Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 1117
Chương 1117: Xông các tầng tháp
Ở Vĩnh hằng tinh vực, muốn có một khối ngộ đạo lãnh thổ cũng không phải là dễ dàng.
...
Tầng thứ một trăm, thật ra là một trạm kiểm soát. Bởi vì cửa thứ nhất chính là đối mặt chiến đấu với một văn minh phó chủ một có lực chiến đấu là một kỷ nguyên.
Nhưng mà một văn minh phó chủ một kỷ nguyên đối với Lục Nguyên hiện tại mà nói thì đâu dáng là gì, dễ dàng liền có thể qua cửa rồi.
Lục Nguyên hiện tại trong lòng đã quyết định, xem ra Trùng Tiêu kiếm lâu đúng là nhằm vào văn minh chi chủ mà không phải là văn minh phó chủ.
Hóa ra ở kiếm chi môn, người mạnh nhất chẳng qua lại là kiếm diệt lão tổ thế giới cảnh ngũ trọng thiên.
Kết quả, trong kiếm môn còn giấu mấy nhân vật đang nhằm vào văn mình chi chủ, nói ra thật làm cho người ta kinh ngạc. chẳng qua đây là di trạch của năm xưa Kiếm cổ, cho nên nghĩ lại cũng thấy bình thường.
Tầng một trăm lẻ tám. Tầng này kiếm pháp là tinh khiết Mộc Hệ kiếm pháp. Từng đạo Thanh Mộc kiếm ý làm cho Lục Nguyên cũng có mấy phần kinh ngạc.
Lục Nguyên hiện tại tự nhận là kiếm đạo đại sư, hiện nay trên thế giới nói về kiếm thì cũng không còn người nào có thể cùng Lục Nguyên tranh đấu.
Mà hiện tại chiêu Thanh Mộc kiếm này cũng khiến cho Lục Nguyên phải kinh hãi. Cũng không phải là chiêu Thanh Mộc kiếm này lợi hại hơn Lục Nguyên, chẳng qua là nếu ở đơn thuần Mộc hệ kiếm chiêu, thì Thanh Mộc Kiếm chiêu rất giỏi.
Thật ra thì tầng này là chiêu thức của năm xưa Kiếm cổ văn minh kiếm thanh văn minh phó chủ. Trong chiêu thức của hắn, trong nhu hòa lại tản ra sinh cơ. Lục Nguyên vận chuyển lên vạn đạo tu la học tập cái này, đồng thời tăng thêm Thanh chi văn minh trong kiếm đạo của mình.
Mà tầng thứ một trăm lẻ hai, kiếm pháp tầng này là kiếm tinh hiệp Kim hệ kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này đại khai đại hợp, rất có uy thế, cũng rất có lực uy hiếp.
Bộ kiếm pháp này là Tích niên kiếm cổ văn minh kiếm hiệp văn minh phó chủ chiêu thức. tích niên văn minh phó chủ là một nhân vật có thực lực cực cao, đồng thời người này luôn hành hiệp trượng nghĩa, lấy đại nghĩa thiên hạ làm trọng, hiệp nghĩa bi ca.
Đó là một nhân vật đáng giá bội phục.
Lục Nguyên lấy vạn trượng Sâm La kiếm đạo, học tập ưu điểm trong đó.
Tầng thứ một trăm lẻ ba, kiếm pháp tầng này là kiếm pháp như nước vậy, cũng tương đối đặc biệt. tập một hồi, sau khi học xong liền có thể đễ dàng qua cửa. đó là chiêu thức của một vị là Tích cổ văn minh Kiếm vũ văn minh phó chủ.
Tầng thứ một trăm lẻ bốn, kiếm pháp tầng này là kiếm pháp như lửa. đây là chiêu thức của, kiếm liệt văn minh phó chủ, năm xưa Kiếm cổ văn minh, tính tình người này như lửa, hiếu chiến vô cùng.
Tầng một trăm linh năm, kiếm pháp tầng này cực độ hoà hợp, giống như chiêu thức đồng đại thiên y vô phùng. Đó rõ ràng là chiêu thức của Kiếm viên văn minh phó chủ. Lục Nguyên đã học xong chiêu thức của Kiếm viên văn minh phó chủ, cho nên cũng không cần học lại nữa, dễ dàng liền qua cửa.
Tầng thử một trăm lẻ sáu, kiếm pháp tầng này giống như tiếng rít trong gió, đây chính là của Kiếm khổ văn minh phó chủ, cũng tức là chiêu thức của Chu Thanh Huyền, Lục Nguyên tất nhiên đã sớm lĩnh hội được toàn bộ trong đó, không cần thiết lại học thêm nữa.
Tầng thứ một trăm lẻ bảy. tầng này ánh chớp như điện, sấm bình thường cũng đánh tới, nên cũng là chỗ khá độc đáo. Đây là tuyệt học của Kiếm cổ văn minh, Kiếm điện văn minh phó chủ, Lục Nguyên đã ở trong đó học tập tam vị, rồi phá vỡ tầng thứ một trăm lẻ bảy.
Cuối cùng cũng đạt tới tầng thứ một trăm lẻ tám. Tầng này chính là tầng cuối cùng của Trùng Tiêu Kiếm lâu.
Tầng thứ một trăm lẻ tám sẽ gặp đối thủ như thế nào đây?
Lục Nguyên mang theo nghi vấn bước lên bậc thang, tiến vào bên trong tầng một trăm lẻ tám này.
Tầng này có một nhân vật hư ảnh.
Nhân vật này, tựa hộ như đứng ở trên tất cả sinh linh. Hắn cuồng, hắn phách, hắn rầm rĩ, hắn trương, hắn cười, hắn hoảng.
Hắn chính là đỉnh, đỉnh chính là hắn.
Người này mặc dù chỉ là hư ảnh, nhưng cũng có thể nhận ra được sự cường đại của hắn năm đó
- A, hậu bối, không tồi nha.
Người này quát lên.
- Ngươi là, Kiếm đỉnh văn minh chi chủ.
Lục Nguyên hét to.
- Sao ngươi lại không cho rằng ta là Kiếm cổ văn mình chi chủ chứ?Thật ra thì ta chính là Kiếm cổ văn mình chi chủ.
Hư ảnh kia nói.
- Bởi vì ngươi không giống.
Lục Nguyên nói:
- Kiếm cổ văn mình chi chủ, mặc dù ta chưa từng gặp qua, nhưng chắc chắn không phải là một người khí ngông phách cuồng, phải là một người bề ngoài bình thản, nhưng tận trong xương cốt kiếm khí Trùng Tiêu. Còn người chính là Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
- Ha ha, không tồi, có thể nhận ra ta chính là Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, đúng là không tệ.
Hư ảnh kia nói:
- Đó chính là tầng thứ một trăm lẻ tám tầng, ở đây có thể nhìn thấy người đến, ta thật là vui. Bởi vì đấu thiên của chúng ta chưa hoàn toàn thành công thì cũng không tính là thất bại.
- Một khi hoàn toàn thành công, vậy kiếm đạo vĩnh tồn, người người như long. Nếu như thành công, kỷ nguyên này sớm không phải là kỷ nguyên kiếm đạo. kiếm đạo chịu áp chế nhiều nhất chính là người ở thế giới cảnh.
- Mà hiện tại ngươi đứng ở đây, cho thấy đấu thiên của chúng ta còn chưa toàn bộ thành công, cũng không tính là hoàn toàn thất bại, không biết nên coi như là tin tức tốt hay tin tức xấu đây.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ có chút cảm khái, có chút thổn thức.
- Thôi đi, không có gì để mà hoài niệm, nếu đã làm thì cũng không cần cảm khái, không cần thổn thức, càng không cần hối hận. ta là kiếm giả, bất luận đã làm chuyện gì cũng đều sẽ không hối hận.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ hét dài nói:
- Trùng Tiêu Kiếm lâu này chính là do năm đó ta vô cùng nhàm chán sáng chế ra. Nếu ngươi đã tới đây, liền xông vào thử một lần. nếu như có thể qua cửa, liền có thể nhận được phần thưởng cuối cùng của Trùng Tiêu Kiếm lâu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ nói:
- Ta sẽ đối ứng pháp lực của ngươi làm ra pháp lực ngang hàng. Nếu như ngươi có thể thắng được ta, ta cho ngươi tám phấn phần thưởng.
- Nếu như ngươi có thể chống đỡ được một trăm chiêu của ta, cho ngươi năm phần phần thưởng. còn nếu như ngươi ngay cả một trăm chiêu của ta cũng không đỡ được, thì đừng mơ phần thưởng.
Lục Nguyên cười nhàn nhạt:
- Nếu như ta trong vòng một trăm chiêu đánh bại được ngươi thì sao?
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ bật cười lớn:
- Đây mặc dù là hư ảnh của ta, nhưng cũng có tương đương tài nghệ của ta, ngươi muốn trong vòng một trăm chiêu đánh bại ta, làm sao có thể!
- Thật không thể nào?
Lục Nguyên nhẹ nhàng rút kiếm:
- Mặc dù nói vậy là bất kính với tiền bối, nhưng mà, ta có lòng tin với kiếm của mình, hơn nữa ta cũng không muốn làm kiếm của ta thất vọng.
- Ha ha ha ha, thú vị, ngươi thật là một tiểu bối thú vị.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ hét dài một tiếng.
- Ngươi hiện tại là mười kỷ nguyên, như vậy ta dùng mười kỷ nguyên pháp lực của ngươi đối ứng lại ngươi, xem tên hậu bối như ngươi có thật là mạnh như vậy hay không. Hơn nữa “ không để cho kiếm của mình phải thất vọng” những lời này ta vô cùng tán thành.
Hư ảnh của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ ngang nhiên xuất kiếm.
Một kiếm này của hắn, tương đối kinh khủng.
mỗi người đều có chiêu thức cực hạn.
Nói như vậy, chiêu thức cực hạn của văn mình chi chủ càng nhiều, về mặt thực lực thì lại càng mạnh.
Mà chiêu thức cực hạn của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cũng chỉ là con số bình thường, ba mươi mốt chiêu.
Nhưng mỗi chiêu thức cực hạn của hắn đều mang cảm giác đứng trên đỉnh.
Hơn nữa, ba mươi mốt chiêu thức cực hạn này lại là dùng một loại phương thức vô cùng đặc biệt chia ra.
Mười, tám, sáu, bốn, hai, một.
Thế cuối cùng, thành đỉnh núi cao nhất. đây chính là chiêu thức của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
Ba mươi mốt chiêu thức cực hạn của hắn, dưới tác dụng của đỉnh hắn, lại có uy lực cực lớn. chiêu này nhưng mà còn lợi hại hơn những chiêu thức bình thường văn mình chi chủ rất nhiều. không trách được Kiếm đỉnh văn mình chi chủ có tự tin như vậy.
Hắn cũng cho rằng Lục Nguyên không thể chống lại được bao nhiêu chiêu trong tay hắn.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ dùng vô thượng thức đánh thẳng tới Lục Nguyên:
- Hậu bối, đây chính là Đỉnh chi tuyệt kỹ của ta. Pháp lực của ta bảy mươi lăm ba một lái đến đỉnh, chiêu thức có thể mười tám tư hai một lái đến đỉnh.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ lấy vô thượng chi thượng, tuyệt đỉnh chi thế oanh oanh ùng ùng đánh tới.
Đỉnh!
Kiếm chi đỉnh!
Đồng thời cũng là thế giới chi đỉnh!
Đính xử bất thắng hàn!
Tịch mịch!
Lục Nguyên mãnh nhiên vung tay, xuất kiếm. không sai, nếu nói về phương diện khác phải tôn xưng bị Kiếm đỉnh văn mình chi chủ một câu tiền bối, nhưng về mặt kiếm đạo thì cũng không nhất thiết phải như vậy.
Kiếm đạo không khách khí, nếu trong kiếm đạo mà khách khí, thì đối với Kiếm đỉnh văn mình chi chủ liền thành kiếm giả mang ô nhục lớn nhất đời.
- Tiền bối, đón kiếm.
Lục Nguyên oanh ùng đánh ra chiêu thức cực hạn, đột nhiên đánh ra ngoài.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đầu tiên là ngạc nhiê, sau đó mang một nửa vui mừng:
- Tốt, chưa từng thấy qua chiêu thức cực hạn như vậy, chính là kiếm cổ năm đó cũng không làm được. không thể ngờ được lại thấy được một chiêu thức cực hạn như vậy của một hậu bối. đánh đi!
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đột nhiên mạnh mẽ đánh lại một chiêu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cùng kiếm của Lục Nguyên, một lần liên tiếp một lần đánh vào nhau.
Kiếm của hai người, đều ở tư thế mạnh mẽ nhất sống mái với nhau, không hề có ai nương tay.
Kiếm đạo đối kiếm đạo.
Kiếm cường đối kiếm cường.
Nhất thức nhất thức đối bính.
Ba chiêu, năm chiêu, mười chiêu.
Mười lăm chiêu, hai mươi chiêu.
Rất sảng khoái.
Lục Nguyên chưa từng gặp phải đối thủ kiếm đạo cường đại như vậy. kiếm đỉnh văn mình chi chủ xác thật đạt đến một trình độ nhất định, trong đó có rất nhiều ưu điểm đáng để Lục Nguyên học tập.
Hơn nữa hư ảnh của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ mặc dù về chiêu thức cực hạn không bằng Lục Nguyên, nhưng cũng có một cường đại sát chiêu với một chút uy lực kỳ qúai, làm cho Lục Nguyên mấy lần gặp nạn.
Đã nghiền! Thật là đã nghiền a!
- Ha ha ha ha, thật là sảng khoái. Ta muốn bây giờ có thể rảnh rổi uống rượu, vừa uống vừa chiến đấu, thế thì đúng là càng thoải mái mà.
Lục Nguyên đánh thấy vô cùng thoải mái, vô cùng thú vị, đột nhiên lúc này đột nhiên cảm nhận được mình đúng thật là vô cùng hứng thú về kiếm pháp.
Thật ra thì cùng pháp thuật gì tranh đấu, nào là đao kiếm tranh hung, Lục Nguyên đều là cảm thấy vô vị.
Chỉ có kiếm đạo, mới là cái chân chính mạnh mẽ hấp dẫn Lục Nguyên.
Cho nên bây giờ Lục Nguyên mới là chính mình, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Thương!
Một kiếm này của Lục Nguyên, xuyên qua những chiêu chống đỡ của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, đâm thẳng vào tim của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
- Không tồi.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cười dài:
- Không ngờ là hậu bối lại xuất hiện một nhân vật như thế, thật đáng giá được phù tam đại bạch.
Lục Nguyên ném một lọ rượu còn chưa mở sang, kiếm đỉnh văn mình chi chủ đón lấy, mở nút, uống ừng ừng đầy thống khoái.
- Rượu thật đúng là đồ tốt mà, nhớ năm đó ta còn là một người mê rượu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cười ha ha:
- Xem ra năm đó đấu thiên cũng không tính là thất bại, giao lại kiếm đạo cho ngươi, ta cũng yên tâm.
Hư ảnh của hắn ta dần dần hóa thành một màn ánh sáng, tan dần trong không khí.
Nhân vật này chính là người năm xưa đứng đầu kiếm đạo, rốt cục cũng hoàn toàn tiêu tán, nhưng, hắn cũng đã không còn bất cứ điều gì tiếc nuối.
Đối với hắn mà nói, đời người chỉ cần trải qua vui vẻ, thoải mái, tự tại, thì cần gì đi quan tâm vĩnh hằng hay không vĩnh hằng.
Mà đối với Lục Nguyên mà nói, thật ra thì cũng là như thế, trong Vĩnh hằng tinh vực cũng có rất nhiều người đang theo đuổi vĩnh hằng, nhưng Lục Nguyên cũng không hề theo đuổi vĩnh hằng. bản thân hắn chỉ muốn cuộc sống tiêu dao, tự tại. hơn nữa cũng chỉ cần bảo vệ được người mà bản thân muốn bảo về.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ. Hết lần này tới lần khác, còn tên Hoang Cổ này tồn tại, bản thân mình không trở nên mạnh hơn thì không có cách nào bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Người mà ngay cả đệ tử của mình cũng có thể hại được, nhân vật lòng dạ ác độc sắc bén như thế, không có cách nào hình dung nổi.
Quang ảnh biến mất, trên hư không hiện ra một đồ vật đang bồng bềnh trôi nổi.
Một đồ vật tản ra hơi thở mãnh liệt của thần vật cao đẳng. so với hơi thở của thần vật lấy được trong tay của Hoang Chi Tử còn mạnh hơn nhiều lần.
Nếu có được thần vật cao cấp này, hơn nữa cùng với thần vật cấp cao của Hoang Chi Tử, về mặt cơ bản là có thể làm cho pháp lực của bản thân mình có thể tăng lên tới mười hai kỷ nguyên.
Hiện tại tăng lên mười hai kỷ nguyên rất quan trọng, cho nên Lục Nguyên trong lúc nhất thời cũng không quá quan tâm tới những phẩn thường khác. Trước hết đạt được tới mười hai kỷ nguyên rồi tính tiếp.
Lục Nguyên trong nháy mắt lấy ra thần vật của Hoang Chi Tử kia, cùng với thần vật cấp cao lấy được từ Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, hai món thật vật cấp cao hội hợp lại cùng một chỗ, toàn bộ đưa vào trong miệng.
Thật ra mà nói, đúng là thần vật cao cấp, cùng với thần vật cấp trung, thần vật cấp sơ, mặc dù tác dụng rất khổng lồ, có thể làm cho thực lực của mình tăng lên, dùng rất tốt.
Nhưng nếu nói về vị của chúng thì đúng là ngay cả sợi củ cải cũng không bằng, chứ đừng nói là so sánh với những thức ăn ngon như canh cá thịt hầm.
Ông trời lúc sáng tạo ra những thử trân quý như Chư tiên thần vật này sao không để ý thêm vào cho chúng một chút mỹ vị. thật đúng là quá lãng phí mà.
Dĩ nhiên, có thể nói, toàn bộ trung ương thiên triều, không đúng, là vô số kỷ nguyên cho tới nay, cũng chỉ có người như Lục Nguyên mới thấy chán mà nghĩ tới chuyện như vậy.
Nếu là những người bình thường khác, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới những chuyện như thế.
Lục Nguyên thu hồi lại suy nghĩ, lúc này cho dù có muốn không tập trung tư tưởng cũng không được. bởi vì sau khi nuốt hai thần vật cấp cao vào trong bụng, vô số khí lưu cực kỳ cuồng loạn nổ ra trong người.