Gợn Gió Đêm - Chương 27
Gợn Gió Đêm
Chương 27: Kim chủ đó
Bước ra khỏi toà nhà văn phòng Trạch Ưu, mưa đã nặng hạt rồi.
Tạ Điệt đã ở trong phòng chiếu riêng của Kỷ Du Chi suốt ba giờ, mí mắt sưng tấy sau khi khóc hồi lâu cuối cùng cũng dịu lại, nhìn thế này mới không thấy quá chật vật – Ít nhất bây giờ nó chỉ như đôi mắt đỏ hoe bởi gió mùa thu ở Bắc Kinh.
Đây cũng là điều bình thường trên đường phố vào cuối tháng mười một.
Hai bên đường, những chiếc lá bàng to bằng lòng bàn tay bị làn gió ướt lạnh cuốn đi, bám chặt vào cửa kính của cửa hàng tiện lợi 7-11. Cô mở cửa bước vào, từ trên kệ lấy một phần sandwich được đóng gói một cách tinh tế nhất.
Đã quá muộn để về nhà thu dọn đồ đạc, tình cờ điện thoại di động, máy tính, bộ sạc và giấy tờ cần thiết đều nằm trong chiếc túi mà cô mang theo, Tạ Điệt ăn một nửa chiếc bánh sandwich và đi đến một trung tâm mua sắm gần đó để mua một chiếc va li nhỏ, một chiếc áo khoác lông vũ và một số đồ dùng đơn giản hàng ngày, rồi thản nhiên chất đầy va li.
Cô tự mình gọi Taxi, định chạy đến sân bay thì nhận được tin nhắn từ Giang Trạch Dư.
[Điệt Điệt, thứ bảy tuần sau em có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn tối?]
Màu xanh lam trên màn hình điện thoại phát sáng trong cơn mưa xám xịt, Tạ Điệt dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Giang Trạch Dư khi anh gửi tin nhắn này, và cô cũng có thể hình dung ra tia sáng trong đôi mắt luôn u ám của anh.
Từ thời thiếu niên, anh đã là một người rất khép kín, nhưng đã bị cô bức ra đủ loại cảm xúc.
Tạ Điệt cất điện thoại, nhét va li vào cốp taxi, những hạt mưa tí tách rơi vào mặt cô. Cô hạ thấp vành mũ, ấn một cái vào đáy vali, sau đó đóng cốp, bước lên xe.
Những hạt mưa trên mặt trượt từ mái tóc dài đến cổ, cô vụng về đưa tay lên, dùng cổ tay áo lau sạch những vệt nước.
Nàng Blogger có vẻ ngoài tinh tế cúi đầu liếc nhìn ống tay áo đã bị ướt hơn phân nửa lại còn dính vài vết bẩn, thầm than ngày hôm nay thật là xấu hổ.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Trạch Dư.
Cuộc gọi gần như được trả lời ngay lập tức, giọng điệu của anh có chút do dự, dường như anh không thể đoán được ý nghĩa cuộc gọi này: “… Điệt Điệt?”
Rõ ràng vừa lúc nãy đã nghe qua giọng nói này, hiện tại nghe thêm một lần nữa lại có cảm giác khá hoang đường. Tạ Điệt nắm chặt vạt áo của mình, không khỏi nghĩ đến 5 năm trước trong con hẻm nhỏ tối tăm ở Los Angeles, dưới ánh hoàng hôn như màu máu, ống thép rỉ sét loang lổ kia nếu lực đạo lớn hơn một chút thì sẽ như thế nào.
Vì vậy cô đã nghẹn ngào khi nghe thấy giọng nói của anh.
Tài xế vô tư lái xe, còn ngâm nga một đoạn kinh kịch nhỏ, nhân tiện mở kênh Radio chương trình “Lão nương cữu” của đài Hàng Châu. Trên Radio có hai gia đình đang tranh đoạt quyền nuôi cháu trai, tiếng phổ thông chửi mắng nhau đến hỗn loạn, cãi vã kịch liệt.
**Lão nương cữu: chương trình nhằm giải quyết các tranh chấp dân sự tại chỗ.
Hai người trong điện thoại không ai nói chuyện với ai, thật lâu lúc sau, Tạ Điệt trong tiếng mưa mới mở lời: “Giang Trạch Dư, có phải 5 năm trước anh đã đến Mỹ tìm em không?”
Người đối diện nghe vậy thì trầm mặc thật lâu, ước chừng hơn một phút. Trong khoảng thời gian này, người chủ trì tiết mục đã có vài lần khuyên nhủ hai gia đình trên đài.
Giang Trạch Dư dựa vào ngữ khí của Tạ Điệt thì đoán biết đây không phải là câu hỏi, cân nhắc một lúc anh liền thành thật trả lời: “Là Kỷ Du Chi nói sao?”
Năm năm trước, Tạ Điệt rời đi quá vội vàng, anh rơi vào đường cùng, chỉ có thể gặp Hàn Tầm Chu hỏi thăm thành phố mà cô đến, nhưng không ai biết số điện thoại và địa chỉ cụ thể của cô.
Lúc ấy tuy anh không có một xu dính túi, nhưng làm sao có thể không đi tìm cô được chứ?
Anh mượn Kỷ Du Chi một ít tiền, làm visa, sau đó mua vé máy bay đi Los Angeles.
Nhưng anh chưa kịp nhìn thấy cô một lần nào, lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện ở Bắc Kinh, đôi mắt được quấn băng gạc thật dày.
“Ah”. Tạ Điệt đưa tay che mắt, cười nói: “Cũng may không bị anh tìm thấy, em lúc ấy quá lôi thôi, quần áo chất đống trên sofa còn chưa giặt, trong tủ lạnh còn giấu rất nhiều chuối bị hư”.
Giang Trạch Dư nghe cô lảm nhảm, liền cảm thấy tâm trạng người đối diện có gì đó không ổn, nên ngập ngừng ngắt lời cô: “Điệt Điệt, em đang ở đâu?”
“…Còn nữa, em đã uống rất nhiều rượu, 24h đều say thành một vũng bùn lầy, nhìn thấy ai cũng đều như phát điên…”, Tạ Điệt không để ý đến việc anh cắt ngang lời cô, vẫn tiếp tục nói: “Vừa đến Mỹ 3 tháng em liền béo hơn 20 cân, anh tin không? Cả khuôn mặt em lúc đó đều to gấp đôi bây giờ, nếu anh gặp em chắc chắn sẽ không nhận ra”.
Cô nói xong nhoẻn miệng cười, như là nhớ lại một ít hồi ức thú vị, nhưng hồi ức đến cuối cùng lại trở thành nghẹn ngào.
“Nhưng mà, nếu em biết anh tới, em nhất định sẽ gội đầu thật sạch, trang điểm thật đẹp sau đó đến sân bay đón anh. Em sẽ mua Thanh Long mà anh thích ăn, siêu thị ở Mỹ có rất nhiều…”
Giờ đây, năm năm sau, cô gái tuổi tác ngày càng lớn hơn dường như càng thêm yếu ớt, người trước giờ luôn kiêu ngạo không ai sánh bằng nhưng hôm nay trước mặt anh đã khóc đến hai lần.
Trong bối cảnh ồn ào, tiếng khóc bị kiềm nén của cô càng khàn đi: “Em có thể dẫn anh đi dạo trong vườn trường, Los Angeles lớn như vậy, có rất nhiều cảnh đẹp em chắc chắn là anh chưa đi qua”.
Giang Trạch Dư nghe được tiếng cô khóc, nhất thời đứng lên từ sau bàn làm việc, các khớp ngón tay siết chặt điện thoại đến tái nhợt: “Điệt Điệt, em đang ở đâu, anh đến tìm em”.
Tiếng mưa tí tách rơi tạt vào kính trước của xe và bị cần gạt nước hất ra ngoài.
Tạ Điệt tì trán vào lưng ghế tài xế, vẫn tự độc thoại với giọng mũi nặng nề: “Giang Trạch Dư, chúng ta cả đời này đều không quay lại Los Angeles được không? Em không thích thành phố đó”.
Người ở đầu dây bên kia bỗng như hiểu ra điều gì đó.
Một lúc lâu sau, anh sững sờ nói với cô: “Được, chúng ta không bao giờ quay lại”.
Tạ Điệt nghe tiếng thở nhàn nhạt của anh trong điện thoại, sau khi khóc một hồi lâu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô sụt sịt mũi, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cô chợt nhận thấy tiếng cãi vã của hai gia đình trong Radio nhỏ đi rất nhiều.
Anh tài xế taxi chắc không ngờ rằng mình vừa chở khách vừa nghe được tin bát quái, anh ta hạ thấp âm lượng đi, dù đang nhìn thẳng về phía trước nhưng hai lỗ tai lại dựng lên.
Blogger cực sĩ diện Tạ Điệt nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, ho khan hai tiếng liền đổi chủ đề, giọng điệu bình tĩnh như chưa có gì xảy ra: “Thứ 7 tuần sau em không thể dùng cơm cùng anh, em phải đi Canada một chuyến”.
Người đối diện đột nhiên khẩn trương lên: “Đi Canada? Để làm gì?”
“Em đi công tác, đi trong 2 tuần, anh…anh ở nhà chờ em, em sẽ trở lại”. Tạ Điệt nói xong, che lại ống nghe, hạ giọng nói thêm một câu: “Chờ em trở lại, em có rất nhiều điều muốn nói với anh”.
———
Trong phòng chờ VIP ở sân bay thành phố, mười mấy nhân viên đoàn phim đang chờ chuyến bay.
Sầm Ninh đang ăn nho Mỹ do trợ lý mang đến, hai tay đang cầm điện thoại chơi trò chơi, sắc mặt có vẻ rất khó xem. Cậu ta đang trên đà nổi tiếng, một tháng này vẫn nằm trong top ba danh sách có lưu lượng cao trên Weibo, tính khí cũng tự nhiên theo đó mà tăng lên.
“Chu Tử Dương kia rốt cuộc là người như thế nào? Thật là điên rồ, còn điên hơn tôi nữa. Dựa vào cái gì chưa kịp chào hỏi đã bắt bay sang Canada giữa đêm tối như vậy? Kiểu người này về sau đừng cho tôi tiếp xúc nữa.”
Trợ lý bên cạnh là người lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, nghe thấy vậy liền nhét một quả nho vào miệng cậu ta, “hừ” một tiếng: “ Tôi nói này A Ninh, anh Lâm là phó chủ tịch YR còn phải đích thân đi cùng anh ta, cậu bực tức cái gì? Đó là anh trai nhà họ Chu, Chu gia tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh, cậu không biết sao? Nghe nói đứa con duy nhất của đương gia nhà họ Chu đang ngồi tù, nếu không có gì thay đổi vị Chu đạo diễn này có thể trở thành người thừa kế của Chu gia”.
Giới giải trí luôn có các nhà tư bản thao túng sau lưng, trong đó Chu gia chiếm một nửa bầu trời, Sầm Ninh làm sao không biết, cậu ta miễn cưỡng “chậc” một tiếng rồi đổi đề tài: “Thế còn người nổi tiếng tuyến 18 trên mạng đâu? Sao cô ấy vẫn chưa đến? Tôi vừa mới tiếp nhận vị trí người phát ngôn cho thương hiệu quốc tế, vậy mà nữ chính lại là người nổi tiếng vô danh. Đúng rồi, cô ta tên cái gì trời mưa hay mưa đá gì đó?”
“Shhhh, cô ta tên Sunny”. Trợ lý liếc cậu ta một cái: “Có lẽ do bên ngoài trời đang mưa nên đến muộn. Này, hình như là cô gái đang đi về phía này đó?”
Sầm Ninh khinh thường nhìn về phía cửa phòng VIP với tư thái vinh quang của bậc đế vương – một cô gái trẻ trong chiếc áo khoác màu đen, vóc dáng cao gầy. Gương mặt không chút biểu tình đang kéo chiếc Vali, mái tóc dài màu xám khói được buộc cao, khuôn mặt thanh tú chỉ to bằng lòng bàn tay, khóe môi thẳng thành một đường.
Hai giây sau, Sầm Ninh nhanh nhẹn trực tiếp thoát khỏi giao diện trò chơi.
Tiểu sinh có giá trị nhan sắc và lưu lượng cao vẫy tay với Tạ Điệt, cười rộ lên khiến đôi mắt cong cong, lộ ra 2 cái răng nanh: “Sunny tiểu thư, tới đây ngồi nè, tôi là Sầm Ninh, cộng sự của cô”.
Trợ lý bên cạnh đột nhiên trợn tròn mắt, vị cao thủ này trước khi nổi tiếng đều dựa vào khuôn mặt bắt chuyện với mấy cô nàng xinh đẹp, cũng may là mắt nhìn người cao, khẩu vị cũng kén chọn, số người bị cậu ta tiếp cận cũng không quá mười người.
Tạ đại tiểu thư từ nhỏ đã nhìn quen một màn trước mắt này, chỉ lễ phép gật đầu, không để ý đến sự nhiệt tình của Sầm Ninh, chỉ tìm một góc trong phòng chờ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kia rõ ràng là dáng vẻ người sống chớ tới gần, Sầm Ninh sờ sờ cằm, đôi mắt lại càng ngày càng sáng – chị gái nhỏ này cũng mẹ nó đẹp quá đi? Mấy năm nay những người nổi tiếng trên mạng đều như vậy àh?
Đã 7h15p, còn chưa đầy 15p là đến giờ lên máy bay, Lâm Cảnh Thước không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng cũng đuổi tới, vừa đặt mông ngồi xuống liền thở phì phò y như người bị hen suyễn, thở hổn hển một lúc mới để ý tới Sầm Ninh ngồi bên cạnh.
Anh ta điều chỉnh lại hô hấp, vỗ vỗ bả vai Sầm Ninh: “Đến rồi àh, có mang áo lông theo không? Sau khi hạ cánh nhiệt độ sẽ xuống -15 độ đấy”.
“Em có mang, mà khoan nói chuyện này…”, Sầm Ninh tiến đến bên lỗ tai anh ta, đôi mắt ngó ngó Tạ Điệt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần: “Anh Lâm, anh biết số Wechat của chị gái nhỏ Sunny không? Nói cho em biết đi”.
Lâm Cảnh Thước nghe vậy, vừa mới điều hoà hô hấp lại giống như bị suyễn lần nữa, trợn mắt nói: “Người Trung Quốc các cậu không phải rất thích khuyên người sao? Hôm nay tôi cũng khuyên cậu một câu, cô gái kia ngay cả anh cậu đây còn không dám theo đuổi, cậu tiết kiệm thời gian đi”.
Sầm Ninh nghe xong lời này thầm “Chậc chậc” hai tiếng: “Cô ấy….sau lưng có kim chủ hả?”
Lâm Cảnh Thước hiển nhiên vẫn chưa nắm vững từ vựng tiếng Trung: “…..kim chủ?”
Sầm Ninh chưa kịp trả lời, trợ lý bên cạnh đã lập tức nhét vào miệng cậu ta một quả nho và nói: “E hèm, ừm…là bạn trai giàu có.”
Lâm Cảnh Thước chợt nhận ra rồi gật đầu: “Chính là như vậy, so với tôi còn giàu hơn nhiều.”
Sầm Ninh nghe vậy ủ rũ cụp đuôi, một lần nữa mở lại giao diện trò chơi, trước khi trò chơi bắt đầu, cậu ta nhìn Tạ Điệt trong góc với vẻ thương hại và không đồng tình.
Khó trách lần này lấy được vị trí người phát ngôn, ôi, chị gái nhỏ xinh đẹp quả nhiên đều thuộc về những nhà tư bản béo.
Cậu ta tức giận bất bình chơi nửa ván game, vài phút sau hành khách khoang hạng nhất bắt đầu lên máy bay, lúc này ở cửa lên máy bay còn có người khoan thai đến muộn, sắc mặt lạnh tanh, cất bước đi đến cô gái đang ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần và ngồi xuống bên cạnh, nâng tay lên che khuất ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu cô.
Sầm Ninh đang chơi game vui vẻ thì cánh tay bị người ta chọc chọc.
Lâm Cảnh Thước thấp giọng chỉ về hướng Tạ Điệt: “Nhìn thấy chưa, kim chủ đó”.
Tác giả có lời muốn nói: Jio của ta rất ngọt, chương sau còn ngọt hơn
Editor: hixx đang bệnh mọi người ơi nên chương ra hơi chậm. Thôi thì đọc từ từ cho hồi hộp nha. Nhân tiện chúc mọi người 20/10 vui vẻ