Hiền Thần Nan Vi - Chương 77

Hiền Thần Nan Vi
Chương 77: Ngộ sát Ngụy thị
gacsach.com

Theo thường lệ, Thái Khang đế nói lời dạo đầu ngắn gọn, lại xuống mấy tiền đặt cược bé nhỏ không đáng kể lại thoạt nhìn mặt mũi mười phần, lúc này mới sẽ đong đưa cờ mở màn.

Săn bắn mùa thu là ngày hội mà hoàng thất Vương Triều Đại Diệu hàng năm đều phải cử hành, vào ngày này, Hoàng Thượng sẽ mang theo quần thần đồng loạt đến sân vườn Hoàng gia săn bắn dã thú. Đương nhiên, ông trời có đức hiếu sinh, mấy con dã thú mang thai, còn nhỏ, bọn họ đều sẽ bỏ qua.

Năm nay Thái Khang đế mở màn vẫn như cũ là đơn giản tóm tắt, cùng quần thần nói nói cười cười, ông nói một câu, đại thần bên người tán tụng hai câu, vui vẻ ấm áp.

Thái Khang đế rất thích săn thú, năm nay là năm đầu tiên Lý Hạo Sâm trở về, phần thưởng cũng nặng hơn chút.

“Năm nay ở trong bãi săn, trẫm sai người thả một con gấu đen vào, nếu ai có thể chém đầu con gấu đen này, ngọc bội này liền là của hắn.” Thái Khang đế giơ giơ Bạch Ngọc tạo hình song long hí châu trong tay, miếng ngọc bội song long hí châu này Thái Khang đế luôn mang theo bên người, thấy nó như trẫm đích thân tới, có thể hiệu lệnh năm ngàn hộ vệ trong hoàng thành.

Quần thần đều rất có nhãn lực, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không động tâm tư này, miếng ngọc bội này, Thái Khang đế là vì các hoàng tử của ông chuẩn bị. Các quần thần phải làm, liền là nghĩ mọi biện pháp, đưa đầu con gấu đen đó đến trước trận doanh của chủ tử nhà mình.

Ngọc bội là việc nhỏ, nhưng có thể ở dưới mặt bệ hạ bộc lộ tài năng, mới là quan trọng nhất.

Chỉ nghe Thái Khang đế nói tiền đặt cược, ra lệnh một tiếng, cờ xung quanh đều đều lay động, chính là bắt đầu vây săn.

Xuất phát sớm nhất tự nhiên là các hoàng tử, bọn họ vượt lên trước chạy đi, chỉ vì có thể chiếm được tiên cơ trước. Hoàng tử đi, sau đó mới là mấy hạ thần trẻ tuổi.

Về phần Thái Khang đế, cũng là muốn đi săn chơi đùa một trận, nhưng ông săn chơi, cũng chỉ là chơi, tùy tiện đánh mấy đồ rừng tận hứng là được.

Mấy lão thần tuổi cao cũng không như người tuổi trẻ cùng chạy ra, mà là đi theo bên người Thái Khang đế, nhắm mắt theo đuôi, nói nói cười cười, một chút cũng không có không khí giương cung bạt kiếm.

Hứa Từ mới đá chân kéo Xích Diễm chạy ra, liền tìm tung tích của Lý Hạo Thịnh.

Thứ mà mấy ngày trước để Lạc Thiên Tuyết điều tra hôm qua cuối cùng cũng tra ra chút manh mối, không nghĩ tới Lý Hạo Thịnh cư nhiên muốn gian lận vào hôm nay.

Còn có chuyện Tê Giác hương, Quỷ Hồn chó má kia, cũng mệt bọn Lý Hạo Thịnh có thể nghĩ ra.

Cái gì mà quỷ hồn, khẳng định là Ngụy thị giả trang! Tội khi quân, cư nhiên còn mưu toan diễn Tá Thi Hoàn Hồn, thuận lý thành chương lưu lại bên người Thái Khang đế, nghĩ cũng quá đẹp. Bởi vì hoàng tử xuất phát sớm nhất, chờ khi Hứa Từ xuất phát, Lý Hạo Thịnh đã sớm chạy không còn bóng người.

Khi cất bước Hứa Từ có nhìn thấy hướng Lý Hạo Thịnh rời đi, chính là đi đến sau núi.

Nghĩ kĩ, toàn bộ bãi săn này đều bị hàng rào bao vây, một mặt là cửa, chung quanh núi dốc, chỉ có một mặt là sườn núi tương đối thấp.

Khả năng lớn nhất mà Ngụy thị muốn vào bãi săn, cái dốc thoải kia là vị trí có khả năng nhất.

Nếu tìm không thấy vị trí của Lý Hạo Thịnh, cậu dứt khoát trực tiếp ôm cây đợi thỏ là được.

Nghĩ thế Hứa Từ cũng không chần chờ, kéo dây cương liền đuổi Xích Diễm đi hướng dốc thoải.

Lúc này Lý Hạo Thịnh cưỡi ngựa chạy như điên trong rừng, người hầu phía sau từng người từng người bị bỏ qua, cho đến khi ném đến chỉ còn lại có một mình hắn thì mới dừng lại.

Thấy người đều bị mình ném đi, Lý Hạo Thịnh mới kéo dây cương ngựa, hướng tới dốc thoải mà đi.

Hứa Từ một đường hướng bắc, rốt cuộc khi sắp đến dốc thoải đuổi theo Lý Hạo Thịnh. Nhìn thấy bóng dáng của Lý Hạo Thịnh, Hứa Từ lúc này mới xác định vị trí mà Lý Hạo Thịnh muốn tới, đích xác chính là nơi này.

Thời gian đi gần một chén trà, Lý Hạo Thịnh liền đến mục đích.

Ngón trỏ cùng ngón cái của hắn úp thành vòng, huýt sáo, chỉ nghe “Huýt” một tiếng kêu dài, từ trong bụi cỏ che dấu liền chạy ra một nữ tử trang điểm màu sắc rực rỡ, cách thật xa, Hứa Từ vẫn có thể phân rõ dung mạo người này, thế nhưng chính là Ngụy thị kia.

Lý Hạo Thịnh gật gật đầu với Ngụy thị: “Đừng sợ hãi, ta sẽ rất cẩn thận. Chỉ là đau một chút, mở mắt ra liền tốt.”

Ngụy thị run rẩy lui lui, nhưng vẫn tận lực giương tay, để cho Lý Hạo Thịnh tìm đúng vị trí bắn tên. Hứa Từ chỉ thấy Lý Hạo Thịnh giơ lên cung tiễn nhắm ngay Ngụy thị, phút chốc liền bắn ra một mũi tên.

Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người chỉ nghe một tiếng gầm lên giận dữ: “Tứ hoàng tử điện hạ cẩn thận.”

Còn chưa chờ Lý Hạo Thịnh có cơ hội phản ứng, một con ngựa màu lửa đỏ giống như ngọn lửa chạy tới, giữa điện thiểm lôi minh đã bắn ra một tên.

Chờ Hứa Từ bắn xong, Lý Hạo Thịnh mới phản ứng lại, hắn nhìn lại Ngụy thị, nhưng vẫn chậm.

Chỉ thấy ở trên người Ngụy thị, rõ ràng cắm hai mũi tên!

Một mũi là mình bắn lệch bắn tới vị trí trên bả vai, một mũi khác lại bắn tới ngực!

Lý Hạo Thịnh bỗng dưng mở to hai mắt, không dám tin nhìn phía Ngụy thị.

Ngụy thị đối với chuyện đột nhiên xảy ra trước mắt hoàn toàn không có sức phản ứng, nguyên bản nàng liền bị thương, suýt nữa hôn mê, nào còn có sức để chạy trốn, dù cho thấy được mũi tên đuổi lại đây, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vào trong ngực mình.

Hứa Từ đạt được, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ mặt lo lắng, không chút do dự chạy tới phía Lý Hạo Thịnh, nôn nóng hỏi: “Điện hạ, ngài không có việc gì đi! Có bị gấu đen làm cho bị thương ở đâu không?”

“Gấu đen?” Lý Hạo Thịnh thì thào hỏi.

“Gấu đen mà bệ hạ hứa hẹn a, ” Hứa Từ lúc này mới lệch qua người Lý Hạo Thịnh chỉ chỉ Ngụy thị: “Không phải ở... Trời a, sao lại là người?!”

Lý Hạo Thịnh rốt cuộc áp chế không được, bộc phát: “Nàng vốn chính là người a! Ngươi sao có thể nhìn nàng thành gấu?!”

Xong Ngụy thị đã chết, kế hoạch kia của họ liền ngâm nước nóng...

Mưu đồ ba năm, thiếu một bước cuối cùng, lại hủy trong tay Hứa Từ.

Rõ ràng nhìn thấy ánh rạng đông ngay ở trước mắt, lại bị sóng to không cam lòng đánh tới đột nhiên kéo về mặt đất, khiến Lý Hạo Thịnh hét lớn một tiếng: “Ngươi giết nàng!”

Hứa Từ nhanh chóng chạy qua, thử dò xét hơi thở của Ngụy thị: “Tứ hoàng tử điện hạ, nàng còn có một tia hơi thở mỏng manh, chúng ta nên làm sao đây?”

Lý Hạo Thịnh hung hăng trừng Hứa Từ một cái, đẩy cậu ra ôm lấy Ngụy thị: “Nhanh chóng cút đi, ta muốn mang nàng đi tìm thái y, có lẽ còn có thể sống sót.” Nói liền ôm Ngụy thị ở trong lòng, chạy về như điên.

Hứa Từ đi theo sau Lý Hạo Thịnh, trên mặt lộ ra một mạt cười lạnh.

Sống sót? Tên cũng đâm ngực, sống gì? Tá thi hoàn hồn? Các ngươi nếu nói dối hư cấu như thế, ta liền thuận tay đẩy thuyền, đưa các ngươi một thi thể chân thật!

Lý Hạo Thịnh, ngày đó ở Kim quốc, ngươi giúp Vũ Văn Thiên Thành bắt ta, ta không thể làm gì ngươi, nhưng không có nghĩa là ta liền quên việc này.

Ngươi hại ta là nhỏ, nhưng vạn lần đừng nên hại thái tử điện hạ cùng phụ hoàng của hắn.

Lý Hạo Thịnh ôm Ngụy thị một đường chạy vội, không qua bao lâu liền chạy về doanh trướng, hắn từ trên ngựa nhảy xuống liền vào lều trại thái y: “Thái y, cứu mạng, tai nạn chết người!”

Thái y lúc này đang mài thảo dược, Lý Hạo Thịnh kêu to, thái y nhanh chóng đứng dậy bắt đầu xem xét.

Nhưng mũi tên vào ngực, ông dù là Hoa Đà còn sống, thì cũng bất lực.

Trên mặt Ngụy thị dính nước bùn, làm người thấy không rõ dung mạo.

Lệ phi sớm nghe được tiếng kêu của hoàng nhi, liền thăm dò đi ra. Mà Hoa phi xưa nay thích xem náo nhiệt, đặc biệt là náo nhiệt của Lệ phi không vui, nàng càng phải mỗi một màn.

Là một tiếng kêu to này của Lý Hạo Thịnh, cũng dẫn Lệ phi cùng Hoa phi tiến vào.

Thái y xem xét xong thương thế, râu hoa râm theo động tác lắc đầu run lên: “Tứ hoàng tử điện hạ, nàng đã chết, lão thần bất lực a.”

Đã chết... Thế nhưng như vậy liền chết...

Lý Hạo Thịnh ngã mông ngồi trên đất, không dám tin nhìn cổ thân thể vừa nãy vẫn còn ấm áp kia.

Kế hoạch của hắn, ngôi vị hoàng đế của hắn, cũng theo Ngụy thị chết, mà không còn.

Lệ phi nhìn thấy bộ dáng nhi tử tinh thần sa sút, nhanh chóng cúi thấp người vỗ lưng Lý Hạo Thịnh: “Hoàng nhi, đến cùng là chuyện gì, sao lại có một nữ tử ở đây?”

Thái y thở dài, dùng tấm khăn dính chút lau khuôn mặt bẩn thỉu của nữ tử: “Tên thẳng vào ngực, lão thần thật sự là không còn sức xoay chuyển.”

Hoa phi đứng ở một bên lạnh lùng nhìn tất cả, nàng vô tình quét mắt nhìn nữ tử kia, lại đột nhiên cả kinh, che miệng thất thanh nói: “Tỷ tỷ!” Nữ tử này thế nhưng cùng Thánh Đức hoàng hậu giống nhau như thế!

Lệ phi nghe được Hoa phi thét chói tai, cũng tò mò nhìn nữ tử kia vừa thấy, dọa đến kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh: “Thánh Đức hoàng hậu?”

Thái y là lão thái y, ở trong cung ba mươi mấy năm, tự nhiên cũng gặp qua Thánh Đức hoàng hậu, bây giờ mặt của nữ tử này cùng Thánh Đức giống nhau như thế, cũng dọa lão thái y đến không nhẹ.

Hoa phi không chần chờ, nhanh chóng gọi thị vệ vào bãi săn đi tìm bệ hạ bẩm báo việc này.

...

Lý Hạo Sâm buông lỏng cung tiễn, gấu đen theo tiếng ngã xuống đất, không còn cách nào giãy dụa.

Hảo gia hỏa, cao đủ chín mét, sau khi Lý Hạo Sâm tìm được nó thì cận chiến hồi lâu, bắn vài nhánh tên mới bắn chết nó.

Hạ thần ở sau người thấy thái tử điện hạ cuối cùng cũng bắn chết gấu đen, đều vui sướng hoan hô, lớn tiếng ăn mừng.

“Kéo nó về đi, ” Lý Hạo Sâm chỉ vào con gấu đen rốt cuộc cũng không còn động đậy kia: “Hôm nay thu hoạch liền đến đây, các ngươi nếu còn muốn săn thú, tự động đi đi.”

Mấy hạ thần nhìn nhau vài lần, một hai người trong đó còn chưa săn đủ, liền ôm quyền cáo từ tiếp tục ở trong rừng vui vẻ chơi. Mấy người còn lại cũng không có hứng thú với săn thú, liền giúp thái tử điện hạ lấy dây thừng trói lại chân gấu đen, bốn người cùng nhau, lập tức dùng lực, đồng tâm hiệp lực kéo gấu đen về doanh trướng.

Khi Lý Hạo Sâm đi vào trong doanh trướng, liền nhìn thấy Thái Khang đế đang vẻ mặt giận dữ, Lý Hạo Thịnh cùng Hứa Từ thì đang quỳ dưới án.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3