Hiệp nữ khuynh thành 2 - Chương 06 part 1
Chương 6
Ở thần giới, Lam Tố bỗng mở mắt, và thấy ngực nhói đau.
“Khuynh Thành!”
Sao ta lại có cảm giác dữ dội như thế này? Hồng Loan đang đi cùng Khuynh Thành kia mà?
Đã xảy ra chuyện gì? Đã có chuyện gì thế?
Lam Tố phi thân ra khỏi trận pháp, đang định đi.
Thì một làn khí lưu rất mạnh ập đến.
“Định đi à? Lam Tố, ngươi đã khiến ta thất vọng. Đã lâu như thế rồi mà ngươi vẫn chưa gỡ được trận pháp.
Nhà ngươi đã trở nên kém cỏi từ khi nào thế? Lẽ nào không có Lạc Nhi thì ngươi không thể phá nổi một trận pháp?”
Lam Tố nắm chặt tay, ánh mắt đầy nét khinh bỉ.
“Ông mà còn tư cách để nhắc đến Lạc Nhi ư? Tôi chưa từng thấy người cha nào như ông, coi con gái mình như một quân cờ.”
“Lam Tố, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Lần sau ta đến, nếu ngươi vẫn không phá nổi trận pháp này thì ta sẽ giết những người bị hãm trong trận pháp. Nhân đây ta cho ngươi biết: ta đã cử anh trai Lạc Nhi đến tiên giới, nó đã tìm thấy Lạc Nhi rồi. Ta tin rằng Lạc Nhi sẽ rất nhanh chóng trở về thần giới.”
“Nếu các người dám hại Khuynh Thành thì ta quyết không tha cho các người đâu!”
Lam Tố hạ thấp giọng, ánh mắt cực sắc nhọn của chàng nhìn xoáy vào người kia.
“Ngươi cứ yên tâm, Lạc Nhi là con gái của ta, ta đã mất nó một lần rồi, ta sẽ không để nó lại xa ta nữa. Huống chi, ta còn chờ Lạc Nhi gỡ bỏ phong ấn đối với ngươi kia mà! Lam Tố, đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự quyết chiến để phân cao thấp.”
Nhìn người ấy biến mất ngay trước mặt mình, Lam Tố cảm thấy một nỗi kinh hãi chưa từng có.
Chàng đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới tu được một khối hồn phách của Lạc Nhi, sau đó chàng đưa xuống phàm trần để Lạc Nhi đầu thai luân hồi. Tất cả, chàng đã làm hết sức tỉ mỉ thận trọng, vậy tại sao họ vẫn phát hiện ra?
Cho đến giờ, Lam Tố vẫn chưa biết sự thật đáng sợ ấy là gì.
Không có Lạc Nhi.
Trên đời này không hề có Lạc Nhi.
Lạc Nhi đã chết rồi.
Lạc Nhi đã chết từ khi Diệp Khuynh Thành chưa chào đời.
Rõ ràng và dứt khoát như Lạc Nhi lúc trước đã tan thành mây khói.
Nàng biết Lam Tố đã bao năm trời và dốc bao tinh lực mới tu được hồn phách của nàng.
Rồi đưa hồn phách ấy xuống đầu thai ở nhân gian, nhằm tránh thật xa bọn họ.
Nhưng nàng cũng biết, hễ ngày nào nàng chưa chết thì tất cả vẫn không thể kết thúc, không thể chấm dứt.
Cho nên, khi Diệp Khuynh Thành vẫn còn nằm trong bụng mẹ, nàng đã tự hủy diệt một lần nữa, nàng để cho hồn phách của mình biến thành quả tim của đứa bé, sẽ luôn đồng hành cùng đứa bé.
Nếu nàng không tồn tại trong nó, có lẽ nó sẽ không bị chết.
Nàng đã biến mình thành quả tim của đứa bé, trở thành một phần của cơ thể nó; nó chết thì nàng cũng đi theo nó.
Nhưng đã xảy ra sự việc hoàn toàn bất ngờ với nàng.
Đứa bé không những không chết mà còn sống rất tốt.
Vào thời khắc ấy nàng cảm thấy có một linh hồn đã nhập vào cái cơ thể này.
Còn nàng, vẫn mãi mãi là quả tim của đứa bé.
Ngày ngày cùng lớn lên theo nó.
Nàng biết đứa bé gái ấy tên là Diệp Khuynh Thành.
Nàng còn biết cô gái Khuynh Thành này đã thích Lam Tố.
Lam Tố cũng rất mến yêu cô. Có lẽ chàng còn rất ngây thơ cho rằng cô ta là Lạc Nhi thật!
Có thể là, vì nàng, nên Diệp Khuynh Thành mới nhanh chóng thích Lam Tố như thế.
Nhưng cũng có thể là tự Diệp Khuynh Thành thích Lam Tố.
Nhưng dù là gì đi nữa, nàng đều cảm thấy rất được an ủi.
Vì Khuynh Thành yêu Lam Tố sâu nặng chẳng kém gì nàng.
Nàng thậm chí còn cảm nhận rằng mình còn thua cả Khuynh Thành.
Cô ấy yêu rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức có thể bất chấp tất cả.
Mãnh liệt đến mức tưởng như giữa đất trời này chỉ có cô ấy và Lam Tố.
Không gì có thể ngăn cản cô ấy.
Và dù có, thì cô ấy cũng sẽ giải quyết xong hết.
Những điều như thế thì nàng không làm được. Cho nên nàng và Lam Tố mới thành ra như hiện nay.
Tuy nhiên, cũng tốt thôi, đã có Diệp Khuynh Thành hết lòng yêu Lam Tố.
Nàng có thể trở thành một phần trong cơ thể Khuynh Thành, để bảo vệ cô ấy, đồng thời vẫn tiếp tục yêu chàng. Cái cảm giác này rất tuyệt, đúng là rất tuyệt.
Lam Tố đấm một nhát rất mạnh xuống mặt đất.
Đã bao nhiêu năm rồi, chàng không nhớ rõ nữa.
Tại sao bọn họ vẫn không chịu buông tha chàng và Lạc Nhi? Thực chất là tại sao?
Chàng hận một nỗi không thể tức khắc đi tìm Khuynh Thành.
Nhưng chàng không thể đi. Chàng không thể bỏ lại tất cả mọi người trong hoàng thành, mặc kệ họ.
Con tim chàng như bị người ta thiêu đốt.
“Khuynh Thành, ta xin lỗi, xin lỗi Khuynh Thành.”
Đôi mắt khép lại, Lam Tố cố nén nỗi đớn đau trong lòng, tiếp tục tập trung tâm trí để phá trận.
Phá được trận pháp, cứu mọi người ở hoàng thành rồi, sau đó chàng mới có cơ hội đi tìm Khuynh Thành của mình.
Lần này nhất định phải thành công, dù sao cũng phải thành công.
Cung Thiên Khuyết.
Người ấy mặc áo bào đen, không nói một câu, lặng lẽ ngồi bên trên.
Người bên dưới rất cung kính lễ độ, gọi: “Cung chủ!”
“Triệt Nhi, tiên giới có tin tức gì không?”
Người này bước lên một bước, khum hai tay bọc thành quyền, nói: “Thưa cha, con đã tìm thấy Lạc Nhi rồi, hiện giờ nó là Diệp Khuynh Thành.”
Người này chẳng phải ai khác, anh ta chính là Hoa Mãn Nguyệt.
“Thế ư?”
“Nhưng nó không hề nhớ mọi sự việc ngày trước nữa. Có lẽ vì đầu thai chuyển thế ở loài người, nó đã biến thành một người khác rồi. Cha ạ, nó đã không còn là Lạc Nhi của chúng ta nữa.”
Khi chưa gặp Lưu Hương Nguyệt Nhi, Hoa Mãn Nguyệt không biết thế nào là yêu.
Sau khi gặp Lưu Hương Nguyệt Nhi, anh ta đã hiểu yêu là gì.
Anh ta thậm chí đã hiểu rõ tại sao em gái mình năm xưa lại lựa chọn như thế.
Hiện giờ Diệp Khuynh Thành yêu Lam Tố sâu nặng.
Vì Lam Tố, cô ta không ngần ngại đi xuyên không gian, không hề sợ hãi, ngoan cường đối kháng với kẻ địch mạnh hơn hẳn cô ta.
Chỉ vì, muốn được gắn bó với người mà cõi lòng cô ta đêm ngày hằng vấn vương mơ tưởng.
Cho nên Hoa Mãn Nguyệt đâu có thể ra tay với cô ta?
Anh ta đâu có thể đứng ra hủy hoại một mối nhân duyên tốt lành như thế?
Ít hôm nay Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang nghĩ xem, thế nào là đúng thế nào là sai.
Đã là tình yêu, thì không nên có yếu tố âm mưu hay toan tính.
Đó là chuyện của hai người, tại sao phải biến nó thành một âm mưu chính trị phục vụ cho những lòng tham đen tối?
Lẽ nào lại giống như câu nói: sinh ra trong gia đình đế vương thì nhất định sẽ trở thành vật hy sinh cho chính trị?
“Triệt Nhi con chớ quên: chỉ có Lạc Nhi em gái con mới có thể gỡ bỏ phong ấn, như thế, chúng ta mới thật sự giết chết được Lam Tố.”
“Cha ạ! Con không hiểu, anh ta đã bị phong ấn rồi tại sao cứ nhất định phải giết anh ta?”
Nam Cung Khuyết cười ha hả, nói: “Triệt Nhi à, ngày nào Lam Tố chưa chết thì cha còn chưa yên tâm ngày ấy. Lẽ nào con muốn nhìn thần giới này bị Lam Tố thống trị?
Lẽ nào con muốn hai tay dâng cho Lam Tố giang sơn mà họ Nam Cung nhà ta gian nan lắm mới gây dựng nên? Lam Tố không chết thì tộc Nam Cung và tộc Tây Môn đều không thể tránh khỏi bị hủy diệt.
Con cho rằng Lam Tố sẽ buông tha chúng ta hay sao? Con cho rằng nó yêu Lạc Nhi thật hay sao?
m mưu! Tất cả đều là âm mưu! Hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Lạc Nhi để nắm được bí mật của tộc Nam Cung mà thôi! Triệt Nhi, con đừng quá ngây thơ, chớ bị mê hoặc bởi các hiện tượng bề ngoài.
Em gái con, Lạc Nhi, năm xưa đã u mê bởi cái vẻ bề ngoài của Lam Tố, cho nên nó mới phải chịu kết cục như vậy.”
Năm xưa, chuyện năm xưa có đúng như Nam Cung Khuyết nói hay không?
“Cha ạ, Lạc Nhi nó thông minh là thế, nó đâu có thể bị Lam Tố lừa bịp? Con tin rằng tình cảm của cả hai là chân thành; dù Lam Tố có ý đồ thống trị thần giới, thì tình cảm của anh ta đối với Lạc Nhi vẫn là chân thành. Anh ta tuyệt đối không lợi dụng Lạc Nhi để lừa lấy được bí mật của họ Nam Cung nhà ta.
Muốn nắm được bí mật của họ Nam Cung thì anh ta có thể dùng rất nhiều thủ đoạn; Lam Tố không bỉ ổi đến nỗi lừa gạt tình cảm của Lạc Nhi.”
Hoa Mãn Nguyệt dường như gào lên.
Nhìn vẻ kích động của Nam Cung Triệt, Nam Cung Khuyết bỗng cau mày, nói: “Triệt Nhi, con sao thế?”
Lúc này Nam Cung Triệt mới nhận ra thái độ của mình có phần quá khích.
“Không… không ạ… con chỉ rất nhớ đến Lạc Nhi, nên con hơi mất bình tĩnh.”
Anh ta thật sự không muốn tin Lam Tố không có chút tình cảm gì đối với Lạc Nhi. Anh ta bị kích động không vì cái gì khác.
Mà là vì cô gái mà anh ta yêu Tây Môn Lưu Hương – con gái của Tây Môn Hách.
Lẽ nào đây cũng chỉ là âm mưu, là lợi dụng, là lừa dối?
Cô ấy xuất hiện ở tiên giới, là vốn có âm mưu sắp đặt, hay chỉ là ngẫu nhiên?
Nam Cung Triết cảm thấy con tim hơi nhói đau.
Trước khi gặp Tây Cung Lưu Hương, anh chưa bao giờ biết tình yêu là gì.
Thì ra, tình yêu không chỉ là hạnh phúc, là rung động, là những điều tốt đẹp, mà còn có cả nước mắt và khổ đau, đớn đau tận tâm can xương tủy, đớn đau tan nát cõi lòng nữa.
“Cha ạ, con hơi mệt, con phải đi nghỉ đã.”
“Đi đi!”
Nam Cung Khuyết xua tay, ánh mắt cực sắc của ông nhìn theo bóng người con trai bước đi.
Triệt Nhi của ông đã đổi khác mất rồi.
Nó đã gặp chuyện gì khi ở tiên giới?
Ở tiên giới Diệp Khuynh Thành đang bị Tiên đế bóp cổ rõ chặt, thở hít mỗi lúc một khó khăn, cô dường như sắp tắc thở đến nơi.
Lẽ nào mình dự tính nhầm? Nhưng đâu có thể như vậy? Mỗi khi rơi vào tình thế sinh tử hiểm nghèo, sức mạnh to lớn ấy đều trợ giúp cô, sao lần này có thể thất bại?
Không thể, nhất định không phải thế.
Cô không thể chết, Khuynh Thành tuyệt đối không thể chết.
Khuynh Thành còn chưa gặp Lam Tố của cô, cô chưa cùng anh tiếu ngạo giang hồ, lãng quên thiên hạ; cô không thể chết, không thể!
Tay cô nắm thật chặt, mặt cô đỏ gay, Tử Thanh bảo kiếm trong tay đâm mạnh vào bàn tay to tướng vô hình ấy của Tiên đế.
“Uỳnh…”
Đất trời rung chuyển mạnh, Tiên đế kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Thành. Sao có thể… sao có thể như thế này?
Dù cô gái đó là cao thủ đẳng cấp Kiếm tông, dù nó có thần khí trong tay, cũng không thể thoát khỏi bàn tay ta mới đúng chứ?
Diệp Khuynh Thành lăng mình lao vút lên trên không rồi lập tức đứng ngay trước mặt Tiên đế.
“Diệp Khuynh Thành, xem ra Tiên đế ta đây đã đánh giá thấp về ngươi. Nhưng lần này ngươi sẽ không gặp may như thế đâu.”
Trong tay Tiên đế bỗng dưng hiện ra một thanh kiếm, Khuynh Thành nhận ra nó không phải thanh kiếm bình thường mà là một thanh kiếm thần. Nhưng so với Tử Thanh bảo kiếm trong tay cô thì còn kém xa.
Làn kiếm khí cực mạnh từ trên trời ập xuống, Trọng Lâu thấy thế ông thầm kêu “nguy rồi”.
Nhưng ông bị bảy mươi hai Sát vây chặt, không thể chạy ra.
Nhát kiếm này của Tiên đế, Khuynh Thành không thể chống cự nổi, Trọng Lâu phải hành động gấp, không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Gầm lên một tiếng kinh khủng, một quyền cực nặng táng vào bảy mươi hai Sát đang vây kín; Trọng Lâu không cần chiến thắng chúng, ông chỉ cần mở một lối thoát để xông ra là được.
Kiếm khí ghê gớm bao phủ đất trời đánh vào Diệp Khuynh Thành. Đám đông đứng xa vài dặm quan sát cuộc chiến, vì không kịp ẩn nấp nên quần áo và da thịt họ bị kiếm khí cào nát bươm.
Những ai đứng gần, trong chớp mắt chỉ còn trơ lại bộ xương trắng hếu.
Không còn cơ thịt, nguyên anh lập tức đi mất. Những ai chạy trốn nhưng chậm chân, cũng vẫn không thể thoát chết.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…”
Những tiếng nổ vang xa vài trăm dặm.
Chỉ trong khoảnh khắc đã có trên vạn người đứng xem bị vạ lây mà chết.
Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng đều giật mình kinh hãi. Tiên đế… không ngờ Tiên đế quả là đáng sợ!
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất tề vỗ cánh bay đến chỗ Diệp Khuynh Thành.
Muốn đánh bị thương Khuynh Thành của chúng, thì phải hỏi xem chúng có đồng ý không đã.
Khuynh Thành vẻ mặt lạnh lùng, tay nắm chặt Tử Thanh bảo kiếm. Không ngờ Tiên đế lại lợi hại đến mức quái thai thế này.
Nhưng không sao, không sao.
Đôi khi, công lực cao chưa chắc đã thắng.
Cô nhún chân. Một đạo lưu quang màu đỏ chớp lên, trong nháy mắt toàn thân Diệp Khuynh Thành lao thẳng vào làn kiếm khí ấy.
Điều kỳ lạ là Khuynh Thành hoàn toàn không vận dụng nội lực, cứ thế lao thẳng vào làn kiếm khí ghê gớm kia.
Cô ta… cô ta chán sống rồi hay sao?
Nên biết, kiếm khí của Tiên đế có thể ép chết những người đứng xa vài trăm dặm, mà Khuynh Thành lại lao vào, hậu quả sẽ là gì thì khỏi phải bàn.
“Khuynh Thành!”
“Khuynh Thành!”
“Khuynh Thành!”
Ba tiếng gọi lại đồng thời vang lên.
Đó là kinh hãi, là ngạc nhiên, là đau xót, là chia ly đứt ruột.
Nhưng Diệp Khuynh Thành lại chẳng ngoái nhìn ai, cô lao vào làn kiếm khí với tốc độ càng nhanh hơn.
Tiên đế nhếch mép cười nhạt, con bé này định làm gì thế?
Nó cho rằng với công lực của mình, nó có thể phá được kiếm khí này hay sao?
Nó làm thế, chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.
“Xoẹt… xoẹt…”
Kiếm khí cực mạnh xé toạc trang phục của Khuynh Thành, rạch đứt làn da trắng trẻo mịn màng của cô, máu lập tức thấm ra từ các vết thương nhuốm lẫn cả vào áo quần màu đỏ.
Không có nội lực, không dùng vũ khí, không tấn công. Chỉ phi hành cực nhanh.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều sững sờ.
Thực ra Khuynh Thành định làm gì?
Dù không đánh nổi cũng không nên tự hủy hoại mà chết như thế.
“Xẹt…”
Khi Diệp Khuynh Thành công phá kiếm khí của Tiên đế, đất trời dường như ngừng vận động.
Kinh ngạc!
Tuyệt đối kinh ngạc!
Không ai dám tin tất cả đang xảy ra là sự thật.
Thế rồi, cô gái áo quần rách bươm, toàn thân dính máu đã xông ngay đến trước mặt Tiên đế và vung kiếm lên.
Chỉ một chiêu. Đúng là chỉ có một chiêu.
Không thể! Làm gì có chuyện này? Đâu có thể thế này?
Ông ta đường đường là Tiên đế, có võ công chí cao vô thượng, đâu có thể bị giết bởi một con bé chưa đạt đẳng cấp Kiếm tông?
Không thể! Tuyệt đối không phải là thật, không thể là sự thật.
Diệp Khuynh Thành nhếch mép mỉm cười ghê rợn.
Thân thể Tiên đế trong chớp mắt bị chẻ làm hai nửa.
“Tiên đế, ngươi không ngờ bị chết trong tay ta phải không?”
“Ha ha… muốn giết ta ư? Nhà ngươi mà cũng đòi giết ta ư?”
Thân xác Tiên đế tuy đã chết nhưng nguyên anh của ông ta vẫn mạnh cực kỳ, mặt mũi ông ta méo mó vặn vẹo, căm phẫn nhìn Diệp Khuynh Thành.
Đúng là Diệp Khuynh Thành đã khiến ông ta hết sức bất ngờ. Một cô gái chưa đạt trình độ Kiếm tông mà có thể phá nổi kiếm khí của ông ta, rồi hoàn toàn bất ngờ hủy diệt thân xác của ông.
Nếu ông, không kịp thời né tránh, có lẽ nguyên anh của ông ta cũng đã bị cô ta hủy diệt; cũng may, nguyên anh của ông ta chỉ bị tổn thất nhẹ mà thôi.
“Không ổn! Hắn sắp chạy trốn.”
Hồng Loan kêu to một tiếng. Một làn lưu quang màu đỏ và một làn lưu quang màu vàng kim cùng lao đi cấp tốc truy kích Tiên đế.
Bảy mươi hai Sát thấy thế cũng ào ào xông lên đuổi theo Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng.
Tiên hậu nhìn thấy rõ cả, rất kinh hãi. Khi mọi người cấp tốc đuổi theo Tiên đế thì bà ta lặng lẽ chuồn luôn.
Lúc nãy Diệp Khuynh Thành gắng sức chống đỡ, vận toàn bộ nội lực ra bảo vệ thân thể mình, tuy nhiên cô vẫn bị thương bởi kiếm khí của Tiên đế.
Đã có một khoảnh khắc cô định buông xuôi, vì kiếm khí kinh khủng kia khiến cô bỏng rát chẳng khác gì thân thể bị hàng vạn con kiến đốt.
Cảm giác ấy còn khổ hơn cái chết. Nhưng cô lại nghĩ hắn suýt nữa đã lấy mạng Đại Bàng Cánh Vàng, cho nên ý chí cô đã giúp cô trụ vững, bằng mọi giá không thể buông xuôi; hôm nay hắn không chết thì những người mà cô muốn che chở sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Phi thân ngược chiều với làn kiếm khí ghê gớm, da Khuynh Thành như bị lột sống, nhưng cô không hề kêu ca, vẫn nghiến răng cấp tốc phi hành.
Tiên đế ngông nghênh và tự đắc tất nhiên chẳng coi Khuynh Thành là gì, mặt khác, cô lại không vận dụng nội lực, không xuất chiêu tấn công, thậm chí tay không hề cầm vũ khí.
Tiên đế đang nghĩ rằng mình sẽ xem xem con bé này chết ra sao, cho nên, vào khoảnh khắc cuối cùng Khuynh Thành lao vào kiếm khí của ông ta, nhát kiếm đã bổ xuống và ông ta hoàn toàn không kịp phòng bị.