Kẻ Thù Bên Gối - Chương 38
Kẻ Thù Bên Gối
Chương 38 - Bữa Tiệc Gia Tộc
https://gacsach.com
Trên dưới nhà họ Cung đều rất coi trọng bữa tiệc gia tộc này, Tần Tuệ gọi đến mười mấy stylist, bậc thầy trang điểm, biến cách ăn mặc của Lăng Tuyết thời thượng thanh lịch, xinh đẹp động lòng người!
Lăng Tuyết nhìn mình trong gương, có chút không giống mình, nhưng cô đã quen với hình thức này, cũng có thể hiểu Tần Tuệ đã tốn công sức rất nhiều.
Làm người nắm quyền tương lai của Tập Đoàn Cung Thị, “Cung Thiên Long” đương nhiên phải xinh đẹp áp đảo toàn tiệc, trở thành tiêu điểm vạn người chú mục!
Chỉ là đêm nay trong trường hợp như vậy, Lăng Tuyết vẫn là lần đầu tiên đối mặt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
– Đừng sợ, tôi và anh Lãnh luôn theo sát cô - Tần Tuệ trấn an nói - Cô chỉ cần khống chế bản thân, đừng lộ bản tính là được, có chuyện gì cứ giao cho chúng tôi giải quyết.
Tần Tuệ hiện tại yêu cầu với Lăng Tuyết đã hạ thấp đến mức này, chỉ cần Lăng Tuyết không để lộ bản tính, không gặp rắc rối, chị đã thắp hương bái phật, cảm tạ trời đất rồi!
– Vâng! - Lăng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nói vậy là tốt, cô liền giả trang thành “băng sơn mỹ nhân”, ít nói, sống sót qua hai tiếng đồng hồ.
– Còn có... - Tần Tuệ lại nhắc nhở - Đêm nay, nhiệm vụ lớn nhất của cô chính là sánh đôi cùng ngài Thân Đồ, tuyệt đối tuyệt đối đừng chọc giận ngài ấy.
– Toàn là hắn chọc giận tôi không mà? - Lăng Tuyết lườm chị trắng mắt.
– Cô xem cô xem... - Tần Tuệ nổi đóa - Biểu cảm này tuyệt đối đừng làm nữa, cô Cung mãi mãi không thể làm ra được vẻ mặt này đâu.
Lăng Tuyết nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nghe tiếp nữa.
Tần Tuệ dông dài như vậy, Cung Thiên Long làm sao chịu được nhỉ?
– Được rồi, tôi không nói nữa - Tần Tuệ thở dài - Trước kia thật sự tôi không dông dài như vậy đâu, gần đây tại vì...
Chị muốn nói đều là bị Lăng Tuyết ép, nhưng lại không dám.
***
Lễ phục đêm nay theo chuẩn nữ thần, váy dài ôm mềm mại, cổ V hở chấm rốn, bên trái xẻ tà từ đùi xuống, hơi bất cẩn một chút sẽ để lộ da thịt bên trong.
Lễ phục này không biết dùng chất liệu gì, quả thật mặc vào rất thoải mái, mềm như bông sữa như tơ lụa, không có cảm giác gò bó, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Lăng Tuyết, nhưng cô vẫn nhíu mày:
– Đổi bộ khác!
– Tại sao? - Tần Tuệ kinh ngạc hỏi - Cô không thích đồ gò bó, cho nên tôi đã đặt riêng bộ này cho cô...
– Bộ đồ này mặc vào quả thật rất dễ chịu, mặc như không mặc - Lăng Tuyết cảm thấy không biết nói gì - Hiện giờ tôi phải đi dự tiệc gia tộc, cũng không phải mấy cô minh tinh đi thảm đỏ lộ thịt lên trang bìa, mặc lộ liễu như vậy thích hợp à?
– Vậy sao mà lộ liễu, giới thượng lưu vọng tộc dự tiệc đều mặc như vậy - Tần Tuệ giải thích - Cô có biết bộ này giá bao nhiêu không? Bộ này do chính tay Christian Dior thiết kế...
Tần Tuệ còn chưa nói xong, Lăng Tuyết đã cởi đồ ra, đi đến trước tủ đồ tự chọn lễ phục, Tần Tuệ tức đến cạn lời, Lăng Tuyết là cô gái có chủ kiến, hoàn toàn không thể khống chế.
– Bộ này đi.
Lăng Tuyết chọn đầm đen váy bồng nhiều lớp ren, thanh lịch lại không mất vẻ trang trọng, còn có một loại khí chất lạnh lùng đanh thép, càng thích hợp với “Cung Thiên Long” của hiện tại hơn!
Người hầu giúp Lăng Tuyết mặc vào, khen không ngớt miệng:
– Cô Cung, cô mặc bộ này đẹp quá!
– Cám ơn - Lăng Tuyết nhìn Tần Tuệ trong gương, cười mỉm - Tần quản gia, chị cảm thấy thế nào?
– Cô thích là tốt rồi - Tần Tuệ còn có thể nói gì.
***
Lên xe, Lăng Tuyết mới gặp Lãnh Thanh Mặc, anh mặc bộ comple trắng, có một loại phong độ thư sinh thoát tục, chỉ là khuôn mặt có hơi mệt mỏi, đôi mắt trong veo giờ đã đầy tơ máu.
– Mấy hôm nay nhất định rất mệt? - Lăng Tuyết rất đau lòng.
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười lắc đầu, dùng khẩu hình môi nói:
– Em đẹp lắm!
– Cám ơn - Lăng Tuyết hơi e thẹn.
– Để anh Lãnh nghỉ một chút đi - Tần Tuệ khẽ nói - Từ sau khi cô Cung gặp chuyện, anh Lãnh gần như không được nghỉ ngơi.
– Xin lỗi anh! - Lăng Tuyết vội nói - Vậy anh nghỉ đi, tôi không phiền anh nữa.
Cô nhẹ nhàng ngồi sang một bên, sợ quấy nhiễu Lãnh Thanh Mặc.
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười với cô, hạ lưng ghế, nghiêng đầu nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Lăng Tuyết lặng lẽ nhìn anh, lòng mềm mại như bông.
Anh như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, từ trong tới ngoài, hoàn mỹ đến khó tin, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đôi mắt màu xanh lam ấy đã sâu sắc lạc vào lòng cô!
Có lẽ đây là ý trời, cô vốn không thể cùng anh phát triển quan hệ, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào vào nhà họ Cung, gần anh như vậy, gần đến nỗi có thể cảm nhận được mùi hương trên người anh, nghe được tiếng tim đập của anh.
Đây với cô mà nói, chính là một loại hạnh phúc đặc biệt!
Nghĩ vậy, khóe môi Lăng Tuyết hơi cong lên, đỡ cằm, si mê ngắm Lãnh Thanh Mặc...
Tần Tuệ liếc nhìn Lăng Tuyết, không nói gì, lặng lẽ ngồi ở một góc.
***
Chiếc Maybach màu vàng chạy nhanh trên đường, Thân Đồ Dạ ngắm nhìn cảnh đường phố lùi về sau, tâm sự chồng chất.
Cố Huy nhìn anh trong gương chiếu hậu, không dám nhiều lời, nhưng trong lòng rất lo lắng.
Lôi Quân nháy mắt với Cố Huy, ý bảo anh nói gì đó.
Cố Huy trừng mắt lại, tằng hắng mấy tiếng, cố ý nói:
– Không biết đêm nay có diễn ra sự kiện đặc biệt gì không.
– Đúng vậy, tôi rất mong chờ được gặp lại nữ hoàng đua xe đó - Lôi Quân hưng phấn nói - Không biết khi nào mới có cơ hội chân chính so tài một trận với cô ta.
– Tôi thì mong chờ cô Cung hơn - Cố Huy cười nói - Cô ấy tinh ranh, rất thú vị.
– Nói đến chuyện này, sao tôi cảm thấy gần đây cô Cung...
– Hai cậu ồn quá - Thân Đồ Dạ đột nhiên quát khẽ.
Cố Huy và Lôi Quân lập tức ngậm chặt miệng, không dám thở mạnh.
Thân Đồ Dạ phiền não trừng mắt nhìn họ, quay kính xe lên, hỏi một câu không đầu không đuôi:
– Đêm nay cô ấy sẽ mặc gì nhỉ?
Trong đầu hiện lên hình cảnh của “Cung Thiên Long”, khóe môi Thân Đồ Dạ bất giác cong lên, kỳ lạ thật, lại tự nhiên nghĩ đến cô, hơn nữa, tâm trạng vì thế mà tốt lên...
Đây là bệnh gì?
Cố Huy và Lôi Quân đưa mắt nhìn nhau, cười trộm, chủ nhân sắp gạt bỏ chuyện kia đi rồi, tâm tư của anh ấy dần bị cô Cung chiếm cứ, đây là chuyện tốt!
***
Xe của họ Cung dừng lại trên đường xe Thân Đồ Dạ sẽ đi ngang qua.
Lăng Tuyết hỏi:
– Tại sao phải dừng ở đây?
– Đợi ngài Thân Đồ - Tần Tuệ trịnh trọng đáp - Cô sẽ cùng ngài Thân Đồ bước từ trên xe xuống, như vậy mới để họ biết được, ngài Thân Đồ rất coi trọng cô.
– Ừ - Lăng Tuyết gật đầu - Vậy còn hai người?
– Chúng tôi vẫn ngồi trong xe này - Tần Tuệ nhìn Lãnh Thanh Mặc - Khi ngài Thân Đồ còn chưa đến, anh Lãnh có thể ngủ thêm một lát.
– Cũng đúng - Lăng Tuyết dịu dàng nhìn Lãnh Thanh Mặc - Anh ấy đúng là rất mệt, xe dừng còn không thức nữa mà.
– Mấy đêm không ngủ, đương nhiên mệt - Tần Tuệ thở dài - Hy vọng đêm nay mọi sự thuận lợi, nếu không anh Lãnh phải bận dài dài.
Tần Tuệ quay qua nhìn Lăng Tuyết:
– Hết thảy đều phải xem biểu hiện của cô, cậu Lăng có thể được cứu hay không, anh Lãnh có được nghỉ ngơi không, toàn bộ dựa vào một câu nói của ngài Thân Đồ.
– Tôi biết rồi...
Lúc Lăng Tuyết nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, cô nhìn ra, là xe của Thân Đồ Dạ:
– À, hôm nay hắn đi Maybach, không đi Lincoln.
– Anh Lãnh, anh Lãnh... - Tần Tuệ đánh thức Lãnh Thanh Mặc - Xe của ngài Thân Đồ đến rồi.
Lãnh Thanh Mặc ngồi dậy, day day ấn đường, mặc áo vest vào, dẫn theo Tần Tuệ xuống xe chào hỏi Thân Đồ Dạ.
Lăng Tuyết ngồi trên xe đợi.
Tiếp đó, Cố Huy đi tới mời:
– Cô Cung! Chủ nhân mời cô sang xe của chúng tôi.
– Vâng - Lăng Tuyết xách váy bước xuống, Tần Tuệ đỡ lấy tay cô.
Gót giày của Lăng Tuyết hôm nay có hơi cao, lúc xuống xe giẫm phải hòn đá, suýt nữa ngã sấp mặt, may mà có Lãnh Thanh Mặc nhanh tay đỡ cô, Lăng Tuyết trẹo chân, dựa hẳn vào lòng anh.
– Không sao chứ? - Tần Tuệ vội hỏi.
– Không sao - Lăng Tuyết nhíu mày, mắt cá chân trẹo rồi, rất đau, nhưng chắc không đến mức bị thương.
Lãnh Thanh Mặc ngồi xổm xuống kiểm tra chân Lăng Tuyết, phát hiện mắt cá chân cô hơi đỏ, chuẩn bị đỡ cô lên xe.
– Anh Lãnh... - Tần Tuệ níu Lãnh Thanh Mặc lại, nháy mắt với anh, ý bảo ngài Thân Đồ còn đang chờ “cô Cung”.
– Tôi không sao - Lăng Tuyết nhẹ giọng nói - Chỉ trật mắt cá chân một chút, không tổn hại gân cốt, đừng quá lo.
Nói xong, cô xách váy đi về phía xe của Thân Đồ Dạ...
Thật sự chân cô đau lắm, mỗi bước cô đi, xương chân như nứt ra, nhưng cô vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.
Lãnh Thanh Mặc vì cô làm rất nhiều chuyện, cô không thể khiến anh khó xử.
Thân Đồ Dạ ở trong xe nhìn thấy tất cả, cười lạnh.
Cố Huy mở cửa xe, Tần Tuệ đỡ Lăng Tuyết lên xe, cung kính nói:
– Ngài Thân Đồ, xe chúng tôi sẽ theo sau xe ngài.
– Ừ - Thân Đồ Dạ lên tiếng.
***
Lên xe, Lăng Tuyết nhăn mặt, cúi người xoa mắt cá chân mình.
Thân Đồ Dạ không chút quan tâm, ngược lại lạnh lùng nói:
– Bất ngờ của em cũng nhiều thật.
Trong lòng Lăng Tuyết cố nén giận, nghĩ đến hôm nay có việc cầu xin anh, cô chỉ có thể nuốt cơn giận này trở vào.
Xe khởi động, chạy về hướng nhà Cung Hiếu Cường.
Thật ra khu biệt thự này là địa chỉ cũ của Cung Thị, trước kia bà Cung từng sống ở đây, Cung Thiên Long và Lãnh Thanh Mặc cũng trưởng thành ở nơi này, hiện tại khu biệt thụ này do Cung Hiếu Cường sở hữu, ông ta luôn đi khắp nơi tự xưng nơi này mới là nhà họ Cung chân chính.
Gia tộc Cung Thị rất lớn, ngoại trừ hai người con ruột là Cung Hiếu Cường và mẹ của Cung Thiên Long ra, còn có rất nhiều họ hàng, vào tiệc gia tộc hằng năm sẽ từ khắp nơi trên thế giới trở về tham gia.
Tiệc gia tộc này khi bà Cung còn sống đã lập thành quy tắc, bởi vì gia tộc khổng lồ, rất nhiều thân thích đi tha hương phát triển sự nghiệp, bình thường hiếm khi tụ tập cùng nhau, cho nên mới phải tổ chức tiệc họp mặt như vậy, để bà con thân thích mỗi năm họp nhau một lần, đừng để mất liên lạc.
Bà Cung cũng từng lập quy tắc, khi bà qua đời, người nắm quyền tập đoàn tiếp theo sẽ chủ trì bữa tiệc gia tộc này, nhưng năm nay Cung Hiếu Cường lại tự tiện làm chủ, lấy thân phận chủ nhà tổ chức bữa tiệc này, rõ ràng không coi người thừa kế Cung Thiên Long ra gì!