Giờ Đang Nơi Đâu - Chương 31

Giờ Đang Nơi Đâu
Chương 31: Nhà họ Từ và sân tennis (1)

Nói thực, kế hoạch nhận nuôi của bà Kiều có thành công không, hay Leon có vào được trường tốt không, Sở Vọng vốn chẳng quan tâm. Còn nếu nói có thiệt hại gì thì cũng chỉ đơn giản là nếu ông Kiều đi rồi, thì Tiết Chân Chân sẽ mất đi một chỗ dựa ở trong biệt thự họ Kiều; còn nếu bà hai Mitchell rời đi, có lẽ bà Kiều sẽ trút mọi oán hận chất chứa trong lồng ngực lên đầu Chân Chân và cô.

Đây không phải là chuyện gì trọng đại quá, chỉ là nếu bà hai và Leon rời đi thì cuộc sống của cô sẽ không còn được tự tại nữa.

Có điều, cô còn có một kế hoạch khác.

Một ngày sau khi nói chuyện với dì Mitchell, trên đường đến tiệm may, Sở Vọng chợt ghé vào một bốt điện thoại, bấm một chuỗi gồm 5 số mà mấy tuần trước trong thư viện ở viện Thần học, Từ Thiếu Khiêm đã đọc một lần.

Chỉ một lúc sau, nhân viên tiếp tuyến ở đầu dây miễn cưỡng hỏi bằng tiếng Quảng: “Xin hỏi gọi đến đâu?”

“Xin giúp tôi chuyển máy tới…” Sở Vọng suy nghĩ rồi trả lời, “Biệt thự nhà họ Từ.”

Nghe thấy là giọng con nít, tiếng Quảng còn không rành rọt, tiếp tuyết viên càng không có kiên nhẫn, đáp qua loa vài câu rồi chuyển máy. Thời gian kêu *tút tút* ở đầu dây rất dài, mỗi tiếng tút luôn đi kèm với tiếng dòng điện chạy xẹt xẹt. Vì vậy mà khi giọng của Từ Thiếu Khiêm vang lên, thật sự khiến người ta vui mừng quá đỗi.

Từ Thiếu Khiêm *a lô* rồi không nói gì, còn Sở Vọng thong thả lên tiếng: “Chào giáo sư Từ, em là Linzy. Em tưởng không ai ở nhà.”

Người ở đầu dây bật cười, nói, “Ừ, tôi biết là em mà.”

Sở Vọng kìm nén không cười, cô nhớ thời đại này đâu hiển thị thông tin người gọi. Cô nín cười, đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi anh Từ đã mời được gia sư thích hợp chưa?”

“Gia sư dạy tiếng Anh thích hợp thì có không ít, cũng xác định được một người rồi; nhưng người còn lại thì chưa tìm được.”

“Em nghĩ anh không cần phải mời người khác nữa đâu; em cho rằng mình có thể đảm nhiệm cả hai ngôn ngữ.” Cô nói: “Và em chỉ nhận tiền lương của một người.”

“Ừ, nghe không tệ. Có thể hỏi là điều gì đã khiến em đổi ý không?”

“Em thừa nhận mình thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh. Nhưng em cũng có điều kiện của mình: cho phép em dẫn theo em trai đến nghe giảng chung. Em tin giáo sư Từ cũng biết, có bạn học chung sẽ rất có lợi trong việc học ngoại ngữ.”

Từ Thiếu Khiêm lời ít ý nhiều trả lời: “Được.”

Dừng một lúc rồi anh lại hỏi: “Thế xin hỏi, tôi cần làm gì để giải thích hợp lý cho người nhà em đây?”

Sở Vọng nghĩ rồi đáp: “Có thể dùng danh nghĩa của giáo sư Từ và vợ anh, gửi hai tấm thư mời bằng tiếng Anh đến biệt thự nhà họ Kiều được không? Một tấm là mời con trai trưởng Leon của bà Kiều đến nhà học Từ học tiếng Anh và tiếng Latinh cùng cháu của anh; một tấm khác, dùng danh nghĩa của anh mời em làm học sinh lớp dự bị, đến biệt thự nhà anh học tiếng Latinh?”

Anh ta suy nghĩ rồi cười nói: “Tôi thì không sao, còn về phần vợ tôi, tôi phải hỏi cô ấy trước đã.”

Sở Vọng vội nịnh nọt: “Cám ơn giáo sư Từ, cũng thay em cám ơn vợ anh.”

Từ Thiếu Khiêm cười chào tạm biệt cô, cũng rất lịch lãm đợi cô cúp máy trước.

Cách của Sở Vọng là: Nếu như bà Kiều thật sự nuôi Leon dưới danh nghĩa của mình, thì sau này dẫn theo em trai đi thăm hỏi cũng không bị ai nói ra nói vào đâu nhỉ? Hiện tại Leon đã gần chín tuổi, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có nửa sức chiến đấu. Ngoài ra, cô cũng tự có cách để không cho Leon báo với bà Kiều và Chân Chân là gia sư thật sự là ai.

Trong biệt thự họ Kiều, vì vấn đề tương lai của con trai mình, Mitchell đã tập trung toàn lực khai hỏa. Sau khi thống nhất về vấn đề ăn ở đi lại, giáo dục mầm non, bà hai Mitchell lại tranh luận với bà Kiều về vấn đề nên vào trường Queen’s hay trường Saint Joseph’s, chỉ khổ cho Tiết Chân Chân ngồi bên cạnh làm phiên dịch.

Bà Kiều cười nhạo: “Hai ngôi trường này đều có chất lượng tương đương nhau, nhưng trường trước, nếu muốn nhập học thì cần phải mời người dạy tiếng Latinh. Cô có biết hiện tại tiền lương của gia sư tiếng Latinh ở Hương Cảng là bao nhiêu không? Đúng là không lo việc nhà không biết củi gạo đắt.”

Tiết Chân Chân bị lúng túng về thành ngữ “không lo việc nhà không biết củi gạo đắt”, bèn dịch thẳng từng chữ một cho bà hai Mitchell.

Nhưng bà hai Mitchell lại hỏi ngược lại: “Gạo có giá thế nào, có liên quan gì đến chuyện Leon có học tiếng Latinh không, hiện tại ở Trung Quốc vẫn còn dùng củi nấu cơm hả?” Bà vẫn giữ vững quan điểm của mình: “Sở Vọng đã nói với tôi rồi, chị nhận nuôi Leon như con trai mình, thì nhất định sẽ đưa thằng bé đến trường Queen’s tốt nhất Hương Cảng!”

Bà Kiều nghiến răng, cả hai người gọi Sở Vọng tới, kẹp cô ở giữa. Một người hỏi: “Cháu hứa lung tung gì thế hả, bảo bác đi đâu mời giáo viên dạy tiếng Latinh đây?” Còn một người khác mắt hoen đỏ, khó tin hỏi: “Sở Vọng, cháu và bà cả hợp kế lừa dì ư?”

Tiết Chân Chân bất đắc dĩ nói: “Tự em gây chuyện, chị không giúp được đâu.”

Sở Vọng chẳng hề hốt hoảng, thậm chí còn thong thả nhấp sữa uống. Đang tâm trạng tốt, cô còn tốt bụng khuyên hai bà: “Bác à, dì à, cháu cho rằng đợi hai hôm nữa rồi hai người cãi nhau tiếp cũng không muộn.”

Nhưng hai người họ không nghe lời khuyên mà còn cãi nhau hai ngày. Hai hôm sau, bức thư gửi đến từ biệt thự họ Từ và đại học Hương Cảng đã khiến tất cả mọi người trong nhà phải tắt tiếng.

Doãn Yên thế mà còn bình tĩnh hơn cả Sở Vọng, thản nhiên nói với Chân Chân: “Tôi nhớ trong lớp ta, học sinh có thành tích tốt nhất không phải là em Chân Chân à?”

“Em gái thì vào lớp dự bị đại học trước, còn chị gái vẫn chưa khá khẩm tiếng Anh; dù gì người bị bẽ mặt cũng không phải tôi.” Chân Chân hớn hở trợn mắt lại.

Bà Kiều không có tâm trạng đâu mà chúc mừng và chia buồn cho hai cô cháu gái, bởi vì mọi tâm tư của bà đặt vào một phong thư khác. Trên bàn ăn sáng, bà lại nhắc đến chuyện này: “Nhà họ Từ này, nghe bảo là một nhà trong ngành dệt may nổi tiếng ở Quảng Châu, lần này bà Từ mời, có phải có ý muốn kết thân không?”

Bà kích động gọi dì Triệu tới, để bà ấy đến tòa nhà bên cạnh báo cho Mitchell biết: đã tìm được người dạy tiếng Latinh cho Leon rồi.

Rồi bà Kiều liên tục gửi điện cho ông Kiều, nhắc ông nhanh chóng gọi điện thoại đến tòa soạn báo Trung văn và Anh văn Hương Cảng, để hai tờ báo này ngày mai đăng tin ông quyết định để Leon làm con trai trưởng lên trang nhất.

Bà Kiều lúc thì thấp thỏm đi tới đi lui trong biệt thự, chốc lại vui vẻ phỏng đoán ý đồ của bà Từ. Còn Sở Vọng là công thần phía sau đã bị bà Kiều bỏ qua hoàn toàn, nên gần đến ngày dẫn Leon tới biệt thự nhà họ Từ, cô cũng không được bà Kiều chúc mừng.

***

Đây là lần đầu tiên Sở Vọng đến biệt thự nhà họ Từ, căn nhà nằm ở phố Hoa Viên khu Vượng Giác. Nói là biệt thự, kỳ thực chỉ là một tòa nhà nhỏ nằm khuất sau cổng chào khu Vượng Giác, không quá bắt mắt. Thậm chí còn không có hàng rào, xung quanh chỉ trồng mấy loại hoa dại để ngăn cách với cổng ở biệt thự khác, phân rõ địa giới.

Cô nhấn chuông cửa, một lúc lâu sau mới có một bà già tập tễnh đi ra mở cửa, xuyên qua khe cửa cẩn thận hỏi bằng tiếng Quảng: “Xin hỏi cô là…”

Sở Vọng nói: “Cháu là học trò của giáo sư Từ, Linzy, không biết giáo sư đã nhắc đến chưa?”

Lúc này bà già kia biến sắc, hớt ha hớt hải chạy vào trong, vừa chạy vừa nói: “Cô chủ! Cô chủ! Gia sư mà cậu chủ nói đã đến rồi…”

Sở Vọng nhìn đồng hồ, không tệ, sớm hơn 15 phút so với giờ hẹn lúc 2 giờ.

Một lúc sau, bà lão kia lại hớt ha hớt hải chạy tới, xấu hổ dẫn Sở Vọng và Leon vào nhà ngồi trên sofa, rồi lại lập tức chạy nhanh lên lầu, để lại Sở Vọng và Leon đưa mắt nhìn nhau, cứng người ngồi tại chỗ.

Trong nhà cũng giống bên ngoài: nội thất đầy đủ, nhưng ngoài nội thất ra thì không còn vật dụng gì khác; căn phòng rất sạch, nhưng lại sạch sẽ quá mức, không có hơi thở của sự sống. Có lẽ chủ nhân ngôi nhà chỉ coi đây như nơi nghỉ ngơi chứ không phải là một tổ ấm bé nhỏ.

Vì trống rỗng nên có thể nghe rõ mọi âm thanh. Sở Vọng chỉ ngồi trên ghế sofa, vậy mà tình cờ nghe được chuyện “gia đình tranh chấp”.

Một người phụ nữ có giọng khàn – có lẽ là chị Từ, nói: “Sao cô giáo dạy Anh văn đến sớm vậy… Dì Văn, dì xuống nhà bảo người ta uống trà ăn hoa quả trước đi. Cậu không có ở nhà, dì đừng để người ta cảm thấy nhà mình thất lễ.”

Dì Văn ho hai tiếng: “Đừng nói trà, trong nhà giờ đến bã trà còn không có. Nhưng rau dưa hoa quả… thì có đây, tháng trước cô đem táo với cả bí đao ở quê lên vẫn chưa ăn hết, không biết đã bị mốc chưa nữa.”

Chị Từ lại nói: “Hay dì gõ cửa phòng Văn Quân thử, bảo thằng bé xuống lầu gặp cô giáo trước?”

Dì Văn nói: “Lão đã gọi rồi, nhưng không biết cậu Văn Quân cáu kỉnh gì, có lẽ vì lúc nãy cô mở cửa phòng hút thuốc. Gõ mỏi tay nhưng vẫn không phản ứng.”

Chị Từ thở dài: “Dì… dì chỉnh tóc tai áo quần lại cho tôi, đỡ tôi xuống lầu đi.”

Lần này, cánh cửa ở một căn phòng khác trên tầng hai mở ra, rồi lại đóng cái *sầm*. Chuỗi bước chân nặng nề nhanh chóng từ cầu thang vọng tới, chỉ chốc lát sau, một cậu bé mặc đồng phục màu nâu nhạt vội vã chạy đến trước mặt Sở Vọng và Leon. Gương mặt nhỏ nhắn đang nổi giận đùng đùng, ánh mắt sáng quắc nhìn trên người Leon tóc vàng mắt xanh một lúc, rồi lại quét sang Sở Vọng chỉ cao hơn Leon nửa cái đầu bên cạnh, cực kỳ không khách khí ngoái đầu lại, hỏi với lên trên lầu: “Không phải hai người nói cô giáo tới rồi ư? Cô giáo đâu!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3