Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại - Chương 32
Chương 32: Ngươi đừng hiểu lầm
Muốn chiếm được lòng người thương, quan trọng là phải đối xử thật tốt. Đây là kinh nghiệm tình yêu do Lâm lão phu nhân truyền cho Lâm Thư, nàng dựa theo mà làm. Vì vậy bắt đầu cuộc sống nịnh nọt Hàn Lạc Tuyển, khiến Lâm Sóc thấy mà phải nổi trận lôi đình, lại không có chỗ phát tiết.
Ngày hôm đó, thấy Lâm Thư tự khâu giày cho Hàn Lạc Tuyển, Lâm Sóc thấy mà lòng chua xót, trong lòng càng thêm chán ghét Hàn Lạc Tuyển. Đều là do yêu nghiệt này, câu mất hồn của muội muội. Lâm Sóc ngồi xuống vị trí đối diện Lâm Thư, vẻ mặt ai oán than thở.
Lâm Thư vốn đang hết sức chuyên chú làm việc, không hề chú ý đến hắn, bây giờ nghe mấy tiếng thở dài đó, muốn không để nàng chú ý cũng khó. Ngẩng đầu lên, Lâm Thư liếc Lâm Sóc một cái, hỏi: "Đại ca, có phải huynh lo lắng thi trượt hay không? Đừng sợ, muội sẽ không nói với ai trong nhà đâu."
Nghe nàng nói, hắn đỡ trán, ngay cả thở dài cũng quên, hơi nổi cáu đáp: "Ai lo lắng cho cuộc thi hả! Ta có niềm tin tuyệt đối vượt qua cuộc thi lần này, hơn nữa chắc chắn sẽ đứng đầu!"
"Huynh ít xạo đi! Đứng đầu chắc chắn vẫn là Hàn Lạc Tuyển đấy! Huynh có thể qua cuộc thi là tốt lắm rồi." Lâm Thư vô cùng rõ ràng trình độ của đại ca mình, nhẫn tâm đả kích.
"Khuỷu tay hướng ra phía ngoài cong lại! Nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể lưu lại được)! Đồ vô lương tâm này, uổng công ta thương yêu muội nhiều năm như vậy!" Lâm Sóc đấm xuống bàn, trách nàng.
Lâm Thư đã sớm quen với những lời này của đại ca nàng rồi, tiến vào tai trái, ra tai phải, vẫn chuyên tâm vùi đầu khâu giày.
Thấy Lâm Thư không để ý tới hắn, Lâm Sóc mắng một hồi cảm thấy vô nghĩa. Nghĩ đến mục đích của mình, lúng túng ho hai tiếng, cố làm ra vẻ không để ý, tùy ý hỏi: "Thư nhi, muội khâu giày cho ai đó?"
"Huynh không đoán được à? Thật là quá ngu ngốc! Muội đã nói đầu óc huynh không tốt bằng Hàn Lạc Tuyển mà, huynh vẫn không thừa nhận cơ!" Lâm Thư ngẩng đầu liếc Lâm Sóc một cái.
Mặc dù mơ hồ đoán được giày này là khâu cho Hàn Lạc Tuyển, nhưng Lâm Sóc nghe được chính miệng nàng thừa nhận, vẫn giận đến giơ chân. Đánh không được, mắng không xong, Lâm Sóc dứt khoát chạy ra ngoài, mắt không thấy, tâm không phiền. Vốn mấy ngày nữa chính là sinh thần của hắn, tròn mười tám tuổi, trong lòng còn rất mong đợi muội muội tặng quà cho mình. Bây giờ thấy Lâm Thư bị Hàn Lạc Tuyển câu mất hồn, bộ dạng hoàn toàn quên mất sinh thần của hắn, trong lòng hắn hết sức buồn bã. Là hắn làm đại ca quá mức thất bại hay do yêu nghiệt Hàn Lạc Tuyển kia quá hấp dẫn người vậy?
Lâm Sóc ủ rũ cúi đầu trở về thư phòng, hắn muốn hóa đau thương thành sức mạnh! Khiến Lâm Thư đối với người huynh trưởng này, lau mắt mà nhìn, như vậy sẽ không dồn hết tâm trí lên trên người yêu nghiệt Hàn Lạc Tuyển kia nữa!
Lâm Thư nhìn Lâm Sóc bực mình rời đi, trong lòng cười trộm. Nàng biết đại ca muốn hỏi cái gì, chỉ là nàng giả bộ ngu thôi. Sắp đến sinh thần mười tám tuổi của Lâm Sóc rồi, Lâm Thư muốn dành cho đại ca nàng một sự bất ngờ. Đôi giày trong tay này là lần đầu tiên Lâm Thư dựa theo sách để làm, làm dựa theo kích cỡ chân của Lâm Sóc.
Lâm Sóc lớn hơn Lâm Thư năm tuổi, sinh thần cũng sớm hơn nàng một tháng. Năm nay Lâm Thư mười ba tuổi, chưa tới nửa tháng nữa liền bước sang năm mới, sang năm cũng sắp đến sinh nhật của Lâm Thư. Sang năm đúng lúc là năm nhuận, Đại Chu có tục lệ nếu là năm nhuận thì nữ tử mười lăm không tính mười bốn, nam tử hai mươi không tính là mười chín. Ý là, vào năm nhuận, nếu như nữ tử tròn mười bốn tuổi tuổi, thì trong sinh thần mười bốn tuổi, trực tiếp nhảy qua, được làm Lễ cập kê. Nam tử cũng như thế, vốn nên là mười chín tuổi, nhảy qua sinh thần tuổi mười chín, trực tiếp được làm Lễ đội mũ.
Hồi tưởng lại một chút tình hình lúc này so với kiếp trước, bởi vì nàng chỉ ra chứng cớ, Tô di nương bị phạt đến sống ở thôn trang, điều duy nhất giống với kiếp trước chính là Lâm Thiến cũng bị sắp xếp gả cho tưởng tử của Định Viễn bá. Kể từ mười ngày trước, Lâm Thiến xuất giá mà không một ai biết, nàng cũng chưa quay về nhìn một cái. Tai họa trong nhà coi như là đã thanh trừ, nỗi lo lắng của Lâm Thư đã giảm đi một nửa, nửa còn lại vẫn ở trên người Triệu Á Thanh. Kiếp trước, vào lúc này, nàng mới bắt đầu gặp Triệu Á Thanh.
Lần đầu tiên Lâm Thư gặp Triệu Á Thanh, là đang du ngoạn ở trên đường. Bị người đánh cắp đồ, là Triệu Á Thanh đoạt lại cho nàng, Lâm Thư bắt đầu quen biết Triệu Á Thanh. Mà từ lúc sống lại, Lâm Thư vẫn luôn tìm cơ hội lật ngã Triệu Á Thanh, cho đến lúc này, còn chưa đụng phải Triệu Á Thanh. Lâm Thư cảm thấy đây là một điểm tốt, nàng tin tưởng mình có thể thoát khỏi Triệu Á Thanh, thay đổi vận mạng.
Giầy đã hoàn thành bảy phần, tính toán đến ngày sinh thần của đại ca nàng, Lâm Thư càng tăng nhanh động tác trên tay, cẩn thận tỉ mỉ làm giày.
"Tiểu thư! Hàn thế tử phái người tới chuyển lời." Lâm Trúc đứng ở cửa không tiến vào, hướng vào bên trong hô.
Lâm Thư mới khâu được mười mũi kim lại bị cắt ngang, cây kim to chọc vào thịt, mặc dù không chọc thủng ngón tay nhưng khiến nàng đau đến nhăn mặt. Nghe nói Hàn Lạc Tuyển phái người tới chuyển lời, nàng liền đặt giày và kim khâu xuống, ôm tay chạy ra ngoài.
"Người đâu? Cho hắn vào đây gặp ta!" Thấy trong viện chỉ có mình Lâm Trúc, không thấy ai khác, Lâm Thư không vui hỏi.
"Tiểu thư, cái này, người đã bị Thế tử ngăn ở cửa viện." Lâm Trúc ngượng ngùng nói.
Hắn không ngờ Thế tử nhà mình lại kỳ quái như vậy, nghe nói Hàn thế tử phái người tới, từ thư phòng cầm một quyển sách rồi chạy ra ngoài. Đứng ở cửa chặn, dùng vấn đề trong sách làm khó thư đồng của Hàn thế tử.
Lâm Thư im lặng ngẩng đầu nhìn trời một chút, sau đó mở miệng: "Ngươi lập tức chạy đi tìm đại ca nói ta có việc muốn nói với huynh ấy, bảo huynh ấy đến phòng ta." Lâm Thư tính toán tốt lắm, chờ đại ca nàng rời đi, nàng sẽ nhân cơ hội chạy đi.
Lâm Trúc đồng ý, thân như gió mạnh, chạy ra ngoài. Lâm Thư thấy vậy cũng đuổi theo sát.
Trốn ở góc phòng nhìn Lâm Trúc đưa đại ca đi, nàng mới buông lỏng tâm chạy ra. Vừa ra cửa liền thấy Hàn Cửu đau khổ đầy mặt đứng bên ngoài.
Hàn Cửu vừa thấy được Lâm Thư, cả người nhất thời trở nên kích động, nói: "Lâm tiểu thư, Thế tử nhà ta kêu ta chuyển lời cho ngài, ngài ấy đang ở sân huấn luyện chờ ngài, kêu ngài mau đi đi!"
Hàn Lạc Tuyển ở sân huấn luyện đợi nàng ư? Chẳng lẽ là muốn dẫn nàng đi ra ngoài à? Lâm Thư tò mò hỏi: "Nhưng đã xảy ra chuyện gì?"
"Lâm tiểu thư, ngài đi thì biết, công tử nhà ta nói chỉ đợi ngài một khắc thôi, quá giờ không đợi nữa." Hàn Cửu đã bị Lâm Sóc làm khó, mất thời gian gần uống cạn chung trà rồi, thấy nàng còn tò mò hỏi hắn, cũng không giải thích thêm, trực tiếp thúc giục.
Nghe vậy, Lâm Thư cũng không nói nhiều nữa, nói đa tạ Hàn Cửu, liền nhấc chân chạy đến sân huấn luyện.
Khi Lâm Thư thở hổn hển chạy đến sân huấn luyện, lúc không tìm được bóng dáng của Hàn Lạc Tuyển, cho là hắn đã đi rồi, trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Dứt khoát leo tường, muốn đuổi theo đến dưới núi. Không ngờ, vừa bay qua đầu tường, Lâm Thư liền thấy Hàn Lạc Tuyển đang dựa vào chân tường.
"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng huynh đi rồi. Huynh kêu ta đến có phải có chuyện gì gấp không?" Lâm Thư lau mồ hôi hỏi.
"Dẫn ngươi đi xem kịch hay." Vứt lá phong trong tay đi, hắn liếc nàng từ trên xuống dưới mấy lần. Bởi vì trèo tường nên y phục của nàng bị bẩn một mảng lớn, ánh mắt lại dừng trên mặt nàng, bởi vì leo tường mà bẩn tay, lại dùng tay lau mồ hôi nên trên mặt cũng bẩn như một tên ăn xin.
"Là một cô nương, ngươi có thể chú ý cử chỉ một chút không? Ngươi xem lại mình đi, cả người như một tên ăn xin. Có một đôi lông mày hình chữ nhất cũng thôi đi, ngôn hành cử chỉ cũng không có chút nhã nhặn của tiểu thư khuê các. Cũng không biết sau này tên nào xui xẻo lấy phải ngươi nữa!"
Hàn Lạc Tuyển cảm thấy hắn nói như vậy là muốn tốt cho Lâm Thư. Mặc dù nàng có hơi ngốc nhưng tâm mắt chân thành, đối với hắn cũng tốt. Trong lòng hắn đã coi nàng là bằng hữu, nên hắn cảm thấy nói như vậy là muốn tốt cho nàng.
Liều mạng chạy tới, mới vừa dừng lại còn chưa nghỉ ngơi, đã nghe hắn nói những lời đó, lòng nàng đau đớn như bị ai xé ra, mũi cay xè. Lâm Thư nhịn xuống, cố gắng hít sâu, cố nặn ra nụ cười, lên tiếng: "Huynh không thích lông mày chữ nhất hả, ta rảnh rỗi sẽ quay về phủ sửa lại. Nếu huynh thích dáng vẻ của tiểu thư khuê tú, ta cũng có thể cố gắng đi học, huynh đừng ghét bỏ ta."
Nghe nàng nói, hắn suy nghĩ một chút, nhíu mày, nói: "Có phải ngươi hiểu lầm cái gì không? Ta là vì muốn tốt cho ngươi mới nói như thế, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không có ý gì khác."
Lâm Thư cắn môi, mắt hạnh nhìn thẳng Hàn Lạc Tuyển, hỏi: "Chẳng lẽ từ trước đến nay huynh đều không cảm nhận được tâm ý của ta với huynh sao? Hàn Lạc Tuyển, huynh thông mình như thế, ta không tin là huynh không nhìn ra!"
"Ngươi có tâm ý gì với ta? Bản công tử không nhìn ra gì cả." Bị Lâm Thư uất ức như vậy nhìn chằm chằm, Hàn Lạc Tuyển có chút phiền não.
"Ta đối tốt với huynh như thế, mỗi ngày đều nghĩ xem nên làm thế nào để lấy lòng huynh, trêu chọc huynh vui vẻ. Chẳng lẽ huynh không hề nhìn ra ta thích huynh chút nào sao!" Trong khi nói chuyện, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng.
Hắn bị lời nói của nàng hù dọa, thậm chí còn ngây ngẩn chốc lát. Hồi tưởng lại tháng ngày Lâm Thư ân cần và nịnh nọt mình, hắn đột nhiên hiểu ra. Hàn Lạc Tuyển nghĩ ra, cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì, không thể định nghĩa. Trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, nhìn Lâm Thư càng khóc càng lợi hại, hắn liền hơi hoảng hốt.
"Ngươi đừng khóc nữa, để cho người ta hiểu lầm bản công tử ức hiếp ngươi bây giờ. Ta cũng không biết ngươi thích ta. Nếu như sớm phát hiện ra thì ta nhất định sẽ né tránh ngươi!"
Hàn Lạc Tuyển không biết an ủi người, Lâm Thư cũng không phải là lần đầu tiên khóc ở trước mặt hắn. Nhưng lần này là khác biệt, nàng khóc vì hắn, điều này khiến trong lòng hắn hơi buồn phiền. Nhìn Lâm Thư khóc, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép, khiến lòng hắn vô cùng nặng nề. Nghĩ đến bình thường rống nàng đôi câu nàng liền thành thật lại, giờ hắn dứt khoát rống nàng đôi câu, chỉ muốn khiến Lâm Thư dừng lại.
Ai ngờ, nàng chẳng ngừng mà còn khóc to hơn, khiến hắn vừa sợ vừa giận, không biết làm sao, dứt khoát mặc kệ nàng, trực tiếp co cẳng chạy. Chân lướt như bay, Hàn Lạc Tuyển chạy trốn thật nhanh. Trong đầu rối loạn, hắn không hiểu, vì sao hắn đã chạy xa rồi, bên tai vẫn còn vang lên tiếng khóc của Lâm Thư. Hắn ghét cảm giác này, làm cho cả người đều không thoải mái!
Lâm Thư rõ ràng là một kẻ ngốc, làm sao sẽ hiểu được tình yêu đây? Lại còn nói thích hắn nữa! Cái này nhất định là điên rồi! Giống như con ruồi không đầu chạy như điên, trong đầu Hàn Lạc Tuyển lúc thì nhớ đến những ngày hắn và nàng ở trên đảo, lúc thì nghĩ đến hình ảnh nàng đưa cung thao lấy lòng hắn.
Hôm đó, sau giờ học, Lâm Thư liền đến bên cạnh hắn, cuộc nói chuyện của bọn họ bị Hoàng Hữu Tài nghe được, còn nói cho những người khác, khiến tâm tình Hàn Lạc Tuyển trở nên phiền não. Hắn chân trước vừa rời khỏi học đường, chân sau đã bị Lâm Thư đuổi theo chặn lại. Khi đó mặt nàng đỏ bừng lấy một cái cung thêu ngát hương đưa cho hắn, nói là tự tay kết, tặng cho hắn. Lúc ấy hắn quá phiền lòng, nghĩ mau mau thoát khỏi Lâm Thư, liền nhận lấy, thuận miệng nói tiếng cám ơn, rồi đi lướt qua nàng. Mà lúc đó khi hắn nhận lấy xong, Lâm Thư cũng không đuổi theo hắn nữa.
Khi đó vẻ mặt Lâm Thư đầy ngượng ngùng, sao hắn không phát hiện chứ! Hàn Lạc Tuyển ảo não vì bản thân sơ ý, nhưng lại phiền lòng vì nàng yêu hắn. Trong đầu lướt qua rất nhiều vẻ ngượng ngùng của nàng khi lấy lòng hắn, hắn đã tin rằng nàng thích hắn. Ngươi coi người kia là bằng hữu, lại bị người đó coi là người yêu, cảm giác ấy khiến Hàn Lạc Tuyển có muôn ngàn cảm xúc.
Suy nghĩ đầu đầy, hắn không chú ý đường dưới chân, vẫn đang chạy như điên. Không biết bị vấp phải thứ gì, thân thể ngã xuống đất, cuối cùng là tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Ái! Nương! Đau chết bản công tử rồi!" Ôm cái cằm đau, Hàn Lạc Tuyển nghĩ thầm: Nhất định là do đồ ngốc Lâm Thư kia, thổ lộ bất thành liền nguyền rủa hắn ở trong lòng! Đau như vậy, chắc chắn là rách da rồi!
Bị Hàn Lạc Tuyển phái đi làm nhiệm vụ, vẫn luôn theo dõi kỹ Lâm Thư, Hàn Thập mới cảm thấy cảm xúc của thế tử nhà bọn họ không đúng. Liền âm thầm đi theo phía sau Hàn Lạc Tuyển, nhìn tình huống. Hàn Thập không ngờ lại thấy một màn mất mặt như thế của chủ tử mình. Suy nghĩ một chút, quyết định coi như chẳng có gì xảy ra. Hàn Thập lại đi vòng vèo trở về bên cạnh Lâm Thư, đi theo, bí mật quan sát nàng mới là nhiệm vụ của hắn. Những thứ khác, hắn vẫn nên bớt can thiệp đi! Dù sao cũng không quản được.