Hoa Đào Nở Rộ - Chương 50-1
Hoa Đào Nở Rộ
Chương 50-1
gacsach.com
Triệu Tiệm An trợn mắt há mồm đứng ở cửa phòng tắm nhìn Khương Mộc Ninh cách đó không xa, Khương Mộc Ninh còn đang buồn ngủ, hai mắt híp lại, luôn miệng than thở: “Nóng quá, bực bội.” Sau đó cô nghiêng nghiêng ngả ngả cởi áo khoác, áo lông, sau đó đến quần bò, quần tất màu hồng bên trong, cuối cùng là hai cái đùi trắng nõn chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm xuống.
Uống rượu vào, có những người sẽ cảm thấy nóng, trong phòng có mở điều hòa nhưng anh vẫn cảm thấy nóng, toàn thân Triệu Tiệm An cũng bắt đầu nóng lên, anh nhịn không được bắt đầu nhuốt nước bọt, anh trừng mắt nhìn Khương Mộc Ninh đang an toàn nằm yên không động trên giường.
Cô nhóc kia uống say quá rồi đúng không? Chẳng lẽ cô nghĩ cô đang nằm trong phòng cô sao?
Triệu Tiệm An cầm khăn mặt ẩm, cắn chặt răng, do dự một lúc lâu, bây giờ mới cởi giầy của mình leo lên giường, anh để khăn mặt lên lên mặt cô, mạnh tay lau mặt cho cô.
“Ừm...” Khương Mộc Ninh đang nhắm mắt nhưng vẫn từ từ nhíu mày, hai tay không kiên nhẫn vẫy đập lung tung: “Tránh ra, tôi muốn ngủ.”
Khăn mặt trên tay Triệu Tiệm An suýt chút nữa thì rơi mất, anh nhíu mày, bắt lấy cái tay của Khương Mộc Ninh: “Em uống rượu say rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn à.” Anh vừa nói xong lại bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục lau sạch mặt và tay cho Khương Mộc Ninh, anh nhìn cô một lúc, sau đó mới từ từ bò xuống giường.
Đến khi Triệu Tiệm An đi ra khỏi phòng tắm, bước chân anh lại phải dừng lại.
Có lẽ do quá nóng, trên chiếc giường lớn, vốn Khương Mộc Ninh đang đắp chăn đến cằm bây giờ lại hở đến lưng, lộ hơn hơn nửa người, tuy vẫn còn một chiếc áo bông che đậy, nhưng Triệu Tiệm An vẫn cảm thấy như có một dòng luồng nhiệt nóng bỏng chạy qua, anh rất lo lắng, cũng bắt đầu có sự đấu tranh.
Tối nay cô nhóc kia muốn kiểm tra anh hay sao? Nếu cô tỉnh táo, anh đã sớm tiến lên ‘tử hình’ cô ngay tại chỗ, nhưng hôm nay, người trên giường đã uống rượu lại bắt đầu mơ màng ngủ...
“Đàn anh?”
Trong lòng Triệu Tiệm An đang có sự đấu tranh mạnh mẽ, thì Khương Mộc Ninh vốn đang ngoan ngoãn ngủ lại mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh một cái, than thở nói: “Đàn anh, khuya rồi sao? Sao anh còn chưa đi ngủ?”
Triệu Tiệm An cảm thấy dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Khương Mộc Ninh, cả căn phòng to như vậy nhưng cũng chỉ có một cái giường lớn cô đang nằm, anh đang cảm thấy mình cầm chìa khóa của một gian phòng lớn tuyệt đối là đang chui đầu vào rọ. Anh lắc lắc đầu, cắn chặt răng, dứt khoát quay người đi vào phòng tắm.
Đến khi Triệu Tiệm An tỉnh táo lại, anh cố ý kéo dài thời gian, anh ở trong phòng tắm, rửa mặt xong, lại lề mề đi tới, hình như Khương Mộc Ninh đã ngủ say.
Triệu Tiệm An ngồi ở mép giường một lúc lâu, sau đó mới chậm chạm vén một góc chăn lên, cẩn thận chui vào.
Khương Mộc Ninh gần như đang nằm giữa chiếc giường lớn, Triệu Tiệm An rụt rè nằm ở mép giường không dám động, nhưng anh lại cảm nhận được hơi thở thơm mát của người đang nằm bên cạnh, giống như làn gió thổi vào mặt, vào trái tim anh, nhưng không thể nhúc nhích, anh vẫn cảm thấy đây nhất định là một sự khích thích quá mức.
Hóa ra, chỉ cần Khương Mộc Ninh thở một cái cũng có thể trêu trọc đến anh, anh vẫn luôn kiêu ngạo về sự tự chủ của mình mà...
Triệu Tiệm An nặng nề thở dài, giống như cam chịu, dứt khoát quay người lại, trong bóng tối chỉ có những tia sáng ảm đạm, anh tập chung, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt của Khương Mộc Ninh, chỉ ánh mắt thôi hình như không đủ, Triệu Tiệm An nhịn không được vươn tay, dựa theo cảm giác mơ hồ trong bóng tối vuốt nhẹ lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong bóng tối, xúc giác càng nhạy cảm hơn, dưới bàn tay là làn da mịn màng mát mẻ giống như có thể tan vào xương thịt.
“Ừ...”
Triệu Tiệm An đang say mê thưởng thức thì nghe thấy Khương Mộc Ninh than nhẹ một tiếng, cô nhắm chặt hai mắt xê dịch đầu sang chỗ khác, anh gần như lập tức nín thở không dám nhúc nhích, cho đến khi hình như Khương Mộc Ninh lại ngủ mất, anh mới hơi giật giật nhưng Khương Mộc Ninh lại quay người lại, Triệu Tiệm An bị dọa sợ đến mức nhanh chóng rút tay mình về bên gối. Những sợi tóc mang theo hơi lạnh của Khương Mộc Ninh phất qua tay anh, anh không nhịn được lại dùng ngón trỏ và ngón cái từ từ vuốt ve, cảm giác buồn buồn ở đầu ngón tay truyền vào lòng anh, anh cũng không dám hành động, chỉ sợ anh hơi có chút hành động thì đãkhông thể ngăn cản được nữa.
Triệu Tiệm An không biết anh ngủ mất lúc nào, chỉ cảm thấy trong lúc mơ màng ngực anh có thêm một vật, mềm mại, ấm áp, anh không nhịn được vòng chặt cánh tay, ôm chặt vật ấm áp kia vào ngực mình. Một lúc lâu anh mới nhận ra vật trong ngực mình là cái gì, anh giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại, chợt mở mắt ra, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích, ý định trong đầu càng lúc càng phát triển.
Đáng tiếc, trong lòng anh vẫn còn đấu tranh không có kết quả thì anh đã thấy người trong ngực đang cử động, một tay đặt trước ngực anh, một tay vung lên đụng thẳng vào bộ phận đang rục rịch chộn rộn ở nửa dưới của anh, cơ thể cô cũng dán chặt lên người anh...
Triệu Tiệm An cảm thấy vừa ngọt lại vừa khổ, vừa không bỏ được, không đẩy được người ra, vừa hận không thể nhanh chóng đẩy người nào đó ra trong vòng một giây, giãy giụa đi giãy giụa lại cũng không thể chống đỡ được một động tác nhỏ của Khương Mộc Ninh, gần như khiến anh muốn lập tức nộp vũ khí đầu hàng. Anh cắn chặt răng, tức giận khó chịu đưa tay véo nhẹ lên má Khương Mộc Ninh, đồng thời gọi cô:
“Mộc Ninh? Mộc Ninh?... Khương Mộc Ninh.”
Khương Mộc Ninh đang ngủ ngon, bên tai lại xột xoạt vang lên giọng nói quen thuộc, cô bị phá đến không thể bình tĩnh được nữa, mơ mơ màng màng không kiên nhẫn mở mắt, bĩu môi lầm bầm: “Đừng quấy rầy, em còn muốn ngủ.” cô đang chuẩn bị lật người tiếp tục ngủ, nhưng giọng nói kia vẫn tiếp tục không chịu buông tha cho cô, ôm chặt cô, cố ý hỏi: “Mộc Ninh, anh là ai?”
Trong lòng Khương Mộc Ninh càng tức giận hơn, nửa đêm cảm giác ngủ say cũng bay mất một nửa, bây giờ lại bị Triệu Tiệm An phá thêm, đầu cô cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: “Triệu Tiệm An, nửa đêm anh làm gì mà còn quấy rầy giấc ngủ của em thế hả?” Lời cô vừa kết thúc, bốn phía chỉ còn lại im lặng, trong lòng cô cũng buông lỏng hơn, cô nhắm mắt lại cẩn thận tìm lại cảm giác muốn ngủ, giây tiếp theo cái cảm thấy trên môi nặng hơn, đôi môi và cái lưỡi nóng bỏng hấp tấp dò vào miệng cô, mang theo chút khó kiềm chế, mạnh mẽ gọi tình triều đến, trong nháy mắt như muốn che mất cô...
Trên người cô chỉ còn lại chiếc áo che kín thân thể cũng biến mất trong nháy mắt, giây phút nhận thấy sự lạnh lẽo kia, Khương Mộc Ninh tỉnh táo hơn nhiều, có thể do cảm xúc nóng rực khiến cô lạc trong lo lắng, tất cả phản kháng, sau khi cảm giác tiếp xúc nóng bỏng khác thường của da thịt cũng tiêu tán, đó là cảm giác vừa hốt hoảng lại ngọt ngào, khiến cô không nhịn được mà đắm chìm trong đó, tất cả lí trí trong đầu cô rời đi trong nháy mắt.
Đến khi thở dốc, một trận mãnh liệt, cảm giác đau đến tê liệt bao phủ toàn thân cô, cô hét lên một cái, mạnh mẽ cào vào cái người đang ở phía trên cô, lúc này trong lòng cô có chút hối hận.
Ô ô ô, sớm biết sẽ đau như này thì cô sẽ kiên quyết ngăn cản nam sắc đấy. Người xưa có nói, trên đầu chữ sắc có cây đao, quả nhiên là đau như cắt thịt ấy. Cô đau quá đi mất.
Mùa đông nên trời cũng sáng muộn hơn, đến khi ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ dầy cộm thì hai người đang ôm nhau trên giường vẫn còn ngủ say, dù sao bận rộn hơn nửa đêm, tiêu hoa năng lượng trước nay chưa từng có, tất nhiên cần phải ngủ bù thật tốt.
Nhưng Khương Mộc Ninh cũng không tỉnh lại quá muộn, cả người đau nhức khác thường, còn cả cảm giác dính dính khó chịu trên người khiến cô ngủ không ngon, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt cô nhìn về chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường, cô đưa tay lấy, vừa nhìn vào đã là chín giờ. Cô ngẩn ra, sau đó lập tức đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Triệu Tiệm An, đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh này, cô do dự nhấc cánh tay đang ôm chặt hông cô ra, ai ngờ tay cô mới chạm vào tay Triệu Tiệm An, anh cũng không thèm mở mắt đã ôm chặt cô vào ngực sau đó mới khẽ nhếch môi cười, từ từ mở mắt ra.
“Chào buổi sáng.”
Giọng nói dịu dàng mang theo chút lười biếng hiếm thấy, trong nháy mắt, nhiệt độ trên mặt Khương Mộc Ninh đang là 70 độ soạt soạt bốc lên 100 độ.
“Anh, nhanh buông tay ra...” Phần da thịt lộ ra ngoài chăn của Khương Mộc Ninh đều biến thành màu đỏ ửng, nhiệt độ trong mắt Triệu Tiệm An càng thêm nóng rực, anh bắt đầu đoán trong lòng, phần da thịt che dấu trong chăn có phải cũng đáng yêu thế này không?
Vừa nghĩ như vậy anh lại cảm giác mình không thể chờ đợi thêm nữa. Tối qua trong phòng đen như mực, mặc dù xúc cảm nhạy bén hơn nhiều, nhưng thị giác của anh lại chưa được cảm nhận cảm giác mất hồn kia.
Gần như tất cả da thịt của Khương Mộc Ninh đều tiếp xúc với Triệu Tiệm An, trên người anh có biến hóa tất nhiên cô cũng nhận ra, trong lòng cô đang nhảy loạn, cô chỉ có thể hơi giãy giãy, làm bộ đáng thương nói: “Đàn anh, em... Em còn đau đấy...”
Triệu Tiệm An nhìn gương mặt xinh đẹp của Khương Mộc Ninh, nghe giọng nói dịu dàng cầu xin của cô, anh chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng không những không lùi đi mà còn tăng lên, trực tiếp sôi trào. Anh nhân lúc mình còn chút lí trí, miễn cưỡng buông người trong lòng ra, sâu kín thở dài: “Em nhanh rời giường đi, tránh việc anh hối hận.”
Khương Mộc Ninh túm chặt chăn, quay đầu nhìn quần áo tứ tung trên sàn nhà, cô đỏ mặt cúi đầu, nhanh chóng che che dấu dấu xuống giường ôm hết quần áo trên sàn nhà, dùng tốc độ nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Triệu Tiệm An dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Mộc Ninh chạy vào phòng tắm, hai tay đặt sau gáy, nhếch môi nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng trong lòng anh đang nhớ lại cảm giác tuyệt vời tối qua, anh chỉ hối hận rằng anh ra tay quá muộn, lãng phí thời gian cả tháng trời.
Được rồi, sau này sẽ bù lại.
Cũng không phải chủ nhật, Triệu Tiệm An còn phải đến công ty, hai người nhăn nhăn nhó nhó rửa mặt xong lập tức xuống lầu, vốn Triệu Tiệm An muốn trực tiếp gọi đồ ăn lên phòng, nhưng Khương Mộc Ninh nhìn quanh chỉ có cái giường lớn rất mập mờ và cái chăn lộn xộn, cô lập tức đỏ mặt phản đối.
Hai người ăn sáng trong một quán ăn cách khách sạn không xa, sau đó Triệu Tiệm An lái xe đưa Khương Mộc Ninh về nhà trước.
“Hôm nay em về nghỉ ngơi trước đi.”
Khương Mộc Ninh giật mình một cái, trong nháy mắt bị hai chữ ‘nghỉ ngơi’ đánh trúng, cô lại bắt đầu đỏ mặt, tim đập nhanh, quả thật cô không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Tiệm An. Đến khi Triệu Tiệm An kiên quyết đưa cô xuống xe, lưu luyến không rời chia tay ở cửa chung cư, cô nhanh chóng chạy lên phòng, mấy động tác nhanh chóng thu dọn xong hành lí, chạy nhanh về phía trạm xe lửa.