Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ: Nam Thần Hôn Sâu 101℃ - Chương 299
Chương 299: Anh trách oan cô
Editor: May
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong, dừng ở trên dung nhan thảm đạm của cô gái, lặng lẽ nhìn nước mắt nơi khóe mắt của cô chảy xuống, sau đó ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị…
…
Phòng sách, Hoàng Phủ Bạc Ái không có bật đèn, “Lạch cạch” một tiếng, bật lửa vọt nổi lên một ngọn lửa màu lam quỷ dị.
Thật ra, vừa rồi anh có đi phòng của cô, thật sự chỉ muốn để cô ăn cơm, mặc kệ cô có phải là người của Kiệt Hận Thiên hay không, lại hoặc là có quan hệ gì đó với Lạc Trạch, anh đều không nghĩ hỏi cô, cho dù cô thật là Kiệt Hận Thiên phái tới, anh cũng nhận.
Chỉ là, lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ biến thành như vậy.
Anh lại làm cô bị thương.
Khói thuốc lá lượn lờ, mùi hương thuốc lá tản ra tràn ngập ở trong không khí lạnh băng.
Hóa ra, thói quen thật là một chuyện đáng sợ, trong khoảng thời gian này, buổi tối mỗi ngày anh đều quen ôm cô đi vào giấc ngủ, thân mình cô rất mềm rất non, khung xương rất nhỏ, chỉ là hơi gầy, ôm vào trong ngực thực thoải mái.
Hai ngày này anh ở trong văn phòng công ty, trong không khí không có hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người cô, trong lòng ngực không có thân mình kiều nộn của cô, anh gần như mỗi đêm đều là vào lúc sắp hừng đông mệt đến không thôi mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Đêm dần dần khuya, loại tịch mịch này, luôn là làm hao mòn lòng người nhất, tựa như dây leo góc tường, không ngừng sinh trưởng tốt.
Đột nhiên, “rùng” một tiếng.
Trên bàn sách, di động đột nhiên chấn động một chút, là mail điều tra Bạc Tam gửi đến.
Nhìn kết quả trên mail điều tra, sống lưng Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng cứng đờ một chút, Kiệt Hận Thiên không phải lấy tên gốc của anh nhận thức với Thịnh Vị Ương, mà là Jay.
Hơn nữa một năm Thịnh Vị Ương du học ở nước Mỹ lưu học, cũng không có bất luận ghi chép yêu đương nào.
Cho nên, anh… trách oan cô!
…
Trong đầu, hình ảnh cô bị anh hất ra xa va chạm vào, thảm máu tươi chảy đầy đất, mảnh vụn đồ sứ đâm sâu vào phía sau lưng, mu bàn tay bị phỏng…
Bỗng chốc, một cổ đau lòng xưa nay chưa từng có che trời lấp đất cuốn quét đến, tựa như ngàn vạn con kiến đồng thời gặm nuốt.