Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
Cả phòng họp yên tĩnh lại, nơi khóe miệng Đồng Trác Khiêm cong lên ánh mắt ngạo nghễ quét một vòng hiện lên tia sáng khinh thường hỏi lần nữa: “Thế nào? Miệng bị câm hết rồi sao?”
“Tổng giám đốc...”
Một lúc lâu sau mới có người ấp úng đi ra, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi người Malaysia tên là Bieber làm phó đổng sự tập đoàn Anh Liên, cấp dưới của Meire mà lúc này Meire lại bị như vậy nên ai cũng run sợ.
“Tổng giám đốc, không phải chúng tôi không đồng ý với kế hoạch của phó tổng Tô, chỉ là nửa năm nay chúng ta dầu tư quá nhiều cho vịnh Phí Tư mà kế hoạch năm sau của phó tổng Tô lại cần rất nhiều vốn đầu tư, nếu làm tốt thì không sao còn nếu không tốt thì...”
Bieber còn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Đồng Trác Khiêm cắt ngang, người đàn ông trước mắt anh ta hiện giờ nhìn qua có vẻ lười biếng nhưng khí thế như muốn giết người chỉ là bây giờ con sư tử này đang mê ngủ chưa muốn giết người thật sự thôi.
“Vậy của anh là ánh mắt tôi có vấn đề?” Đồng Trác Khiêm nhìn về Meire hỏi: “Đổng sự Meire cũng thấy ánh mắt tôi có vấn đề?”
Meire và Bieber vội vàng phủ nhận, người dám nói ánh mắt Đồng Trác Khiêm có vấn đề trên thế giới này sợ rằng không có ai.
“Pằng!” Một cú đấm nện vào mặt bàn thủy tinh, trên mặt bàn hiện lên vết nứt loang lổ.
“Tô Mặc trong vòng 5 năm từ một nhân viên quèn lên vị trí phó tổng giám đốc đều là do ông đây đào tạo, mà ngồi ở vị trí này chưa lâu đã làm ra được nhiều kế hoạch giúp đỡ tập đoàn, các người làm được không? Nói đúng không, cái này không phải các người hoài nghi ánh mắt ông thì là gì?”
“Anh...” Quanh năm cầm súng trên tay nên bàn tay đã xuất hiện nhiều vết chai chỉ thẳng vào mặt
Bieber nói: “Lập lại lần nữa những lời mới nói xem.”
Bieber run rẩy cúi đầu không dám nói tiếng nào.
“Tổng giám đốc...” Đổng sự Meire kêu lên.
“Lời nói của tôi hôm nay các người không nghe sao?” Lông mày Đồng Trác Khiêm nhướng lên: “Nếu không tôi để vị trí tổng giám đốc này cho Meire ngồi coi như xong?”
Câu này của anh nghe có vẻ bình tĩnh nhàn nhã nhưng lại là sấm sét giữa trời quang khiến ai cũng sợ hãi. Tất cả đều bị anh làm hoảng sợ không một ai dám nói chuyện, từ từ đáy mắt Đồng Trác Khiêm không còn kiên nhẫn được nữa vẫy tay: “Cút ra ngoài hết, đừng ở đây phiền tôi.”
Cửa phòng mở ra những thành viên của hội đồng quản trị ra ngoài để lại Đồng Trác Khiêm và Tô Mặc bên trong, đột nhiên anh hỏi: “Điều tra xong chưa?”
Sắc mặt Tô Mặc trở nên nghiêm túc, ngón tay gõ trên bàn theo một quy luật nhất định, một bàn tay lấy văn kiện ra đưa tới cho Đồng Trác Khiêm.
“Khỏang thời gian trước Meire có qua Trung Quốc bí mật đi hoàng thành Veras gặp một người sau đó quay về tổng bộ, mỗi ngành đều cho người của mình vào, chuyện phản đối kế hoạch lần này nhất định là có mưu đồ trước.”
“Ông ta gặp ai?”
“Đồng thiếu cũng biết, là cháu của tư lệnh La – La Miễn.”
Ánh mắt anh trầm xuống, Đồng Trác Khiêm lạnh giọng nói: “Người của tôi ở sân bay bị người khác tập kích, tôi nghi ngờ bên trong tên này cũng nhún tay vào, chuyện này nên chấm dứt rồi, về nhà họ La kết liễu hết đi.”
Tô Mặc cũng không thay đổi cảm xúc gì nói tiếp: “Tôi đoán, La Miễn cũng đã tới Moscow.”
Đáy mắt Đồng Trác Khiêm hiện lên ý cười: “Vậy thì càng tốt...”
Lúc này, thời tiết ở Moscow có chút u ám lạnh lẽo.
Đồng Trác Khiêm lấy chìa khóa chiếc Lamborghini bảo bối của Tô Mặc tự mình lái xe đi đến một nơi bí ẩn.
Chỗ này là nơi có kiến trúc xây dựng lớn nhất Moscow – vịnh Phí Tư.
Không một ai biết, nơi này vào sang năm sẽ bắt đầu phiên giao dịch lớn nhất dưới lòng đất, thực tế ẩn giấu là Đồng Trác Khiêm ở nước ngoài đang triệu tập đoàn lính.
Một tay anh thành lập đội đặc chủng Phi Hổ, một phần là ở trong nước còn một phần ở Moscow này chính là thực lực mạnh nhất thuộc về mình anh gọi là Mãnh Hổ.
Mà cái anh sắp phải đối mặt chính là tập đoàn buôn lậu thuốc phiện xuyên Đông Nam Á.
Cái này thuộc về ân oán cá nhân cho nên binh chủng quốc gia không thể đũng đến, vậy thì anh chỉ có thể điều động đội đặc chủng Mãnh Hổ của mình, những người dám đụng đến người anh chỉ có thể 1 – 2 – biến thành ****.
Đi xuống tầng ngầm, tiếng cửa sắt vang lên như đang bước qua cánh cửa địa ngục sâu thẳm.
“Thủ trưởng!”
Các thành viên đội tinh anh Mãnh Hổ đến Moscow xa xôi gặp được thần tượng trong lòng đồng loạt đứng nghiêm chào.
Ánh mắt sắc lạnh quét nhìn bốn phía, 68 thành viên không thiếu một người đang đứng trước mặt anh, thân hình cao ráo tư thế oai hùng không phủ sự mong đợi của anh.
“Các anh em, sáng ngày mai vác súng lên đường, cùng tôi càn quét đi.”
Vừa nói xong phía dưới bắt đầu huyên náo, hận không được đi thực hiện ngay bây giờ bắt giữ tên trùm thuốc phiện Đông Âu bắt đầu tra khảo.
Đồng Trác Khiêm hắng giọng hỏi: “Ở đây các tổ tập hợp đủ hết rồi chứ?”
Một bóng người mạnh mẽ đi ra, khuôn mặt đen xám nhìn có chút tức cười nhìn Đồng thiếu thì bật cười: “Thủ trưởng, đều đã đầy đủ nhưng mà bây giờ không biết phụ nữ có hình dạng gì rồi.”
Lời nói này nghe có vẻ bỉ ổi, nhưng vẫn được coi là lời nói thật lòng, bọn họ là tinh anh được tuyển chọn từ khắp nơi về đây, ở trong Moscow này bắt đầu huấn luyện cho tới bây giờ đã được hai năm rồi.
Thời gian 2 năm này chưa có người nào bước chân ra khỏi cánh cửa sắt này một bước, mỗi người cố gắng kiên trì chỉ vì một ngày nào đó cò thể sánh vai với người đàn ông trước mặt này.
“Phụ nữ?” Đồng thiếu nghe vậy thì cười to: “Khi chuyện này xong các người hãy đi tìm 18 người phụ nữ tiếp đãi các người một đêm, ông đây sẽ khôn gbạc đãi các người.”
“Vậy thì tốt, tốt lắm.” Mọi người cười bỉ ổi xong thì đứng đắn lại tiếp tục nghe huấn đạo.
Nên giỡn cũng giỡn xong rồi, thời gian cũng không còn sớm.
“Nhiệm vụ sáng mai chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.” Âm thanh vang dội khắp bốn phía kích thích lòng quân.
Đồng Trác Khiêm đứng sau một người đàn ông cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình y như thời khắc này kẻ địch đang đứng trước mắt, Đồng Trác Khiêm đặt tay bả vai nhìn vết sẹo trên mặt người đó trầm giọng nói: “Không cho phép thất bại!”
“Tuyệt đối không thất bại!” Giọng nói trầm ổn nhưng lại rất nhỏ, giống như tiếng kêu của quỷ dưới 18 tầng địa ngục.
“Tốt!” Đồng Trác Khiêm hào khí cười, khóe môi cong lên: “Thất bại, các người tự về nhà gột rửa bụng mình đi.”
Một luồng gió lạnh thồi qua làm cho những người này thấy rùng mình, theo bản năng che lấy bụng mình.
Đồng thiếu chưa bao giờ nói giỡn.
Ánh trăng leo lên đầu cánh, không khí loãng dần đi, càng ngày càng lạnh.
Lúc rời khỏi căn cứ thì đêm cũng đã khuya, Đao Ba Nam đi theo Đông Trác Khiêm lên xe, khởi động chiếc Lamborghini một thoáng rồi biến mất.
“Tra được Ai Lý Khắc Tư chưa?”
“Ai Lý Khắc Tư là vị hôn phu của công chúa vương quốc Saudi, nhưng mà tôi tra ra được, vào tám năn trước, anh ta là du học sinh của viện y học thuật, yêu điên cuồng cháu gái tư lệnh La.”
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm suy tư, hôm Phục Linh bị bắt cóc, người bắt cóc cô ấy tên là Ai Lý Khắc Tư, người đẩy cô vào chỗ chết là một công chúa, bây giờ có thể chắc chắn là người của vương quốc Saudi.
“Hậu thuẫn của những tên trùm thuốc phiện kia quá chắc, hai người Saudi kia chắc chắn là có quan hệ với những tên trùm này, hoặc là việc này có phần trùng hợp, vì dụ như La Miễn, La Mạn Nghê...” Nói đến đây đột nhiên anh ngừng lại, quay sang phân phó Đao Ba Kiểm: “Tiểu Đao, ngày mai cậu phụ trách an toàn toàn biệt thự Hồng Phong.”
Mãnh hổ đặc công Tiểu Đao chính mãnh hổ đứng thứ nhất sau Đồng Trác Khiêm.
Bảo vệ Trường An và Phục Linh một mình cậu ta là đủ.
Đoạn đường này đi mặc dù gió êm sóng lặng nhưng không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn anh, thoe dõi anh, chỉ cần anh không chú ý một giây thì anh sẽ bị một phát kết mạng.
“Ông chờ gặp các người tại con đường ở Moscow này.”
Một câu nói rơi vào trong làn gió, không ảnh hưởng đến những đám bụi đang bay kia nhưng lại vô cùng khí pháhc.
Lúc về biệt thự, Lạc Sâm lười biếng đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa trong tay cầm ly rượu đỏ, liếc xéo Đồng Trác Khiêm, rồi nhìn về đồng chí Tiểu Đao phía sau, cái miệng phát ra tiếng chật chật.
“Đồng thiếu không hỗ là Đồng thiếu, toàn là ác chủ bài.”
“Người đâu?” Không nói nhiều trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Chậm rãi nhấp miếng rượu đặc chế từ Pháp mang về, Lạc Sâm lười biếng nói: “Ý chí không tệ, hai phát trúng vai vừa về tới đây lại tới xem vợ anh đầu tiên xác định virus không có lan tràn mới chấp nhận giải phẩu.”
Đồng Trác Khiêm gật đầu rồi lên lầu xem Phục Linh, Tiểu Đao không nói không rằng chỉ đi theo saua nh.
Người đàn ông nhếch môi cười, lấy tay búng một phát vào ly thủy tinh phát ra một tiếng, không chặn bước Đồng Trác Khiêm chỉ nói: “Nhanh lên trả Trường An lại cho tôi, cà ngày nay tôi tịch mịch ở đây rồi.”
“Thật là khó khăn.”
Đẩy cửa vào thấy Trường An yên tĩnh ngồi chờ ở trong phòng không có một người, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nhìn Trường An, cái bộ dáng như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Trường An có chút không tự nhiên cười cười, rất hiểu biết đứng dậy vào phòng tắm, tặng cho Đồng Trác Khiêm một ánh mắt rồi đi ra ngoài.
Phòng tắm?
Tiếng nước chảy?
Tỉnh rồi?
Đồng thiếu nhếch môi, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.
Ánh mắt anh đặt lên bóng lưng thướt tha mềm mại phía sau tấm kính thủy tinh. Đáy mắt anh có ngọn lử màu xanh lam, tiếng nước chảy bên trong, thân thể đong đưa như một con rắn làm đầu anh muốn nổ tung.
Tiếng cửa bị mở ra, Phục Linh đang tắm rửa thoải mái không ngờ bị người ta nhìn thấy.
Vội vàng lấy chiếc khăm tắm cách đó không xa che lấy thân thể mình, trong hơi nước dày đặt nhìn thấy dáng vẻ của Đồng Trác Khiếm với ánh mắt như muốn thiêu đốt kia.
“Anh không phải thấy con gái đang tắm rửa thì muốn xông tới phi lễ chứ?” Nhìn ánh mắt nóng bỏng kia khắc sâu vào mình, không biết là vì nhiệt độ phòng hay vì thẹn thùng, nói tóm lại là Phục Linh đỏ mặt rồi.”
“Vốn đang lo lắng em hôn mê, bây giờ tỉnh rồi, tinh thần cũng tốt, vậy thì...”
Dứt lời cánh tay giơ lên kéo khăn tắm của cô xuống, Phục Linh thét chói tai trong nháy mắt anh đã chặn môi cô lại cướp đi âm thanh của cô.
*** đã bao nhiêu đêm chưa nếm hương vị của cô rồi? Cho tới bây giờ anh vẫn luôn xem bản thân mình là thanh tâm quả dục, coi tình dục như cặn bả mà khi gặp được cái người tên Phục Linh này thì thanh tâm gì gì đó đem vứt hết đi.
Đang thử muốn khi dễ cô một lần lại thấy dáng vẻ cô ở dưới thân anh uyển chuyển rên rỉ. Hôn nhau thật sâu và thật lâu cuồi cùng anh cũng buông cô ra, nhìn đôi môi sưng đỏ và vẻ mặt ủy mị của cô thật gợi cảm con mẹ nó.
“Tiểu yêu tinh, cả ngày chỉ biết quyến rũ ông đây...”
Phục Linh triệt để nhìn anh không biết xấu hổ mà té ngã, đôi tay nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Cách xa em một chút, đừng có lây bệnh không biết xấu hổ kia cho em.”
Rõ ràng là cô đang vui vẻ ca hát tắm rửa thế mà cái người biến mất cả ngày nay chưa nói đến lại mở cửa vào cưỡng hôn mình, phạm tội cưỡng hôn rồi kéo khăn nhìn thấy toàn bộ thân thể của mình, ánh mắt lóe sáng lên ăn hết đậu hủ của cô.
Còn nói cô quyến rũ anh?
“Tỉnh lúc nào vậy?”
Phục Linh cẩn thận nhặt khăn tắm lên, ấp úng nói: “Mới nãy.”
“Vậy sao em không nghỉ ngơi một chút?”
Giọng nói thật dịu dàng làm Phục Linh rùng mình không thích ứng kịp.
“Tỉnh dậy thấy cả người nóng quá, không thoải mái nên mới đi tắm.”
“Uh, tắm nhanh đi rồi nhanh chóng ra ngoài, đừng để bị cảm.”
“Được.”
Nói xong cũng không thấy người này đi ra ngoài, Phục Linh muốn lạy bội phục trình độ da mặt dày của người này, chắc nả pháo cũng không thủng nổi.
“Sao không tắm đi?” Đồng thiếu đang rất thắc mắc.
Cơn gió thật tiêu điều lạnh lẽo, nước mắt tuôn rơi...
“Anh nhìn bà thì bà tắm làm sao được...”
Gió không tiếng động thổi tới, mấy con quạ bị dọa phải bay đi.
Bên ngoài sân Lạc Sâm nhìn mấy con quạ bay đi, cánh tay ôm lấy eo Trường An nhìn ánh mắt cô kinh ngạc anh cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô.
“Có em thật là tốt, cám ơn em, mấy tháng nay đuổi nó cũng không bay, em vừa tới thì đã đuổi được nó...”
Trường An không nhịn được cười một tiếng, nụ cười kia tựa như hào quang ánh trăng càng phát huy dáng vẻ dịu dàng động lòng người của cô.
***
Phục Linh tức giận từ trong phòng tắm đi ra gương mặt buồn buồn cúi đầu. Còn Đồng Trác Khiêm thì hớn ha hớn hở cứ như là ăn được viên thập toàn đại bổ à không đúng, phải là trường sinh bất lão mới đúng.
Nhìn thân thể cô không mảnh vải che thân vì cô đang mai nên không thể XXOO được, kết quả là dục vọng lại che mờ mắt đại nhân, bản chất háo sắc lại phác tác, nháy mắt đã biến thành dã thú xé tan khăn tắm, ôm lấy khuê nữ nhà họ Mạnh ―― cắn.
Anh hung hăn hôn lấy cổ cô ra sức hút lấy rồi gặm cắn để lại một ấn ký màu đỏ sau đó mới buông ra.
“Ngày mai áo cao cổ cho ông!”
Phục Linh ngửa mặt lên trời gầm thét, cô ghét nhất là mặc áo cao cổ nhưng mà không mặc thì phải làm sao? Chẳng lẽ nói cho người khác tối qua cô không bị XXOO mà thật ra là bị Đồng đại nhân cắn.
Ai tin? Ai tin?
Thật nhức đầu, ngay cả cô cũng không tin.
Đêm khuya tất cả trở nên yên tĩnh, Đồng Trác Khiêm ôm thật chặt Phục Linh vào trong ngực nhưng mà một chút buồn ngủ cũng không có.
Cô nghĩ, cô hơi sợ, sợ mọi thứ tốt đẹp như vậy một ngày nào đó sẽ bị đứt dây cung, không còn cảm giác ấm áp bên cạnh nữa, không còn bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, không còn người để cô say mê quyến luyến, Phục Linh ôm lấy Đồng Trác Khiêm càng chặt hơn.
“Yêu tinh, ông đây bảo em đừng có quyến rũ ông.”
“Ưmh...” Cô mơ màng trả lời: “Nói chuyện với anh, đối với em dịu dàng một chút...”
“Nha đầu, ông đây thật không muốn ôm em...”
Phục Linh dùng ánh mắt lên án Đồng Trác Khiêm: “Tại sao? Chẳng lẽ bây giờ em mang thai nên không hợp khẩu vị của anh nữa? Làm cho anh không thích? Làm cho anh chê?”
Anh buồn cười kéo người cô lại để cô an ổn dựa vào ngực mình Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Mẹ nó coi đi, chỉ có thể nhìn không thể ăn!”
Giọng điệu này lên án còn mạnh hơn Phục Linh gấp mấy lần.
Phục Linh làm bộ ho khan không hiểu gì nhắm mắt lại ngủ, khóe môi lại cong lên tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Cuộc sống như thế, cho dù ngắn nhưng cũng đủ lắm rồi.
“** bọn nó, người nào ăn ở không quy định việc có thai thì không thể chung chăn gối?”
Anh có chút không hiểu tức giận dùng ngôn ngữ không hay, không thể nói vào tai Phục Linh được bởi vì giờ này cô đã đi sâu vào giấc ngủ.
Đứng bên cạnh cửa sổ mở cửa ra, vẻ mặt anh thay đổi trở nên lạnh lùng, đôi mắt tối đen nhìn màn đêm, ra hiệu cho Tiểu Đao coi chừng bên ngoài biệt thự.
Mọi sự đều chuẩn bị, chỉ đợi trời sáng.