Hoa Đào Nở Rộ - Chương 48-1
Hoa Đào Nở Rộ
Chương 48-1
gacsach.com
“Này, cô quay lại đây.”
Phía sau truyền đến một giọng nói có chút nghiêm khắc, bước chân của Khương Mộc Ninh hơi dừng lại, cô do dự quay đầu lại: “Xin hỏi, chị gọi tôi sao?”
Đối phương trừng lớn hai mắt, lạnh lùng nhìn cô: “Đang gọi cô đấy.”
“À.” Khương Mộc Ninh trả lời, chậm chạp đi đến, cô hơi híp mắt, cô đang nghĩ, người phụ nữ trước mặt này cô nhìn quen quen, rốt cuộc là ai vậy?
Đột nhiên cô nhớ ra, bước chân cô dừng lại, đó là Chân Văn Kỳ. Lần đầu tiên cô gặp Chân Mẫn Du ở công ty thì Chân Văn Kỳ đang ở bên cạnh.
Không trách được, cô vẫn còn đang thắc mắc, không biết cô đắc tội với nhân viên trong công ty lúc nào mà thái độ của đối phương lại hung hăng như vậy. Nếu như là em họ của Chân Mẫn Du, vậy thì cũng có thể giải thích được.
Chân Văn Kỳ cắn chặt răng nhìn Khương Mộc Ninh đang đi chậm đến, cô ta cảm thấy ngọn lửa trong lòng như đang muốn bốc ra ngoài. Khoảng thời gian này chị họ cô luôn trong tình trạng chán nản cô đều nhìn thấy, tất nhiên cô cũng biết có một người sinh viên đang dây dưa với Triệu tổng, cô thực sự không nghĩ đến, ban đầu, lúc cô nhìn thấy, đó chỉ là một sinh viên nữ rất bình thường, thế mà lại khiến cho chị họ cô, người từ nhỏ đến lớn luôn ưu tú đau lòng đến vậy. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy ngọn lửa trong lòng như đang cháy mạnh hơn. Cô luôn nghĩ Triệu tổng sẽ là anh rể họ của cô, ai biết được nửa đường lại bị chặn ngang.
Chân Văn Kỳ kiềm chế sự tức giận trong lòng, lạnh mắt nhìn chằm chằm Khương Mộc Ninh đang đi tới: “Cô là Khương Mộc Ninh đúng không? Vừa rồi cô bị làm sao thế hả? Đi bộ không có mắt à? Cô không nhìn thấy khách hàng đang đến đây à?”
Khương Mộc Ninh giật mình một cái, sau đó lại nhíu mày. Vừa rồi ở khúc quanh, thiếu chút nữa thì cô đụng phải một nhóm người, bởi vì đang vội đi đưa tài liệu nên cô chỉ vội vàng nói xin lỗi rồi đi thẳng, cô cũng không chú ý là Chân Văn Kỳ cũng ở đó.
“Vừa rồi là tôi không cẩn thận, tôi cũng đã xin lỗi rồi.”
“Nói xin lỗi là được sao?” Chân Văn Kỳ lạnh lùng nói: “Cô có biết khách hàng vừa rồi quan trọng như thế nào không? Chỉ với một sinh viên thực tập nho nhỏ như cô mà cũng có thể đắc tội được hay sao?”
Khương Mộc Ninh không nói gì, cô bình tĩnh nhìn cô ta, chờ đoạn sau của cô ta.
Chân Văn Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy như ngọn lửa trong lòng càng cháy to thêm: “Lát nữa cô theo tôi đi ăn cơm với khách hàng, mời rượu cho khách để xin lỗi.”
Khương Mộc Ninh sững sờ, cô không ngờ rằng Chân Văn Kỳ lại bắt cô đi tiếp rượu. Tuy nói là khách hàng thì không tránh được mấy việc xã giao, nhưng thứ nhất cô là người của bộ phận thiết kế, thứ hai cô cũng chỉ là sinh viên thực tập, cho dù có quy tắc ngầm cũng không đến lượt cô mà.
“Rất xin lỗi, tôi là người của bộ phậ thiết kế, trong công việc thực tập không bao gồm việc tiếp rượu cho khách.”
Chỉ là một sinh viên thực tập con con mà cũng dám cãi lời cô? Chân Văn Kỳ hơi híp mắt lại, cắn răng, lạnh lùng nói: “Chuyện này, tôi quyết định.”
Lúc trước không phải không có người của bộ phận thiết kế đi mời rượu, cũng chỉ là sinh viên thực tập, chẳng lẽ cô ta còn không sai khiến được? Cô ta cũng không tin cô ta không làm được.
“Chân Văn Kỳ, sao cô còn chưa đi vào?” cửa phòng họp bên cạnh bị mở ra, một người phụ nữ trung tuổi nhìn rất giỏi giang đi ra, người phụ nữ đó đeo kính mắt, mặc bộ đồ công sở màu đen, Khương Mộc Ninh cẩn thận quan sát, cô nhớ mang máng hình như là quản lí ở bộ phận phục vụ khách hàng, tên là gì thì cô không nhớ được.
“Quản lí Mao, em đến ngay đây.” Chân Văn Kỳ nở nụ cười, lập tức trả lời.
“Ừ.” Tầm mắt của quản lí Mao lướt qua người Khương Mộc Ninh một vòng, sau đó nhanh chóng thu lại, nhấc chân về phòng họp.
Vốn Khương Mộc Ninh cũng muốn nói lí với quản lí Mao một chút, nhưng nhìn vẻ mặt không hợp lí lẽ của quản lí Mao cô lại dừng lại, thôi, tìm người có tiếng nói hơn đi.
“Đến đây.” Thấy quản lí Mao đã đi xa, Chân Văn Kỳ lại khôi phục vẻ mặt của mẹ kế, lạnh giọng quát.
“Tôi phải nói với quản lí của tôi một tiếng trước đã, tôi còn chưa đưa được tài liệu cho chị ấy, quản lí của chúng tôi đang cần dùng.” Khương Mộc Ninh hơi giơ phần tài liệu trong tay lên, để ánh mắt mọc trên đầu của Chân Văn Kỳ có thể nhìn thấy được.
Chân Văn Kỳ nhíu nhíu lông mày, trong lòng tính toán một chút, cuối cùng lạnh lùng nói để cô quay về đưa đồ rồi đến đây ngay. Khương Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô quay người bước nhanh về phía bộ phận thiết kế.
Tôi mà quay lại tìm tai họa thì tôi là kẻ không có não.
Khương Mộc Ninh bước nhanh về bộ phận thiết kế, sau khi giao tài liệu cho chị Phạm Văn, cô do dự đứng lại mà không đi ngay.
“Còn việc gì sao?” Phạm Văn đang vùi đầu làm việc cũng nhìu mày ngẩng đầu lên.
Ở chung một thời gian dài, Khương Mộc Ninh sớm biết Phạm Văn là người mặt lạnh tâm nóng, là người tốt, vậy nên cô cũng không bị gương mặt nghiêm túc của chị dọa sợ, cô lựa chọn từ ngữ nói: “Chị Phạm Văn, vừa rồi Chân Văn Kỳ ở bộ phận phục vụ khách hàng bảo em tí đi tiếp rượu cho khách hàng.”
“Em muốn đi?” Phạm Văn nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
“Em không muốn đi.” Khương Mộc Ninh đứng nghiêm, nghiêm túc trả lời.
“Chị biết rồi, chị sẽ gọi điện thoại cho quản lí Mao, em ra ngoài làm việc trước đi.” Lông mày Phạm Văn hơi giãn ra, dừng một chút, bổ sung: “Trước khi tan việc, em sửa lại hết những thiết kế chị đưa cho em từ hôm qua đi.”
Khương Mộc Ninh lộ ra nụ cười, cô khẽ gật đầu: “Chị Phạm Văn, cám ơn chị.” Nói xong, cô mới đi ra ngoài.
Cô cũng biết chị Phạm Văn là người tốt, chị ấy tuyệt đối không để người trong bộ phận mình bị bắt nạt.
Chuyện đã được giải quyết, Khương Mộc Ninh thoải mái hơn nhiều, cô vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Cô còn rất nhiều công việc, đang bận mà, sao cô có thể đi để ý đến việc của người khác chứ.
“Bộ phận thiết kế gọi điện đến, người sinh viên thực tập kia bận công việc, không thể đến được.” Quản lí Mao bình tĩnh nói một câu, sau đó muốn đi vào phòng họp.
Chân Văn Kỳ cắn chặt môi, cô ta chưa từ bỏ ý định, theo sát bước chân của quản lí Mao: “Quản lí, người sinh viên thực tập kia chút nữa thì đụng quản lí Phương, để cô ấy đi đến nhận lỗi cũng được, em nghe nói, quản lí Phương rất thích những cô gái trẻ tuổi...”
Quản lí Mao quay người lại, lạnh lùng nhìn Chân Văn Kỳ.
Chân Văn Kỳ không khỏi lùi lại một bước, những lời còn lại cũng không thể nói tiếp được.
“Chính cô thích tiếp rượu, tôi không ngăn cản. Nhưng công ty chúng ta chưa từng có quy định ép nhân viên đi mời rượu, bây giờ không có, về sau cũng không có.”
“Quản lí Mao...”
“Cô cũng còn nhớ tôi mới là quản lí à?” Ánh mắt quản lí Mao xuyên qua tròng kính mỏng manh, mang theo ý lạnh phóng lên người Chân Văn Kỳ.
Bước chân của Chân Văn Kỳ cũng dừng lại, lắp bắp không nói thành lời, chì có thể nhìn quản lí Mao quay người vào phòng họp, cô ta chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách âm rất tốt của phòng họp kia, trong lòng cô đang hận không thể xé Khương Mộc Ninh thành hai nửa.
Cho là mình có chỗ dựa lớn thì không lo hả? Triệu tổng luôn có thể bên cạnh cô à? Chị họ cô cũng không thể bắt được người như vậy, đối với một sinh viên đại học bình thường kém chị họ cô xa đến vạn dặm thì tối đa cũng chỉ là đang vui đùa một chút mà thôi.
Tôi chờ xem khi nào thì cô phải khóc.
Tan việc, Khương Mộc Ninh đứng bên cạnh xe của Triệu Tiệm An một lúc lâu mới thấy Triệu Tiệm An đang mặt lạnh vội vàng đi xuống, cô hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười đón anh.
“Đàn anh.”
“Ừ, tới giờ tan tầm rồi còn xảy ra chút chuyện.” ánh mắt của Triệu Tiệm An quan sát một vòng trên mặt Khương Mộc Ninh, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, lúc này anh mới yên tâm, tức giận trong lòng cũng hơi tiêu đi.
Vừa rồi lúc anh chuẩn bị tan làm thì nhận được điện thoại của Thích Thành, thế anh mới biết, thiếu chút nữa thì Khương Mộc Ninh bị em họ của Chân Mẫn Du bắt đi tiếp rượu khách hàng, nói cho oai là đi mời rượu để xin lỗi.
Mới chỉ là gần đụng vào, xin lỗi cái gì chứ?
Đến khi anh gọi điện thoại cho quản lí Mao, lúc này anh mới biết rõ mọi chuyện.
Thật sự anh không ngờ được, lá gan của Chân Văn Kỳ lại lớn như vậy, dưới tình huống quản lí đã từ chối, còn dám ngồi trước mặt tổng giám đốc, cố ý nhắc đến Khương Mộc Ninh trước mặt khách hàng.
Tính cách của quản lí Phương ở công ty Tiềm Long, anh cũng được nghe qua, nhưng mà những chuyện kia cũng không liên quan đến anh, trước kia anh có nghe nói cũng chỉ âm thầm khinh bỉ trong lòng mà thôi, ai ngờ được Chân Văn Kỳ lại dám tính toán lên đầu Khương Mộc Ninh? Nếu như không phải có Thích Thành ở đó, không biết chuyện sẽ phát triển đến thế nào?
Triệu Tiệm An cố kìm chế sự tức giận trong lòng, anh cũng thầm trách Thích Thành không có mắt nhận người. Ban đầu anh đã từng nói, dù là nhân viên ở bộ phận phục vụ khách hàng đi nữa thì xinh đẹp cũng là vô ích, nhưng Thích Thành lại cảm thấy, nhân viên ở bộ phận phục vụ khách hàng phải để mấy bình hoa mới tốt, vậy nên Chân Văn Kỳ mới được nhận.
Cho nên, quản lí bộ phận phục vụ khách hàng phù hợp hầu hết những tiêu chuẩn của anh, mà cá biệt là những người như Chân Văn Kỳ thì phù hợp với nguyên tắc chọn người của Thích Thành.
Hiện tại, đây chính là hậu quả của việc nhận những người ‘Ngực lớn nhưng không não’.
Chuyện này, tất nhiên Triệu Tiệm An sẽ ném cho Thích Thành xử lí, anh nhìn Khương Mộc Ninh cũng không bị tổn thương một chút nào, anh đang nghĩ xem tối nay đưa cô đến chỗ nào ăn cơm, để bồi thường cho cô thật tốt.
Qua mấy ngày Khương Mộc Ninh mới biết Chân Văn Kỳ bị đuổi việc, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút kì lạ, có thể nói là cô ta có đi cũng không liên quan gì đến cô, dù sao, chuyện để cô đi tiếp rượu khách hàng thì Phạm Văn cũng từ chối giúp cô. Có lẽ Chân Văn Kỳ sai lầm trong công việc thôi.
Khương Mộc Ninh cũng không có thân quen gì với Chân Văn Kỳ, đối với việc cô ta bị đuổi việc cô không vui mừng cũng đã là tốt tồi, tất nhiên cô cũng không để ý gì thêm. Nhưng mà chuyện này ít nhiều cũng khiến cô đề phòng hơn.