Hoành Tảo Hoang Vũ - Chương 297
Chương 297: Lại trở về bạch dương trấn (1)
Bất quá, Lăng Kinh Hồng đoán cũng không phải là không có thể, nếu như quang minh chính đại mà "mang theo" Tề Thiên về nhà, sau đó hắn và Lăng Kinh Hồng vừa ly khai, khó bảo toàn Tề Thiên sẽ hạ độc thủ, trước báo một mũi tên chi thù!
Nhưng tu vi Lăng Kinh Hồng ở phía trên Tề Thiên, nếu bọn ta không có phát hiện Tề Thiên, Tề Thiên lại há có thể bám theo một đoạn? Hơn nữa, tên kia hiện tại cũng thành chim sợ cành cong, không chừng trốn ở nơi nào đó, nào dám đi ra gặp người!
Cái tưởng tượng này, làm Lâm Lạc an tâm.
Sáu người đi tới Bạch Dương trấn.
So với lần trước hắn rời đi, quy mô cả Bạch Dương trấn đúng là tăng thêm một phần ba. Hơn nữa, nguyên bản võ giả hành tẩu ở trên trấn chỉ là Hổ Lực Cảnh mà thôi, Bạo Khí Cảnh là rất ít gặp!
Nhưng hiện tại chẳng những Cương Khí Cảnh đỉnh phong tùy ý có thể thấy được, lại không thiếu Tiên Thiên Cảnh cao thủ!
Lâm Lạc cùng Lâm Nguyệt Lộ đều là sinh lòng kỳ quái, lúc đi đến cửa ra vào Lâm phủ, bốn thủ vệ lập tức nhận ra được Lâm Lạc cùng Lâm Nguyệt Lộ, đồng thời hét lớn:
- Gặp qua đại thiếu gia, đại tiểu thư!
Tô Mị không khỏi buột miệng cười nói:
- Thổ Hoàng Đế!
Lâm Lạc khoát tay áo nói:
- Gia gia của ta đâu?
- Gia chủ đang ở trong Thanh Cúc Viện!
Lâm Lạc gật gật đầu, vội vàng mang theo Lâm Nguyệt Lộ cùng mọi người vào phủ, một đường đi tới Thanh Cúc Viện. Đây là một biệt viện thanh nhã, không hiện xa hoa, lại có một cổ tiêu sái siêu thoát thế ngoại, cho thấy tâm tính tu vi của Lâm Hành Nam.
- Gia gia!
Lâm Lạc thở nhẹ một tiếng, hướng Lâm Hành Nam đang ngồi ở dưới một cây cổ thụ chạy vội đi qua.
- Ha ha, Lạc nhi, Nguyệt Lộ, các ngươi đã trở lại!
Chứng kiến đây là cháu yêu, Lâm Hành Nam tự nhiên đại hỷ. Lão nhân gia được Lâm Lạc lưu lại rất nhiều tài nguyên tu luyện, hơn nữa thiên phú bất phàm, giờ phút này đã là cảnh giới Tiên Thiên tam trọng thiên.
- Di, Quan tiền bối!
Lâm Hành Nam nhận ra Quan Kỳ Anh, vốn dĩ trước kia hắn chỉ cho rằng đối phương là Tiên Thiên Cảnh vô thượng cường giả, hiện tại tự nhiên biết được rất nhiều, cảm nhận được khí tức cường đại của đối phương, liền hành lễ vãn bối.
Luận tuổi cùng tu vi, Quan Kỳ Anh đều xứng với hai chữ tiền bối. Nhưng nàng là sư phụ của Lâm Nguyệt Lộ, nếu từ tầng quan hệ này tính toán mà nói, nàng còn phải gọi Lâm Hành Nam là tiền bối! Bất quá, võ giả trong lúc đó rất khó tính bối phận, vậy thì lấy tu vi nói chuyện.
Quan Kỳ Anh hướng hắn cười cười, vô luận là hướng về phía cha mẹ Lâm Lạc, hay là mặt mũi bản thân Lâm Lạc, nàng là không dám ở trước mặt Lâm Hành Nam tự cao tự đại.
- Ba vị này là…
Lâm Hành Nam đem ánh mắt nhìn về phía ba người Tô Mị.
Cái yêu nữ Tô Mị này chẳng những công phu mị hoặc hạng nhất, công phu vuốt mông ngựa lại càng lợi hại, lập tức đoạt đi ra ngoài, vịn một cánh tay của Lâm Hành Nam nói:
- Ta gọi là Tô Mị, là bằng hữu của Lâm Lạc cùng Nguyệt Lộ, sau này ta cũng gọi ngài là gia gia được không?
- Được! Được!
Lâm Hành Nam như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lâm Lạc, lập tức lộ ra tiếu dung vui vẻ.
- Nàng gọi là Lăng Kinh Hồng, là yêu... di nương của Tô Mị!
Lâm Lạc thiếu chút nữa đem hai chữ yêu nữ thốt ra, tuy kịp thời thu nhỏ miệng lại, lại vẫn bị Tô Mị hung hăng trừng mắt.
Di nương! Lâm Hành Nam không khỏi tiếc hận lắc đầu, cô nương này mặc dù không có biết điều như Tô Mị, nhưng hai hàng lông mày chặt chẽ, cái mông vểnh lên, chẳng những sinh đẻ tốt, còn vượng phu! Đáng tiếc là trưởng bối của Tô nha đầu, bằng không Lạc nhi cưới hai cái, đời sau của Lâm gia sẽ con cái thịnh vượng!
Nếu Lăng Kinh Hồng biết rõ suy nghĩ trong nội tâm Lâm Hành Nam, sợ là sẽ thẹn quá hoá giận, một kiếm san bằng Lâm phủ!
- Còn có cái này…
Lâm Lạc chỉ chỉ Thái Kế Vũ, lộ ra một vòng tiếu dung không có hảo ý.
- Hắn gọi là Thái Kế Vũ, hình như đối với tỷ tỷ rất có ý tứ!
- Ân?
Gương mặt Lâm Hành Nam lập tức nghiêm túc, chưa nói thực lực Thái Kế Vũ như thế nào, muốn truy cầu cháu gái của hắn trước hết phải qua cửa ải này của hắn, nếu lão nhân gia ông ta không hài lòng, cho dù Thích Biến Cảnh cường giả hắn cũng dám vuốt tay áo lên.
Mặt mũi Thái Kế Vũ tràn đầy tươi cười nói:
- Gia gia…
- Ai là gia gia của ngươi!
Lâm Hành Nam mắt hổ trừng lên:
- Lão phu ghét nhất là loại người chỉ biết nịnh nọt như ngươi!
Thái Kế Vũ không khỏi muốn khóc, rõ ràng Tô Mị nịnh nọt trước, nhưng vì cái gì nàng có thể được lão nhân gia vui vẻ, hắn một chiêu này lại đi không thông?
- Gia gia!
Lâm Nguyệt Lộ rất không đành lòng, nàng trước đối với Lâm Lạc giá giá quả đấm, vội vàng lôi kéo tay Lâm Hành Nam tỏ vẻ không nghe theo.
Lâm Hành Nam lập tức phẫn nộ, thực sự không thể đối với Thái Kế Vũ nói cái gì nữa, chỉ có thể ở trong nội tâm thầm than nữ sinh hướng ngoại!
Nếu như Thái Kế Vũ là bằng hữu Lâm Lạc, như vậy Lâm Hành Nam nhất định sẽ ôn nhu có thừa, nhưng bây giờ là bằng hữu của Lâm Nguyệt Lộ, ý nghĩa hoàn toàn không giống với lúc trước! Lâm Hành Nam cùng Lâm Lạc đồng dạng, theo bản năng đối với nam nhân muốn bắt cóc cháu gái nhà mình đều dùng cảnh giác mười hai vạn lần!
Nhưng còn nhiều thời gian, đây chính là một trận đánh lâu dài, cũng không cần ở một thời gian bính ra cao thấp. Lâm Hành Nam phân phó người đem bốn vị khách nhân dàn xếp xuống, tự nhiên lôi kéo Lâm Lạc, Lâm Nguyệt Lộ thân mật nói chuyện.
Biết được chân tướng nhi tử cùng con dâu tử vong, Lâm Hành Nam kích động đến song quyền nắm chặt, toàn thân phát run, hắn nhìn xem Lâm Lạc nói:
- Lạc nhi, gia gia vô dụng, chuyện tình thay cha mẹ con báo thù chỉ có thể dựa vào con!
Lâm Lạc thần sắc nghiêm nghị nói:
- Sát phụ vong mẫu thù bất cộng đái thiên, Lâm Lạc tại đây thề, chắc chắn sẽ tự tay giết Chu Ánh Khiết, dùng an ủi cha mẹ trên trời có linh thiêng!
- Ngươi tuy tuổi không lớn lắm, nhưng làm việc tỉnh táo, có chừng mực, nhớ kỹ, thù tuy phải báo, nhưng ngàn vạn lần không thể đem tánh mạng của mình đáp đi lên, Lâm gia chỉ có ngươi một nam đinh! Ai, Nguyệt Lộ cũng đã lớn rồi, cuối cùng cũng bị nam nhân nào đó lừa đi!
Lâm Hành Nam thở dài, lại bắt đầu sầu lên.
- Gia gia…
Lâm Nguyệt Lộ đong đưa cánh tay Lâm Hành Nam, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng dời đi mũi tên.
- Tô gia muội tử tựa hồ đối với tiểu đệ rất có tình ý, không bằng thừa dịp trong khoảng thời gian này cho bọn hắn thành hôn, sau này cho dù Tiểu Lạc tử đi Thần quốc, lão nhân gia ngài cũng có thể hàm di dưỡng tôn!
Lâm Hành Nam đối với chuyện này là gật đầu không ngớt, hắn muốn bế chắt trai đã muốn điên rồi.
Lâm Lạc thì là sắc mặt biến thành màu đen, lấy Tô Mị? Nói đùa gì vậy, hắn còn muốn sinh hoạt như người bình thường, sao có thể tìm hầm đem mình chôn vào!
Hắn cũng bề bộn nói sang chuyện khác, tế ra Tử Đỉnh, đem tài phú từ Bách Phong Tông vơ vét tới toàn bộ đổ ra, chẳng những chất đầy gian khách sảnh này của Lâm Hành Nam, thậm chí còn phủ kín phòng ngủ, thư phòng, lại sinh sinh chen đến trong sân vườn.