Hôn Sai 55 Lần - Chương 482
Cố Khuynh Thành bị vứt cả người có chút cháng váng, vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, cô liền cảm giác được Đường Thời đã đặt ở trên người của cô rồi, chưa từng có cử động nào khác, chẳng qua là đơn giản kéo quần áo hai người, đi thẳng vào vấn đề.
Đã thật lâu, Cố Khuynh Thành cũng không có hưởng qua loại mùi vị đau đớn này, cô theo bản năng muốn giơ tay lên, tóm bả vai Đường Thời, nhưng là đầu ngón tay mới vừa đụng chạm lấy da thịt của anh, cô giống như là nhớ tới cái gì, có chút mất mác rũ xuống, sau đó dụng lực nắm chặc ga giường phía dưới.
Đường Thời đã nhận ra cử động thật nhỏ kia, chẳng qua là cảm thấy ngực bị đè nén càng tức giận hơn, lực đạo theo đó trở nên lớn hơn.
Cố Khuynh Thành không có được Đường Thời ôn nhu đối đãi, vẫn đơn thuần cho là, chuyện giữa hai người, chính là loại đau đớn tê tâm liệt phế, nhưng là kể từ khi cô chính miệng nói cho anh biết, cô là sợ đau, mới uống thuốc giảm đau, từ đó, anh trở nên cực kỳ có kiên nhẫn, giống như là che chở châu báu, cẩn thận hôn vuốt ve cô hồi lâu, cho đến cô thư thích không khẩn trương, anh mới tiếp tục.
Nhưng là lần này, anh tàn bạo và hung ác như thế, không có hôn, không có vuốt ve, thậm chí một chút điểm ôn nhu cũng không có, lực đạo của anh rất lớn, mỗi một lần cô đều đau chết đi sống lại, chỉ thuần túy là phát tiết mà thôi.
Cố Khuynh Thành đau chỉ có thể giống như là lúc ban đầu, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi dưới.
Thật là kỳ quái a, cô không phải là không có trải qua đau đớn như vậy, nhưng là bây giờ, cô sao lại cảm giác mình khó chịu như vậy?
Cố Khuynh Thành hốc mắt hơi có chút hồng, cô cảm giác được khóe mắt của mình nong nóng, giống như là có chất lỏng chảy xuôi đi ra ngoài, cô chỉ có thể dùng sức nhắm mắt lại, tùy ý anh, tàn nhẫn và hung ác làm khổ cô.
Qua không biết rốt cuộc bao lâu, Đường Thời rốt cuộc ngừng lại, bởi vì đau đớn, sắc mặt Cố Khuynh Thành tái nhợt có chút dọa người, theo bản năng lúc Đường Thời rời đi thân thể cô, ngay tại co lại một đống.
Giường Đường Thời nằm, là nhãn hiệu giường lớn nhất, Cố Khuynh Thành vóc người vốn là kiều tiểu, lúc này co lại lên, ở trên giường lộ ra vẻ có chút không bắt mắt, cộng thêm bởi vì đau đớn, thân thể của cô còn đang run run, giống như là con mèo bị kinh sợ.
Đường Thời vững vàng hô hấp, ngó chừng Cố Khuynh Thành lạnh run, cánh môi mấp máy thật chặt, sau đó vươn tay, đem mặt Cố Khuynh Thành chôn ở trong chăn, ngay ngắn, sau đó nhìn đáy mắt cô treo lệ giọt, khẽ cứng ngắc lại một chút, mở miệng, âm điệu như cũ có chút nguội lạnh: "Cố Khuynh Thành, ở đáy long em, em vẫn muốn làm vợ Đường Thời tôi, thân phận con dâu nhà họ Đường, có đúng hay không?"
"Đối với em mà nói, em chính là đem mình làm rồi một món quà giao dịch, tới tặng, đổi lấy lợi ích em muốn, sau đó em và tôi, cũng là không liên hệ lẫn nhau, về phần những thứ vợ chồng chung hoạn nạn, cùng sinh tử kia, hết thảy cũng là không cần, có đúng hay không?"
Đường Thời nói tới đây, nhẹ nhàng mà cười một tiếng, càng giống là đang giễu cợt chính mình, mở miệng, trong thanh âm căng thẳng đeo một tia run rẩy: "Cố Khuynh Thành, em cảm thấy chúng ta như vậy, hôn nhân có ý nghĩa sao?"
Đáy mắt Cố Khuynh Thành, nổi lên một tầng kinh ngạc, Đường Thời đây là muốn cùng cô hủy bỏ hôn ước sao?
Mặt cô càng trắng thêm vài phần.