Khanh Mỵ Thiên Hạ - Chương 21
Chương 21: Vì sao giao chiến
Ra khỏi Mai Tâm Cư, gió rét mang theo khí lạnh không ngừng va vào hai bên má, rồi nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể.
Hề Hề hà hơi, đem tay giấu nhanh vào trong tay áo, bước đi nhanh ở ngã tư không người, trông nàng như một làn mây mơ ảo.
Trăng chậm rãi bước ra từ sau áng mây, ánh sáng trong veo rơi vãi khắp dưới mặt đất. Bóng dáng Hề Hề được ánh trăng phản chiếu, lúc dài, lúc ngắn, biến ảo không ngừng trên đường đi.
Một bóng đen nhỏ nhắn nhanh như sao băng theo sau Hề Hề, không ngừng ở trên đầu nàng lượn qua lượn lại, Hề Hề đột nhiên ngửa đầu, ánh trăng lạnh lùng đã biến mất, cái bóng đen ấy xuyên qua mây lúc ẩn lúc hiện.
Hề Hề khẽ nhếch môi, làm thành một âm thanh của loài chim hướng về bóng đen trên đầu.
Bóng đen kia liền dừng một chút, xoay quanh rồi dừng lại trên một mái hiên, nghiêng đầu bễ nghễ hướng về Hề Hề. Móng vuốt trắng muốt sắc bén gắt gao ôm lấy mái hiên, một thân lông chim thuần trắng, dưới ánh trăng toát lên một sự lạnh lẽo thăm thẳm.
Là Phi Vân, chim ưng đã được huấn luyện của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hề Hề không nghĩ âm thanh bắt trước tiếng chim của nàng có thể làm nó dừng lại, xem ra là do lần trước nàng trị thương cho nó, nên nó đối với nàng không hề địch ý. Nàng lại thử giả tiếng chim kêu một lần nữa, chính là Phi Vân lại không hề chịu đáp xuống dưới, cứ theo sau Hề Hề bay lượn chậm rãi, xem ra nó vẫn là không tin tưởng Hề Hề lắm.
Phi Vân hẳn là Hoàn Nhan Liệt Phong phái tới, nó chính là một đôi mắt khác của Hoàn Nhan Liệt Phong, chính mình tột cùng cũng là không thể trốn khỏi tầm mắt của hắn. Mới vừa rồi còn có chút kinh ngạc, Hoàn Nhan Liệt Phong như thế nào lại bỗng nhiên tin tưởng mình, không phái người đến vây bắt trở về. Nguyên nhân chỉ có thể là sớm đã sắp xếp kẻ ngầm theo dõi khác. Nàng nếu thật sự muốn chạy trốn, hẳn là bây giờ đã bị bắt về rồi.
Thật lợi hại, Hề Hề không khỏi đối với Hoàn Nhan Liệt Phong tự đáy lòng cảm thấy bội phục.
Trước cửa vương phủ Tả Hiền Vương là một mảng lặng im, mấy cái đèn lồng ở trong gió tự do phiêu đãng, sư tử đá trước cửa trong bóng đêm trông hết sức dữ tợn.
Thị vệ gác cửa như sớm đã đón được Hề Hề sẽ quay trở về, nên ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng lên nhìn nàng, còn có hẳn một thị vệ cầm đèn lồng, làm người dẫn đường cho Hề Hề.
Trăng lạnh lại lùi vào trong mây, trong phủ bao phủ khôn cùng một không khí u ám, ngay cả đèn cũng không có cái nào thắp lên.
“Hoàn Nhan Liệt Phong bảo ngươi mang ta đến đâu?” Hề Hề hỏi, hướng kia hình như không phải nhà lao nàng đã ở.
Thi vệ kia bỗng nhiên dừng lại, hướng nàng nói: “Gần đến rồi, ta đi thông báo một tiếng, phiền ngài chờ một chút!”
Thị vệ nói xong, đem đèn lồng giao vào trong tay Hề Hề, hai ba bước liền không thấy bóng dáng đâu.
Hề Hề nâng cao đèn lồng, nhờ ánh sáng xem xét, phát hiện mình đang đứng trong một khu vườn đông nghịt đại thụ to lớn, có núi giả làm từ loại đá lởm chởm kỳ quái. Thật giống cái đêm gió mát cử hành yến hội.
Đến nới này làm gì chứ? Hề Hề trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Trong bóng tối có một dòng khí quỷ dị chảy xuôi, ở sau núi giả kia lờ mờ có người đang núp, nhanh như chớp mang đầy sát ý tấn công nàng.
Hề Hề trong lòng thầm kêu không tốt, đem đèn lồng ném xuống đất, đạp một cước chống trả.
Nhưng nàng vẫn chậm hơn một chút, trong bóng tối ám khí xé gió lao đến, mang theo sát ý lạnh thấu xương, hướng về phía Hề Hề. Mới vừa rồi có ánh sáng đèn lồng, bây giờ tối ôm mắt nàng nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịp, Hề Hề chỉ có thể dựa vào âm thanh phát ra xung quanh, tung người nhảy sang một bên, một cung nỏ lạnh băng theo gió tạt ngang, gần xát gò má Hề Hề.
Hai chân chưa chấm đất, tiếng gió lại nổi lên, lại một cung nỏ bắn về phía vai phải. Giữa không trung thân mình Hề Hề nhanh như cắt xoay một vòng, mềm mại tránh thoát. Ngay sau đó lại có một mũi tên khác cực nhanh bay đến.
Mỗi một mũi tên bắn ra đều không phải từ một hướng lao đến, hiên nhiên nơi đây không chỉ có một người. Nhưng những người này lại không cùng lúc tấn công, mà là một tên tiếp một tên, làm cho Hề Hề né tránh không xuể.
Hề Hề mỗi một lần né tránh, liền bại lộ nơi nàng đang đứng, mà mũi tên tiếp theo sẽ bắn đến ngay nơi nàng đang ẩn thân đó.
Những người đang bắn tên đều nấp sau núi giả xa xa kia, nhưng nơi Hề Hề đang đứng lại là một khoảng trống trải, trong thời gian ngắn nàng rất khó trốn thoát.
Hề Hề dựa vào ánh sáng mờ ảo, nhìn về phía có một thân ảnh bóng đen cao lớn ở xa xa.
“Hoàn Nhan Liệt phong, không ngờ ngươi lại là một kẻ tiểu nhân, ngươi muốn làm gì hả?”
Hề Hề trong lòng tức giận, lời nói cũng tựa băng tuyết đêm hàn, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Lại có một mũi tên nũi đánh úp về phía nàng, Hề Hề thân hình khốn khổ di chuyển, ngón trỏ kẹp lấy mũi tên đánh trả về phía người bắn ra mũi tên. Mũi tên bay ngược về, mang theo một khí lực cực lớn phát ra từ sự giận dữ của Hề Hề, đánh trả về phía bóng đen mông lung xa xa kia.
Trong bóng tối lại không một tiếng động, làm cho kẻ khác cảm thấy có một áp lực vô hình trong sự yên tĩnh ấy.
Đột nhiên vang lên một tiếng vỗ tay thanh thúy, từng chút từng chút, thong thả mà có tiết tấu.
Ánh lửa dao động, nương theo gió bay lượn, rồi nhanh chống được thấp lên. Trong nháy mắt, ánh lửa sáng tận trời, đem cả người Hề Hề đặt vào chỗ ánh sáng tỏa nhất trông như đang là ban ngày.
Hoàn Nhan Liệt phong ngưng đọng đứng sau ánh lửa, một then áo khoác lông cù màu đen trong gió lay động, như mang theo liệt hỏa thêu đống, nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo băng mang theo sương của Hề Hề.
Trên đầu vai hắn, Phi Vân toàn thân tuyết trắng đang đứng, đôi mắt ưng sắc bén kia cũng đang chăm chú nhìn nàng.
“Thân thủ của Vân công tử thật tốt!” Sau tiếng một tràn vỗ tay, Hoàn Nhan Liệt Phong liền cất tiếng nói, âm thanh vô cùng trầm thấp đáng sợ.
Hề Hề trong lòng giận dữ, nếu lúc nãy chính mình không kịp tránh né, sợ rằng giờ phút này cái mạng của nàng đã khó giữ.
Nàng mang theo một đôi mắt sáng, bao trùm mãnh liệt sự tức giận, quật cường nhìn chăm chú về phía dáng ngọc cao lớn phía sau ánh lửa: “Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi có nên giải thích một chút không? Nếu là muốn mạng của ta, thì nên quang minh chính đại tới lấy, thế nhưng lại lén lút như vậy chứ!”
Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh nhạt cười: “Ai nói bản vương muốn mạng của ngươi, tối nay ta nhàn hạ không cò gì làm, muốn kiểm tra tài bắn cung của thuộc hạ thôi. Cũng không ngờ được, Vân công tử lại có nhã hứng như vậy, sẵn sàng làm bia.”
“Kiểm tra tài bắn cung?” Hề Hề lạnh lùng cười. “Tả Hiền Vương đúng là có sở thích rất hay!”
Hề Hề vẫn không rõ vì sao hắn lại đối với chính mình như vậy. Nếu chỉ bởi vì hôm nay nàng ra khỏi phủ, cũng không nghĩ lại sinh ra chuyện như thế, bởi vì, đó là tự hắn cho phép nàng đi hít thở không khí còn gì.
Xem ra vị chủ nhân thảo nguyên này tính khí vui buồn rất vô cùng thất thường, nhìn thấy tù nhân, nghĩ muốn ngược đãi liền ngược đãi, nghĩ muốn trêu đùa liền trêu đùa.
Nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt âm trầm lạnh lẽo thay dần bằng sự đắc ý, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu chính mình tức giận phẫn nộ, càng khiến cho Hoàn Nhan Liệt Phong cảm thấy cao hứng.
Quyết tâm kiềm nén lửa giận, nhìn thấy phía bên có một tảng đá, mặt ngoài bóng loáng.
Hề Hề khẽ vũ vạt áo, tư thế tao nhã ngồi xuống, nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong, nhẹ nhàng cười: “Nếu chỉ là hiểu lầm, Vân Hề mong Tả Hiền Vương đại nhân đại lượng, đối với ta bao dung.”
Hoàn Nhan Liệt Phong ngẩn người, trông như đang tích góp một khí lực cực lớn để chuẩn bị một quyền hạ gục một cái cây.
Ánh lửa buông, một công tử áo xanh lạnh nhạt bình tĩnh, rõ ràng là khắp mặt đầy vết thương do gió rét, thái độ lại cố tình không một chút suy sụp, phấn chấn như thế tương phản với vẻ bên ngoài, bằng cách nào đó lấp lánh vô cùng. Rõ ràng là y phục tả tơi, lại khí chất thanh tao như hoa, tiêu sái tự do.
Khi nhìn thẳng vào mắt hắn lại có cảm giác kia là hai dòng nước, không hề có một gợn sóng sợ hãi nào, đôi ngươi đen sâu thẳm, dường như lại ẩn ẩn lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Đây là tù nhân của hắn sao?
Hoàn Nhan Liệt Phong có chút nghi hoặc.
Bỗng nhiên rất muốn cùng người này so tài một trận, hắn tuyệt đối là một đối thủ tốt. Đối thủ, trên đời này, lại vẫn có người có thể làm đối thủ của Hoàn Nhan Liệt Phong hắn ư.
Giờ phút này trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong nảy lên không phải là ưu mà là hỉ.
Hắn rõ ràng là rất tức giận đối với tên kia, rõ ràng là hận hắn bỏ mặc Diệp Từ Dung một mình xuất phủ, rõ ràng là ghen tị hắn chiếm từ tâm tư của Diệp Từ Dung, nhưng sao, giờ phút này, hắn lại phát hiện chính mình trong lòng thế nào lại bất đồng khó hiểu.
“Không biết đánh cược giữa ta và Tả Hiền Vương, còn có ý nghĩa hay không?” Hề Hề lạnh lùng hỏi, với hành động ban nãy của Hoàn Nhan Liệt Phong, làm cho nàng không thể không một lần chứng thực.
“Tất nhiên là vẫn có nghĩa, bản vương vẫn đang chờ người cùng bản vương so tài đây!” Không biết vì sao, Hoàn Nhan Liệt Phong… bắt đầu chờ mong Dũng Sĩ Đại Hội.
Năm nay Dũng Sĩ Đại Hội, hắn tin tưởng rằng khi có thiếu niên Nam Triều tham dự, so với năm rồi nhất định sẽ thú vị hơn rất nhiều.