Khanh Mỵ Thiên Hạ - Chương 46
Chương 46: Đau thấu tâm can
“Thư Mã Thánh Nữ, đôi khi thông minh quá, cũng không phải là một chuyện tốt!” Lời nói vừa dứt, thân mình hắn liền bay lên, như bão táp đánh úp về phía Hề Hề.
Chỉ mới vừa rồi còn là một nam tử tĩnh lặng như nước, giờ phút này đôi mắt đã thay bằng một tầng bóng tối, vô cùng tàn nhẫn, mặt nạ thanh đồng dưới ánh lửa càng trở nên âm trầm đáng sợ.
Hề Hề không hề lơ là, cơ thể liền lay động lùi về phía sau, váy dài phất một cái, nội lực từ cánh tay áo mênh mông như cánh buồm trắng, đón nhận một chưởng tàn nhẫn của Lãnh Nguyệt.
Một cái bóng màu trắng cùng một cái bóng màu xám hai người cứ như vậy ở giữa rừng rậm u ám, ánh lửa vẫn không ngừng lay động, mỗi một chiêu thức không ai nhượng bộ ai.
Thuộc hạ của Lãnh Nguyệt không nhận được mệnh lệnh nào của hắn, chỉ đứng xa xa im lặng quan sát, tay thủ sẵn kiếm, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.
Từ trong tay áo Hề Hề bỗng nhiên phóng ra hai dãy lụa trắng, ở trong bóng đêm trông như hai tia chớp, du long (ý là uốn lượn như 2 con rồng) đánh úp về phía Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt sửng sốt, bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ đành tung một chưởng đánh về phía bạch lăng của Hề Hề, không nghĩ đến bạch lăng thế nhưng không khác gì giao long cuốn lấy cánh tay hắn.
Hề Hề dùng sức thu bạch lăng về, bóng xám lại như núi cao sừng sững, cho dù có dùng sức kéo cách mấy cũng không mảy may nhúc nhích.
Trong khoảng thời gian ngắn, liền hình thành nên một cục diện giằng co.
Cứ không ngừng quẩn quanh cuốn lấy, xiết bao triền miên, tình cảnh này vô cùng quen thuộc.
Ở chân núi ngoài thành Túc Châu, hòa thân Thái Dung công chúa được hắn cứu đi, nhưng cuối cùng chỉ trong một cái chớp mắt, hắn lại thành kẻ đại bại.
Chính là thiếu niên đội mũ tuyết che kín dung mạo, giữa cánh đồng tuyết rơi đầy trời này phóng ngựa đuổi theo, cũng chính là bạch lăng này, cuốn lấy Diệp Từ Dung cướp nàng từ trong tay hắn.
Là hắn? Là nàng?
Thiếu niên áo xanh kia chính là bạch y Thánh Nữ trước mắt hắn đây ư? Thật sự là khiến cho hắn có chút không dự đoán được.
“Là… ngươi!?” Lãnh Nguyệt hàm răng cuối cùng cũng phun ra được một câu, trong giọng nói kèm theo một tia không thể tin.
Hề Hề nháy mắt liền hiểu, hắn xem ra đã nhận ra nàng là người khi đó cứu Diệp Từ Dung.
Nam tử này đúng thật là rất lợi hại, chỉ qua một vài chiêu thức, liền nhận ra nàng, nghĩ chắc mấy ngày này hắn hận nàng lắm, dù sao cũng là nàng đã phá hỏng kế hoạch của hắn!
Vốn Hề Hề chưa từng nghĩ đến mình sẽ như vậy phá hủy một mối nhân duyên tốt đẹp, trong lòng vẫn rất chân quý.
Chính là giờ phút này, đối mặt với chính Du ca ca mà Diệp Từ Dung vẫn luôn một lòng thương nhớ, trong lòng trái lại trổi dậy một chút áy ngại.
Hắn lần ấy đến cứu Diệp Từ Dung, suy cho cùng có thật sự là vì chân tình hắn giành cho nàng không, Hề Hề có chút hoài nghi.
Nếu thật sự là đến cứu người trong lòng, vì sao lúc ở Nam Triều không cứu, ngược lại, hắn cố tình chạy đến đất của người Hồ, làm ra vẻ là người Hồ.
Đây thật sự là một nam tử lòng sâu khó lường.
Hề Hề ảm đạm cười, nói: “Các hạ thật sự có nhãn lực rất tốt!”
Hình như có một chút hơi lạnh từ trên người hắn không ngừng tràn ra, Hề Hề không chút nghi ngờ, giờ phút này, đằng sau cái mặt nạ kia chính là một khuôn mặt lãnh liệt tựa băng tuyết.
Nhưng đáng tiếc, nàng không thể thấy được.
Xoẹt!
Là tiếng rách toan của bạch lăng, Lãnh Nguyệt vươn ra ngón tay từ trong tay áo, một cái phất tay liền chặt đứt bạch lăng của Hề Hề. Song chưởng vô cùng sắc bén hòa cùng tức giận không khác gì kình phong dồn dập, cuồn cuộn nổi lên, mãnh liệt giống như củi gỗ bị lửa thiêu đốt, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, hướng về phía Hề Hề bay đến.
Hề Hề vội vàng lùi về phía sau, váy dài phất một cái, ngọn lửa thiêu đốt trong nháy mắt bị dập tắt, ánh lửa bị lực tác động vô cùng mạnh mẽ, liền phun ra hoa lửa đầy trời, tựa như pháo hoa nở rộ giữa không trung, văng khắp nơi.
Lùi về phía sau không kịp, váy áo rộng thùng thình bị hoa lửa như sao nhỏ bám lấy phe phẩy khắp người. Càng không dự đoán được hoa lửa cũng đồng thời không buông tha cho cái khăn che mặt, chỉ một đốm lửa nhỏ nương theo gió, thế nhưng lại đốt cháy cái khăn.
Còn chưa kíp dập tắt hoa lửa, đỉnh đầu rất nhanh đã thấy một bóng xám không khác gì một con chim to, choàng lấy Hề Hề. (đánh cái kiểu gì như múa ý:)))
Hề Hề lắc mình né tránh, cái khăn che mặt đồng thời bị lửa thêu cháy.
Bất đắc dĩ, Hề Hề liền đem cái khăn che cởi ra, khăn che mặt phiêu nhiên rơi xuống đất, nháy mắt hóa thành tro tàn.
Lạnh Nguyệt thân ảnh kề cận bên Hề Hề, dung nhan thoát tục hiện ra trong tầm mắt, hắn nháy mắt như bị sấm đánh trúng, giật mình cả người khựng lại.
Có lẽ là do khuôn mặt này thình lình xuất hiện, hắn trong lòng một chút chuẩn bị cũng không có! Cho nên mới kinh ngạc đến thế.
Rừng rậm u ám, khuôn mặt kia như đóa tuyết liên bừng nở, tinh thuần trong sáng không khác gì một tia chớp ván xuống người hắn.
Mi tựa khói mờ núi xa, mắt trong suốt tựa làn thu thủy, môi lại như anh đào tháng ba.
Là mộng ư? Trên đời này lại có thể có một nữ tử mỹ mão như thế, so với Diệp Từ Dung không chút nào thua kém.
Lãnh Nguyệt giật mình sửng sờ đứng đó, quên cả hành động.
Đây chính là thời cơ tốt nhất, Hề Hề thừa dịp hắn lơ đảng trong nháy mắt, nàng liền muốn bỏ trốn. Đã không còn thị nữ ràng buộc, Hề Hề tự nhiên có thể rời đi dễ dàng.
Cho dù Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ không vì Thánh Nữ bị bắt mà khởi dậy chiến tranh, Hề Hề cũng phải rời đi, nàng cần phải đi cảnh báo cho hắn.
Hề Hề thi triển khinh công, hai chân đạp đất, thân mình nhẹ nhàng bay lên, chốc lát liền nhảy lên nhánh cây, ở tán cây bay vọt đi.
Rừng rậm bị bỏ lại dưới chân nàng, trời đêm một màu đen kịt bao phủ, chỉ có một ánh trăng non lấp lánh ở giữa tầng không.
Nhưng mà nam nhân mang mặt nạ lạnh như băng kia lại như bóng với hình đuổi theo nàng, thân ảnh quỷ mị nhanh như chớp, giọng nói hắn u lãnh vang lên phía sau Hề Hề: “Còn muốn chạy ư? Không dễ dàng vậy đâu!”
Một chưởng được tung ra từ sau lưng Hề Hề.
Một chưởng này Hề Hề vốn dĩ có thể tránh thoát.
Chỉ là từ trong cơ thể bỗng nhiên dậy nên một trận đau đớn, làm cho nàng chậm chạp trong chớp mắt, phải nhận một chưởng của hắn, chưởng kia đánh vào vai nàng.
Đau đớn vọt đến, Hề Hề như một cái lá cây từ giữa không trung rơi xuống giữa rừng rậm u ám.
Trong rừng hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, Hề Hề dựa vào một thân cây, chịu đưng đau đớn kịch liệt từ trong cơ thể.
Hoàn Nhan Liệt Phong hạ độc, vậy nhưng lúc này lại phát tác. Hề Hề cắn chặt răng, tay cũng nắm chặt lại, cả người không ngừng rung rẫy trong bóng đêm lạnh lẽo.
Ánh trăng mong manh từ trong khe hở tán cây giãy giụa hiện ra, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Hề Hề.
Từ trong bóng tối nặng nề, nam tử kia lặng yên không một tiếng động bay xuống đứng trước mặt nàng.
An tĩnh, không có bất cứ một âm thanh gì.
Sự an tĩnh này giống như khoảng không của thảo nguyên, lại giống như bầu trời đêm tịch mịch hiện tại.
Một cơn buồn ngủ mãnh liệt dâng lên, hòa cùng cảm giác đau đớn của cơ thể, thấm vào cỗi lòng.
Hề Hề bỗng nhiên cảm thấy lạnh.
Lạnh thấu xương, đau tận tâm can.
Nàng không biết chính mình có khả năng chống lại quá khứ hay không.
Có ánh lửa ở trước mắt nàng bùng cháy, lờ mờ, là bóng dáng ai ở trước mắt khẽ lay động.
Người ấy đem nàng bế lên, trong phút chốc kia, có một mùi hương bạch liên lờ mờ vờn quanh chớp mũi nàng.
Hề Hề chìm vào bóng tối.