Hữu Xu - Chương 33
[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 33
gacsach.com
Thi thể của Vương Thiên Hữu đặt ở cửa đại môn Vương gia, lần thứ hai hấp dẫn rất nhiều người qua đường vây xem. Trước khi đi, hắn còn ầm ĩ kêu chém quan sai, không quá hai canh giờ lại sắc mặt xanh đen, đoạn tuyệt hơi thở, khiến người ta thổn thức không thôi.
“Đây là báo ứng mà!” Không biết ai cảm thán một câu.
Sau khi Vương lão thái gia và Vương Tượng Càn nghe tin tức liền vội vàng tìm đến, một bên túm lấy quan sai truy vấn, một bên sai người đắp vải trắng lên thi thể nâng vào nhà.
“Tại sao lại như thế? Con ta mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên lại chết?” Vương Tượng Càn vẻ mặt dữ tợn, tiếng nói ồ ồ.
“Chúng ta làm sao biết? Một khắc trước hắn còn hô muốn uống nước, ngay sau đó mắt liền nhắm lại.” Quan sai cảm thấy thực oan uổng.
“Đại phu nói tuy rằng con ta trọng thương, nhưng không đến mức xóc nảy vài cái cũng không chịu nổi. Là có người mua các ngươi muốn lấy mạng con ta đúng không? Có phải tam vương gia không? Có phải nghiệt súc kia hay không?” Vương Tượng Càn hai mắt đỏ bừng, ẩn ẩn có dấu hiệu nhập ma.
Vương lão thái gia thấy ông ta càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, lại kéo đến trên người tam vương gia. Tuy rằng người ta không được sủng ái, nhưng hiện tại tốt xấu cũng là thân vương, lại có một khối đất phong to như vậy, dù là Vương gia ở thời kì toàn thịnh cũng phải suy nghĩ suy nghĩ, huống chi hiện tại? Ông đập một gậy lên lưng nhi tử, lớn tiếng quát: “Nghiệt tử, còn ngại không đủ dọa người sao? Nhanh trở về cho ta!”
Lần này đánh cũng không nặng, nhưng không ngờ Vương Tượng Càn lại bưng cái ót ngã xuống, tứ chi bắt đầu kịch liệt run rẩy, trong miệng cũng phun ra bọt biển màu trắng.
“Ai nha, đây là bị đánh chết hay là lên cơn động kinh rồi?” Có người kinh hô.
“Xem bộ dạng là lên cơn động kinh.”
“Không nghĩ tới đường đường Binh Bộ Thượng Thư lại bị loại bệnh động kinh này. Nghe nói bệnh động kinh sẽ truyền cho đời tiếp theo, hay là Vương Thiên Hữu kia chính là bị co giật như vậy mà chết?”
“Tiến lên một chút, ta nhìn không rõ lắm!”
Người qua đường sôi nổi tiến lên, đem đại môn Vương gia vây chật như nêm cối.
Vương lão thái gia hoảng sợ, vội vàng tiến lên xem xét tình huống của nhi tử, liền thấy làn da lộ ra ngoài của ông ta bắt đầu toát ra một đám bọt nước thật lớn, không quá mấy giây liền vỡ tan thối rữa, hình thành từng gương mặt quỷ vạn phần dữ tợn, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
“Đây, đây là bệnh gì?” Hai chân lão thái gia mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi dưới đất.
“Không tốt, đúng là mụn mặt quỷ!” Quan sai trước đó bị Vương Tượng Càn túm không tha nhìn thoáng qua, bật người lui ra phía sau mấy bước, lộ ra vẻ mặt vừa kinh hãi vừa xem thường.
“Há, cừ thật, đúng là mụn mặt quỷ!” Trong những người qua đường cũng có vài người kiến thức uyên bác, sôi nổi đẩy người bên cạnh chui ra ngoài.
“Cái gì là mụn mặt quỷ? Để ta nhìn xem.” Người không rõ ý nghĩa lại càng thêm tò mò, chen chen lên trước.
“Đừng đi! Cái gọi là mụn mặt quỷ là một loại bệnh nhân quả. Truyền thuyết nói nếu một người làm quá nhiều việc ác, thì người bị hắn hại chết sẽ hóa thành lệ quỷ chui vào trong cơ thể hắn, hình thành mụn mặt quỷ. Loại mụn này không có thuốc trị, người bị nhiễm mỗi ngày đều phải thừa nhận nỗi đau lóc xương, cho đến khi mụn mủ lan tràn toàn thân mới có thể tắt thở. Năm năm trước ta từng gặp qua một người mắc phải mụn mặt quỷ, đã hư thối thành một bộ khung xương mà vẫn còn đang rên rỉ, thật sự là muốn sống không được. Cuối cùng vẫn là người nhà hắn nhìn không được, tìm một tên đồ tể giết heo tiễn hắn đi, tình cảnh kia phải gọi là thảm thiết!”
“Chuyện này ta cũng đã nghe nói. Mụn mặt quỷ cũng không đơn giản, cần lệ quỷ đem chính mình hóa thành oán khí, hoàn toàn hòa hợp một thể với kẻ thù mới có thể kích phát. Kẻ thù bỏ mình, lệ quỷ cũng sẽ hồn phi phách tán, chính là phương pháp cá chết lưới rách. Ngươi ngẫm lại, cái này có thù hận lớn bao nhiêu mới có thể khiến hắn mắc loại bệnh này chứ?”
Người qua đường ồ lên, vội vàng nhanh chóng rút lui, sợ nhiễm xúi quẩy. Có mấy người lui đến mức nóng nảy, ồn ào lăn thành một đám, tình cảnh lại là một trận hỗn loạn.
Nhưng có người gan lớn, chẳng những không lui, còn tiến lên vài bước, đếm trên người Vương Tượng Càn, kinh hô: “Cừ thật, một hai ba bốn năm sáu bảy... chỉ phần lộ ra bên ngoài thôi đã có mấy chục cái, càng miễn bàn chỗ bị quần áo che lại. Vương Tượng Càn này đến tột cùng hại chết bao nhiêu người đây?”
“Đều nói thượng bất chính hạ tắc loạn, khó trách Vương Thiên Hữu tâm thần mất trí như vậy, hóa ra là được ông già chân truyền! Nhiều mụn mặt quỷ như vậy, ước chừng nhịn không quá một ngày.”
Người qua đường vừa muốn xem náo nhiệt, lại sợ hãi bị lệ quỷ cuốn lấy, cuối cùng vẫn là suy nghĩ bo bo giữ mình chiếm thượng phong, nắm mũi lục tục rời đi.
Từ ngày hôm nay, thanh danh Vương gia triệt để bại hoại, Vương Tượng Càn cũng được cái danh hiệu “ác nhân đệ nhất thiên hạ”. Con cháu Vương gia bất luận đi đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ sau lưng thóa mạ, không cách nào tham gia khoa cử khảo thí công danh, càng không có mảnh đất cắm dùi, cuối cùng chỉ phải lén lút mà dọn khỏi thượng kinh. Đương nhiên, những điều này là nói sau, chỗ này tạm thời không đề cập tới.
Vương lão thái gia vốn dĩ không biết nhi tử bị bệnh gì, nghe thấy mọi người nghị luận, nhất thời vừa vội vừa tức, vội vàng lệnh tôi tớ đuổi đám người không liên quan đi, sau đó nâng nhi tử cùng tôn tử vào. Việc đuổi người thì mọi người giành nhau làm, đến phiên nâng người thì sôi nổi lui về sau, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào một chút.
Vương lão thái gia đưa ra trọng thưởng mới đem chuyện này làm thỏa đáng, đôi mắt trông mong chờ đại phu đến, ngay câu đầu tiên lòng ông liền triệt để lạnh đi.
“Lão gia tử, đây chính là mụn mặt quỷ đó! Nếu ngài tìm đến Huyền Minh pháp sư hoặc Ô Tư Tàng Lạt Ma, không chừng còn có thể cứu. Đặt ta ở đây lại vô lực xoay chuyển.” Đại phu vừa nói vừa dùng gậy vén quần áo Vương Tượng Càn lên, lập tức kinh hãi nói: “Sao lại mọc nhiều như vậy? Này, này này này... Lão gia tử thứ tội, bỉ nhân tài sơ học cạn, thật sự là trị không được, vậy liền cáo từ. Xin, xin xin xin...”
Lão vừa chắp tay vừa lui về sau, sau khi rời khỏi cánh cửa liền nhanh chân bỏ chạy, chỉ một chốc đã không còn bóng dáng. Mọc một cái mụn mặt quỷ đã quá rồi, chưa từng thấy mọc đầy toàn thân. Đời này đến tột cùng Vương đại nhân làm bao nhiêu việc ác? Có một câu lão không dám nói với lão gia tử, nhân ma như vậy, Huyền Minh pháp sư cùng Ô Tư Tàng Lạt Ma cũng tuyệt đối sẽ không cứu, trực tiếp niệm kinh siêu độ cho ông ta luôn.
Lão thái gia cũng đồng dạng sầu lo: tôn tử giết ái đồ của Huyền Minh pháp sư, hắn sẽ đồng ý tới sao? Ô Tư Tàng cách thượng kinh xa ngàn dặm, qua lại cần tốn thời gian vài năm, nhi tử làm thế nào chậm trễ nổi? Nhưng bảo ông nhận mệnh thì lại không cam lòng, liền mời thêm mấy đại phu nữa đến hội chẩn.
Chỉ vội vàng liếc mắt một cái, các vị đại phu liên tục rút lui liên tục xua tay, nói thẳng trị không được, thậm chí còn chỉ ra Vương Tượng Càn sống không quá một canh giờ, bảo lão gia tử nhanh chóng an bài hậu sự.
“Phóng thí nương ngươi! Cút! Đều cút cho ta, lại đi mời người!” Lão gia tử múa may quải trượng quát lớn.
Mời bao nhiêu đại phu cũng không được, gây sức ép vẻn vẹn gần nửa canh giờ, Vương Tượng Càn cũng đã hư thối hết, trong thống khổ cực lớn rời đi nhân thế. Đệm giường ông ta từng nằm dính đầy nước mủ, thối không ngửi được, đám tôi tớ đừng nói giúp ông ta xử lý dung nhan, dù là đứng gần ba thước cũng không nguyện ý.
Vương lão thái gia ngã ngồi ở bên giường, gương mặt vốn dĩ già nua giống như nham thạch hong gió, cứng ngắc mà lại thảm đạm. Vương lão phu nhân đứng ở ngoài cửa đấm ngực dậm chân mà khóc thét, tiếng khóc truyền ra tận hai dặm. Lâm thị thức tỉnh từ trong hôn mê nghe nói tướng công cũng đi, lại ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không rơi, ngây ngốc ngẩn ra, bất ngờ rơi vào si dại.
Nàng ta nửa đời sau vinh sủng, một dựa phu quân, hai dựa nhi tử. Trong một đêm, hai người kia đều mất, nàng ta nên sống sót như thế nào? Nghĩ cũng biết là không sống nổi, chi bằng chết thôi! Mới vừa bị nữ nhi lay tỉnh, nàng liền đâm đầu vào cột cửa, lại bị bà vú kéo một phen, chỉ bị thương thái dương.
Nhớ tới ngày đó Tống thị bị bắt gian cũng đâm vào cột cửa giống vậy, thái dương để lại một vết sẹo xấu xí dài mấy tấc, Lâm thị bưng miệng vết thương thì thào tự nói: “Báo ứng, đây đều là báo ứng! Sớm biết hôm nay, lúc trước ta sẽ không tạo nhiều nghiệt như vậy! Ta hối hận, ta hối hận rồi...”
Cũng hối hận giống vậy còn có Vương lão thái gia, buổi trưa mới nói với Hữu Xu là không chấp nhận được loại con cháu bất hiếu như cậu, không quá hai canh giờ Vương gia liền tuyệt hậu, đây chính là “ba nghiệp Phật dạy” khẩu nghiệp trong truyền thuyết, báo ứng hiện thế tới thật là quá nhanh!
Vương lão thái gia là thứ tử, giết chết huynh trưởng ruột lại đuổi vài thứ huynh đệ đi mới đoạt được phần gia nghiệp này, nếu một hệ này của ông ta không có hậu tự, vất vả cả đời lại có ý nghĩa gì? Kết quả là chẳng những bị các huynh đệ sớm đã trở mặt với nhau chia cắt gia sản, còn bị nhạo báng làm tiện.
Nghĩ đến những hậu quả kia, Vương lão thái gia cảm thấy ngũ tạng bốc lên, máu nóng dâng lên. Ông miễn cưỡng nuốt ngụm tinh ngọt xuống cổ họng, nói giọng khàn khàn: “Treo cờ trắng, dựng quan tài, phát thiệp tang.”
Đám tôi tớ chen ở ngoài cửa không dám tiến vào giống như được đại xá, vội chạy không ngừng, sợ chậm một chút sẽ bị chộp tới xử lý thi thể.
Lão gia tử tạm dừng một khắc, lại nói: “Chậm đã! Phát cho tam vương gia phủ một tấm thiệp tang luôn, bảo nghiệt tử kia trở về để tang cho Tượng Càn. Nếu nó hỏi, ngươi liền nói lời này là ta nói, nó là đích tôn đường đường chính chính của Vương gia ta, ta thừa nhận.”
Tên đầy tớ dừng ở cuối cùng vốn dĩ hoảng sợ, nghe thấy lời này mới thở phào, đang muốn đi làm, lại bị gọi lại: “Còn có, nếu nó không chịu, ngươi liền nói cho nó biết, hưu thư của mẫu thân nó Vương gia ta nguyện ý huỷ bỏ, còn có thể đón về phụng dưỡng. Dù nó có bất hiếu hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể vứt bỏ Tống thị không để ý sao? Nữ nhân bị hưu bỏ sau khi chết chỉ có thể chôn tại bãi tha ma, biến thành cô hồn dã quỷ, ngươi hỏi một chút xem nó có nhẫn tâm không.”
“A, tiểu nhân nhớ kỹ.” Tên đầy tớ đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.
Vương lão phu nhân cũng không dám vào phòng, dựa khung cửa nức nở nói: “Nó sẽ trở về sao? Nếu sớm biết như thế, lúc trước thế nào ta cũng sẽ ngăn cản Tượng Càn. Đạo sĩ rõ ràng là gạt người, nói đứa bé kia là quỷ đòi nợ, xài hết bốn mươi lượng bạc liền chết, kết quả mười lăm mười sáu năm qua đi, bốn mươi lượng bạc bẻ nát ra để tiêu thì cũng sớm nên xài hết rồi, nó lại còn sống thật tốt. Ngươi xem nhân phẩm, diện mạo, phong nghi, khí độ, văn chương của nó, khắp chốn thượng kinh, không ai có thể thắng được nửa phần, chỉ có tam vương gia năm đó vẫn còn là đích hoàng tử có thể so sánh.”
Nói đến chỗ này bà ta càng thêm hối hận, lải nhải niệm: “Nếu như lúc trước không vứt bỏ nó, Lâm thị sẽ không sinh ra ác niệm hãm hại Tống thị mưu đoạt địa vị chính thê; Lâm thị không được phù chính, nhi tử sẽ không vắng vẻ thị thiếp; không lạnh nhạt thị thiếp, trong nhà có thể sinh ra thêm vài đứa con nối dòng nữa; sinh ra thêm vài đứa con nối dòng, thì sẽ không độc sủng Thiên Hữu; không độc sủng Thiên Hữu, thì sẽ không nuôi nó thành cái bản tính như vậy; không nuôi thành bản tính như vậy, nó liền không gây nghiệp chướng; không gây nghiệp chướng thì nó sẽ không bị lưu đày, Tượng Càn cũng sẽ không bị cách chức. Vương gia bây giờ cũng còn rất tốt, chuyện gì cũng không có...”
Vương lão thái gia nghe đến đầu đau muốn nứt ra, quát lớn: “Câm miệng! Hiện tại lại nói mấy cái này có ích lợi gì? Lúc trước cũng là ngươi bị Lâm thị nói động, liên tiếp chạy tới khuyên nhủ ta. Nếu không phải ngươi khen nàng ta mọi thứ xuất chúng, vượng phu vượng gia, ta có thể đồng ý để một tiện thiếp ngồi trên vị trí chính thê sao? Ngươi còn khen Thiên Hữu thông minh tuyệt đỉnh, nhân phẩm quý trọng, kết quả thì sao? Ngươi trở về rửa mặt chải đầu ăn diện cho ta, nếu như nghiệt chướng kia không chịu trở về, ngươi liền tự mình đi mời đi!”
Vương lão phu nhân không dám chậm trễ, vội vàng trở về phòng rửa mặt chải đầu, nhớ tới đầu sỏ gây tội Lâm thị, lại bảo người buộc nàng ta đi theo. Nếu như tôn tử không muốn nhận tổ quy tông, bà liền xử trí Lâm thị trước mặt nó, cũng tiện cho nó một cái bậc thang đi xuống.