Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Quyển 1 - Chương 163
Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Mê Loạn Giang Sơn
https://gacsach.com
Quyển 1 - Chương 163: Hai Thần Đồng
"Tiểu Nguyệt, thật ra thì... ta..." Trên khuôn của mặt lạnh nhạt Liên Hoa dính vào chút màu đỏ, hòa lẫn với một thân y phục màu đỏ của hắn.
"Thật ra thì ngươi cái gì hả?" Rất là không khách khí chống nạnh nhìn hắn. Trong trí nhớ của nàng, nửa năm trước Đình Vân cũng thường đứng ở trước mặt của nàng như vậy, hiện tại người này cũng như vậy?
"Thật ra thì ta..." Nửa năm trước, hắn vẫn cười nhạo Đình Vân luôn như xe bị tuột xích vào thời khắc mấu chốt. Không ngờ đến lượt hắn cũng thành ra như vậy, những lời này nghe thì đơn giản, nhưng lúc nói lại khó có thể mở miệng!
Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu thế tử, nếu thổ lộ thành công, tất nhiên là vui mừng gấp bội! Nhưng hắn không biết, vì hắn thổ lộ vào hôm nay nên mới dẫn tới một trận đại họa!
"Ngươi làm sao? Có lời gì cứ nói thẳng, có phải muốn cầu cạnh ta đúng không? Coi trọng con gái nhà ai nên muốn nhờ ta giúp một tay đúng không? Giúp một tay thì có thể, lấy bạc ra!" Tiểu Nguyệt học Vũ Văn Tiểu Tam vơ vét của cái, học không kém chút nào!
Tiểu thư nói rồi, cái gì cũng đều là phù vân, tiền tài mới là vương đạo. Chỉ cần có tiền, nam nhân hay cái gì cũng đều là vật trong túi!
Sắc mắt Liên Hoa cứng đờ, chịu đựng kích động khóe miệng co giật, nhắm mắt mở miệng: "Thật ra thì ta thích nàng!"
"Cái gì?" Tiểu Nguyệt cả kinh lui về phía sau ba bước. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, "Ngươi xác định ngươi không có nói giỡn chứ?" Hắn không phải thích Đình Vũ sao?
Liên Hoa nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, gật đầu một cái: "Ta xác định, ta không có nói giỡn!"
"Không phải ngươi thích Đình Vũ sao?" Tiểu Nguyệt rốt cuộc trấn tĩnh lại, nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn hắn.
"Ta chỉ coi nàng ta như muội muội thôi!" Đúng, Đình Vũ ở trong suy nghĩ của hắn cũng chỉ là muội muội, mà Đình Vũ cũng chỉ coi hắn là ca ca mà thôi.
"Tiểu Nguyệt, ta sẽ đối tốt với nàng! Nàng gả cho ta có được không?" Ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình nhìn nàng. Tính tình hắn lạnh nhạt, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ có một câu, hắn sẽ đối tốt với nàng! Liền có thể biểu đạt được cõi lòng hắn rồi.
"Cái đó, Liên Hoa...thật ra thì...thật ra thì ta vẫn chỉ xem ngươi là bằng hữu thôi!" Tiểu Nguyệt cúi đầu, có chút không dám nhìn hắn. Tại sao có thể như vậy, nàng vẫn cho rằng bọn họ là quan hệ bằng hữu mà!
Liên Hoa ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua chút bị thương, rồi sau đó mạnh mẽ dùng khuôn mặt tươi cười nói: "Vậy... ta còn có hi vọng không?"
Vấn đề này, quả thật làm cho Tiểu Nguyệt có chút khó xử.
Nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu một cái, nói ra lời trong tim của mình: "Liên Hoa, thật xin lỗi. Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính nghĩ tới chuyện đó. Ta đã có người mình thích rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích hắn, mặc dù hắn không thích ta, nhưng mà ta vẫn còn rất thích hắn."
Trong nháy mắt, sắc mặt lạnh nhạt trở nên trắng bệch: "Là Đình Vân đúng không?" Hắn đã sớm đoán được đáp án này. Chỉ là cho tới bây giờ, hắn vẫn không muốn thừa nhận.
Tiểu Nguyệt nghe lời này, có chút sững sờ, ngay sau đó gật đầu một cái: "Đúng! Ta trước kia đã nói với ngươi là không thích hắn, nhưng vẫn không nhịn được thích hắn, ta cũng không biết là vì sao..."
"Được rồi! Không cần nói nữa. Ta hiểu, ta đều hiểu." Gương mặt lạnh nhạt nâng lên một nụ cười đắng chát, nhìn nàng, rồi sau đó vận khinh công rời đi thật nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo hắn.
"Liên Hoa..." Nhìn bóng lưng của hắn, Tiểu Nguyệt có chút lo lắng gọi hắn một tiếng, nhưng vẫn không giữ được bước chân rời đi của hắn.
Nàng muốn hỏi, sau này bọn họ vẫn là bằng hữu đúng không?
Quay đầu, liền nhìn thấy Đình Vân đứng ở sau lưng nàng. Sắc mặt lập tức cứng đờ, nhớ tới lời mình vừa mới nói, mà Đình Vân cũng đã bày tỏ qua không thích nàng, cảm giác cực kỳ lúng túng, cắn răng, phẫn hận chuẩn bị đi qua bên cạnh hắn.
Vẻ mặt Đình Vân phức tạp nhìn nàng, cho đến khi nàng đi qua bên cạnh mình, lúc nghe tiếng bước chân cách mình chừng năm bước lớn, giọng nói lãnh khốc vang lên: "Thật ra thì Liên Hoa thích hợp với nàng hơn ta."
Nói ra những lời này, đáy lòng cực kỳ áp lực. Từng trận khó chịu tỏa ra ngoài, làm hắn sặc đến gần trào ra nước mắt.
Tiểu Nguyệt đưa lưng về phía bóng dáng cứng đờ của hắn, cắn răng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú là vẻ tự giễu. Ngay sau đó, lạnh giọng mở miệng: "Chuyện không liên quan tới ngươi!"
Nói xong liền sải bước rời đi. Đúng, Liên Hoa đối với nàng rất tốt, bọn họ chung sống rất vui vẻ. Không giống như Đình Vân hắn, luôn chọc nàng đau lòng khổ sở. Có lẽ Liên Hoa thật thích hợp với nàng hơn.
Tiểu thư cũng nói Liên Hoa thích hợp với nàng hơn. Vậy nàng vẫn còn kiên trì cái gì chứ? Đến khi mình nói với Liên Hoa lời thật lòng của mình, mà hắn vẫn không thèm quan tâm chút nào, hắn còn nói thật ra thì nàng và Liên Hoa thích hợp hơn, nàng vẫn còn ở đây mong đợi cái gì nữa?
Nếu nói như vậy...
Ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời một chút... Chờ lần sau gặp Liên Hoa, nên đồng ý với hắn đi. Có lẽ như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt!
...
Buổi tối, bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu rồi.
Trên bàn kia bày một con dấu bằng bạch ngọc và một con dấu làm bằng hoàng kim.
Còn có một quyển sách dùng giấy tốt làm bìa sách, một thỏi hoàng kim, một cái bàn tính, một bàn cờ tướng làm từ bạch ngọc, một cây viết, còn có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Kỳ quái, phía trên có một quyển sổ sách! Làm cho người ta nghĩ mãi không ra, đây là ý gì!
Lần này, Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu nhi tử và bản thân tương đối thân thiết, thưởng thức và sự theo đuổi tương đối giống nhau, cho nên nàng quyết định sau này sẽ thương yêu Sở Cuồng nhiều hơn một chút!
Hiên Viên Vô Thương tự nhiên ôm tiểu Lạc Thần, bởi vì chuyện vàng lá, mẫu thân đã không thể nào muốn gặp tiểu Lạc thần. Tiểu Lạc Thần nhìn bàn bày đầy những thứ gì đó, rất không khách khí ngáp một cái.
"Được rồi! Hiện tại bắt đồ vật đoán tương lai bắt đầu!" Liên Vụ ở một bên chủ trì hoạt động. Thật là có ma, Liên Hoa chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy. Đình Vân cũng là một bộ dáng mất hồn mất vía. Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho hắn làm thôi.
Bên cạnh cũng đã vây đầy người, rất mong đợi nhìn hai đứa trẻ này. Thật ra thì trên thực tế, bọn họ cũng cảm thấy hoạt động này có một chút hoang đường, hai đứa trẻ mới này vừa tròn một tháng thôi? Làm sao bắt đây?
Vấn đề bọn họ đang nghĩ, cũng là vấn đề Vũ Văn Tiểu Tam đang buồn bực. Nghĩ thầm, xong đời! Xong đời! Sắp mất thể diện rồi, hai tên nhóc này sẽ bắt sợi len(1) cho coi!
Hiên Viên Vô Thương định thả con lớn nhất lên trên bàn trước. Bởi vì là đầu mùa hè, cho nên cũng không có mặc quá nhiều y phục.
Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, vẻ mặt tràn đầy tự đắc. Hai tên ranh con chết tiệt này rất thông minh, bắt đồ vật này sao làm khó được bọn nó
Ném một cái, khiến tất cả mọi người vì Hiên Viên Lạc Thần mà toát mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này mới một tháng tuổi, làm sao có thể ngồi an ổn được chứ! Lá gan nhiếp chính vương điện hạ cũng quá lớn đi, nếu đứa nhỏ té thì làm sao!
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, quay đầu rất bất mãn nhìn hắn, nếu là làm con té thì sao!
Ai ngờ đứa bé mới có một tháng đó lại có thể ngồi an ổn ở phía trên, thân thể sáng ngời không lắc lư chút nào, vẫn còn rất lười biếng ngáp một cái, rồi sau đó ngồi không nhúc nhích.
Vì vậy mọi người rối rít tán thưởng nói rằng: thần đồng!
"Nhiếp chính vương điện hạ, tiểu thế tử thật là thần đồng!" Không biết người nào nói một câu như vậy.
Những người khác bắt đầu phụ họa, quả thật vô cùng khó tin. Đứa bé nhỏ như vậy, d sao có thể ngồi ổn định được? Nếu không phải thần đồng, còn có thể là cái gì?
Mặt Hiên Viên Triệt cũng đầy sợ hãi thán phục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ly càng thêm cười như nở hoa, tiểu đường đệ thật thông minh!
Khi những lời này vừa được nói ra, tiểu Sở cuồng chính là một bộ dáng cực kỳ bất mãn nhìn mọi người. Sau đó cố gắng mượn lực muốn đi ra ngoài từ trong ngực mẫu thân. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy nghiêm túc, hình như muốn hướng mọi người chứng minh nó thông minh hơn đại ca!
Vũ Văn Tiểu Tam ôm hắn không dám buông tay, lại thấy Hiên Viên Vô Thương khích lệ nhìn nàng một chút, hơi do dự một lát, cũng đặt đứa bé kia lên bàn.
Không ngờ tiểu Sở cuồng rõ ràng không có trầm ổn như tiểu Lạc thần, thân thể nghiêng một cái, gục ở trên bàn, làm Vũ Văn Tiểu Tam sợ đến suýt nữa ngất đi! Muốn ôm nhi tử trở về, lại bị Hiên Viên Vô Thương kéo lấy tay, hung hăng trợn mắt nhìn người phụ thân không biết thương nhi tử này một cái, quay đầu lại, khóe miệng giật giật...
Chỉ thấy một con sâu lông hình dáng không rõ, ở trên bàn uốn rồi uốn. Sau đó chảy nước miếng uốn éo bò đến con dấu làm bằng hoàng kim ở bên cạnh. Tay nhỏ bé đưa ra, chụp lên phía trên kia...
Yên lặng... Yên lặng đến nghe thấy được tiếng thở!
Một giây trước, tất cả mọi người lo lắng nhìn nó, không ngừng bận tâm đến an nguy của đứa bé này. Nhưng một giây sau, nó đã bắt được đồ!
Đột nhiên, không biết là người nào nở nụ cười: "Ha ha ha... Tiểu công tử so tiểu thế tử còn lợi hại hơn! Trực tiếp bắt đầu rồi!"
"Đúng! Đúng vậy..." Từng trận than thở vang lên.
Tiểu Lạc thần nghe vậy, liếc mắt, lăn lộn trên bàn kia một vòng, vươn một bàn tay mềm nhũn ra, con dấu làm bằng bạch ngọc đã đến trên tay của hắn...
Mặc dù là lăn, nhưng so với Hiên Viên Sở Cuồng là tư thái ưu nhã hơn nhiều!
Lần này, mọi người kinh hãi lần nữa! Đây là đứa bé sao?
"Ha ha ha..." Dạ Tử Lân cười đến vui vẻ, "Biểu huynh, xem ra hai chất nhi đã chọn xong đồ vật tương lai rồi!"
Lời này khiến Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, không phải chỉ bắt đồ vật thôi sao? Liên quan vớ vẩn gì tới tương lai chứ?
Môi mỏng như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương nâng lên một nụ cười khẽ, gật đầu một cái, chỉ là thằng nhóc lớn cũng không tệ lắm, biết mình là ca ca, để tên ranh con chết tiệt nhỏ kia lựa chon trước!
"Được rồi! Thừa dịp chư vị ái khanh đều ở đây, trẫm tuyên bố, Hiên Viên Lạc Thần - con của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc ta sẽ là tiểu thế tử của nhiếp chính vương, thừa kế ngôi vị nhiếp chính vương!" Dạ Tử Lân hắng giọng mở miệng.
Ngay sau đó, giọng nói trơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc cũng vang lên: "Hiên Viên Sở Cuồng - con của đệ tam đại thân vương Hi vương gia của Hiên Viên đế quốc sẽ là tiểu thế tử của Hi vương phủ, thừa kế ngôi vị thân vương, phong làm Cuồng Thân Vương!"
Ách... Đây là chuyện gì xảy ra? Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn Hiên Viên Vô Thương, hình như tất cả mọi người nơi này đều hiểu, chỉ có một mình nàng không hiểu.
Hiên Viên Vô Thương mở miệng cười: "Con dấu bạch ngọc đó là con dấu của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc, mà con dấu hoàng kim đó là con dấu cùa Hi vương gia Hiên Viên đế quốc. Để cho bọn nó tự mình bắt vương tước kế tục, đến lúc đó cũng sẽ không trách bổn vương!"
Nhiếp chính vương, tương lai trọng trách rất nặng. Mà thừa kế thân vương Hiên Viên đế quốc, chỉ cần nhàn hạ lĩnh bổng lộc vương gia, có thể trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc. Vừa lúc, Lân và Mặc đều ở đây, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn cho bọn họ bắt đồ vật vào hôm nay.
"Chàng thật đúng là nhìn xa trông rộng!" Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một cái, không khỏi chiêu đãi hắn một câu.
Sắc mặt nam tử cứng ngắt, hắn chỉ là sớm một chút giải quyết vấn đề thôi mà, sao nói giống như hắn rất hèn hạ vậy?
Tiếp đó, tiểu Sở cuồng uốn tới uốn lui, đánh lên rất nhiều đồ vật, cuối cùng ôm lấy một nén vàng, cười khanh khách không ngừng...
Mặt mo của Vũ Văn Tiểu Tam ửng đỏ, lần đầu tiên cảm giác có chút ngượng ngùng. Ngó người xung quanh mình đều là một bộ dáng cực kỳ im lặng, nhìn bộ dáng con trai bảo bối của mình ôm nén vàng cười híp mắt, càng thêm cảm thấy cực kỳ mất thể diện!
Cái gì cũng bị Hiên Viên Sở Cuồng bắt lấy, chỉ còn sót một cây bút lông sói, một bàn cờ bạch ngọc, một quyển sổ sách và một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Tiểu Lạc thần nhìn đệ đệ một chút, sau đó làm một tiểu bộ dáng thật bất đắc dĩ. Vẻ mặt đau khổ lật tới lật lui, đánh lên những đồ còn lại mà mình nhìn thấy.
Lần bắt đồ vật này đã quyết định Hiên Viên Lạc Thần bận rộn cả đời và Hiên Viên Sở Cuồng hưởng thụ cả đời!
Vốn tưởng rằng trận bắt đồ vật này vì vậy mà hạ màn kết thúc. Ai ngờ tiểu Sở Cuồng đang cười híp mắt ôm vàng, chợt nhìn thấy bên cạnh một vị đại thần dắt một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài. Khóe miệng của nó liền rơi xuống một giọt chất lỏng trong suốt, ôm nén vàng, uốn éo về phía bé gái kia...
Đa số mọi người vẫn không rõ nó muốn làm gì, nhưng mà đối với những người hiểu rõ đức hạnh của Vũ Văn Tiểu Tam thì đã nhìn ra, trong những người nhìn ra được tự nhiên cũng bao gồm bản thân Vũ Văn Tiểu Tam. Đi nhanh mấy bước lên phía trước, vội vàng ôm tiểu Sở cuồng ôm lên, tránh phải bị mất mặt xấu hổ.
Hiên Viên Sở Cuồng không thành công đến được bên cạnh bé gái kia, lúc này liền gào khóc lớn lên, khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, mở miệng cười: "Sở Cuồng có thể là đói bụng rồi, bổn vương phi dẫn nó tới chỗ bà vú bú sữa!"
Mọi người đều gật đầu cười, đứa bé đói bụng nên khóc là rất bình thường...
Vì vậy, trong đôi mắt của mỗ hài tử hàm chứa lệ quang, từng tiếng khóc thê thảm vang vọng cả đại điện, vẻ mặt không buông, nhìn đứa bé gái đáng yêu kia, nhưng vẫn bị mẫu thân mình ôm đến hậu viện...
Hiên Viên Vô Thương ôm lấy đứa con lớn rõ ràng rất hiểu chuyện và trầm ổn, gật đầu một cái về phía mọi người: "Đa tạ chư vị đã cổ vũ! Trời đã tối, bổn vương cũng không giữ chư vị đại nhân nữa!"
Các tân khách gật đầu một cái, chắp tay cáo từ...
Dạ Tử Lân cũng cười mở miệng: "Biểu huynh, trẫm hồi cung trước!"