Khánh Dư Niên - Chương 391

Khánh Dư Niên
Chương 391: 391: Thọ Yến Tĩnh Vương

"Ta là kẻ ngốc ư?" Tĩnh Vương Thế tử rất chân thành nhìn ánh mắt của Phạm Nhàn : "Phiền toái ngươi nói cho ta biết, ta thật sự là kẻ ngốc ư."

Phạm Nhàn đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, rất chân thành nói: "Ta cảm thấy trong các phương diện khác mà nói, ngươi thật sự là kẻ ngốc."

Lý Hoằng Thành nói, là cái ngón tay Phạm Nhàn chỉ thẳng thiên không kia.

Mà Phạm Nhàn nói, chính là đối phương không nên tham dự vào cuộc chiến quyền lực giữa các hoàng tử.

Trong vương phủ cỏ thu chỉnh tề, cũng không có cảm giác thê mỹ, ngược lại giống như một tấm chăn màu vàng, ở hai bên đường trải rộng ra.

Phạm Nhàn biết đây là Tĩnh Vương thích làm vường kia ngày ngày cực khổ mới làm ra được, chỉ vào mặt cỏ này nói: "Nhìn đi, đây mới là nhân sinh."

Lý Hoằng Thành cười nhạo: "Ngươi nếu chịu ngày ngày ở nhà làm vườn, ta sẽ nói lão Nhị cho ngươi mấy ngàn mẫu đất ở Giang Nam."

Phạm Nhàn sầu khổ lắc đầu: "Đã nói, những chuyện gần đây không phải chủ ý của ta, nhưng ngươi vẫn không tin."

Lý Hoằng Thành có một gương mặt hiền hòa ấm áp, nhưng lúc này rốt cuộc bị tin tức này làm cho kinh hãi mà nhíu mày, nếu như mọi chuyện diễn ra trong khoảng thời gian gần đây ở triều đình, không phải là Phạm Nhàn chủ trương gây ra, mà là Bệ Hạ âm thầm thao túng, vậy chuyện này không khỏi có chút không ổn, chẳng lẽ sự sủng ái của Bệ Hạ đối với lão Nhị đã không bằng lúc ban đầu?

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Dĩ nhiên, ta cũng có tư tâm, ngươi cũng rất rõ ràng, ta không có hảo cảm gì đối với lão Nhị."

Lý Hoằng Thành cau mày nói: "Từ lúc ngươi bắt đầu vào kinh, ta cùng lão Nhị đối với ngươi cũng coi như khách khí, dĩ nhiên, không dám nói là toàn tâm toàn ý, nhưng ít nhất cũng sẽ thân cận hơn Đông Cung bên kia chút ít."

Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Hai người sóng vai đi vào trong vương phủ, cũng không có trực tiếp đi về hậu viên, thọ yến Tĩnh Vương còn chưa có bắt đầu, mà đi vào gian thư phòng bí ẩn của Thế tử.

Phạm Nhàn ngồi xuống cạnh bàn, hai đầu lông mày ẩn chứa một tia lạnh lẽo, quan sát Lý Hoằng Thành.

Hạ nhân đưa trà rút lui, trong thư phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Khách khí? Để cho Đô Sát Viện ra tay với ta là khách khí ư?"

Lý Hoằng Thành hơi ngây ra, cười khổ nói: "Đô Sát Viện...!Đó là ý tứ của cô, thật ra ngươi cũng hiểu chuyện này có nguyên nhân là gì, ai bảo ngươi vừa hồi kinh lại bắt đầu âm thầm điều tra chuyện giữa cô cùng lão Nhị."

Phạm Nhàn không nhắc tới chuyện đường Ngưu Lan kia, ngược lại lắc đầu nói: "Lúc trước cũng đã nói, ta có tư tâm.

Sở dĩ ta muốn tra chuyện trưởng công chúa cùng lão Nhị, ngươi cũng có thể hiểu được, tiền trong nội khố đã bị hai người bọn họ cầm đi, ngươi bảo ta sang năm tay không bắt giặc được ư?"

Lý Hoằng Thành nói: "Nói như thế nào, ngươi cũng là con rể của trưởng công chúa, nàng chỉ có một đứa con gái là Uyển nhi, chẳng lẽ thật sự ép ngươi vào tuyệt lộ hay sao? Lùi một bước đi, mọi người đều có thể yên ổn mà sống."

"Lùi một bước cũng được." Phạm Nhàn nhìn hắn, rất chân thành nói: "Ta chỉ có chút lo lắng cho ngươi.

Ta biết, sở dĩ ngươi đứng về phía lão Nhị, nhất định là cảm thấy tương lai nếu như hắn làm Hoàng Đế, nhất định sẽ có tiền đồ hơn so với vị kia ở Đông Cung, hắn tính tình có vẻ như ôn nhu hòa ái, ngươi cho rằng vương phủ sau khi hắn lên ngôi sẽ thoải mái hơn chút ít.

Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, lão Nhị lão Nhị ngươi ta hôm nay vẫn gọi, nếu hắn thật sự làm Hoàng Đế, liệu có nhớ tới chuyện bây giờ hay không?"

Lý Hoằng Thành cười cười: "May là từ trong miệng ngươi nói ra , nếu không người bên cạnh nhất định cho là đây là khích bác rất vụng về."

Phạm Nhàn khoát khoát tay, nói: "Đây là thẳng thắn mà nói, ngươi coi như ta nhiều chuyện đi...!Mùa xuân bên bờ sông Lưu Tinh cũng đã nói với ngươi, ngươi không cần tham gia chuyện này làm gì." Hắn nhìn vào mắt Lý Hoằng Thành: "Ta biết ngươi đã làm điều gì, nhưng ngươi ngại từ thân phận Tĩnh Vương, cho dù dưới tay có hàng vạn hàng nghìn son phấn, nhưng không một binh một dịch, đừng nói những lời cuồng vọng làm gì.

Lực lượng trên tay ngươi còn không bằng ta, làm sao có thể chu du như ý trong tay các hoàng tử này?"

Không đợi Lý Hoằng Thành đáp lời, Phạm Nhàn đứng dậy, thật tình nói: "Ta nói những lời này, thật ra có chút mùi vị tự luyến, có lẽ ngươi sẽ thầm cười nhạo ta dưới đáy lòng, nhưng nếu Bệ Hạ đã động tâm, ta thấy tương lai lão Nhị cũng sẽ không có nhiều ngày tốt đẹp đâu, ngươi có thể giữ vững được bao nhiêu cự ly thì cố mà giữ vững."

Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Hoằng Thành, rất khẩn thiết nói: "Nói những chuyện này không vì cái gì khác, chỉ là vì Nhược Nhược."

Lý Hoằng Thành mặc nhiên, mặc dù mặt không chút thay đổi, sâu trong nội tâm có chút xúc động, một lát sau phương khẽ nói: "Ngươi không biết lão Nhị, hắn thật ra cũng chỉ bị ép buộc, rồi hãy nói, ta cùng với hắn nói chuyện ở chỗ này, luôn là không thả ra tay ."

Phạm Nhàn lắc đầu, không có nói gì.

Tĩnh Vương mở thọ yến, một cái bàn tròn thật lớn bày biện các loại thức ăn danh quý, Tĩnh Vương ngồi giữa bàn tiệc, râu dài khẽ bay, một thân trang phục phú thương, không giống Vương gia, cũng không giống nông dân chuyên trồng hoa, lại có chút giống hoàng thương buôn muối ở Giang Nam giàu đến mức không biết tiêu tiền việc gì rảnh rỗi hàn huyên.

Nhìn thấy nhi tử của mình cùng Phạm Nhàn sóng vai đi đến, Tĩnh Vương ha ha cười một tiếng, phất tay gọi Phạm Nhàn tới đây: "Ngươi ngồi bên cạnh cho lão tử."

Phạm Nhàn sợ nhất Tĩnh Vương miệng đầy thô tục này, vẻ mặt đau khổ ngồi tới, vừa nghiêng đầu phát hiện Uyển nhi ở bên người cười hì hì nhìn mình, mà muội muội cũng đang sắc mặt bình tĩnh bên người Uyển nhi.

Nghĩ đến lúc trước chính mình rất vô sỉ dùng danh nghĩa Nhược Nhược để tạm thời trấn an Lý Hoằng Thành, Phạm Nhàn trong lòng thấy khinh bỉ chính mình, bưng chén rượu lên kính Tĩnh Vương một chén, vừa hướng phụ thân, Liễu thị ngồi đối diện kính một chén, lúc này mới uống phạt vì đến muộn.

Thọ yến không có người ngoài, chỉ có hai nhà Lý Phạm, nhưng mà trưởng bối cạnh bàn, bất luận là Thế tử hay là Phạm Nhàn, cũng không khỏi có chút câu nệ, một bàn tiệc thịnh soạn hẳn là cũng không có mùi vị gì.

Rượu qua ba tuần, Tĩnh Vương có chút không vui, nâng chén, hướng về phía Phạm Kiến nói: "Ngươi ở nhà nghiêm khắc với con cái đến mức nào mà có mặt ngươi ở đây, Phạm Nhàn mấy người bọn hắn cũng không dám nói gì."

Phạm Kiến gắp một miếng đuôi nai cho vào miệng, không nhanh không chậm nói: "Vốn dĩ là tốt hơn ngươi, ít nhất bổn quan sẽ không nói lời thô tục trước mặt con cái."

"Ta chơi con mẹ ngươi!" Tĩnh Vương lau rượu trên cằm, mắng: "Ngươi không cần phải khích bác ta chửi mắng trước mặt mấy đứa trẻ!"

Tĩnh Vương phi mất sớm, hôm nay trong nhà còn có mấy vị tiểu thiếp, hôm nay không có tư cách ngồi cạnh bàn rượu.

Phía dưới có Nhu Gia quận chủ và Thế tử Lý Hoằng Thành, Nhu Gia nghe phụ thân miệng đầy thô tục, tiểu cô nương len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, trong lòng xấu hổ, cảm thấy rất mất thể diện.

Phạm Kiến nghe lời này, mặt tối sầm, mắng lại: "Chính mình vả miệng đi."

Sau khi Uyển nhi được gả vào Phạm gia, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người cả hai nhà ngồi cùng một bàn, nhìn hai vị trưởng bối tựa như không ổn, vội vàng kéo tay áo Phạm Nhàn, lại nghe cha chồng lại để cho một vị Quận Vương đường đường vả miệng, không khỏi hít một hơi lãnh khí.

Phạm Nhàn thì đã nhìn quen, cũng không để ý, nói đến kỳ quái, vốn biết phụ thân thường ngày từ trước đến giờ giữ mình cẩn chính, cũng chỉ có ở trước mặt Tĩnh Vương, mới có thể toát ra vẻ tiêu sái hàng đêm phóng túng tại thanh lâu khi xưa .

Tĩnh Vương nghe thấy Phạm Kiến muốn mình vả miệng, đang chuẩn bị mắng gì đó, bỗng nhiên nghĩ đến lời mình nói, không khỏi ôi một tiếng.

Cười khổ một tiếng, hẳn là giơ lên tay phải, tại trên mặt mình tát một cái, cũng là ba một tiếng đầy trong trẻo.

Phạm Kiến còn không buông tha, cầm đũa chỉ vào lỗ mũi hắn mắng: "Con ngươi sắp cưới vợ rồi, cũng không sửa cái miệng đầy dơ bẩn của ngươi đi!"

Tĩnh Vương nghiêm mặt nói: "Lỡ lời lỡ lời." Hắn nhìn chằm chằm vào các vãn bối một lần, tàn bạo nói: "Lời vừa rồi, coi như không ai nghe thấy." Tiếp theo lại cực kỳ lúng túng ho mấy cái, mới hỏi Phạm Nhàn bên cạnh: "Phạm Nhàn a, mụ mụ ta ở Đạm Châu cuộc sống thế nào rồi?"

Lâm Uyển Nhi cúi đầu nín cười, lúc này mới nhớ tới tại sao Phạm Thượng thư dám bảo Vương gia tự tát vào mặt mình, chơi con mẹ ngươi? Thân phận nãi nãi của tướng công mình vốn không tầm thường, Vương gia nói thế chẳng phải xúc phạm đến vị nãi nãi ở Đạm Châu từng một tay nuôi lớn hắn sao.

Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ, trong lòng nghĩ trưởng bối các ngươi gây lộn, cần gì liên lụy đến ta , đem tình trạng gần đây nói chút ít, không ngoài là các loại như thân thể khoẻ mạnh, con ngươi đảo một vòng, nói: "Vương gia, uống rượu uống rượu.

Đúng rồi, dù sao ngài ở kinh đô cũng không có chuyện gì, Hoằng Thành cũng nhàn rỗi, bằng không sang năm tranh thủ thời gian chúng ta cùng nhau về Đạm Châu chơi vài ngày? Trà ở đó thực sự rất ngon a."

Tĩnh Vương nhìn Phạm Nhàn một cái, biết hắn có ý gì, trong lòng càng thêm yêu thích, cười híp mắt nói: "Chủ ý này rất hay, mai ta sẽ vào cung nói với Hoàng Thượng...!Bất quá ngươi không đi được, sang năm ngươi phải đi Giang Nam sao."

Lý Hoằng Thành ở dưới đang dựng lỗ tai nghe ngóng trong lòng cả kinh, nghĩ thầm chiêu này của Phạm Nhàn thật là giỏi!

Phạm Nhàn kinh ngạc nói: "Tại sao muốn đi Giang Nam?"

Tĩnh Vương mắng: "Ngươi tiểu tử này ngày thường có vẻ rất thông minh, ngay cả tiểu tử lão Nhị kia đều chịu không ít thiệt thòi trong tay ngươi, làm sao lúc này lại hồ đồ như thế? Sang năm ngươi muốn tiếp nhận nội khố, không đi Giang Nam làm sao tiếp nhận chứ?"

Phạm Nhàn gãi đầu, có chút hồ đồ: "Tiếp nhận nội khố, tại sao phải đi Giang Nam?"

Tĩnh Vương nhìn Phạm Kiến một cái, mở to hai mắt nhìn nói: "Ta nói Phạm Kiến, con trai ngươi đang giả ngốc hay là ngốc thật đây?"

Phạm Kiến trợn mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Vốn tưởng rằng tiểu tử này mặc dù không có đại trí tuệ, nhưng có chút tiểu thông minh, ngày hôm nay mới biết được, thì ra hắn ngay cả tiểu thông minh cũng không có."

Lâm Uyển Nhi bĩu môi nói: "Tướng công không biết Tam đại phường của nội khố đều ở Giang Nam mà thôi...!Cậu, ngươi uống rượu của ngươi đi, nói linh tinh mấy chuyện này làm gì?"

Tĩnh Vương suýt nữa một nghẹn, cười mắng nói: "Nữ sinh hướng ngoại, quả thế, dù thế nào ta cũng là cậu ruột của ngươi, làm sao lập gia đình liền nói chuyện thay cho Phạm gia bọn họ vậy?"

Lâm Uyển Nhi cười nói: "Ta thấy cậu cũng rất thương tướng công nhà ta, cần gì phải nói ta."

Lý Hoằng Thành ngồi dưới gật đầu lia lịa thở dài, nhìn Phạm Nhàn ngồi ở bên cạnh phụ thân, nhìn phụ thân cười híp mắt nhìn Phạm Nhàn, trong đầu ghen tức mãnh liệt, hắn cùng với Nhị Điện hạ bình thường cũng không được đối xử sảng khoái đến mức đó, nghĩ thầm làm sao cha của mình cũng thích Phạm Nhàn như vậy? Rốt cuộc là cha ai a?

Tiệc rượu đến cuối cùng, mấy vãn bối đều đã mời rượu chúc thọ, rốt cục để cho Tĩnh Vương uống vui vẻ, nói chuyện cũng càng thêm hoang đường , trong lúc nhất thời nói hai nhà đám hỏi, mau mau sinh đứa bé, trong lúc nhất thời còn nói, chờ Nhu Gia lớn thêm hai tuổi nữa, dứt khoát gả cho Phạm Nhàn, tránh tiện nghi cho người khác.

Nhược Nhược khẩn trương nắm ống tay áo, căn bản không dám đáp lời.

Lý Hoằng Thành sắc mặt yên lặng, trong con ngươi mang một tia tình ý, liếc nhìn vị hôn thê mấy lần.

Phạm Nhàn khẩn trương nhất, vội vàng trả lời: "Nhu Gia thân phận thế nào chứ, làm sao có thể làm thiếp cho ta, Vương gia, người uống nhiều rượu quá rồi."

Nhu Gia tiểu cô nương vô cùng u oán lườm Nhàn ca ca một cái.

Tĩnh Vương đầy mùi rượu, mắng: "Trong kinh đô toàn một đám vớ vẩn, gả cho bọn chúng ta có thể yên tâm sao? Thân phận gì? Không phải là khuê nữ của ta ư, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi sao?" Xoay đầu lại nói với Uyển nhi: "Thần nhi, ngươi có ý kiến gì không?"

Lâm Uyển Nhi cười hì hì đáp: "Ta không có ý kiến gì, chỉ cần cậu có thể thuyết phục Thái hậu nương nương, chuyện này coi như đã được quyết định rồi."

Tĩnh Vương vừa nghe thấy hai chữ Thái hậu, rượu đã tỉnh một nửa.

Nhớ tới mẫu hậu nhất định không thể cho phép Phạm Nhàn người này đồng thời cưới hai đứa cháu gái của mình, không khỏi hùng hùng hổ hổ nói: "Chuyện này sẽ nghĩ nghĩ biện pháp, Nhu Gia đứa nhỏ này tính tình quá mức nhu nhược...!Kệ mẹ nó , không gả cho Phạm Nhàn, chẳng phải là tiện nghi cho con cọp cái phía bắc ư, không có lời không có lời, Phạm Nhàn xinh đẹp như vậy, tiện nghi cho con cọp cái phía bắc, thật sự là không có lời."

Hắn say nhìn Phạm Kiến nói: "Nữ tử phía bắc kia tên gì nhỉ?"

Phạm Kiến rõ ràng cũng uống nhiều, bộ dạng say rượu, hơi một tia khoe khoang nói: "Hải Đường.

Thánh Nữ phía bắc, quan môn đệ tử của Khổ Hà quốc sư, cũng không biết làm sao lại nhìn trúng đứa con không ra gì này của ta."

Tuy nói không ra gì, nhưng rõ ràng trong lòng lão gia hỏa rất đắc ý a.

Lời này vừa dứt, mọi người nở nụ cười, ngay cả Liễu thị trầm mặc cả buổi cũng nhịn không được che miệng lại, Phạm Tư Triệt cùng Lý Hoằng Thành hai người cười khoa trương nhất.

Phạm Nhàn lại là người khó chịu nhất bàn, thật sự không ngờ rằng, phụ thân uống rượu say, cũng sẽ hành vi phóng đãng như thế, càng không nghĩ đến, phụ thân lại cũng đem tên Hải Đường ghi tạc trong lòng.

Trên cẳng tay nhẹ nhàng đau, Phạm Nhàn sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng đem tay Uyển nhi bắt lấy, tay trái nâng chén, ôn hòa cười nói: "Uống rượu uống rượu."

Chung quanh lại cười ầm lên, ngay cả Nhược Nhược cả buổi bất an, cũng khẽ nở nụ cười.

...

...

"Hải Đường kia..." Tĩnh Vương bỗng nhiên nói: "Chỉ sợ không phải là quan môn đệ tử của Khổ Hà."

Phạm Nhàn vốn chút khẩn trương vì hai chữ Hải Đường, nhưng nghe câu nói này, mới biết chuyện mình ban đầu an bài rốt cục bắt đầu, tin tức kia đã bắt đầu truyền vào kinh đô.

Phạm Kiến gật đầu, toát ra vẻ khó hiểu: "Nói đến thật là kỳ quái, vị Hải Đường cô nương kia." Hắn nhìn con mình một cái, tiếp tục nói: "Tục truyền thật là kỳ tài ngút trời, là một vị cao thủ thượng giau Cửu phẩm trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, Bắc Tề còn nói nàng là người có thiên mạch...!Có một vị đồ nhi như vậy, Khổ Hà còn có gì không hài lòng , lại muốn khai sơn thu đồ một lần nữa chứ."

Thế tử Lý Hoằng Thành cũng biết chuyện này, cau mày nói: "Chẳng lẽ là âm mưu của Bắc Tề?"

Tĩnh Vương mắng: "Âm mưu cái rắm ấy, thu đồ đệ là âm mưu, chẳng lẽ Khổ Hà ăn một bữa cơm cũng là âm mưu ư, ngươi không cần ngày ngày nghĩ tới mấy chuyện này, coi chừng hao tâm tốn lực mà chết đó! Đã lớn vậy rồi mà một chút tiền đồ cũng không có."

Lý Hoằng Thành buồn bực im lặng, Phạm Tư Triệt ở một bên tràn đầy ưu tư cùng hắn cụng một chén.

Phạm Kiến không muốn nhìn Tĩnh Vương dạy con, nói: "Mặc dù không thể nào là âm mưu, nhưng quả thật rất kỳ quái...!Khổ Hà bế quan mấy tháng, bỗng nhiên nói ngộ thiên ý, muốn thu hai vị nữ đệ tử nữa, còn nói trời giáng tường thụy...!thật là quái ."

Tĩnh Vương chậm rãi uống cạn một chén rượu, mặt lộ vẻ thận trọng nói: "Tứ đại tông sư, đó là nhân vật đứng đầu nhân gian, trong ba vị chúng ta biết, Diệp Lưu Vân là người không thu đồ không câu chấp, Tứ Cố Kiếm thu đồ đệ tuy ít, nhưng kiếm lư mở rộng, liền tạo cho Đông Di thành rất nhiều cao thủ Cửu phẩm.

Khổ Hà quốc sư dĩ vãng chỉ thu bốn vị đồ đệ, mỗi vị đều là người kinh tài tuyệt diễm."

Phạm Nhàn nghĩ đến loan đao như phệ hồn của Lang Đào, không khỏi khẽ gật đầu một cái.

Tĩnh Vương tiếp tục cau mày nói: "Nhưng ba vị đại tông sư này đã thật nhiều năm không khai sơn môn rồi, lúc này Khổ Hà đột nhiên muốn thu đồ, thật sự là đại sự trong thiên hạ, chúng ta mặc dù không thèm để ý, nhưng đối với người tu hành võ đạo khắp thiên hạ mà nói, đây là kỳ ngộ thật lớn, nếu như có thể bái vào môn hạ của Khổ Hà, không nói võ đạo tinh tiến, cũng có thể cùng Thiên Nhất đạo tạo thành quan hệ tốt đẹp...!Hắn thở dài nói: "Nếu như có thể thông qua chuyện thu đồ, cùng Khổ Hà nhất mạch kéo gần quan hệ, ta xem các quân chủ trong thiên hạ cũng vô cùng nguyện ý ."

Phạm Nhàn mặt lộ vẻ vẻ tò mò, hỏi: "Khổ Hà dù sao cũng là quốc sư của Bắc Tề, thu đồ nghĩ đến ắt cũng sẽ tìm người ở trong phạm vi Bắc Tề, chuyện đó cùng Khánh quốc chúng ta có quan hệ gì?"

Phạm Kiến nhìn con mình một cái, nói: "Lần này Khổ Hà quốc sư mở rộng sơn môn, ai cũng có cơ hội.

Hắn mặc dù là quốc sư Bắc Tề, nhưng địa vị đại tông sư siêu nhiên đến cỡ nào, nếu như con dân Khánh quốc chúng ta bái được vào môn hạ của hắn, ta nghĩ Bệ Hạ cũng sẽ vui mừng."

Phạm Nhàn gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, nhưng trong lòng nghĩ tới việc —— không biết Hải Đường làm sao thuyết phục vị đại tông sư kia, xem ra vị cô nương này, quả nhiên còn lợi hại hơn so với mình tưởng tượng.

Tiệc rượu giải tán, Liễu thị đi về phía sau cùng chúng phụ nhân nói chuyện.

Đám người tuổi trẻ đi bên hồ đón gió tán rượu, Phạm Tư Triệt lại biến mất chỉ trong chốc lát.

Tĩnh Vương đích thân xử lý hậu viên, hắn cùng với Phạm Thượng thư hai người phân nằm trên ghế trúc, híp mắt không nói gì.

"Phạm Nhàn gần nhất...!quá mãnh liệt, ngươi nhắc nhở hắn một chút." Tĩnh Vương hai mắt thanh minh, Phạm Thượng thư vẻ mặt điềm tĩnh, làm gì có điểm nào giống hai lão già say rượu.

Phạm Kiến khẽ ừ, nói: "Đứa nhỏ này ban đầu vào kinh đã nói, ta không thể nào hoàn toàn nắm hắn trong tay."

Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng nói: "Ta và ngươi không nắm trong tay, chẳng lẽ ném cho lão thọt kia nắm trong tay? Lão thọt này trong lòng toàn ý xấu, quỷ mới biết hắn nghĩ điều gì."

Phạm Kiến cười nói: "Lão thọt ban đầu cũng là lão nhân từ quý phủ các ngươi đi ra, nếu không Bệ Hạ làm sao tin hắn như thế."

Tĩnh Vương cười lạnh nói: "Tùy các ngươi hành hạ đi, dù sao sau chuyện kia, tâm đã nguội rồi." Hắn tiếp theo nhắm mắt nói: "Phạm Nhàn đứa nhỏ này, tâm địa thật không sai, ta chỉ lo lắng Bệ Hạ ép hắn quá lợi hại, tương lai sẽ không dễ thu thập."

Phạm Kiến thở dài một hơi nói: "Ngươi cũng biết, chuyện này, ta không có quyền lên tiếng ."

Tĩnh Vương lắc đầu, thở dài nói: "Vậy để các tiểu tử chơi đi, ca ca ta đích thực thích xem những chuyện như vậy.".

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3