Hôn Sai 55 Lần - Chương 830

Nhưng là hôm nay, cô lại bị sô điện thoại kia, làm cho quên mất không đặt đồ ăn.

Ăn khuya là việc duy nhất có thể làm cho cô cảm thấy Tô Niên Hoa cách cô gần như vậy.

Tứ Nguyệt hít sâu một hơi, hồi thần, đứng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, trực tiếp đi tới khu chợ gần nhà Tô Niên Hoa mua thức ăn.

thời điểm Tứ Nguyệt cản xe taxi, Tô Niên Hoa cũng đưa tay ra ngăn một chiếc, sau đó để cho tài xế lái taxi đuổi theo xe Tứ Nguyệt.

Ở thành phố Bắc Kinh xe cộ rất nhiều, tốc độ xe chạy không nhanh, cho nên dọc theo đường đi Tô Niên Hoa cũng không có mất dấu Tứ Nguyệt.

Tô Niên Hoa nhìn ra, đường đi là hướng về phía nhà mình, anh cho là Tứ Nguyệt phải về nhà, nhưng là lại không nghĩ rằng, xe thế lại dừng ở chợ.

Tô Niên Hoa chờ Tứ Nguyệt vào chợ bán thức ăn, mới thanh toán tiền xe xuống xe.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Niên Hoa vào chợ, bên trong hơi có chút bẩn cùng loạn, đi vào bên trái, chính là bán thuỷ sản, có mùi tanh nồng đậm, xông vào mũi.

Tô Niên Hoa một cái liền thấy Tứ Nguyệt đứng ở trước một cái ao nước lớn, đang chọn cá.

Anh từ nhỏ đã thích ăn cá, hấp, kho tàu, nướng... Chỉ cần là cá, kiểu gì anh cũng yêu.

Tô Niên Hoa nhìn bộ dạng Tứ Nguyệt chọn cá, trong lúc bất chợt liền nhớ lại chính mình bị thương nằm viện, Tứ Nguyệt ở trong phòng bếp bệnh viện, xử lý cá.

Sau đó, Tô Niên Hoa mới hậu tri hậu giác phát giác, đã mấy ngày mỗi lần ăn tối, đèu có một món cá, mỗi lần đều là cách làm khác nhau...

Tô Niên Hoa cảm giác tim mình, tựa như bị túm lấy, nổi lên một luồng đau thương không cách nào hình dung.

Tứ Nguyệt mua cá xong, chọn lựa một chút rau dưa, sau đó đi bộ trở về nhà Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa theo Tứ Nguyệt đi tới cửa khu dân cư, liền dừng bước, anh xuyên qua hàng rào khu dân cư, thấy Tứ Nguyệt đi tới lầu căn hộ của anh, nhập vào mật mã, đi vào, sau đó mới chậm rãi xoay người, tựa vào hàng rào khu dân cư, từ túi nơi lấy ra một điếu thuốc, đốt, hút.

Lúc này vừa vặn là giờ tan việc, con đường trước mặt, hỗn loạn rối tinh rối mù.

Tô Niên Hoa nhìn trước mắt không ngừng chuyển đổi các loại nhãn hiệu xe, hút một điếu thuốc lại một điếu thuốc.

Khi anh móc ra điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc lá, điện thoại ở túi anh, trong lúc bất chợt vang lên.

Tô Niên Hoa ngậm lấy điếu thuốc, lấy ra điện thoại di động, thấy có mười hai cái tin ngắn, anh giống như là dự cảm nhận được cái gì, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lát, sau đó đem thuốc từ khóe miệng lấy xuống, mở khóa điện thoại di động, giống như anh suy đoán, mười hai cái tin ngắn, đều là Tôn Dĩnh gửi tới.

Nội dung cùng tối qua giống nhau, thực chất không có ý nghĩa gì, một câu cuối cùng, lại làm cho cả người Tô Niên Hoa thoáng có chút thất thần: "Niên Hoa, anh không trả lơi tin nhắn như vậy, thật sự là không cần em, hay là đang trốn tránh cảm giác đáy lòng anh?"

Cảm giác đáy lòng...

Tô Niên Hoa nhăn ấn đường thật chặt, một lúc lâu, mới giơ tay lên, đè ngực trái của mình.

Tô Niên Hoa ở ngoài cửa khu dân cư, đứng ngốc đến mười giờ tối, trong lúc đó còn đi siêu thị đối diện mua hai hộp thuốc, mới vào khu dân cư.

Tô Niên Hoa đi thang máy, tới cửa nhà trọ, đứng ở ngoài cửa, chậm rãi thở một hơi, cố gắng làm cho mình mà thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác biệt, sau đó mới vươn tay, nhập mật mã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3