Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Quyển 2 - Chương 07

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Quyển 2 - Chương 7: Hòa thượng quải đan (*)
https://gacsach.com

(*) Quải đan: ngủ lại chùa khác (chỉ những nhà sư đi hành khất), vừa ngủ lại vừa đàm đạo kinh Phật.

Tô Chuyết cười lắc đầu, Tần Lôi vẫn hưng phấn không thôi, hướng Lăng Sương vẻ mặt đang tràn đầy hoài nghi, giải thích nói: "Quần áo trong của thi thể không đầu kia mặc giống như đúc với bộ này, lại là một gã hòa thượng. Vừa lúc Tuệ Khả đột nhiên vô cớ mất tích, đối chiếu hai bên, không phải nói rõ người chết kia chính là Tuệ Khả sao!"

Hai tiểu hòa thượng Tuệ Trí và Tuệ Không nghe xong hoảng hồn, run giọng nói: "Cái gì! Tuệ Khả sư huynh... Chết rồi sao?"

Tô Chuyết nói: "Ta cũng không nói cái xác không đầu kia chính là Tuệ Khả."

Tần Lôi sững sờ, nói: "Đây không phải cái mà cậu đang nói đến sao? Còn đem bộ quần áo trong này cho ta nhìn."

Tô Chuyết nói: "Ta để ông nhìn bộ quần áo này, đúng là để nói thi thể không đầu có quan hệ với Nhân Tế tự, thế nhưng bộ quần áo trên thân của người chết kia, tuy có tổn hại, lại là mới tinh. Mà bộ quần áo này của Tuệ Khả đã giặt qua rất nhiều lần, là một bộ quần áo cũ. Hơn nữa ông nhìn xem, bộ quần áo này tương đối rộng thùng thình, nói rõ thân thể Tuệ Khả hơi mập, mà người chết kia lại gầy như que củi. Thứ ba, Tuệ Khả là người trẻ tuổi, mà tuổi tác của người chết kia đã không nhỏ rồi, làm sao có thể là Tuệ Khả được?"

Tần Lôi cứng họng, Lăng Sương ở bên nhịn không được cười trộm. Tần Lôi cảm thấy chán nản, hỏi ngược lại: "Vậy cậu nói cái xác không đầu kia là ai? Tên Tuệ Khả này lại chạy đến nơi nào rồi?"

Tô Chuyết nhíu mày không đáp, Lăng Sương chen lời nói: "Theo lý thuyết thì Tuệ Khả trông coi chìa khoá của đại điện, Xá Lợi mất trộm tất nhiên thoát không khỏi liên quan với hắn, nói không chừng hắn đang chạy án!"

Tô Chuyết cũng không có kết luận, quay ngýời nhìn thấy trên bàn bên cạnh có một cái khay, phía trên bày biện một bát sứ tinh, đồ chay trong chén đã thấm nguội rồi, khô thành đống. Bên trái cái bát bày biện một đôi đũa trúc tinh mỹ, một cái muỗng nhỏ ở bên đã rớt bể rồi, gãy mất nửa cái chuôi muôi.

Tô Chuyết kỳ quái nói: "Mì này đã ngâm rất lâu, nói rõ Tuệ Khả chưa có trở về ít nhất một đêm rồi!"

Tần Lôi nói: "Chẳng lẽ thật là Tuệ Khả biển thủ, trộm đi Phật cốt Xá lợi?"

Tuệ Trí do dự nói: "Không thể nào, Tuệ Khả sư huynh ngày thường tuy nói có tham chút tiện nghi, nhưng lá gan cũng không lớn, ít có khả năng làm ra loại sự tình này đi..."

Tần Lôi nói: "Ngươi biết cái gì, loại người này ngày thường không phạm tội, nếu làm liền làm ra đại án kinh thiên động địa!"

Tô Chuyết khẽ gật đầu, nói: "Buổi sáng các ngươi phát hiện cửa đại điện không mở, lại cũng không có sinh nghi, nói rõ đại điện cũng không có gặp phải hư hại."

Tuệ Trí nói: "Không sai, trong điện hết thảy như trước, cái gì cũng không động tới, chỉ là không thấy Xá Lợi Tử đâu."

Tô Chuyết nói: "Thế nhưng Xá Lợi này ở trong chùa lâu như vậy, vì sao Tuệ Khả đến bây giờ mới trộm đây? Vì sao trước kia không xuống tay đi?"

Lăng Sương nói: "Viên Xá Lợi Tử này gần nhất mới đặt trong chùa cho người ta chiêm ngưỡng, trước kia ngược lại chưa nghe nói qua..."

Tô Chuyết xen lời hắn: "Gần nhất? Phật cốt Xá lợi không phải bảo vật của Nhân Tế tự sai? Thế nào cho tới giờ không ai nói cho ta?"

Tần Lôi và Lăng Sương hai mặt nhìn nhau, nói: "Nguyên lai cậu không biết? Chúng ta còn tưởng rằng cậu đã sớm biết rồi!"

Tuệ Trí cũng nói: "Xá Lợi Tử xác thực không phải bảo vật trong chùa, mà là nửa tháng trước một vị sư khổ hạnh quải đan đạt được sư phụ mang tới, đặt ở trong chùa, cung cấp tín đồ Kim Lăng chiêm ngưỡng cung phụng."

Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Sư khổ hạnh? Vị sư phụ kia hiện ở nơi nào?"

Tuệ Trí lắc đầu, nhìn về phía Tuệ Không, người sau cũng lắc đầu. Tô Chuyết tựa hồ minh bạch cái gì, quay người nói với Tần Lôi: "Lúc vào chùa ông có từng lưu ý đến, ta nói dòng suối núi kia vừa vặn từ ngoài chùa chảy qua. Ông sai người đi tìm một chút ở gần đó, nhìn xem có thu hoạch gì không."

Tần Lôi cũng đoán được ý tứ của hắn, đi ra ngoài sắp xếp. Tô Chuyết vừa nhìn sắc trời, đã qua buổi trưa rồi, đám người vẫn còn chưa ăn cơm, bụng sớm đã đói đến kêu loạn, liền hỏi: "Trong chùa các người còn chưa ăn cơm sao?"

Tuệ Trí nói: "Bởi vì hôm nay phương trượng còn đang giảng kinh, tất cả mọi người không tốt dọn cơm, đoán chừng còn phải chờ hơn nửa canh giờ. Nếu như các vị thí chủ đói bụng, tiểu tăng có thể mang các vị trước đến Trai đường ăn chút thức ăn chay."

Lăng Sương nói: "Tô Chuyết, nếu cậu đói bụng, chúng ta liền xuống núi đi ăn, làm gì phiền phức người ta?"

Tô Chuyết cười nói: "Nào có đạo lý vào miếu không ăn cơm chay! Bữa cơm này nhất định phải ăn."

Lăng Sương trợn mắt há mồm, mắng: "Ngụy biện gì thế? Ta chỉ nghe nói qua vào miếu phải thắp hương, xưa nay chưa từng nghe qua vào miếu phải ăn cơm!"

Tô Chuyết không để ý tới hắn, cười cợt đi ra ngoài. Ngoài cửa thiền phòng có một đầu hành lang, thông hướng một gian nhà lớn. Tô Chuyết hỏi: "Đó là phòng gì?"

Tuệ Trí đáp: "Đó chính là chỗ ở của phương trượng."

Tô Chuyết "A" một tiếng, cúi đầu xem xét, đột nhiên trông thấy dưới lan can một bên hành lang có một mảnh vỡ nhỏ bằng sứ, không nhìn kỹ quả thật khó mà phát hiện. Tô Chuyết xoay người nhặt lên, nhíu mày ngẫm lại, lại không nghĩ được cái gì, liền đem mảnh sứ vỡ bỏ vào trong ông tay áo.

Mấy người đụng phải Tần Lôi ở ngoài viện, Tần Lôi nói: "Ta đã an bài xong xuôi, để bọn hắn tìm tòi kỹ càng, nếu như có đồ vật gì, khẳng định chạy không thoát!"

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Đi, đi ăn cơm!"

Tần Lôi sững sờ, vẫn là đi theo. Mấy người tới Trai đường, chỉ thấy bên trong vắng ngắt, quả nhiên không có mấy người. Tuệ Trí nói: "Thí chủ ngồi tạm, tiểu tăng đi thông báo một tiếng."

Tô Chuyết theo hắn chuyển tới sau bến, thấy một vị hòa thượng béo mập đang bận việc. Tuệ Trí nói: "Tuệ Thanh sư huynh, các vị thí chủ kia được sư phụ thiết đãi qua, sư huynh trước tiên làm một ít thức ăn đi!"

Tuệ Thanh đầu cũng không xoay, lớn tiếng đáp: "Lập tức liền tốt rồi!"

Tô Chuyết nói: "Tiểu sư phụ phải làm cơm cho bao nhiêu người a?"

Tuệ Thanh nhìn lại, cũng không nhận ra, hơi hơi ngẩn người, đáp: "Toàn bộ chùa trên dưới 128 người!"

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Thật sự là vất vả a! Sẽ không bởi vì thêm chúng ta, lại có mấy người không có cơm ăn chứ?"

Tuệ Thanh cười to đáp: "Thí chủ không cần lo lắng, phương trượng giao hẹn qua, buổi trưa mấy ngày sẽ có mấy vị thí chủ dùng đồ chay, ta đã chuẩn bị xong!"

Tô Chuyết đột nhiên hỏi: "Trong 128 người này có vị kia sư phụ quải đan kia sao?"

Tuệ Thanh nói: "Thí chủ nói là vị thiền sư Tính Giác kia sao? Ông ta chỉ quải đan nửa tháng, hai ngày trước đã đi rồi."

Tô Chuyết bỗng cảm giác kỳ quái, thầm nói: "Đi rồi?"

Tô Chuyết trầm ngâm một hồi, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Tần Lôi. Tần Lôi hỏi: "Tô huynh đệ, lại nghĩ đến gì sao?"

Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Không có gì. Vẫn là chờ người của ông tìm tới đầu người chôn ở bờ sông đi!"

Đang nói, Vương Phàm thoáng chốc chạy vào, thấy Tần Lôi trước mặt, không kịp thở một ngụm, nói: "Tần Bộ đầu, đầu người! Chúng ta tìm tới cái đầu người kia rồi!"

Tần Lôi vỗ bàn một cái, nói: "Tô công tử, cậu là thần thật rồi! Làm sao cậu lại biết đầu của người chết nhất định bị chôn ở bờ sông?"

Tô Chuyết thản nhiên đáp: "Ta không biết a, trùng hợp đoán trúng đi."

Tần Lôi sững sờ, Lăng Sương cười nói: "Này có cái gì khó? Tất nhiên các người suy đoán ra, hung thủ vứt xác ở bên đầu suối núi đây, chỉ cần không phải là người thường xuyên gây án, như vậy rất có thể sẽ đem đầu lâu chôn ở bờ sông vứt xác. Bởi vì nếu là đến một địa phương khác để chôn, chẳng những không phù hợp tâm lý gấp gáp của hung thủ, cũng tăng lên phong hiểm bị người khác nhìn thấy."

Đang nói, Tuệ Trí cùng mấy người tăng nhân bưng lên mấy bát đồ chay, đặt ở trước mặt mấy người, đầy đủ đũa trúc thìa muôi. Tô Chuyết nhìn thoáng qua bát đũa, nói: "Nguyên lai là như vậy, xem ra nên kết án rồi!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3