Kế Thê - Chương 311

Kế Thê
Chương 311: Đại án
https://gacsach.com

Editor: Bộ Yến Tử

Hôm đó Lưu Đồng hồi phủ, không có đề cập tới đoạn đối thoại giữa hắn và Thụy vương cho Thường Nhuận Chi nghe.

Tuy rằng sau đó chính hắn cẩn thận ngẫm lại, nửa đoạn trước Thụy vương tỏ vẻ mệt mỏi với hắn, cũng không phải không có khả năng là diễn trò?

Ngũ ca quyết tâm ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, cả người đã trở nên có chút đoán không ra.

Nếu nói chuyện này cho Nhuận Chi nghe, có thể Nhuận Chi sẽ phân tích ra một ít ý tứ bất thường thì sao?

Nhưng mà, hắn không đồng ý nghe.

Cho dù là giả thuyết, hắn cũng không đồng ý chính mình có ý tứ hoài nghi.

Hắn tình nguyện cố chấp tin tưởng, hôm nay khi Ngũ ca đối mặt với hắn, chính là Ngũ ca chân thực nhất.

Mặc kệ thế nào, sau này giúp Ngũ ca ngồi ổn ngôi vị Hoàng Đế, trở thành lợi đao trong tay huynh ấy chuyên môn dùng để diệt trừ sâu mọt trong triều, là do hắn cam tâm tình nguyện.

Lưu Đồng tiếp nhận tra án Giang Đông, bắt đầu thẩm tra quan viên nhập kinh đợi thẩm, mỗi ngày đi sớm về trễ.

Tân trạch đã được ban thưởng xuống, Lưu Đồng cũng không có thời gian rảnh rỗi đi nhìn.

Thường Nhuận Chi đã đến xem qua một lần, quả thật lớn hơn, xa hoa hơn so với phủ Cửu hoàng tử, thậm chí trong nhà còn có mấy cái lầu gác cao có thể nhìn ra xa, hoàn cảnh rất không tệ.

Thấy Lưu Đồng vội vàng, không bố trí thời gian rảnh rỗi nhìn nhà mới, Thường Nhuận Chi chỉ có thể ôm đồm hết việc lên người.

Tiếp qua hai năm, Dương Dương phải đến ngoại viện, quy hoạch toàn bộ tòa nhà, còn phải phân chia.

Lưu Đồng vội chân không chạm đất, Thường Nhuận Chi cũng lui tới tân trạch để tạo liên hệ cùng phủ Cửu hoàng tử, vội vàng đến khí thế ngất trời.

Đại khái Quý phi nương nương cũng nghe một lỗ tai, ban thưởng vài thực bổng lộc công tượng trong cung cho nàng, giúp đỡ nàng cải tạo tân trạch.

Tòa nhà mới còn trống rỗng, Quý phi lại ban thưởng cho nàng rất nhiều đồ vật trang hoàng trong phủ.

Tự đáy lòng Thường Nhuận Chi thấy cảm kích Quý phi, cố ý vẽ lại bố cục nhà mới, đưa vào cung, để Quý phi lựa chọn nơi dưỡng lão tương lai trước.

Đối với việc này đương nhiên Quý phi cảm thấy vạn phần vừa lòng, cũng không chối từ, chọn một sân có lầu gác cao.

Thường Nhuận Chi liền đi sắp xếp sân đó, vẩy nước quét nhà sạch sẽ sau đó trang trí đơn giản một phen, chỉ chờ đến tương lai Quý phi muốn xuất cung, lại bố trí lại theo sở thích của bà.

Bận rộn một hồi, rất nhanh đã qua một tháng.

Dường như Lưu Đồng tra án cũng đến hạn, mấy ngày nay hắn càng vội, thường xuyên sứt đầu mẻ trán, nhìn chằm chằm hồ sơ như muốn đem hồ sơ nhìn ra một cái động, còn thường xuyên thì thầm một mình.

Thường Nhuận Chi biết hắn đang vội một vụ án, nhưng tình huống cụ thể của vụ án thế nào thì Lưu Đồng lại chưa nói.

Lúc trước Lưu Đồng muốn phá án, đều sẽ chủ động nói vài câu cùng Thường Nhuận Chi. Lần này phá án hắn không nói, nàng cho rằng vụ án này cần giữ bí mật, không có lắm miệng hỏi.

Chính là nhìn hắn bôn ba bận rộn, Thường Nhuận Chi khó tránh khỏi có chút lo lắng. Dù sao trừ bỏ ở trong sinh hoạt bổ thân thể cho hắn, bên cạnh đó Thường Nhuận Chi cũng không giúp được hắn cái gì.

Đột nhiên có một ngày, Lưu Đồng hưng phấn nói với Thường Nhuận Chi: "Ta tìm được lỗ hổng!"

"Lỗ hổng gì?" Thường Nhuận Chi vội hỏi, nhưng mà Lưu Đồng cũng đã vội vã đi ra cửa.

Thường Nhuận Chi nghĩ, lỗ hổng theo như lời Lưu Đồng, phỏng chừng là chỉ mấu chốt trong vụ án này chăng?

Như Thường Nhuận Chi sở đoán, hôm nay, biểu cảm trên mặt Lưu Đồng bắt đầu trở nên sáng sủa, không còn tối tăm như lúc trước.

Trên phố phường đã có lời đồn ồn ào huyên náo, nói mỗ đại nhân bị bí mật mang đi, trong nhà hắn đã loạn thành một đoàn.

Qua được vài ngày, đồn đãi như vậy càng thêm xôn xao.

Nhưng ý cười trên mặt Lưu Đồng lại càng lúc càng lớn, chẳng qua, có lẽ là vì vụ án này tra được càng sâu, sắc lạnh trong mắt hắn cũng càng ngày càng nặng.

Hôm nay Lưu Đồng trở về, y phục trên người đã có dấu vết kiếm thương.

Thường Nhuận Chi chấn động, vội hỏi Lưu Đồng có bị thương hay không.

Sắc mặt Lưu Đồng xanh mét, ngoài miệng nói: "Đừng lo lắng, ta không bị thương."

Thường Nhuận Chi đương nhiên không có khả năng không lo lắng, tự mình tiến lên kiểm tra một phen, thấy đúng là không có thương tổn, chính là xiêm y bị cắt qua, nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày hỏi: "Đây là chuyện làm sao? Có người hành hung chàng?"

Lưu Đồng gật gật đầu, nói: "Sắp kết án, có một số người chó cùng rứt giậu... Nhuận Chi, ta sẽ điều thị vệ đến trong phủ, sắp tới nàng không cần xuất môn."

Thường Nhuận Chi thấy hắn nói rất thận trọng, vội vàng gật đầu.

"Có bắt được người hành hung chàng hay không?" Thường Nhuận Chi lại hỏi.

Lưu Đồng nói: "Đại khái là hành động bại lộ, không muốn bị tra khảo, cho nên chính hắn uống thuốc độc, đã chết."

Thường Nhuận Chi vội nói: "Chàng đang tra án gì, sao lại nguy hiểm như vậy? Có thể đổi người không?"

Lưu Đồng dừng lại một lát.

Vụ án này quả thật rất hung hiểm, nhưng đây không phải là lý do hắn lui bước.

Chẳng bao lâu sau, Ngũ ca cũng đi Duyện Châu tra án. So với vụ án này của hắn, lần kia Ngũ ca đi, sợ là càng thêm hung hiểm?

Khi đó là lần đầu tiên Ngũ ca rời kinh ban sai, đều có thể toàn thân trở ra, còn đem sự tình tra rõ ràng, hắn đường đường là một Hoàng tử ban sai nhiều năm, còn có thể khiến vụ án này hỏng?

Bây giờ hắn đang ở kinh thành, chẳng lẽ dưới chân thiên tử, hắn đường đường là Quận vương, bởi vụ án này có thủ đoạn âm quỷ mà rút lui sao?

Không thể!

Ngũ ca đã nói rõ cùng hắn, vụ án này, là để hắn lập uy.

Rõ ràng Ngũ ca đã nhắc nhở hắn, đáp ứng làm vụ án này, chính là đặt hắn trong sống chết, đặt bên cạnh vách núi đen.

Hắn đã đáp ứng rồi, không thể đổi ý.

Hắn không thể để Ngũ ca thất vọng về hắn!

Vụ án đã tra tới thời điểm mấu chốt, cá lớn nhất sắp cắn câu, kéo được cá lớn, tất cả mọi thứ đều có thể ổn định, cùng nhau thanh toán.

Hắn tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.

Lưu Đồng cắn chặt răng, lắc đầu nói: "Phá án nào có chuyện không nguy hiểm, chẳng qua lần này thế lực người phía sau quá lớn, cho nên cực kì kiêu ngạo thôi."

Dừng một chút, Lưu Đồng cắt ngang lời Thường Nhuận Chi còn muốn khuyên nhủ, nói: "Được rồi, nàng đừng lo lắng cho ta nhiều, kinh hoảng một lần, ta sẽ không để người ta lại có cơ hội xuống tay với ta."

Thường Nhuận Chi nói thầm trong lòng, nếu người khác xuống tay với chàng, chàng làm sao ngăn được, nhưng thấy vẻ mặt Lưu Đồng lại không tiếp tục phản bác, chỉ có thể ngừng ý niệm khuyên bảo.

Mấy ngày sau, một vụ án lớn kinh thiên được bố cáo thiên hạ.

Vụ án ở Giang Đông, do một nhà mười ba mạng người uống thuốc độc tự sát mà án phát, tình tiết vụ án liên tục lên men. Thụy vương chuyển giao hồ sơ cho Vinh Quận vương, Vinh Quận vương tiêu tốn thời gian một tháng, tra ra manh mối có liên quan ích lợi xâm nhập vào kinh thành, đề cập tới vài gia tộc quyền thế trong kinh, đại án hơn mười trọng thần triều đình, tra xét ra manh mối.

Nha môn Kinh triệu dán ra bố cáo tình tiết vụ án, tất cả người có liên can đều áp giải vào đại lao, cách một ngày chuyển giao đến Đại Lý tự, hạ chiếu ngục, để bệ hạ tự mình hạ thánh chỉ xử trí.

Vụ án này, xem như là tạm cáo một đoạn.

Lưu Đồng có thể hồi phủ, không tiếp tục đi sớm về trễ.

Thường Nhuận Chi cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, không cần cả ngày phải lo lắng đề phòng.

Một lần ám sát kia, tuy Lưu Đồng không có kiến huyết, nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng Thường Nhuận Chi.

Nàng tự nhận chính mình không phải người có tính cách buồn lo vô cớ, nhưng lại không kìm nén được cứ thấy lo lắng, quả thực không khống chế được chính mình, khiến cho bản thân ăn không ngon ngủ không yên.

Sau khi biết được tất cả đã ổn định, hòn đá trong lòng nàng cuối cùng cũng được thả xuống.

Sau đó, nàng không hề dự đoán được, ngất đi.

Khoảng thời gian này bận rộn cùng lo lắng, làm cho nàng xem nhẹ biến hóa thân thể của chính mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3