Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 1 - Chương 23
Quyển 1 - Chương 23
Ngày thứ hai, vào lúc canh ba, Thải Liên đã đi vào gọi Lý Vân rời giường.
Lý Vân ngủ mơ mơ màng màng, đưa tay gạt Thải Liên đi, trở mình, buồn ngủ nồng đậm nói: “Đi chơi đi, đừng quấy rầy ta.”
Thải Liên nhìn Lý Vân, trong bụng gấp gáp, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng không hiểu tiểu thư sao có thể ngủ được? Nàng nghe được trong sân của Phượng trắc phi bóng người tiến tiến xuất xuất, lo lắng hãi hùng một đêm không ngủ được, sợ Phượng trắc phi tìm tới Thiển Nguyệt các. Hôm nay mắt thấy trời đã canh ba bên trong viện không có động tĩnh, nói vậy Phượng trắc phi đã xử lý xong chuyện của Đại tiểu thư không chừng sẽ tới ngay, nàng sao có thể để Lý Vân ngủ tiếp?
“Tiểu thư, ngài mau lên! Đã canh ba rồi, ngài nhanh đi thỉnh an lão Vương Gia thì tốt hơn, vạn nhất Phượng trắc phi cùng Vương gia tới đây, ngài sẽ không đi được nữa.” Thải Liên túm lấy Lý Vân. Cũng bất chấp cái gì lễ nghĩa của nô bộc.
“Không phải là mới canh ba sao? Đừng cãi, để ta ngủ tiếp!” Lý Vân lần nữa đẩy Thải Liên ra. Nàng định bổ sung cảm giác ngủ được một giấc ngon lành.
“Tiểu thư, nô tỳ van xin ngài, đừng ngủ nữa. Thủ đoạn của Phượng trắc phi ngài biết rồi đấy, Vương gia lại không thích ngài. Bọn họ nếu tới thật, không để cho ngài đi đến chỗ lão Vương Gia, ngài nhất định sẽ chịu thiệt. Hôm qua buổi tối nghe nói Phượng trắc phi còn mời thái y trong cung tới, ngay cả phủ thái tử bên kia cũng bị kinh động. Còn không biết thương thế của Đại tiểu thư ra sao rồi! Đại tiểu thư là nữ nhi tâm can của Phượng trắc phi đấy, xảy ra chuyện như vậy Phượng trắc phi sao có thể tha cho ngài đây!” Thải Liên vừa liên miên cằn nhằn nói hơn thiệt, vừa dùng sức lay Lý Vân dậy.
Lý Vân bị làm cho không ngủ được, có chút buồn bực mở ra đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm Thải Liên, “Ta nói không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện, ngươi cái tiểu nha đầu này làm sao lại đáng ghét như vậy! Muốn tới thì sẽ tới, ngươi sợ cái gì?”
“Tiểu thư thứ tội, nô tỳ cũng vì muốn tốt cho tiểu thư! Huống chi hôm qua còn xảy ra chuyện bà vú bị người giết chết. Ngài nhanh đến chỗ lão Vương Gia đi! Lão Vương Gia thương ngài, Vương gia cùng Phượng trắc phi tìm đến chỗ lão Vương Gia, ngài cũng sẽ không chịu thiệt. Nếu không nô tỳ thật sợ a!” Thải Liên sắp khóc.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta dậy, ta dậy vẫn không được sao? Sợ ngươi rồi!” Lý Vân bại trận. Thải Liên lập tức vui mừng, vội vàng cầm y phục qua, giúp Lý Vân vén chăn lên, “Nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt thay y phục.”
“Ừ!” Lý Vân ngồi ở trên giường bất động, vẫn không đuổi được con sâu ngủ.
Thải Liên tay chân lanh lẹ đem quần áo cũ trên người Lý Vân cởi ra, thay một quần la màu sắc giống như trước, buộc lại một mảnh, cài dây lưng thì cài dây lưng, lại đem cổ tay nàng khoác lên tầng một lụa mỏng.
Lý Vân nhìn y phục dài dòng, mặc lên người lại gò bó, nhưng biết người cổ đại ai cũng mặc như vậy, bất đắc dĩ, chỉ có thể giống như tượng gỗ mặc cho Thải Liên loay hoay, mình thì đánh giá gian phòng.
Căn phòng này so với gian phòng của lão Vương Gia thì nhỏ hơn một chút, nhưng quý ở bố trí trang nhã, khắp nơi lộ ra hương vị nữ nhi, lư hương toả hương lượn lờ, trên tường treo một bức tranh thuỷ mặc, hai bên chái nhà có một bình phong thêu bách điểu cách xa nhau. Dưới người nàng là giường lớn bằng gỗ lê hoa, trước giường là màn lụa mỏng màu tím nhạt, màn che châu ngọc, bên trong nhà bài biện không ít đồ cổ quý hiếm, đều là thượng phẩm.
Lý Vân nhìn gian phòng như vậy đáy lòng không khỏi nghi ngờ, hỏi Thải Liên đang loay hoay: “Ai bố trí gian phòng này?”
“Tiểu thư thật là ngủ hồ đồ, gian phòng này nghe nói cũng là ngài đích thân bố trí, ngay cả bà vú cũng không được nhúng tay vào!” Thải liên sửng sốt, không khỏi cười nói. Nhắc tới bà vú, sắc mặt lại ảm đạm.
Là chủ nhân thân thể này bố trí? Chủ nhân thân thể này lại có thưởng thức cao nhã như thế. Thật không giống như tác phong nàng nhận thức được cho tới bây giờ. Cũng như cái tượng ngựa giã kia. Nghĩ đến chỗ này nàng lại hỏi: “Còn con ngựa kia?”
“Nhìn kia, nô tỳ nói tiểu thư ngủ hồ đồ còn tưởng là ngủ hồ đồ thật. Tự nhiên cũng là ngài làm a! Ngài chưa bao giờ để cho người khác đụng vào Sậu Phong một chút.” Thải Liên nhìn Lý Vân bộ dáng mơ hồ mà bất đắc dĩ. Trước kia là bà vú thiếp thân hầu hạ tiểu thư mặc quần áo cùng cái khác, nàng chưa bao giờ biết tiểu thư tỉnh lại lại mơ hồ như vậy, hôm qua ở Uyên Ương trì tiểu thư tỉnh lại, mơ hồ cái gì cũng không nhớ được rồi, hôm nay lại giống nhau. Nghĩ tới chẳng lẽ tiểu thư mỗi lần tỉnh lại cũng mơ hồ như vậy? Vừa nghĩ như thế, trong lòng nhất thời khoan khoái. Tiểu thư vẫn là tiểu thư là tốt rồi.
Lý Vân thức tỉnh, con sâu ngủ bị đuổi đi một nửa, đưa tay xoa bóp trán, “Đúng vậy a, ta ngủ hồ đồ, còn muốn ngủ a, làm sao bây giờ?” Lời còn chưa dứt, đưa tay ôm lấy eo Thải Liên, đem đầu dựa trên người nàng.
Thải Liên buồn cười, tiểu thư lại làm nũng với nàng, lập tức nói: “Tiểu thư, mau dậy đi! Muốn ngủ cũng không được, đi đến chỗ lão Vương Gia trước. Chờ chuyện qua rồi ngài có thể ngủ nữa tuỳ thích. Nô tỳ tuyệt đối không đánh thức ngươi.”
“Đây là ngươi nói đó!” Lý Vân mềm nhũn hỏi. Nghĩ tới từ nay về sau mình vô duyên với cục an ninh rồi, nàng lúc này tỉnh lại không phải tại Địa phủ, mà là nơi này, xem ra nàng thật phải làm Vân Thiển Nguyệt rồi.
“Dạ, là nô tỳ nói.” Thải Liên lập tức bảo đảm.
Lý Vân lúc này mới buông nàng ra, đứng dậy xuống đất.
“Nô tỳ đã lấy nước, tiểu thư rửa mặt sạch sẽ rồi nô tỳ chải đầu cho ngài, sau đó chúng ta phải đi đến chỗ lão Vương Gia.” Thải Liên lập tức nói.
“Ừ!” Lý Vân đi tới trước chậu nước, vốc nước rửa mặt.
Thải Liên đưa cho nàng khăn tay lau khô mặt, sau đó Lý Vân ngồi ở trước gương, Thải Liên cầm lấy lược chải đầu cho nàng.
Lý Vân lúc này mới lần đầu tiên thấy được gương mặt của nàng hiện tại, cùng gương mặt nàng quen nhìn hai mươi mấy năm không có một chút tương tự nào. Ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt non nớt mà xa lạ như thế, khuôn mặt của nàng trước kia cũng coi là mỹ nữ, nhưng so với gương mặt hiện tại khác nhau một trời một vực.Gương mặt này mặc dù chưa nẩy nở, nhưng có thể thấy được dung mạo tuyệt mỹ kia. Không trách được hôm qua trên đường cưỡi ngựa trở lại cùng Dung Cảnh những người dân kia nói nàng rất đẹp. Gương mặt này đúng là so sánh với dung mạo Ngọc Ngưng tiểu thư của phủ Thừa Tướng thì không kém bao nhiêu.
Ngọc Ngưng mặc dù khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nghiêng về vẻ dịu dàng mềm mại, mà nàng cũng khuynh thành tuyệt sắc, nhưng so với Ngọc Ngưng lại nhiều hơn một phần thanh lệ xinh đẹp. Nhất là vẻ anh khí giữa lông mày, hôm nay lại càng sáng ngời làm nàng cũng hiểu ra như chợt tỉnh mộng, mở mắt.
“Tiểu thư! Vì thời gian gấp gáp, nô tỳ sơ cho ngươi một búi tóc đơn giản thôi!” Thải Liên không phát hiện ra Lý Vân ngây người.
“Tốt!” Lý Vân gật đầu.
Thải Liên nhanh chóng động thủ, một đầu tóc đen ở dưới tay nàng rất nhanh biến thành một đóa hoa nở rộ trên dỉnh đầu Lý Vân, mặc dù miệng nàng nói đơn giản, nhưng ở trong mắt Lý Vân xem ra vẫn còn quá phức tạp. Nàng rất khó tưởng tượng búi tóc phức tạp trong miệng nàng có bộ dáng ra sao.
Thời gian không qua bao lâu, Thải Liên liền thu thập thỏa đáng, hài lòng nhìn trong gương một cái nói: “Tiểu thư, nô tỳ phát hiện ra ngài thật sự quá hấp dẫn rồi!”
“Ừ, trông như thế nào?” Lý Vân hỏi.
“Tiểu thư trước kia mặc dù đẹp, nhưng giữa lông mày luôn mang theo vẻ tối tăm hơn nữa cũng ít khi thấy cười, tiểu thư hiện tại giữa lông mày mất đi vẻ tối tăm, cười cũng nhiều, cả người nhìn từ trong ra ngoài cũng không giống nhau đâu!” Thải liên chân thành nói.
“Nhưng vẫn là ta mà thôi. Chỗ nào có thể phân biệt rõ ràng như thế.” Lý Vân cười nhạt, trong lòng có tư vị nói không ra lời. Nếu nói là không nỡ rời cục an ninh sao? Có phải thế không? Nàng chẳng qua là cảm thấy mê mang. Không thấy thượng tướng trẻ tuổi tài hoa nhất cục quốc an đâu, hôm nay nàng không còn là Lý Vân nữa, thậm chí trừ trí nhớ về cái tên này cùng kinh nghiệm thật sâu trong đáy lòng nàng ra, từ trong ra ngoài thân thể này tìm không một phần bóng dáng của Lý Vân.
“Tiểu thư?” Thải Liên phát hiện vẻ mặt Lý Vân không đúng, như thương cảm nói không ra lời, vội vàng lên tiếng khẽ gọi.
Lý Vân lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Đi thôi!”
Thải liên nghiêm túc nhìn Lý Vân một cái, không phát hiện tiểu thư có gì khác thường nữa, vội vàng gật đầu, đi ra ngoài.
“Vân Thiển Nguyệt! Ngươi đi ra cho ta! Bổn trắc phi muốn hỏi ngươi có bao nhiêu thù hận với đại tỷ ngươi để ra tay độc ác như thế, phế một tay của nàng đi?” Phía ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm, ngay sau đó là tiếng bước chân của một đám hổn độn xông vào Thiển Nguyệt các.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Liên biến đổi, thanh âm run lên, “Tiểu thư, xong rồi, Phượng trắc phi tới!”
“Tới thì đã tới rồi!” Lý Vân nghĩ tới thật là sớm.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Thải Liên gấp đến độ luống cuống, “Nhìn điệu bộ này của Phượng trắc phi nhất định sẽ không buông tha tiểu thư, ngài hiện tại dùng khinh công từ cửa sau nhanh đi đến chỗ lão Vương Gia đi! Nơi này đã có nô tỳ chống đỡ.”
“Sợ là cửa sau cũng không đi được.” Lý Vân lắc đầu. Nếu Phượng trắc phi có chuẩn bị mà đến, quả quyết sẽ không để nàng rời đi.
“A? Vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư...” Thải Liên muốn khóc, hối hận mình hẳn là nên kéo tiểu thư dậy sớm hơn nữa.
“Không có chuyện gì! Đừng sợ! Đi, đi ra ngoài nghênh đón Phượng trắc phi!” Lý Vân nghĩ chuyện cũng là của người khác, không phải của nàng. Trong lòng mặc niệm nàng từ nay về sau không còn là Lý Vân nữa, nàng là Vân Thiển Nguyệt, sau này sẽ là Vân Thiển Nguyệt, nhất định phải sớm quên đi cái tên Lý Vân, nếu không vạn nhất một ngày kia không cẩn thận nói ra cái tên này chính là đại họa.
Nàng mặc niệm hai lần Vân Thiển Nguyệt, trấn định ngẩng đầu lên đi ra ngoài.