Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương-137

Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích

Trí nhớ ấy là hoang vu như vậy, cho nên Phục Linh giấu nó ở trong góc hoang vu, không nhìn tới không thèm nghĩ nữa, để cho tâm tư của mình từ từ theo nước lũ tản đi.

Cô có năng lực đi điều tra chân tướng, nhưng cô không làm, cô có năng lực đi gặp Đồng Trác Khiêm một lần, nhưng cô không làm, cô cũng từng nghĩ tới đi gặp cha mẹ của mình một lần, để cho bọn họ biết, thật ra thì con gái của bọn bọ cũng chưa chết, chỉ là đang trốn tránh vài thứ thôi.

Mà cuối cùng, Đồng Hoa Điềm tìm tới, nói cho cô biết cha cô sắp chết, người mà cô muốn gặp cũng không dám thấy cũng xuất hiện, đường hoàng xuất hiện trước mặt cô như vậy.

Áo khoác quân phục bên ngoài, mũ lưỡi trai.

Không giống dáng vẻ mặc quân trang tự nhiên như năm đó vậy.

Phục Linh cười nhưng mà lại như là khóc, một giọt một giọt nước mắt rớt xuống, giống như là từng giọt mưa rơi trên mặt đất, hù dọa một đám bụi bặm.

Thì ra là, thì ra là...

Không phải thật sự đã quên, không phải không muốn gặp anh, mà là nhớ anh đã nhớ quá sâu, quá mức muốn gặp anh.

Phục Linh thừa nhận, cô thật sự là một tống thể mâu thuẫn.

Mạc Lạp và Đồng Trác Khiêm đánh nhau, tiếng súng đột nhiên vang lên bốn phía, nhưng không có một phát nào bắn vào thân thể Đồng Trác Khiêm.

"Ngạch." Bỗng dưng, Phục Linh đột nhiên kêu một tiếng trầm thấp, quay đầu nhìn bả vai của mình, một cái lỗ máu đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, máu tươi chảy róc rách.

Mà cũng chính là trong nháy mắt đó, Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn Phục Linh, sau đó dừng đánh nhau với Mạc Lạp: "Bảo người của cô không được nổ súng."

Không gian rộng rãi, âm thanh không lớn nghe lại đặc biệt lớn tiếng.

"Lúc này con lập tức rời đi cho ta thôi!" Có âm thanh rống giận truyền đến, cửa một căn phòng ở lầu hai được mở ra, người đàn ông bản lĩnh, năm tháng lưu lại dấu vết loang lỗ ở tóc mai của ông, gương mặt Đồng Hoa Điềm suýt nữa bị tức giận thành màu đỏ tía, nhìn mặt con trai của mình long đong mệt mỏi dưới lầu, bộ dạng ăn mặc giống như một khách lang thang, tức giận ghê gớm.

"Ta cho là để mặc cho con rời đi, con có thể có chút tiền đồ, không ngờ thành bộ dáng này rồi hả?"

Đồng Trác Khiêm không nói lời nào, yên lặng nghe, hồi lâu, anh mở miệng: "Để Phục Linh rời đi!"

"Không thể nào!" Vừa gầm lên giận dữ, người đàn ông trung niên cười nhạt một tiếng, hình như cực kỳ khinh thường đối với si tâm vọng tưởng của anh.

Đồng Trác Khiêm nhíu mày, lại tách xa Mạc Lạp chạy thẳng tới chỗ Phục Linh, lấy ra dao găm Tam Lăng từ trong lòng ngực cắt đứt sợi dây trói Phục Linh, sau đó ôm lấy thân thể hơi yếu của cô.

"Năm năm trước, ông từng hại tôi thiếu chút nữa mất đi cô ấy, năm năm sau, ông cũng không thể tổn thương cô ấy."

"Ta là cha con." Đồng Hoa Điềm tức giận quát.

Đồng Trác Khiêm lại lạnh lùng lắc đầu nói: "Ông không phải."

"Từ khi ông muốn giết chết thê vợ và đứa bé của tôi trở đi, ông liền không phải cha của tôi nữa."

Phục Linh đột nhiên ôm lấy Đồng Trác Khiêm, vẻ mặt yếu ớt không có sức lực: "Dẫn em đi, lập tức."

"Được."

Âm thanh của anh trầm ổn có lực như vậy, giống như nhiều năm trước, để cho lòng của cô liền an ổn trong nháy mắt, cô nghĩ, cô có thể ngủ một giấc thật ngon ở trong lòng anh rồi, máu vẫn còn ở chảy róc rách trên bả vai, giống như suối nước không ngừng chảy, cô lại cảm thấy không đau.

Nhưng máu trong ánh mắt của Đồng Trác Khiêm lại xinh đẹp như hoa.

Anh ôm cô, vô số khẩu súng ở phía sau lưng anh, thế nhưng anh lại đi làm việc nghĩa không được chùn bước.

"Đồng Trác Khiêm!" Phía trên có người ở gào thét, Đồng Trác Khiêm lại giống như không nghe thấy, vẫn đi về phía trước, mang cô đi khỏi chỗ bẩn thỉu này.

"Lão gia." Mạc Lạp nhìn bọn họ rời đi, Đồng Hoa Điềm lại chậm chạp không có hạ lệnh, cô cũng không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng kêu.

Có tiếng than thở vang lên, Đồng Hoa Điềm bất đắc dĩ phất phất tay: "Để cho nó đi." Dứt lời, ông cũng xoay người rời đi, dù sao đó là con ông, ông tàn nhẫn vô tình thế nào, cũng sẽ không xuống tay với con trai mình.

Trời chiều hoàng hôn, có ánh sáng mờ phản chiếu ở trên mặt Phục Linh, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, thật giống như nhìn thấy mạch máu chảy dưới da.

Đây là bao nhiêu năm không thấy vẻ mặt của cô? Đồng Trác Khiêm có chút hoảng hốt, sức lực trên tay cũng không khỏi nặng hơn một chút.

"Đau." Phục Linh rên rỉ nói, giọng nói vẫn tái nhợt không có sức lực như cũ.

Đồng Trác Khiêm cuống quít buông lỏng tay, thân thể Phục Linh thiếu chút nữa sẽ phải hạ xuống, ngay khi cô lại muốn bắt đầu kêu rên, ngang hông được cánh tay có lực ôm lấy, cảm giác quen thuộc thiếu chút nữa khiến Phục Linh cho là mình nằm mơ.

"Lập tức đến vùng ngoại ô số mười tám." Rút điện thoại ra nói chuyện, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói.

10 phút sau, một chiếc xe con dừng lại ở bên cạnh hai người, Đồng Trác Khiêm lập tức ôm Phục Linh lên xe, sau đó mình cũng đi lên theo, lập tức hạ lệnh lái xe.

Đi không phải bệnh viện, mà là tập đoàn quốc tế của anh.

"Lập tức gọi Tô Mặc liên lạc bác sĩ giỏi nhất đi lầu 39, thì nói tôi lập tức đến."

Anh không thể đưa cô đi bệnh viện, nếu như ông cụ muốn giết cô, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phục Linh như vậy, bệnh viện nhiều người phức tạp, ngộ nhỡ nếu như xảy ra một chút chuyện, anh không thể tiếp nhận.

Cho nên, không cần tồn tại ngộ nhỡ này.

Phục Linh cảm thấy không khí càng ngày càng mỏng manh, đầu cũng bắt đầu bởi vì mấtnhiều máu mà choáng váng, cô rất muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó cũng liền ngủ.

Đồng Trác Khiêm nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, trong lúc cấp bách ngay cả mồ hôi lạnh cũng ra ngoài, khi đang muốn gọi cô, lại nghe thấy tiếng hít thở và nặng nề không quá đều đều của cô, đáy lòng mới chậm rãi bình thản xuống.

Cuối cùng là mình quá mức quan tâm cô, bả vai trúng đạn vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng nhìn thấy cô ngủ mất như vậy, suýt nữa anh cho rằng cô lại rời khỏi mình lần nữa.

Xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe, xuống xe, Đồng Trác Khiêm lập tức ôm Phục Linh liền lên thang máy, chạy tới lầu 39, khi cửa thang máy mở, một cô gái trí thức cũng có vẻ mặt lo lắng, hai bác sĩ đi theo phía sau cô, nhìn thấy Đồng Trác Khiêm ra ngoài, lập tức nghênh đón, khi nhìn thấy người nào ở trong lòng anh thì giật mình kinh sợ.

"Chị Phục Linh?" Tô Mặc có chút không tin kêu lên, năm năm trước vụ nổ mạnh ở chỗ nhà họ Đồng, hầu hết người ở thủ đô đều biết, cũng bởi vì chuyện kia, tổng giám đốc và Đồng lão gia đoạn tuyệt quan hệ, Đồng phu nhân bị giam ở trong nhà mới của nhà họ Đồng cả ngày không đi ra cửa, không ai biết vì sao Đồng Hoa Điềm lại đột nhiên có thay đổi lớn như vậy.

Thế nhưng chút chuyện đều không liên quan đến Tô Mặc, cô cũng chỉ là quan tâm tổng giám đốc mà thôi, từ đó về sau, chưa từng thấy qua dáng vẻ tươi cười của tổng giám đốc.

Vậy mà hôm nay, nhưng cũng tốt. Tô Mặc nghĩ lại chán nản cười.

Cô vẫn còn ở giữa hoảng hốt, thân thể đã bị người đột nhiên đụng ngã, tiếng hô mạnh mẽ của người đàn ông phía trước truyền đến, khiến cho cô lập tức khôi phục thần trí.

"Lập tức làm giải phẫu lấy đạn ra cho cô ấy."

Đây là dùng 20' xây dựng phòng giải phẫu ở tầng 39, mặc dù thời gian vội vàng, nhưng mỗi một dụng cụ đều được chuẩn bị đầy đủ, bác sĩ tiến vào, rất tự nhiên gọi Đồng Trác Khiêm rời đi.

Người đàn ông lại hung hăng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, giống như một con sói khát máu.

"Lập tức, giải phẫu!"

Các bác sĩ không dám chậm trễ thêm, lập tức bắt đầu tiến hành lấy đạn ra cho bệnh nhân.

Đồng Trác Khiêm nhìn thịt bị cắt ra, nhìn vật kia đưa vào giữa thịt của cô, mặc dù dùng thuốc mê, ở trong hôn mê cô vẫn cau mày như cũ, dáng vẻ giống như rất khổ sở.

Dáng vẻ cô ấy, Đồng Trác Khiêm nhìn cũng căng thẳng trong lòng, hận người nằm phía trên không là mình. Mặc dù nhìn động tác của những bác sĩ kia cẩn thận, nhưng vẫn làm cô đau đớn, Đồng Trác Khiêm vừa muốn rống bọn họ một trận.

Đúng là lúc này không thể, ngộ nhỡ anh vừa hô, lòng bọn họ hoảng hốt, phẫu thuật sai lầm cho Phục Linh làm thế nào?

Trong đầu suy nghĩ nhiều như vậy, Đồng Trác Khiêm đột nhiên cảm thấy mình giống như một người con trai, bởi vì mới vừa hẹn hò với bạn gái, vui sướng, lo lắng, rất nhiều cảm xúc không rõ đều vòng quanh ở trong đầu anh, giống như muốn nổ tung.

Một giờ, Đồng Trác Khiêm trôi qua trong dày vò.

Mà lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên, nhận điện thoại, cũng là một giọng nói nghe qua không tính là rất quen thuộc, lại giống như đã nghe qua.

"Tôi là Hoa Chân."

Đối với điện thoại của Hoa Chân, Đồng Trác Khiêm không kinh ngạc chút nào, bởi vì anh đã biết mấy năm này Phục Linh ở chung một chỗ với cô ấy, hơn nữa năm đó cũng là cô ấy cứu Phục Linh.

"Phục Linh được anh cứu đi đúng không?" Lúc Hoa Chân nói lời này, người đang ở vùng ngoại ô số mười tám, xung quanh hoang vu, giống như sa mạc, phía sau cô là một kho hàng rách nát, mà bên trong đã không có người, chỉ có một bãi khô máu trên mặt đất.

"Đúng"

"Cô ấy bị thương?" Hoa Chân nói gần như rất khẳng định.

"Ừ, bả vai trúng một phát đạn."

"Trời ơi." Hình như Hoa Chân cực kỳ khó chịu: "Tại sao có thể như vậy? Cô gái nhỏ ấy đi theo tôi mấy năm, cả móng tay cũng chưa từng đứt, sao gặp phải anh không phải nổ tung chính là bắt cóc trúng đạn hả?"

Đồng Trác Khiêm nhíu chân mày, nhìn Phục Linh vẫn mê man một chút, nhưng cũng cảm thấy lời Hoa Chân nói rất thật.

"Ngươi phải tới đây sao?"

"Tôi không tới, tôi xong rồi —tôi còn phải chăm sóc con trai, hai người liền ôn chuyện đi." Bùm... một tiếng, Hoa Chân nhanh chóng cúp điện thoại, đầu kia liền truyền đến tiếng đô đô.

Con trai? Đồng Trác Khiêm rất nghi ngờ.

Anh chưa bao giờ nghe nói chuyện Hoa Chân từng có con trai ở chỗ nào cả? Chẳng lẽ mới sinh gần đây? Hẳn là không thể nào?

Mà Đồng Trác Khiêm không biết, sau khi Hoa Chân rời khỏi vùng ngoại ô số mười tám phải đi chăm sóc con trai của anh rồi.

Mà tới chỗ trường học, mấy ngày không thấy, ngay cả tiểu thiếu gia Mạnh Vân Tranh lien quan cũng không đi học vài ngày rồi.

Vừa bắt đầu chỉ chú ý tới Phục Linh mất tích, vốn cho rằng Mạnh thiếu gia bị để ở lại trường rồi, bởi vì để Mạnh thiếu gia ở lại trường là việc Phục Linh thường làm.

Cho nên Mạnh thiếu gia hai ba ngày không trở về nhà là chuyện rất bình thường.

Mà Phục Linh không trở về biệt thự chính là chuyện rất không bình thường.

Vừa bắt đầu cô chỉ nghĩ đến Phục Linh mất tích, cũng vội vã đi tìm, sau đó tìm được vùng ngoại ô số mười tám, phát hiện tung tích, nhìn tình huống cũng là Đồng Trác Khiêm làm.

Mà bây giờ, vấn đề lớn nhất là Tranh Tranh đi đâu?

Cô bắt đầu suy đoán ở trong lòng, vừa rồi từ trong điện thoại nghe được giọng nói của Đồng Trác Khiêm liền có thể kết luận anh hoàn toàn không biết chuyện này, nếu như biết mình có một đứa con trai, không chừng rất hưng phấn, mà còn lại kết quả duy nhất chính là, người bắt Phục Linh đi còn bắt cả Tranh Tranh.

Mẹ nó, dám bắt cóc cục cưng của cô, tìm chết!

Có thể nói như vậy, mỹ nữ Hoa Chân nổi giận.

...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3