Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE - Chương 78
Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
Chương 78: Vô Tình đạo
Chap 78: VÔ TÌNH ĐẠO
Trời đã hoàng hôn, nàng tỉnh lại.
Trường Trạch Tiên Sơn cô liêu, lạnh lẽo, trăm năm hiếm khi có người đặt chân đến, quanh năm tuyết rơi đậu trên lông mi nàng.
Hồ Thiên Trì, sương mù lượn lờ, kim sắc ngô đồng diệp được linh lực tạo thành một mặt gương xinh đẹp.
Nàng hậu tri hậu giác giật giật ngón tay, lông mi run rẩy. Đập vào mắt là môt thế giới trắng toát mờ mịt, nàng cảm thấy có chút đau, theo bản năng đè lên nơi phát ra đau đớn —— là trái tim.
Nước mắt rơi vào nước Thiên Trì, gợn những cơn sóng nhè nhẹ.
Che trời lấp đất chua xót cùng khổ sở, tại đây một khắc, rốt cuộc thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô Tô cũng không nghĩ tới chính mình còn có thể tỉnh lại.
Nàng nhớ lại ngày đó cầu chết quyết tâm nhảy xuống thành lầu, đem tiên hồn thế chấp, rót vào trong cửu thiên Câu Ngọc, thiên lôi tiến vào Câu Ngọc, biến thành hừng hực nghiệp hỏa, đem nàng đốt cháy hầu như không còn sót lại vết tích gì.
Nàng bên tai nghe thấy Câu Ngọc vỡ vụn trong thanh âm nóng chảy, cho rằng chính mình cũng như Câu Ngọc giống nhau, đều đã biến mất ở thế gian.
Tô Tô chìm trong nghiệp hỏa, thấy dưới thành lâu có kẻ vội vàng chạy tới.
Hắn chạy nhanh như vậy, là sau khi sinh ra Tình Ti, chạy tới để đón Diệp Băng Thường sao? Nhân gian kia một tràng tuyết lớn, nàng trước mắt một mảnh mơ hồ, nắm lấy Câu Ngọc, Câu Ngọc trước mắt nàng hóa thành tro tàn.
Tô Tô khi đó tưởng: Nếu có thể tồn tại, ai lại tưởng ở trong Nghiệp Hỏa thống khổ mà chết đi đâu?
Mỗi một tấc da thịt đều đau, tiên hồn như là bị bóp nát, nàng ngã vào nghiệp hỏa.
Lại chẳng muốn nhìn hắn một lần.
Nhân gian hơn bảy trăm ngày đêm, mỗi khi hồi tưởng lại, mặc dù không muốn nghĩ đến Đạm Đài Tẫn, song hắn vẫn cơ hồ thuộc về ký ức của nàng.
Cả đời phàm nhân, quá chua xót.
Hắn thêu lên chiếc khăn voan chân thành tha thiết cảm tình, song lại gϊếŧ chết huynh trưởng của nàng, vứt bỏ tổ mẫu của nàng, khống chế nàng gϊếŧ người, khiến nàng chìm trong bóng tối vĩnh viễn.
Nàng không thể cứu ca ca trở về, không còn có thể nhìn thấy tổ mẫu, máu của Tiêu Lẫm nóng hổi bắn tung tóe trong tay nàng, hại nàng đau đớn sống không bằng chết. Nàng không phụ tam giới chúng sinh, chỉ phụ chính bản thân mình, thực xin lỗi Diệp Tịch Vụ.
Từ ngày Tô Tô sinh ra từ linh thai, xưa nay chưa từng nằm mơ.
Khi ấy lần đầu tiên nàng vô cùng khát vọng, thoáng chốc hơn bảy trăm cái ngày đêm trôi qua cuối cùng cũng chỉ là một hồi ác mộng. Ác mộng kết thúc, nàng ở Trường Trạch Sơn, bên người có vô số gương mặt quen thuộc.
Đã từng cùng đồng cam cộng khổ, chẳng sợ tam giới yêu ma quỷ quái hoành hành, ngày nàng bị nhốt ở trên Tiên Sơn, trong mắt vẫn như cũ mang một tia khát vọng, cùng Câu Ngọc nhìn ra xa nhân gian.
Câu Ngọc đã chết thật rồi.
Nàng nước mắt mơ hồ nhìn Câu Ngọc tiêu tán, nó giống như trên đời bất luận là cái gì cũng không hề chớp nhẹ mắt, ôn nhu bên nàng, không một tiếng động.
Câu Ngọc từng nói, nó chỉ là một cục đá Thượng Cổ vô dụng, tồn tại chứng kiến vô số thần linh vĩ đại ngã xuống.
Chỉ một mình nó, chịu đựng Hồng Hoang, chịu đựng trời đất biến đổi, nhân gian biển cả luân chuyển, cuối cùng thì đi theo mẫu thân của nàng, cùng nàng làm bạn mà lớn lên.
Nó nói chính mình không cần gì cả, chỉ mong muốn duy nhất một điều đó chính là được sống. Nhưng đến cuối cùng, là nàng không tốt, liên luỵ đến nó, cũng mất đi nó.
"Tắc Trạch, đại ca, tổ mẫu, Tiêu Lẫm, Câu Ngọc..."
Tiên hồn nàng trong nghiệp hỏa dâng dần trở nên trong suốt, đúng là ác mộng, nhưng cũng đáng đời.
...
Nàng khi đó chỉ nghĩ cầu Thiên Đạo đời đời kiếp kiếp, cho dù có bị hắc ám bao phủ, cũng không bao giờ nhìn thấy Đạm Đài Tẫn.
Hoặc là, có thể làm cho nàng... được nhìn Trường Trạch Sơn lần cuối sao?
Giờ phút này, Trường Trạch tuyết bay lả tả, đẹp tựa một bức tranh.
Đôi mắt đen láy của Tô Tô lấm tấm nước mắt —— đây là, về nhà sao?
Bạch y Tiên Quân chậm rãi đi trong rừng ngô đồng, bên hông hắn có một khối bích ngọc màu sắc thông thấu oánh nhuận, phía trên buộc lại bằng sợi dây màu xanh. Áo phát ánh ngọc, thần sắc bình thản.
Phía sau hắn là một thiếu niên đang xụ mặt.
Công Dã Tịch Vô dặn dò nói: "Phù Nhai, gặp lại muội ấy, đừng có hỏi Lê Tô Tô về chuyện cũ, nếu không muội ấy sẽ tức giận đấy."
Thấy thiếu niên không nói, Công Dã Tịch Vô buồn cười nói: "Muội ấy nhiều lần đều nói không phải, ngươi lại tức giận. Lần trước lúc cùng ngươi so tài, ngươi còn cắt xiêm y mà muội ấy thích nhất, muội ấy ngồi cạnh Thiên Trì khổ sở hồi lâu, ở trong ao nghe Linh Ngư giảng hòa, muốn cùng sư tôn cáo trạng. Nhưng cho tới hiện tại muội ấy cũng chưa chấp nhận giảng hòa. Sư muội lần này bế quan khá lâu, chắc sau này cũng không thù gì ngươi nữa, vậy nên chớ chọc muội ấy tức giận."
Thiếu niên mím miệng, nói: "Được."
Công Dã Tịch Vô chợt nhớ tới cái gì, trong ánh mắt mang lên một tia bất đắc dĩ và ấm áp.
"Sư muội còn nhỏ, phải quan tâm hơn chút."
Thanh âm của bọn họ từ xa đến gần, Tô Tô kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy tiên sơn tuyết trắng, lượn lờ sương mù đằng sau, cây ngô đồng che trời, trong thế giới rực lửa, hai gương mặt quen thuộc, lặng lẽ lọt vào tầm mắt của nàng.
Năm trăm năm thời không ác mộng giật mình bừng tỉnh, nàng hoảng hốt mà nhìn xa xa thấy Công Dã Tịch Vô cùng Nguyệt Phù Nhai đi tới.
Tiếng gió khẽ bên tai xao động, Công Dã Tịch Vô còn không kịp phản ứng, một thân thể mềm mại đã đâm vào lòng ngực mình.
Công Dã Tịch Vô ngẩn người, bên tai ửng đỏ, thấp khụ một tiếng: "Sư muội?"
Nguyệt Phù Nhai ở cạnh đó cũng dừng một chút, nhìn từ phía bế quan ra tới sư tỷ.
Nam nữ thụ thụ bất thân, nghĩ đến Lê Tô Tô không còn là tiểu nữ búi tóc nhỏ nhắn nữa, Công Dã Tịch Vô nhẹ nhàng đẩy nàng ra.0
Thiếu nữ váy xanh lam nhạt lại càng ôm chặt lấy vòng eo hắn, nước mắt chảy thấm vào vạt áo hắn.
"Huynh còn sống... Thật tốt..."
Công Dã Tịch Vô tuy rằng không rõ đã xảy ra cái gì, nhưng thấy sư muội hằng ngày hoạt bát năng động đang ở trước mặt hắn khóc, hắn nâng tay lên rồi nhẹ nhàng buông, vỗ vỗ lưng nàng. bao dung mà ôn nhu nói: "Được rồi, sư muội đừng khóc."
Nguyệt Phù Nhai thấy sư tỷ xinh đẹp mắt đỏ lên như con thỏ bị ủy khuất thì trầm mặc một lát, lúng ta lúng túng từ túi Càn Khôn lấy ra một tiên váy màu tím.
"Sư tỷ, là ta sai rồi, lần trước đã cắt váy của tỷ. Ta cũng đã tìm một chiếc váy giống như đúc để tạ tội, tỷ muốn xem không?"
Tô Tô quay đầu nhìn, thấy Phù Nhai trong trí nhớ.
Đôi mắt trong sáng, thuần khiết mang theo vài phần lo lắng nhìn nàng.
Cùng tiểu sư đệ trong trí nhớ không sai chút nào.
Công Dã Tịch Vô tim đập vang ở bên tai nàng, năm trăm năm trước chua xót cùng tuyệt vọng đã đi xa, nàng trước mắt hết thảy sáng ngời, ấm áp, sắc thái lộng lẫy.
Tô Tô cảm thụ thời khắc khó mà hình dung này, vốn dĩ tưởng rằng hết thảy đã hóa thành hư vô, trên đời này sẽ không còn dấu vết của nàng nữa. Chính là nàng từ trong nghiệp hỏa mở to mắt, phát hiện cuối cùng đã về nhà.
Sư huynh còn sống, nàng có chỗ quan tâm, có phải tất cả đều còn sống?
Năm trăm năm trước một lần ở nhân gian, nàng rút Tà Cốt của Đạm Đài Tẫn, có phải đã thành công rồi không?
Tô Tô ngẩng đầu, bầu trời trong vắt, trong xanh như vừa được gột rửa
Người đã mất đi lại sống sờ sờ đứng ngay trước mắt mình.
Nàng đã thay đổi mọi thứ từ năm trăm năm trước, tất cả bi kịch cuối cùng cũng không xảy ra.
Nàng về nhà rồi.
Tỉnh dây, khí trời ấm áp, mùa xuân trăm hoa nở rộ.
*
Hành Dương Tông nhất bảo bối tiểu tiên tử bế quan ra đã truyền ra tin tức, cơ hồ làm cho cả môn phái oanh động.
Lăng Nghiêu sớm chờ ở dưới chân núi, lấy Thủy Kính chỉnh trang lại trang phục của mình.
Huynh đệ bên cạnh trêu đùa: "Lăng sư thúc, đừng sửa nữa, ngươi đã sửa tận tám mươi ba lần rồi."
"Đúng vậy, kẻo tiểu Tô Tô thấy ngươi sẽ chạy mất đấy."
"Trên tay Lăng sư thúc là cái gì vậy? A, Vạn Tượng Liên, sư thúc, ngươi hái cho tiểu Tô Tô không sợ bị Tổ sư thúc truy sát sao?"
Trong đám người tuấn lãng nam tử cười xán lạn một tiếng, không quan tâm chút nào đến lời trêu chọc của đồng môn, ngược lại còn nói lại: "Cái gì mà tiểu Tô Tô. Luận đến thân phận, nàng chính là cô cô của các ngươi đấy!"
Nếu không phải chưởng môn Cù Huyền Tử không cho hắn lên Trường Trạch quấy rầy Tô Tô tu luyện, hắn đã sớm ngự kiếm lên rồi.
Vừa lúc Tô Tô ngự kiếm xuống liền trông thấy cảnh tượng như vậy.
Một đồng môn xuyên qua đám người đệ tử, cao hứng mà hướng nàng phất tay: "Tô Tô!"
"Tiểu Dục Linh!"
Tô Tô lúc sinh ra có đạo hào phong Dục Linh, ý vì "Chung linh dục tú".
Nữ đệ tử cũng tràn đầy phấn khởi nói: "Muội xuất quan, mau đến nhìn xem sư tỷ đem đến cho muội lễ vật gì đây."
Tô Tô thu tiên kiếm, chẳng mấy chốc đã bị mọi người vây quanh.
Nàng cúi đầu, trong lòng ngực đã chất đầy bảo vật.
"Tiểu Tô Tô, đây là ta lần trước đi Bồng Lai, mang về cho muội viên trân châu, chúc mừng muội tu vi tinh tiến."
"Đây là đường hồ lô ta tặng cho muội, tiểu Tô Tô không phải đã đi qua nhân gian sao? Nếm thử xem."
"Sư muội nhìn xem, tặng cho muội một cái đuôi của mộng thú! Dùng để phòng thân."
Thậm chí trong ngực nàng còn có một đóa Vạn Tượng hoa nở rộ.
Vạn Tượng hoa có thể cản ba lần lôi kiếp, là bảo vật khó có được, Thanh Vô sư thúc đã nuôi tận hai trăm năm.
Tô Tô ngước lên, nhìn đồng môn trước mắt, bọn họ đa phần... đều đã chết ở nơi này sau một năm ma thần xuất thế cùng với yêu vật trong tay, hiện giờ mọi người đều còn sống.
Năm trăm năm sau, nàng rời đi. Bởi vì nàng mang đến sự thay đổi, bọn họ mới còn sống cả.
Tô Tô nhìn thấy Lăng Nghiêu, nhịn không được nở nụ cười.
Lần đầu tiên nàng không cảm thấy kinh sợ người này, nhẹ giọng kêu: "Lăng sư huynh."
Không phải Diệp Tịch Vụ... Nàng là Lê Tô Tô.
Tuy rằng không biết vì cái gì một lần nữa sống dậy, nhưng nàng cảm nhận được sự ấm áp cùng suиɠ sướиɠ chưa từng có trước nay.
Mọi người vây quanh nàng, nói nàng biết Hành Dương gần đây rất náo nhiệt.
Tiên sơn chót vót, vô số đình đài lầu các, treo lơ lửng giữa không trung.
Nguyên lai không bị yêu ma áp chế Hành Dương, cường đại như vậy mà tốt đẹp.
Tô Tô quay đầu, thấy chính mình năm đó ở nơi này học ngự kiếm, nàng khi còn bé lần đầu tiên học thuật pháp ở đại điện, còn có nhóm đệ tử lớn hơn học tập kiếm ở sân bãi.
Tô Tô dừng chân một chút rồi bước lên Tu Tâm Thang vạn bước.
Công Dã Tịch Vô ôn hòa mở miệng nói: "Sư muội, muội mới từ thế gian trở về đã đi Tu Tâm Thang, muội không cần..."
Thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại, đôi môi nhợt nhạt ý cười.
Giữa mày nàng có một chút hỏa hồng chu sa, bước lên Tu Tâm Thang kia một cái chớp mắt, vạn cầu thang ẩn hiện gợn nước. Dưới chân nàng túc hạ thành từng đóa từng đóa nở hoa trong suốt.
Công Dã Tịch Vô nhìn nàng, không nói gì nữa.
Sư muội trong lòng, hình như có thêm gì đó? Nàng ở nơi không có bọn họ, như là lặng yên trưởng thành.
Nguyệt Phù Nhai ôm kiếm, nhìn thiếu nữ bóng dáng biến mất ở Tu Tâm Thang, há miệng thở dốc, nhớ tới Công Dã Tịch Vô dặn dò, hắn lại an tĩnh lại.
Ngần ấy năm, là hắn không từ bỏ.
Lê sư tỷ cùng người kia, chỉ là cùng tên họ thôi.
Một tiểu tiên nữ Tiên giới mới thành niên, cùng với người năm trăm năm trước có liên hệ gì với nhau đâu?
Vạn cầu thang tẩy đi nội tâm hoảng hốt cùng cháy bỏng.
Từng bước một, Tô Tô rốt cuộc cảm thấy năm trăm năm quá khứ đã xa vời, thanh y Tiên Tôn xoay người.
"Cha!" Nàng chạy tới.
Cù Huyền Tử sờ sờ nàng, hắn rũ mắt, nhìn hai mắt nàng nước mắt lưng tròng, nhẹ thở dài một tiếng.
"Bế quan thôi sao khổ sở như vậy, ai khi dễ Tô Tô à?"
Tô Tô nghẹn ngào.
Thời điểm nàng hồn phi phách tán, đều chưa từng yếu ớt như vậy. Bản thân như vậy thật kỳ quái, khi ở bên những kẻ không quan tâm mình, có thể phủ một lớp chiến giáp cứng rắn nhất, song úc gặp được người yêu thương mình, chiến giáp sẽ chậm rãi bị bong ra từng mảng.
Như là một con thú nhỏ mang nhiều vết thương trở về, tất cả khổ sở cuối cùng cũng có người để giải bày.
Cù Huyền Tử nói: "Cha nhìn xem con tu vi như thế nào."
Y ý bảo Tô Tô nắm tay để lên Thử Linh Thạch.
Tô Tô chớp mắt do dự, nàng ở trong thân thể mình tỉnh lại, nhưng không xác định được hiện giờ tu vi rốt cuộc như thế nào.
Đối mặt Cù Huyền Tử, nàng dĩ nhiên có vài phần khẩn trương..
Sau một lúc lâu, Tô Tô tay để tay lên. Thử Linh Thạch chợt lóe, xuất hiện hào quang màu xanh lục.
Cù Huyền Tử nhíu mày.
Cảnh giới phân bảy tầng, lần lượt là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp, Đại Thừa. Cao hơn nữa chính là thành Thần.
Mỗi cảnh giới lại chia làm ba tiểu cảnh giới tiền, trung, hậu.
Màu xanh nhạt quang, chứng tỏ đang ở cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.
"Con..." Nàng há miệng thở dốc, không thể nói lên lời. Tô Tô nhớ rõ, bản thân mình năm trăm năm trước đã là bậc Kim Đan trung kỳ, mà hiện tại nàng chỉ là bậc Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí dường như còn muốn lùi về cảnh giới Trúc Cơ tiền kỳ.
Tại sao lại như vậy?
Cù Huyền Tử không để lộ ra chút thất vọng nào, ngón tay nhẹ điểm ở giữa mày nàng, một lát sau, y mở mắt ra, trong mắt mang ánh lên vẻ phức tạp.
"Tô Tô, con... niết bàn rồi?"
Tô Tô ngước mắt nhìn Cù Huyền Tử, hắn nhìn qua cũng không kinh ngạc.
"Cha?"
Cù Huyền Tử nói: "Đừng sợ, thời điểm mà con sinh ra, ta liền biết có ngày này, cha không biết con đã đi đâu, phải trải qua những gì."
Y vỗ vỗ đệm hương bồ bên người, ý bảo Tô Tô ngồi.
Tô Tô ngồi xuống bên cạnh y.
Cù Huyền Tử ánh mắt ôn hòa: "Cha rất ít cùng con tâm sự về mẫu thân con, nàng... cũng không quá hy vọng ta ở trước mặt con nhắc tới nàng, cũng hy vọng con vĩnh viễn là một tiểu cô nương bình thường. Chỉ là, huyết mạch của con cuối cùng cũng đã thức tỉnh rồi
Tô Tô kỳ thật đã có dự cảm: "Là Phượng Hoàng sao?"
Cù Huyền Tử gật đầu.
Thượng Cổ thần linh huyết mạch, cũng chỉ khi có huyết mạch này mới có thể ở trong nghiệp hỏa mà trọng sinh. Đôi mắt Tô Tô rũ xuống, Câu Ngọc đã sớm biết, cho nên nó hao phí linh lực đã tiết kiệm bấy lâu nay chỉ để một ngày nào đó có thể dùng linh lực của nó để đưa nàng về nhà.
Nó làm được, rồi cũng vĩnh viễn biến mất ở thế gian này.
Một bàn tay dịu dàng vỗ vỗ bả vai nàng.
"Huyết mạch thức tỉnh, tương lai con phải tu đạo." Cù Huyền Tử nói, trong lòng y đầy cảm giác tiếc nuối, tình nguyện mong Tô Tô vĩnh viễn không lớn.
"Tô Tô, nhìn Linh Đài xem."
Nghe y nhắc, Tô Tô chú ý tới Linh Đài của mình đang rơi thứ gì đó trông như hình giọt nước màu trắng xóa.
Thứ đồ chỉ nhỏ bằng một móng tay cái, nhìn quá yếu đuối nhỏ bé.
"Đó là cái gì?" Tô Tô hỏi.
Cù Huyền Tử nói: "Thượng Cổ Vô Tình đạo."