?” Anh hỏi lại tôi.

Đúng là một câu hỏi phức tạp, tôi lặp lại mấy lần vẫn không hiểu được.Thẩm Ngưỡng Nam gõ tay đánh nhẹ tôi, nói: “Ngốc.”

Đúng, tôi quả thật ngốc.

Sách quá nặng, tôi chỉ làm phiền anh đưa đến dưới lầu. Xe vừa dừng lại, tôi liền nhìn thấy cô gái tên Hứa Lệ đang cùng cái tên chỉ quấn một cái khăn này nọ đang lên lầu. Hôm nay cô ta mặc một bộ trang phục công sở, hiển nhiên vừa tan tầm trở về.

Nghe được tiếng xe, cô ta xoay người qua. Tôi theo bản năng ôm lấy Thẩm Ngưỡng Nam, không cho cô ta nhìn thấy anh.

“Làm sao vậy?”Anh có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc hỏi.

Tôi cúi đầu nhẹ giọng nói vào lỗ tai anh: “Chờ một lát, có người nhìn anh.”

Anh hiểu được, ôm lấy tôi, hơi thở ấm áp làm cho gáy ta hơi hơi ngứa. Hứa Lệ quay nửa mặt lại đây, nâng cằm, từ trên lầu cao nhìn xuống.

Tôi buông tay Thẩm Ngưỡng Nam: “Về sau không thể để anh chở tôi, hàng xóm ở đây có lòng hiếu kỳ rất cao.” Anh là người nổi tiếng, nếu truyền đi, tôi cũng không biết ứng phó như thế nào.

Anh cười gật gật đầu. Tôi cầm sách xuống xe, thúc giục anh đi. Anh xua tay với tôi, đi rồi.

Vừa từ lầu hai rẽ lên, tôi liền nhìn thấy Hứa Lệ đứng trên cầu thang. Tôi gật đầu, tiếp tục lên lầu.

“Bạn bè khác giới không phải ít sao?” Cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, khóe miệng cong cong lên, khẩu khí giễu cợt.

Tôi đè nén lại nỗi tức giận đang trào dâng: “Cô quan sát thật cẩn thận.”

“Trông đều là xe tốt, cô đúng là nhìn không ra.” Cô ả kỳ quái, tôi tức giận xoay người trừng mắt nhìn. Cô ta hoảng sợ, thoáng thu ánh mắt, lui ra phía sau từng bước.

Tôi dựng thẳng thắt lưng, xoay người lên lầu, coi cô ta như không khí, đi không buồn để ý tới.

Cửa vừa đóng một lúc, chuông cửa nhà cô ta vang lên, rồi cái loại âm thanh thở hổn hển đè nén nhau lại “ầm ĩ” ngoài đó, tôi thật muốn biết đây là cái dạng yêu gì mà cuồng nhiệt đến độ không sợ dị nghị.

Mưa vẫn tinh tế rơi, tại của sổ nghe mưa rơi, lòng tôi man mác tràn ngập bóng hình Thẩm Ngưỡng Nam.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3