Hôn Nội Mưu Ái - Chương 46
Hôn Nội Mưu Ái
Chương 46: Em Yêu Anh Ấy
Hứa Giai Lị được y tá đẩy ra, Dịch Dương nhìn xuống gò má tái nhợt của cô, trong lòng chợt lóe lên một tia đau lòng. Điều khiến anh thấy kỳ lạ là người trong lòng anh lo lắng nhất lúc này hóa ra lại là Mạc Tâm Nhan. Cô đã giết con anh, nhưng lúc này anh lại đang lo lắng cho cô. Anh rốt cuộc là bị sao vậy.
Hứa Giai Lị nhàn nhạt mở mắt quay đầu sang một bên, nhìn thoáng qua liền thấy Dịch Dương đang khoanh tay đứng bên cửa sổ, vẻ ngoài cứng rắn trông có chút lạnh lùng, ủ rũ.
"Dịch Dương..." cô vừa khóc vừa gọi tên anh.
Nghe thấy giọng nói của cô, Dịch Dương quay đầu lại, thấy cô định ngồi dậy ngồi dậy, nhưng ngay sau đó lại đau đớn rên một tiếng.
Trên mặt Dịch Dương thoáng chốc biến hóa, anh vội vàng bước tới ấn vai cô xuống, có chút trách móc nói: "Ngồi dậy làm gì, nằmxuống đi."
“Dịch Dương, đứa trẻ, con của chúng ta đâu rồi?” Hứa Giai Lị đặt tay lên bụng, hoảng sợ hỏi.
Dịch Dương ánh mắt lóe lên,một lúc sao trầm giọng nói: "Lị Lị, đứa trẻ không còn nữa."
"Không ... không thể nào ..." Hứa Giai Lị bất ngờ bật khóc, "Không, con của chúng ta không sao, sao có thể mất được? Anh nói dối em, nhất định anh đang nói dối em..."
“Lị Lị…” Dịch Dương đột nhiên hét lên, đè chặt hai vai đang muốn cử động của cô, trầm giọng nói: “Đứa nhỏ đã mất rồi, đừng kích động nữa, được rồi, em còn trẻ như vậy, tương lai nhất định sẽ còn có thể có con. "
“Không… nhưng đó là con của chúng ta, là con của anh và em, anh không đau lòng chút nào sao?” Hứa Giai Lị buồn bã nhìn anh bật khóc, “Đó là con của chúng ta, hức hức … nõ vẫn chưa kịp chao đời ... tại sao ông trời lại độc ác như vậy, hức ... "
Dịch Dương bình tĩnh nhìn Hứa Giai Lị đang buồn khóc, trong mắt dâng lên một tia phức tạp.
“Tất cả đều là do Mạc Tâm Nhan, là Mạc Tâm Nhan...” giọng điệu của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng và phẫn uất, “Là Mạc Tâm Nhan, chính Mạc Tâm Nhan đã giết con của chúng ta. Emhận cô ta, em hận cô ta ... sao cô ta có thể độc ác như vậy, đây cũng là con của anh mà, chẳng phải cô ta luôn nói yêu anh, sao có thể nhẫn tâm giết chết con anh ... "
Dịch Dương nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: "Lị Lị, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay ... hôm nay lúc em đang đi dạo trong công viên, tình cờ đụng phải cô ta, nên em tiến lên hỏi thăm cô ta ..." Hứa Giai Lị vừa khóc vừa nói, "Nhưng hôm nay tâm trạng cô ta có vẻ không tốt, em chỉ bước tới chào cô ta thôi." , Cô ta liền đẩy em một cái thật mạnh xuống đất, bụng em va vào chiếc ghế đá bên cạnh ... "
Hứa Giai Lị vừa nói, vừa lộ ra vẻ kinh hãi: "Có rất nhiều máu... em lúc đó chảy rất nhiều máu, đó là con của chúng ta..."
“Thật sự là do Mạc Tâm Nhan?” Dịch Dương trầm giọng hỏi lại, nắm chặt hai tay.
“Anh không tin em sao?” Hứa Giai Lị đột nhiên kích động nhìn anh, “Dịch Dương, thật sự là do Mạc Tâm Nhan, em không đổ oan cho cô ta, cô ta còn mắng chửi em và đứa trẻ là thứ ma quỷ, không nên tồn tại trên đời này. ... Cô ta sao có thể tàn nhẫn như vậy? Dù sao em với cô ta vẫn là chị em,cô ta sao có thể, đứa nhỏ vô tội... "
Nghe tiếng khóc của Hứa Giai Lị, hai bàn tay Dịch Dương siết chặt, trên cánh tay nổi đầy gân xanh dữ dội, cho thấy lúc này anh đang kìm nén bao nhiêu tức giận.
Hứa Giai Lị liếc nhìn đôi mắt u ám và tàn nhẫn trong mắt anh, một tia tính toán và hung ác lặng lẽ lướt qua mắt anh.
Buổi tối, Mạc Tâm Nhan vẫn đang ngồi trên ghế dài ngoài công viên, đờ đẫn nhìn xuống đất, thân hình gầy gò vẫn còn đang run rẩy.
Tiêu Thần Phong nhìn cô như vậy có chút đau lòng, anh lặng lẽ chạy về phía một quán trà sữa cách đó không xa, trong quán trà sữa có rất đông khách, một lúc lâu sau, anh mới chạy lại, trên tay còn có thêm một cốc giữ nhiệt thương hiệu Trà sữa Tengteng.
“Thần Phong, anh đi đâu vậy?” Thấy anh trở lại, Mạc Tâm Nhan đột nhiên đứng dậy ôm lấy anh, hoảng sợ nói: “Anh đừng rời đi… đừng để em một mình…”
Tiêu Thần Phong yêu thương vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nói: "Anh không bao giờ rời đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, mau uống chút gì đi."
Nói xong, anh đỡ cô ngồi xuống và đưa cho cô ly trà sữa nóng trên tay.
Mạc Tâm Nhan nhận lấy trà sữa nhưng không uống, chỉ ngây người nhìn những gợn sóng trong cốc. Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng, sững sờ hỏi: "Thần Phong, anh cho rằng Dịch Dương có tin em không? Anh ta sẽ cho rằng em đã giết con của anh ta?"
“Nhan Nhan ...” Tiêu Thần Phong bất lực thở dài, nói: “Dù anh ta có tin em hay không, thì em phải nhớ rằng em không hề giết đứa trẻ, cô ta đã tự ngã xuống, đây là sự thật. "
Mạc Tâm Nhan cười khổ: "Nhưng sự tin tưởng của anh ấy đối với em rất quan trọng, tất cả mọi người trên thế giới này không tin em cũng không sao, chỉ cần anh ấy tin em, em sẽ cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu anh ấy tin em thì nó là diều quá khó."
“Anh ta đối với em thực sự quan trọng như vậy sao?” Tiêu Thần Phong đột nhiên nhỏ giọng lầm bầm, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Mạc Tâm Nhan sững sờ một hồi, khom lưng hai tay ôm đầu, chua xót nói: "Không còn có cách nào, em yêu anh ấy."
Câu nói “Tôi yêu anh ấy” dường như đã vắt kiệt hết sức lực của cô và chứa đầy nỗi buồn vô tận.
Tiêu Thần Phong trái tim co rút đau đớn, anh duỗi tay ra ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, Nhan Nhan, anh không nên to tiếng với em. Chỉ là, nhìn em yêu đến mức tuyệt vọng, nhưng người đàn ông đó đã làm tổn thương em rất nhiều,anh nghĩ thực sự không đáng. "
Mạc Tâm Nhan yên tâm trong vòng tay anh, thì thào nói: "Khi đã yêu một người, sẽ không cảm thấy có đáng hay không đáng."
Tiêu Thần Phong kinh ngạc nhìn cô, đáng hay không cũng không quan trọng. Cô ấy yêu người đàn ông đó hết lòng như thế khiến anh thật ghen tị.
Ở phía đối diện, Dịch Dương yên lặng nhìn hai bóng người ôm nhau qua cửa kính xe, khuôn mặt lạnh lùng phủ một tia u ám, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập lửa giận.