Hôn Nội Mưu Ái - Chương 99
Hôn Nội Mưu Ái
Chương 99: Khủng hoảng
"Nhan Nhan, đừng kích động như vậy..." Tần Hiên vội vàng ôm lấy bờ vai run rẩy của cô, trầm giọng nói: "Tất cả đều không phải lỗi của Dịch Dương. Đừng như vậy, anh ấy cũng rất buồn."
“Không phải lỗi của anh ta sao?” Mạc Tâm Nhan mắng người đàn ông vẻ mặt ủ rũ đang đứng trước cửa sổ, “Anh ta đã để lạc mất Tiểu Bối của em, Tần Hiên, anh có biết là anh ta đã để lạc mất Tiểu Bối của em không? Bây giờ, em sẽ không bao giờ có thể gặp lại Tiểu Bối của em nữa, tôi sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa, ooh... "
"Anh xin lỗi..." Dịch Dương nhìn cô khóc lóc đau khổ, trái tim anh như đang rỉ máu. Nếu có thể, anh sẵn sàng chết thay cho Tiểu Bối, anh mong mình là người ở trong căn nhà kho đó chứ không phải là Tiểu Bối, anh thật sự không muốn Tiểu Bối phải bị thương một chút nào. Tất cả đều là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh, nếu không phải vì sự bất cẩn của anh thì làm sao Tiểu Bối có thể bị bọn bắt cóc bắt đi, và cuối cùng...
Nghĩ đến tiếng nổ đó, trái tim anh run lên vì đau. Anh vẫn không thể tin rằng Tiểu Bối đã thiệt mạng trong vụ nổ đó, nhưng bây giờ Tiểu Bối đang ở đâu, những kẻ bắt cóc không có lý do gì để lấy tiền mà lại giết chết Tiểu Bối. Anh và Tần Hiên đã báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát không phát hiện ra được manh mối nào, nhà kho bị đánh nổ tung bây giờ không còn lại gì, ngay cả chút dấu vết sót lại cũng không có.
"Tần Hiên..." Mạc Tâm Nhan cả người run lên, nắm chặt cánh tay anh, khóc đến cả người run lên, "Thật ra người sai nhất là em, người có lỗi nhất cũng là em..."
“Nhan Nhan, đừng làm thế này, em không làm sai bất cứ điều gì, đây là điều không ai mong muốn, đây chỉ là một tai nạn ngoài ý.” Tần Hiên đau khổ nói, ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô. Anh biết rằng Tiểu Bối là sinh mệnh của cô. Mất đi Tiểu Bối tương đương với việc lấy đi mạng sống của cô, nếu có thể, anh sẵn sàng chịu nỗi đau thấu xương này thay cho cô.
Làm thế nào để cô ấy có thể khỏe hơn. Trên khuôn mặt của hai người đàn ồn hiện lênvết buồn bã, bất đắc dĩ.
"Tần Hiên, thật sự là lỗi của em..." Mạc Tâm Nhan cất tiếng "Đáng lẽ ngay từ ban đầu em không nên cho anh ta thời hạn một tháng. Em ngay từ đầu không nên thỏa hiệp. Em nên mang theo Tiểu Bối rời đi ngay lúc đó. Tất cả là lỗi của em, tại sao em phải ở lại đây, tại sao em phải để Tiểu Bối thân thiết với anh ta, ôi... Tiểu Bối của em... "
Mạc Tâm Nhan khón ngẹn vì đau buồn, và tiếng khóc khàn khàn mang theo nỗi đau buồn và hối hận.
Dịch Dương mím chặt môi, hai cánh tay bên hông đột nhiên nắm chặt lạ. Giờ phút này, cho dù anh có chết trước mặt cô, cô cũng sẽ không tha cho anh.
Nếu anh biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, cho dù anh có nhớ nhung cô bao nhiêu, cho dù thời gian ở bên cô bao nhiêu, anh cũng sẽ không ép buộc cô cho anh thời hạn một tháng. Anh thà sống mãi trong thế giới cô đơn không có cô còn hơn là khiến cô đau khổ.
"Cốc cốc..."
Có tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên đột ngột.
Tần Hiên trầm giọng đáp: "Mời vào."
Dì Vân đẩy cửa đi vào, nhìn Mạc Tâm Nhan đang buồn bực trên giường, giữa lông mày thoáng qua một tia khó chịu, sao có thể xảy ra chuyện như thế này. Đứa trẻ đó rất đáng yêu như một thiên thần, làm sao có thể cứ như vậy mất đi.
“Dì Vân, có chuyện gì vậy?” Tần Hiên trầm giọng hỏi. Chuyện như thế này xảy ra, mọi người nhất thời không thể chấp nhận được, Mạc Tâm nhan lại đổ bệnh nên chỉ có thể gọi Dì Vân đến giúp chăm sóc cho Tiểu Bảo.
"Thưa cậu, có người đến gặp cậu, đó là người thân của vợ cậu, cùng với Tiêu Thần Phong và vợ của cậu ta."
Tần Hiên lông mày nhíu lại nói: "Dì để cho bọn họ vào đi."
"Vâng thưa cậu."
Sau khi Dì Vân đi ra ngoài, Dịch Dương bước đến bên giường, nhìn Mạc Tâm Nhan với ánh mắt buồn bã, trong giọng nói buồn bã ẩn chứa một tia bất đắc dĩ: "Nhan Nhan, nếu... em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa... "
“Cút!” Mạc Tâm Nhan không nhìn anh, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, vẻ mặt vô cùng dứt khoát, nhất thời khiến trái tim anh đau đến nghẹt thở.
Tần Hiên mím môi, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, Dịch Dương, anh ta..."
“Anh không cần nói giúp cho tôi.” Dịch Dương nhìn Tần Hiên buồn bã nói: “Sự việc này là lỗi của tôi. Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình, tôi không biết phải làm sao để bù đắp cho cô ấy. Tôi có lỗi với cô ấy, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy như ý muốn của cô ấy. Vì vậy, Tần Hiên, mong anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, cô ấy là người tôi yêu nhất trong cuộc đời này. Còn anh... anh. Anh là người tôi biết ơn nhất trong cuộc đời ”.
Dịch Dương nói xong, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Mạc Tâm Nhan đang lạnh lùng buồn bực, sau đó lẳng lặng quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng buồn bã của anh, Tần Hiên cảm thấy có chút khó chịu. Anh ta cũng là một người yêu thương Tiểu Bối vô cùng, giờ đây Tiểu Bối không còn nữa, chắc hẳn lòng anh ta cũng khó chịu hơn ai hết. Một người đàn ông như vậy từ nay về sau sẽ phải sống trong đau đớn và ân hận, ông trời quả thật quá tàn nhẫn với anh ta.
Ngay khi Dịch Dương vừa bước ra khỏi phòng, anh nhìn thấy gia đình của Mạc Tâm Nhan và Tiêu Thần Phong cùng với Dịch Thanh đang đi về phía này.
Anh mím môi, cúi đầu và lặng lẽ bước qua họ. Nỗi buồn và sự đau khổ tràn ngập trong tâm trí anh, khiến anh vô thức né tránh ánh mắt của mọi người.
Dịch Thanh nắm lấy cánh tay anh, buồn bã kêu lên: "Anh ơi, anh đi đâu vậy?"
Dịch Dương nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, sau đó không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng buồn bã của anh, Dịch Thanh buồn bã che miệng lại, khẽ nức nở. Lần trước anh trai cô cũng vậy, đó là khi Mạc Tâm Nhan bỏ đi, bây giờ anh lại trở nên như thế này, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với anh ấy như vậy.
Tiêu Thần Phong nhìn theo bóng lưng cô độc và buồn bã của anh ta, và một tia chế nhạo lặng lẽ lướt qua trong mắt anh.
Dịch Dương tuyệt vọng bước ra khỏi cửa, trời đang nắng nhưng nó cũng không thể xua tan mây mù trong lòng.
Tiểu Bảo và Thiên Kỳ đang chơi đùa ngoài sân.
Thiên Kỳ ngât thơ nhìn Tiểu Bảo và hỏi: "Anh ơi, chị Tiểu Bối đang ở đâu?"
"Ba nói với anh rằng em gái đang chơi ở nhà một người chú, vài ngày sau sẽ quay lại."
"Ồ, Thiên Kỳ muốn chơi cùng chị Tiểu Bối."
"Khi nào chị gái về, chúng ta lại chơi với chị ấy. Anh cũng nhớ em gái mình."
Dịch Dương lặng lẽ bước ra khỏi sân, nghe những lời dịu dàng của hai đứa trẻ mà tim đập rộn ràng. Anh ấy cũng rất nhớ Tiểu Bối, chỉ cần Tiểu Bối có thể quay lại, anh ấy sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình có, chỉ cần có thể mang Tiểu Bối hoạt bát, dễ thương trở lại...
Dương Bình ôm chặt Mạc Tâm Nhan đau lòng khóc. Không người mẹ nào có thể chịu được nỗi đau mất con. Bag cũng là một người mẹ, khi Mạc Tâm Nhan biến mất, bà gần như đã đau buồn đến chết.
Mạc Tâm Nhan chỉ mím chặt môi nằm trong vòng tay của Dương Bình, không khóc cũng không làm gì, đôi mắt trũng sâu nhìn vô hồn.
Tiêu Thần Phong hai mắt tối sầm lại, có chút không đành lòng. Tuy nhiên, chỉ là một lúc, và ánh mắt của anh ấy trở nên bình tĩnh trở lại.
"Nhan Nhan, em đừng làm mẹ sợ. Em nói chút gì đi có được không?"
“Mẹ… Tiểu Bối mất rồi…” Mạc Tâm Nhan nói nhẹ, giọng cô ấy trống rỗng và buồn bã, “Con sẽ không bao giờ có thể gặp lại Tiểu Bối nữa, con bé đó rất hay bám víu, rất thích làm nũng, nhưng… con sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy con bé nữa… ”Nói xong, cô đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống rớt trên vai Dương Bình, thiêu đốt trái tim bà.
Bà vuốt ve tấm lưng gầy yếu của cô, nhỏ giọng nói: "Nhan Nhan, đừng như thế này, con còn một đứa con, con phải phấn chấn lên."
Mạc Quốc Hùng nhìn Tần Hiên, trầm giọng nói: "Cảnh sát còn chưa có manh mối gì sao?"
Tần Hiên gật đầu, trầm giọng nói: "Kẻ bắt cóc rất thông minh, không để lại chút manh mối nào."
"Tất cả đều là đổ lỗi cho tên họ Dịch đó, Nhan Nhan đã bị nó làm tổn thương như vậy, bây giờ khiến Tiểu Bối chết, khiến Tiểu Bối..." Mạc Quốc Hùng tức giận nói, ông bất cẩn thốt lên, nhưng đã kiềm lại được. Bây giờ tâm trạng của Nhan Nhan đang cực kỳ bất ổn, ông không còn nên nói bất cứ điều gì liên quan đến Tiểu Bối trước mặt cô.
"Chú à, anh trai cháu không cố ý..." Dịch Thanh mím môi buồn bã nói: "Anh ấy cũng không muốn mọi chuyện thành ra thế này. Anh ấy yêu thương Tiểu Bối rất nhiều, có lẽ anh ấy sẽ cảm thấy buồn hơn ai hết."
“Nói tóm lại, Nhan Nhan luôn gặp phải đau khổ và bất hạnh khi dính dáng tới nhà họ Dịch.” Mạc Quốc Hùng đau khổ và tức giận nói.
Dịch Thanh mím môi, không nói gì. Mạc Quốc Hùng nói không sai, cô không thể phản bác. Nhưng so với những tổn thương của Mạc Tâm Nhan, anh trai cô cũng không khá hơn bao nhiêu. Thâm chí anh ấy còn đau buồn hơn cả cô.
"Mẹ..." Sau một lúc lâu, Mạc Tâm Nhan đột nhiên lên tiếng, giọng nói vừa đau khổ vừa nghiêm trọng, "Những kẻ bắt cóc kia thực sự rất tàn nhẫn, nếu để con biết chúng là ai, dù chúng có chết, con cũng sẽ chiến đấu với chúng tới cùng..."
Nghe những lời kiên quyết của cô ấy, tim Tiêu Thần Phong bất chợt đập thật nhanh. Sau khi cô biết sự thật, cô sẽ thực sự sẽ không bao giờ tha thứ cho anh?
Đau buồn đọng lại trong phòng, ai cũng không nói thành lời, chỉ lặng lẽ đắm chìm trong đau buồn vô tận này.
“Đại ca, tại sao đêm đó anh lại đột nhiên thay đổi ý kiến?” Trên đỉnh núi, một người đàn ông vạm vỡ đứng trước mặt Tiêu Thần Phong kính cẩn hỏi.
Tiêu Thần Phong cong môi, lạnh lùng nói: "Thay vì để người đàn ông đó chết, thà để người đàn ông đó sống trong đau khổ và ân hận cả đời."
"Bây giờ những người đó cho rằng cô gái nhỏ đã chết, và cảnh sát cũng đã can thiệp vào việc này, liệu chúng ta có bị phát hiện không?"
"Chỉ cần anh không để lại dấu vết, cảnh sát cũng không tìm được gì."
"Đại ca, anh đừng lo lắng, chúng tôi đã thu dọn tất cả rất sạch sẽ, nhà kho đó đã được chúng tôi cho nổ tung nên không còn gì cả."
"Chuyện này anh đã hoàn thành rất tốt, có một người đàn ông anh cần phải giải quyết."
"Người đàn ông nào?"
Tiêu Thần Phong xoay người đưa cho hắn một tấm ảnh trong tay, lạnh lùng nói: "Anh đã nhìn thấy người đàn ông này. Ngày đó hắn ta cũng mang tiền chuộc đến đó, anh phải giải quyết hắn ta trong vòng một tháng, phải khiến hắn ta biến mất trên thế giới này. "
"Vâng, tôi đã biết."
Tiêu thần Phong nhìn đại dương mênh mông phía dưới vách núi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng cùng u ám. Dù sao thì đã sai ngay từ đầu, vậy thì cứ tiếp tục sai.