Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 89

Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà

“Cô Michelle đã về.”

Một tiếng nói lạnh lẽo cứng rắn lọt vào tai Sở Viêm, hắn vẫn nhìn sắc trời mờ tối cùng phòng tuyến tia hồng ngoại chung quanh biệt thự, khóe môi nở nụ cười, giống như tất cả đã đến hồi kết.

“Như vậy.. thí nghiệm lập tức bắt đầu.” Hắn phân phó, sau đó xoay người rời đi, lúc này, không thể trì hoãn được nữa.

Mà người kia, có thể đã sớm tới rồi.

“Oanh... oanh... !”

Tiếng nổ mãnh liệt, đột nhiên phát ra khoảng nửa giờ sau khi Sở Viêm rời khỏi phòng, ở xa xa trên trời có khoảng mười chiếc máy bay chiến đấu NU4 bay với tốc độ cao.

Đang lúc mọi người ngủ say, cũng là lúc bọn họ ít phòng bị nhất, từ trên bầu trời ném bom xuống đủ để phá hư sự yên lặng của tòa thành, tất cả các phòng tuyến đều phát báo động, bỗng nhiên từ một khắc đó, âm thanh ồn ào giống như đang có hội diễn xướng.

Ở lúc đám người bắt đầu hỗn loạn, lưỡng đạo bóng dáng mạnh mẽ thông qua điểm mù của tia hồng ngoại, tiến vào bên trong tòa thành.

Lúc này, hỗn loạn ở ngoài đã từ từ giảm.

Lật người tiến vào thành, rút ra quân đao trong tay, Đồng Trác Khiêm từng bước từng bước tiến lên, nhưng không có phát ra chút tiếng động nào, người ở đầu kia đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, gáy giống như có một con rắn bò lên, không khí lạnh lẽo ướt nhẹp làm cho thân thể hắn không nhịn được run rẩy.

Trong nháy mắt hắn quay đầu, Đồng Trác Khiêm bỗng nhiên xông lên phía trước, dùng thủ pháp sở trường chặn ở cổ hắn, sau đó lưỡi dao sắc bén xẹt một đường trên cổ hắn, giống như vòi nước bị mở ốc định dạng, máu ào ào chảy ra.

Một người này, chết không chút tiếng động.

Thủ pháp giết người cùng tốc độ, chỉ có thể nói là vô song.

“Thình thịch...” âm thanh của đạn bỗng nhiên vang lên, lỗ tai Đồng Trác Khiêm vừa động, cặp mắt bắn ra hàn quang, một tay chống đất, nhanh như tia chớp nhảy lên, vẫn bị viên đạn sượt qua đầu vai.

Âm thanh đạn bay tán loạn, Đồng Trác Khiêm né tránh chung quanh, dáng người mạnh mẽ, động tác linh hoạt, lưu loát vòng từng độ cung, có tiếng mắng chữi phẫn hận truyền ra, chắc là người kia đã nổi giận.

Lạc Sâm tiến vào từ bên kia, chắc chắn cũng gặp phải phục kích.

Lật người nhảy qua một mặt tường ngăn, Đồng Trác Khiêm nhanh chóng rút ra khẩu Sa Mạc Chi Ưng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ra, lật người, nhảy lên, nổ súng.

Người thứ ba của Đông Âu độc kiêu Thần Thương Thủ ( tay thiện xạ) bị giết chết.

Viên đạn đó trực tiếp trúng vào đầu hắn, óc cùng máu vương khắp nơi, nhìn thấy ghê người.

“A... Trác Khiêm cứu em...”

Đột nhiên xuất hiện một tiếng thét chói tai, bỗng nhiên làm cho tâm tư Đồng Trác Khiêm trầm xuống, thanh âm kia quá mức quen thuộc, anh lướt qua tất cả chướng ngại trước mặt, trực tiếp đi lên lầu hai.

Ba người đàn ông bắp thịt đầy mình đột nhiên ngăn lại trước mặt Đồng Trác Khiêm.

Một tiếng thét kinh tâm động phách kia, thật đúng là quấy nhiễu tinh thần anh.

Lạnh lùng quét mắt qua đám người càn đường trước mặt, Đồng thiếu gia rất tức giận, trực tiếp động thủ quăng ra nắm đấm.

Ba người hợp lực tiến lên, người ở giữa không đề phòng bị Đồng Trác Khiêm đấm vào đầu, cả mặt gần như lõm, giống hệt bị hủy dung.

Người đàn ông nắm chặt quả đấm hướng về phía Đồng Trác Khiêm, Đồng thiếu gia nghiêng mặt né tránh, cánh tay tập trung toàn lực, hướng thân thể tên kia vung tới.

Cọ xát mấy tiếng, Đồng thiếu gia lắng tai nghe thấy: “Già rồi, lại có thể chặt đứt bốn cái cây.” Dứt lời còn lắc đầu một cái.

Không tới thời gian một phút, ba người toàn bộ nằm trên đất.

Lầu hai yên tĩnh đến quỷ dị, đố mặt với cánh cửa vừa rồi mới phát ra âm thanh kia, một cước đá tới, lập tức đá văng, vài người đàn ông đứng trước cửa sổ, đang mặc quần.

Mà ở trong chỗ lún xuống, giống như có một người bị vùi vào trong đang run lẩy bẩy.

Một khắc kia, con người Đồng Trác Khiêm giống như trở nên mùa, trực tiếp móc súng ra, sãi bước vọt lên.

“Chết tiệt!”

Thanh âm lạnh lẽo vang lên, hai tròng mắt anh đỏ ngầu, toàn thân tản ra sát khí, giống như ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên.

Đạn kia bắn ra, máu tươi ba trượng, nhưng lại không dính tới chăn trên giường, tiếng súng vang quá lớn, người trong chăn giống như càng thêm sợ, run càng thêm dữ dội.

Toàn bộ mọi người bị giết.

Có vài người thậm chí còn chưa kịp kéo quần, mặc cho cái thứ xấu xí kia cứ thế ở bên ngoài gục xuống.

Anh bước mỗi một bước đều có chút khó khăn, cho đến khi tới bên giường, bàn tay run run nhấc chăn, sau đó vén lên.

Trong nháy mắt đó, thoáng qua hàn mang, giống như một nắng hai sương mà đến, mang theo sát khí nồng đậm.

Người trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, tay cầm một khẩu súng lục tinh tế, thân thể lưu loát lượn qua bên người Đồng Trác Khiêm, họng súng gắt gao để ở eo cô ta.

“Anh nếu động đậy một cái, tôi không thể đảm bảo cây súng này không khai hỏa.”

“Ngu X” Đồng Trác Khiêm tức giận mắng một tiếng, cô gái tóc vàng cầm khẩu súng lúc này mới phát hiện, trên tay Đồng Trác Khiêm là khẩu Sa Mạc Chi Ưng đang để trên huyệt thái dương của cô ta, họng súng màu đen tỏa ra hàn khí.

“Anh... ?” Cô gái tóc vàng có chút kinh ngạc.

“Sở Viêm nghĩ ông đây ngu sao? Tùy tiện chọn đại một người đàn bà liền muốn lừa ông? Về luyện lại kỹ thuật diễn đi, xem qua tài liệu đi, xem cảnh này phải diễn thế nào.”

Hai người tiếp tục duy trì bộ dạng đối lập, cô gái tóc vàng hơi cúi thân, ngẩng đầu, một tay chống mép giường, một tay cầm khẩu súng hướng tới trụ dao dộng của Đồng Trác Khiêm.

Mà Đồng Trác Khiêm cứ như vậy mà đứng thẳng, toàn thân giống như một lợi kiếm phát ra khí lạnh, cổ tay anh vẫn thẳng, lưu loát ổn định cầm súng hướng về huyệt Thái Dương của cô gái.

Loại đối lập này, hiển nhiên là cô gái tóc vàng ở vào thế hạ phong.

“Nếu anh buông ra trước, tôi sẽ buông ra?”

Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hừ hai tiếng: “Cô nghĩ bổn đại gia ngu sao?”

“Như vậy anh muốn thế nào?”

“Đem cây súng cô để ở lưng tôi rút về.”

Cô gái tóc vàng cũng cười lạnh: “Đồng tiên sinh chẳng lẽ cũng nghĩ Đới An tôi ngu sao? Ở một khắc tôi buông súng, chẳng lẽ Đồng tiên sinh sẽ không bắn huyệt thái dương của tôi sao?”

“Vốn không nhớ phải làm như thế, may mà có cô nhắc nhở đại gia tôi.” Dứt lời, lùi một bước, ngăn lại cây súng cô ta đang cầm, ở trong nháy mắt đã nắm lấy tay cô ta kéo qua, đè xuống bả vai, trong nháy mắt khai hỏa Sa Mạc Chi Ưng, bắn rớt cánh tay cô ta.

“Ông đây không đánh đàn bà, nhưng đã muốn như thế thì ông đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Dứt lời, lướt qua cô gái tóc vàng rời đi.

Cửa chợt bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Sở Viêm mặc một cái áo gió màu đen, cùng vài người đi theo phía sau đi vào. Toàn bộ đều vác súng trên vai, huyệt thái dương lồi lên, cả người buộc chặt, vừa nhìn đã biết là một thân công phu tuyệt hảo.

“Đồng thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Đối mặt với một hàng rào người, Đồng Trác Khiêm vui vẻ nhếch khóe môi, mang theo giễu cợt lạnh thấu xương: “Mấy ngày trước không phải vừa gặp sao? Bị bổn đại gia giẫm dưới chân không phải là ngươi sao?”

Sắc mặt Sở Viêm khẽ biến, hỏi: “Đồng thiếu gia có thể chỉ bảo cho tôi hay không, anh làm thế nào mà xem thấu được mưu kế của Đới An, tôi thật rất tò mò? Phải biết Đới An là người có tay nghề bậc nhất trong đám thủ hạ của tôi?”

“Phục Linh bị mày bắt đi lâu như vậy, chẳng lẽ mày không có thăm dò tính cách của cô ấy sao?” Đồng Trác Khiêm lắc đầu một cái: “Cái người đàn bà chết tiệt đó sẽ không gọi ông đây một tiếng Trác Khiêm dịu dàng như vậy, từ lúc bắt đầu đã lộ ra sơ hở.”

“Mày nếu đã muốn diễn, vậy thì bổn đại gia tự nhiên cũng sẽ phối hợp.”

Sở Viêm vui vẻ gật đầu: “Kia thật sự là sai lầm của tôi.”

“Sở Viêm, hôm nay tao lấy danh nghĩa cá nhân vào nơi này, muốn đòi lại Mạnh Phục Linh, bất kể mày muốn dùng cô ấy làm cái gì, đó đều là chuyện không thể nào.”

“Vậy thì thật xin lỗi...”

Lời của Sở Viêm còn chưa hết, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ phát ra, bên ngoài hun khói, cục diện đã hoàn toàn hỗn loạn.

Sau mười chiếc phi cơ trực thăng là chiến đấu cơ NG đứng hàng thứ nhất đang oanh tạc, ném bom cùng xạ kích tầm xa, có thể nói là vua của máy bay oanh tạc.

Mà máy bay oanh tạc NG là thành quả mà trước đây không lâu tổ chức khủng bố Trung Đông vừa nghiên cứu ra.

Tài liệu và tác dụng của NG, là độc kiêu thủ lĩnh Đông Âu Sở Viêm nhất định biết, chỉ cần nghe thấy tiếng nổ cùng diện tích oanh tạc hình xoắn ốc không thể so với bình thường kia, cũng có thể đoán được.

Chiến tranh lần này, chẳng lẽ Trung Đông muốn nhúng tay?

Trời, quản việc vớ vẩn của bọn họ.

Sở Viêm không nhịn được tức giận trong lòng.

“Nếu như không chịu trả người, bổn đại gia đương nhiên sẽ đòi trước một chút lợi tức, nói vậy chắc Sở Viêm tiên sinh cũng sẽ không để ý, nghe nói việc buôn bán ma túy, chỉ cần một khối cũng có thể kiếm được bộn tiền.”

“Đồng Trác Khiêm...” Sở Viêm bỗng nhiên gia tăng thanh âm, thanh âm tối tăm trầm tĩnh, mang theo quỷ dị.

Đồng Trác Khiêm ra hiệu, cơ chiến lần nữa oanh tạc, bên ngoài tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, ở bên trong biệt thự, Đồng Trác Khiêm nheo mắt, rất không muốn lãng phí nhiều thời gian với tên này.

“Sở Viêm, tao không muốn nói nhảm với mày, hôm nay tao đến mục đích là đem Phục Linh và thuốc giải virus về, hai thứ này, tao bắt buộc phải mang về.”

“Thuốc giải, tôi cũng muốn.” Sở Viêm trầm giọng nói.

Hai tròng mắt Đồng Trác Khiêm rét lạnh, bỗng nhiên nắm chặt quả đấm: “Bà mẹ, mày là có ý gì?”

Sở Viêm nhìn anh: “Đồng thiếu gia thông minh như vậy, anh chẳng lẽ không hiểu?”

***! Ý tứ không phải là không có sao?

“Như vậy Phục Linh thế nào?”

Sở Viêm cười: “Cô ta là đường tắt để tôi có được thuốc giải, thật là ngại, Đồng thiếu gia, tôi không thể trả cô ấy lại cho anh.”

“***! Bổn đại gia hỏi ngươi cô ấy như thế nào?” Anh lạnh lung hét lên, trong mắt tản ra lửa giận mãnh liệt, giống như muốn đem người cắn nuốt, nhìn những người bên cạnh Sở Viêm đang giơ súng lên, khinh thường hừ lạnh.

“Ông đây rất không thích người khác chỉ súng vào đầu mình, nếu quả thật phải như vậy, ta không ngại vặn gãy cổ bọn mày.”

Sở Viêm từng bước lui về phía sau, được mấy tên áo đen che chở đi ra cửa phòng: “Đồng thiếu gia cứ thử một chút.”

Dứt lời, người đã biến mất khỏi phòng.

Mùi hỏa đạn tràn lan khắp phòng, đạn bắn ra, phát ra âm thanh kinh hãi, giống như một trận mưa đạn kinh tâm động phách.

Sở Viêm quay đầu lại, nhìn cánh cửa, quỷ dị cười.

“Thật hy vọng, anh có thể cứ vậy mà chết ở chỗ này, đáng tiếc, rất khó làm được, thật đáng tiếc...” Tiếng nói giống như khói lượn, biến mất không thấy ở nơi khúc quanh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3