Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 441
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Mạo Tự Hữu Tài
www.gacsach.com
Chương 441: Hồng Diệp thư?
Độc Cô Diệt Phong cười nhạt giải thích: "Ai cũng biết huyết mạch Đông Phương gia tộc thập phần đặc thù, thực lực thật sự thức tỉnh sau khi niết bàn. Tộc nhân bình thường của họ niết bàn thành công thường từ mười lăm đến mười tám tuổi. Còn nàng ta... hai mươi tư tuổi mới niết bàn thành công! Chỉ trong năm năm đã trở thành tứ giai võ tôn, các vị có ai tự nhận tốc độ tu luyện của mình cao hơn chăng?"
Chúng nhân hít một hơi khí lạnh. Năm năm là từ chỗ không còn thực lực trở thành tứ giai võ tôn, dù có Cửu hoàng niết bàn thể huyết mạch độc nhất vô nhị thì tư chất của nàng ta cũng kinh thế hãi tục. Xếp thứ ba là xứng đáng.
Gã chợt nhướng mày, lòng máy động: Đông Phương Hồng Diệp... Đông Phương Hồng Diệp... Như thể nắm bắt được gì đó nhưng không chạm vào được.
"Đông Phương Hồng Diệp hiện giờ ở đâu?" Diệp Phong bất ngờ buột miệng hỏi.
Độc Cô Diệt Phong hiếu kỳ xòe tay: "Nàng ta hiện chưa..."
Nói được một nửa, mắt hắn chợt sáng lên chỉ ra sau lưng gã: "Chúng ta vừa bàn đến nàng ta, người Đông Phương gia tộc tới rồi."
Gã thuận theo ngón tay đối phương, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp lẫn trong đám đông. Trang phục bó đỏ rực bọc lấy thân hình bốc lửa, vòng eo thắt chặt phong tình vạn phần, đôi chân ngọc dài miên man bước đầy gợi cảm, thong thả tiến tới.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp vô cùng thân thuộc đó, gã gần như nín thở. Hồng Diệp thư, hóa ra là Hồng Diệp thư! Tỷ ấy không chết. Nỗi vui mừng đến cuồng dại dâng lên từ đáy lòng gã.
Mọi nam tử tại diễn võ trường đều bị yêu mị nữ tử thu hút, mục quang đều ngưng lại trên mình nàng ta. Ngay cả Độc Cô Diệt Phong thập phần siêu nhiên cũng ánh lên nét hân thưởng trong mắt.
"Hả, chư vị tụ tập ở đây để làm gì?" Thanh niên anh tuấn đi bên yêu mị nữ tử cố tỏ vẻ kinh ngạc: "Lẽ nào biết tiểu đệ mới đính hôn nên các vị đến chúc mừng?"
Độc Cô Diệt Phong nở nụ cười trào phúng: "Đông Phương Bạch huynh, có phải người đính hôn với huynh là..."
Thanh niên mặt trắng ưỡn ngực với vẻ tự hào: "Hồng Diệp biểu muội, chính thị hôn thê của Đông Phương Bạch mỗ. Sau tuyển bạt tái, hai người bọn mỗ sẽ cùng vào thánh địa, tương lai trở thành thánh giai bạn lữ!"
Hả. Toàn trương khẽ thở dài.
"Đông Phương Bạch này không hiểu gặp may thế nào nhỉ... Hắn tận ba mươi tám tuổi mới có tu vi nhị giai, muốn tiến nhập thánh địa là chuyện bất khả thi."
"Đúng thế, nếu không phải thánh địa có quy định cho phép thánh tiềm giả lấy được vé có thể mang theo thánh tiềm hậu tuyển nhân là bạn lữ cùng vào thánh địa thì làm gì có chỗ cho Đông Phương Bạch."
"Hắc hắc! Ai bảo người ta may mắn, có một vị thê thử siêu phàm. Nếu không vì Đông Phương gia tộc muốn giữ cho huyết mạch thuần chính, có thể mạch thất phượng thất hoàng trở lên chỉ có thể thông hôn nội bộ thì Đông Phương Hồng Diệp chắc gì nhìn trúng y."
Diệp Phong hoàn toàn không nghe thấy toàn trường bàn luận. Gã từng bước đến trước mặt Đông Phương Hồng Diệp, chụp lấy bàn tay ngọc trước ánh mắt ngẩn ngơ của hơn trăm thánh tiềm hậu tuyển nhân, hô lên kích động: "Hồng Diệp thư! Hồng Diệp thư quả nhiên còn sống, tốt quá."
Đông Phương Hồng Diệp ban đầu còn ngạc nhiên, tiếp đó gương mặt lạnh lùng thoáng hổ thẹn, cặp chân dàu rực hỏa nguyên, vạch lên quỹ tích hung hãn đá vào đầu gã.
"Hồng Diệp... thư!" Gã lạc giọng, không ngờ đối thủ phương xuất thủ độc địa như vậy, chỉ kịp đưa tay phải ra đỡ.
Chát, thân ảnh gã văng ra, đập vào trụ đá, gạch đá vỡ vụn đè lên.
"Tiểu tử này, cách tán tỉnh ngốc quá, lại gọi là Hồng Diệp thư gì đó... đúng là xuẩn ngốc."
"Ai lại không biết nữ nhân Đông Phương gia đều cổ quái như vậy, trừ phi được họ coi là nam tử tâm ái, bằng không tuyệt đối không cho động vào thân thể. Diệp Phong này... lại nắm tay Đông Phương Hồng Diệp."
"Ha ha, tuy y được xưng tụng là võ tôn trẻ tuổi nhất nhưng chỉ mới nhị giai, lại không phòng bị, lần này tất nếm khổ đau." Đông Phương Hồng Diệp là tứ giai võ tôn, ngọn cước ban nãy toàn lực phát ra chứ không giữ gìn gì.
Biến cố đột ngột khiến tất cả ngẩn rồi đại đa số tỏ vẻ trào phúng. Thấy võ tôn trẻ nhất nếm đòn, ai cũng dâng lên khoái cảm.
Xoạt. Bất ngờ là Diệp Phong nguyên lành từ trong đống đá vụn đi ra, trừ nửa góc áo bị liệt hỏa thiêu cháy thì không có gì khác. Gã chấn kinh, cơ hồ không dám tin, Hồng Diệp thư hạ độc thủ với gã, nếu gã chỉ là nhị giai võ tôn phổ thông, ngọn cước đó đủ trọng thương gã.
"Xú tiểu tử ở đâu ra mà dám vô lễ với hôn thê của mỗ." Đông Phương Bạch hỏi tội với vẻ đường hoàng, mắt nhìn Đông Phương Hồng Diệp với vẻ lấy lòng: "Hồng Diệp, muội không cần lo, một nhị giai tiểu tử thôi mà, ta giúp muội."
"Cút!" Đông Phương Hồng Diệp tức giận nhìn Diệp Phong, phất tay hất cả Đông Phương Bạch lăn xuống đất, chúng nhân đều che miệng cười thầm.
Xem ra... vị hôn phu Đông Phương Bạch này còn chưa được nàng ta thừa nhận. Nữ tử Đông Phương gia một khi yêu ai là hết lòng, tuyệt đối không thô bạo như vậy với nam nhân của mình.
"Hồng Diệp thư..." Diệp Phong vẫn ngây ngẩn nhìn cô. Gương mặt này, trang phục này, thân thể yêu kiều đó, đích xác là Hồng Diệp thư. Nhưng vì sao cô lại không nhận ra gã? Lẽ nào gã nhận lầm người?
Đông Phương Hồng Diệp càng lúc càng làm mặt lạnh: "Ai là thư thư của ngươi. Đồ khinh bạc còn dám vô lễ nữa, ta sẽ lấy mạng ngươi."
Thương Khâu vội dàn hòa: "Đông Phương tiểu thư đừng trách, Diệp tiểu hữu chắc nhận lầm người nên mới hiểu lầm. Lão phu lấy danh dự Thương gia bảo đảm tiểu hữu không phải hạng khinh bạc, xin thứ lỗi cho."
Đoạn lén kéo gã sang bên. Gã như đang thất thần, mặc cho lão xử trí.
"Hừ!" Đông Phương Hồng Diệp lúc đó mới hòa hoãn sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua, lạnh giọng hỏi: "Ai là Độc Cô Diệt Phong?"
"Tại hạ chính thị!" Độc Cô Diệt Phong ung dung bước lên, mỉm cười đáp. Được nữ tử diễm lệ như vậy chỉ đích danh, với hắn là vinh dực cực lớn, trong trường có không ít nam tử tỏ vẻ hâm mộ.
"Ta khiêu chiến với ngươi..." Đông Phương Hồng Diệp lên tiếng.
"Vinh hạnh chờ đón..." Độc Cô Diệt Phong mỉm cười, vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái phối hợp với tư thái nho nhã và tu vi cao tuyệt đầy sức sát thương với nhiều nữ tử. Hắn nhìn ra Đông Phương Bạch bất quá là vị hôn phu trên danh nghĩa của Đông Phương Hồng Diệp, vậy thì với thực lực của gã chinh phục được nữ tử thiên tài nóng bỏng này cũng là thành tựu đáng tự hào.
Trọng yếu hơn là trước đó Diệp Phong nếm mùi với nữ tử này, nếu hắn đánh bại cô thì lấy được tình cảm của đối phương đồng thời ở góc độ nào đó đã toàn diện chiến thắng Diệp Phong. Độc Cô Diệt Phong hắn, dù ở mặt nào cũng là đệ nhất. Quyết không cho phép ai cưỡi lên đầu.
"Diệp tiểu hữu quen Đông Phương Hồng Diệp?" Thương Khâu tỏ vẻ lạ lùng hỏi.
"Mỗ cũng không biết nàng ta có phải Hồng Diệp thư không... nhưng dung mạo thì giống hệt." Diệp Phong cười khổ lắc đầu, tuổi tác và tên giống hệt nhau, việc này quả thật cổ quái...
"Tiểu hữu biết nàng ta ở Vân Châu?" Thương Khâu hỏi với thâm ý.
"Không sai! Thương tộc trưởng biết là việc gì chăng?"
"Chuyện đó không lạ..." Thương Khâu mỉm cười: "Diệp tiểu hữu chắc chưa nghe đến Phượng hoàng niết bàn thể của Đông Phương gia tộc?"
"Phượng hoàng niết bàn thể?" Diệp Phong rúng động, đột nhiên nhớ ra dấu cháy hình phượng hoàng ở nơi Hồng Diệp biến mất, lẽ nào...
"Phượng hoàng, hỏa hệ vương giả thuộc huyết mạch thượng cổ yêu thú. Phượng là hùng, hoàng là thư..." Thương Khâu giải thích cặn kẽ, khiến Diệp Phong tỉnh ngộ.
"Thương tộc trưởng muốn nói là người Đông Phương gia tộc sau khi niết bàn trùng sinh thì mất hết ký ức?" Gã kích động hỏi.
"Không phải mất ký ức mà niết bàn xong, người có phượng hoàng thể mạch coi như sống lại. Người sống lại sao còn ký ức?" Thương Khâu nói: "Không chỉ ký ức mà tu vi cũng mất luôn."
"Tức là Hồng Diệp thư rất có khả năng là Đông Phương Hồng Diệp! Chỉ có điều đã mất ký ức trước khi niết bàn?" Diệp Phong buồn so, không ngờ trùng phùng Hồng Diệp thư trong tình cảnh này.
"Chừng sáu, bảy năm trước, lão phu đích xác từng cảm thụ được huyết mạch của Đông Phương gia tộc niết bàn tại Vân Châu." Thương Khâu nhìn gã.
Con người gã lớn vụt, tim đập nhanh hẳn. Hồng Diệp thư thất tung vào thời điểm đó. Gã dám khẳng định trăm phần trăm Đông Phương Hồng Diệp là Liễu Hồng Diệp khi xưa.
"Thương tộc trưởng! Không biết có cách nào khiến tỷ ấy khôi phục ký ức chăng?" Diệp Phong hỏi đầy hi vọng: "Đông Phương gia tộc có huyết mạch kỳ quái như vậy tất phải có cách giải quyết chứ? Không thể mọi tộc nhân có Phượng hoàng niết bàn thể của Đông Phương gia đều mất ký ức?"